Hyunlix What Comes After Love
Cánh cửa còn chưa kịp khép hẳn thì đã bị một lực mạnh đẩy bật ra từ bên ngoài.Yongbok còn chưa kịp hoàn hồn thì hắn đã bước vội vào nhà, đóng sập cánh cửa sau lưng, bước chân gấp gáp như thể người trong nhà sẽ chạy mất nếu mình chậm lại."Anh—"Chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị Hyunjin áp sát. Một tay hắn luồn ra sau lưng cậu, xoay người cậu nhẹ nhàng nhưng dứt khoát về phía cánh cửa. Cái "cạch" vang lên rất khẽ khi ổ khoá xoay về vị trí đóng chặt. Còn môi hắn thì ngay lập tức tìm đến môi cậu.Nụ hôn không báo trước. Nhanh như lửa bén vào rơm, ướt át và gấp gáp, mang theo cả một mùa thương nhớ bị dồn nén suốt hơn bốn tháng qua.Hyunjin siết lấy cậu trong vòng tay, tay còn lại luồn lên sau gáy, giữ chặt như sợ cậu tan biến. Cái chạm môi không đơn giản là yêu chiều. Nó nặng trĩu, cháy bỏng, có cả nỗi khát khao, cả chút giận hờn, cả sự cắn rứt của một người từng suýt đánh mất người mình yêu và giờ thì nhất quyết không buông nữa.Yongbok mềm oặt ra như bị hút cạn không khí. Đôi tay cậu bám vào bờ vai rộng của hắn, đầu óc trắng trơn, tim đập loạn lên như trống trận.Mãi đến khi cậu gần như không thể thở nổi nữa, Hyunjin mới chịu rời môi. Nhưng thay vì lùi ra xa, hắn chỉ tựa trán vào trán cậu mà thở hổn hển."Ủa..." Yongbok vừa mở to mắt vừa thở dốc. "Tưởng anh về dọn đồ?"Hyunjin cười khẽ, môi hắn vẫn gần đến mức cọ nhẹ vào môi cậu khi đáp lại."Đống đấy không quan trọng bằng cái này."Hắn cúi xuống tính hôn tiếp, nhưng Yongbok chặn lại bằng một cái nhíu mày và nụ cười nửa miệng."Anh sao thế?"Ánh mắt Hyunjin hơi tối lại. Hắn rướn lên sát tai cậu, thì thầm như than thở."Anh nhịn gần nửa năm nay rồi... Làm bạn với tay phải tiếp có mà anh liệt mất."Yongbok bật cười khúc khích, tay đẩy nhẹ ngực hắn. Mặt cậu đỏ bừng lên như trái cà chua. "Đồ điên...""Cho anh nhé?" Hyunjin nghiêng đầu hỏi khẽ. Giọng hắn vừa dịu dàng mà cũng khẽ khàng, nhưng cớ sao lại khiến da cậu râm ran như bị điện giật.Cậu liếc mắt nhìn hắn, nửa đùa nửa thật. "Không cho thì anh tính làm gì?"Hắn cong khoé môi, ánh mắt đột ngột trở nên nguy hiểm."Ai nói với em đấy là câu hỏi?" Hắn thì thầm sát tai, giọng khàn khàn như đang cố nén nhịn điều gì đó. "Đấy là một yêu cầu đấy."Chưa kịp phản ứng, Yongbok đã bị bế bổng lên khỏi mặt đất. Cơ thể nhẹ bẫng đổ vào vòng tay rắn chắc, lồng ngực Hyunjin kề sát vào người cậu, hơi thở hắn dồn dập ngay bên tai."Yah! Yah yah yah cái đồ! Hyunjin! Thả em xuống! Em tự đi được mà!" Cậu vùng vẫy, tay phải đánh vào vai hắn loạn xạ, miệng hét toáng nhưng mặt thì đang cười toe toét."Không thả. Em tự đi thì chạy mất tiêu rồi ai bắt?" Hắn nhếch môi trêu. Không hề giảm tốc độ, những bước chân cứ thẳng tiến về phía phòng ngủ. Hắn vừa đi vừa hôn lên má cậu mấy cái."Anh điên rồi! Này đừng có hôn loạn lên thế chứ! Em mới rửa mặt mà!""Thì anh đang kiểm tra xem có sạch thật không." Hắn nói mà mặt tỉnh bơ như thể đang bàn chuyện dọn nhà.Yongbok bặm môi, mặt nóng phừng phừng, quàng tay lên cổ Hyunjin cho đỡ chao đảo. Đến lúc bị nhẹ nhàng đặt xuống giường, cậu vẫn còn lườm hắn cháy mặt, nhưng tim thì đập như trống múa lân.Hyunjin nhẹ nhàng đặt Yongbok xuống giường, ánh mắt dịu dàng như đang nâng niu một thứ gì đó vô cùng quý giá. Cậu vẫn còn chưa hoàn hồn, mắt mở tròn nhìn hắn bước ra khoá cửa phòng lại một cách không thể nghiêm túc hơn."Khoá cửa làm gì đấy? Bộ sợ em bỏ chạy hả?""Không. Sợ em la quá hàng xóm tưởng anh hành hung." Hyunjin đáp lại với gương mặt tỉnh rụi.Yongbok ngồi chồm hỗm ở góc giường, mặt đỏ như trái cà chua bị bỏ quên trong nắng. Cậu giật chăn kéo lên, quấn quanh người như sâu kén, mắt tròn mắt dẹt nhìn tên chồng đang tiến lại gần với ánh nhìn chẳng lành."Tránh xa tui ra cái đồ quỷ tà dâm kia! Em đang bị thương đó!"Hyunjin chỉ bật cười khẽ. Không vội, hắn đến gần mép giường, tay từ tốn mà kiên quyết gỡ từng lớp chăn một cách nhẹ nhàng như bóc tem. Hắn từ từ tiến lại gần bên tai vợ, rồi cất tiếng than thở nghe đến nẫu cả ruột."Anh sắp nổ rồi vợ ơi..."Yongbok liếc hắn, mắt long lanh như sắp cắn lại. "Kệ anh chứ! Chả lẽ mấy tháng qua anh thực sự không đi ra ngoài kiếm nguồn giải trí nào à?"Hyunjin khựng lại một nhịp, ánh mắt trùng xuống, nhưng rồi lại dịu dàng hơn bao giờ hết. "Em hâm à?" Hắn nhìn cậu, khẽ chạm vào gò má vẫn còn ửng hồng kia. "Anh vẫn là chồng em đấy nhá. Ly thân thì sao, em vẫn là vợ anh mà."Khựng lại một chút, rồi hắn mới tiếp lời. "Với lại... làm gì có đứa nào được bằng em."Yongbok đang chuẩn bị phản đòn thì một giây lơ là khiến cậu trả giá đắt. Hyunjin bất ngờ giật mạnh tấm chăn ra, quăng xuống sàn không thương tiếc. Cậu hét lên một tiếng khe khẽ, nhưng ngay sau đó đã bị đôi môi của hắn chặn lại."Eo ơi, này! Em vẫn còn đang đau tay đó!" Cậu vừa cười vừa giãy nhẹ, gương mặt nóng ran hết thảy."Em có phải làm gì ngoài nằm tận hưởng đâu?""Anh nói chả biết ngượng gì cả..." Yongbok rúc mặt vào gối, giọng cậu khẽ khàng như tiếng mèo con, nửa như cười, nửa như thở dài. Nhưng trong tiếng cười ấy là nét gì đó run run, như thể chính cậu cũng không biết mình đang cảm thấy gì.Hyunjin khựng lại.Chăn rơi hờ hững bên giường. Gối hơi lệch. Và giữa không gian ấy là một người con trai nhỏ nhắn, đang cố giấu khuôn mặt đỏ bừng vào đám vải, đôi vai run nhẹ vì xúc động, và mắt thì lén nhìn hắn qua những sợi tóc.Hắn bỗng thấy... tim mình lặng đi.Không còn tiếng cười. Không còn dục vọng. Chỉ còn cái cách trái tim hắn thắt lại khi nhìn người ấy, là nỗi thương nhớ, là tình yêu chưa từng mất đi, là lời xin lỗi chẳng thể nói ra.Hắn ngồi xuống mép giường, thật chậm rãi. Cả phòng như lắng xuống, chẳng còn tiếng động nào ngoài tiếng thở khe khẽ hoà vào nhau của hai con người. Và trong ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ, Hyunjin nhìn rõ đôi mắt ấy, đôi mắt từng nhìn hắn với yêu thương, từng nhìn hắn với nước mắt, giờ đây lại nhìn hắn bằng một thứ ánh sáng dịu dàng đến nghẹn lòng.Có thứ gì đó len nhẹ vào lồng ngực. Như một khúc hát cũ ùa về, như đôi tay quen thuộc đang chạm tới vết thương chưa lành.Ánh nhìn của Hyunjin như níu giữ cậu lại.Có lẽ là một nét dịu dàng đã từng quá quen thuộc với cậu tràn lên nơi khoé mặt. Có lẽ là những thương yêu tưởng chừng đã ngủ quên nhưng hoá ra lại luôn hiển hiện trong từng cử chỉ dù là nhỏ nhặt nhất.Yongbok cảm thấy tim mình siết lại.Trong giây lát, thế giới trở nên tĩnh lặng. Chỉ còn hai người họ, hai con người đã từng lựa chọn buông tay, để rồi cuối cùng vẫn tìm được đường để quay về. Khoảng cách giữa hai trái tim chỉ còn là một bức màn mỏng. Và Yongbok là người đầu tiên gạt bỏ tấm màn ấy sang một bên.Cậu nghiêng người về phía trước.Chậm rãi. Nhẹ nhàng.Yongbok khẽ chạm môi mình lên môi hắn.Chỉ là một cái chạm rất nhẹ, tựa như cánh hoa vừa đáp xuống mặt hồ, khẽ khàng đến mức chẳng tạo nên gợn sóng, nhưng đủ để khiến lòng người dậy lên từng đợt.Lần chạm môi ấy ngắn ngủi, nhưng đủ để tất cả những gì chưa từng nói bật lên trong lặng im. Rằng họ đã nhớ nhau. Rằng không một ai có thể bước tiếp một mình. Rằng mọi giận hờn, xa cách, đều là mặt sau chiếc CD mang tên tình yêu chưa từng nhạt phai.Hyunjin khẽ nhắm mắt, như thể sợ nếu mở mắt ra thì tất cả sẽ chỉ là giấc mơ.Hắn rướn người lên một chút, môi hắn lần nữa tìm về môi cậu, lần này sâu hơn, chậm rãi hơn. Hắn không vồ vập, không vội vã. Mà như đang ghi nhớ lại từng đường nét, từng vị mặn ngọt mà hắn đã từng thuộc nằm lòng.Lưỡi hắn khẽ lướt qua môi dưới cậu, khéo léo dò hỏi.Và Yongbok đáp lại. Không còn dè dặt. Không còn e ngại.Môi hé mở, để hơi thở hòa quyện, để hắn đi vào, để nụ hôn trở thành một cuộc đoàn tụ.Tay hắn luồn lên má cậu, áp vào, ấm áp và run rẩy. Ngón cái khẽ vuốt ve làn da nơi gò má, như để kiểm tra xem liệu đây có phải hiện thực. Có phải Yongbok thực sự ở đây, trong vòng tay hắn, mềm mại, sống động, và một lần nữa yêu hắn.Hơi thở của cả hai dần trở nên gấp gáp hơn. Không gian giữa hai cơ thể gần như bị ép sát, nhưng họ vẫn muốn tiến xa hơn nữa. Cơ thể tự động tìm nhau, như hai cánh chim từng bị bẻ gãy đang lắp lại từng chiếc lông vũ.Hyunjin đột ngột siết lấy eo cậu, kéo sát lại hơn. Nụ hôn trở nên cuồng nhiệt hơn, sâu đậm hơn, như thể muốn nuốt lấy từng mảnh ký ức và hiện tại. Tay hắn luồn vào tóc cậu, ôm trọn lấy khuôn mặt quen thuộc ấy, giữ chặt, như sợ chỉ cần lơi tay thì tất cả sẽ biến mất.Yongbok thở gấp, đôi tay cậu vòng ra sau cổ hắn, lần đầu có chút ngập ngừng, nhưng rồi siết chặt hơn. Không phải là vì dục vọng, mà là nỗi nhớ. Là tình yêu chất chứa quá lâu, giờ chỉ biết bộc phát qua từng cái chạm.Hyunjin khẽ cúi người, đẩy nhẹ cậu nằm xuống giường.Chiếc gối chạm vào lưng, thân thể mềm mại của Yongbok lún sâu xuống đệm. Hắn đem cơ thể mình phủ lên tấm thân người dưới, vây quanh như một mái nhà chở che. Hai đôi môi vẫn chẳng thể tách rời ra cho đến khi cả hai gần như nghẹt thở.Tách ra, hơi thở hắn gấp gáp, môi vẫn còn dính chút ẩm ướt từ nụ hôn dài.Hắn nheo mắt ngắm nhìn tình yêu nhỏ bé đang nằm dưới thân. Đã bao lâu từ lần cuối cùng hắn được nhìn thấy cảnh này rồi nhỉ? Suốt gần nửa năm qua, ngày nào cũng chỉ là cãi nhau, là xa cách, là giận hờn. Là suýt buông tay nhau ra. Vậy mà sau cùng, tình yêu vẫn soi sáng cho hai tâm hồn lạc lối, để dẫn đường họ quay về với nhau.Chợt hắn thấy trái tìm mình như thắt lại. Xúc động, hắn cúi đầu, áp trán mình vào trán cậu, ánh mắt nồng nàn nhưng cũng chứa đầy dịu dàng."Anh nhớ em nhiều lắm..."Giọng nói ấy gần như vỡ ra.Không phô trương, không gượng ép. Chân thành, và đong đầy yêu thương. Tất thảy đều khiến lòng Yongbok thổn thức.Cậu nhìn hắn, đôi mắt long lanh niềm hạnh phúc, rồi bất ngờ kéo hắn xuống, đặt lên môi một nụ hôn khác, nồng nàn hơn.Không còn dè dặt. Không còn khoảng cách.Cậu đã tha thứ. Cậu đã chọn tin. Và cậu yêu hắn, vẫn luôn yêu hắn.Cậu nhắm mắt, khẽ nghiêng đầu sang một bên, để hắn có thể chạm tới. Tay cậu bấu nhẹ vào áo hắn, như đang lạc giữa cơn mộng mà không biết phải níu vào đâu cho khỏi chơi vơi.Bàn tay Hyunjin lần về cổ áo ngủ của cậu."Được không?" Hắn khẽ hỏi, môi vẫn chạm nhẹ lên cổ cậu, từng hơi thở gần như tan vào làn da mỏng.Yongbok gật đầu. Rất khẽ.Một cái gật đầu đủ để Hyunjin cảm thấy lòng mình mềm ra như băng tan.Hắn từ tốn chạm vào cúc áo đầu tiên.
Ngón tay không vội. Không run, nhưng cũng không dứt khoát như người đã quá quen điều này.Hắn mở từng chiếc một. Nhẹ đến mức không làm lay động làn vải.Chiếc áo ngủ bắt đầu mở ra theo từng nút.Lộ ra phần xương đòn thanh mảnh. Rồi đến làn da ngực trắng như sứ, mỏng đến mức gần như nhìn thấy mạch máu xanh bên dưới.Hyunjin nín thở.Hắn không lao vào như bản năng mách bảo. Thay vào đó, hắn ngồi lùi lại một chút, ngắm nhìn cậu dưới ánh đèn ngủ mờ.Cậu, lúc này đang nằm ngửa trên giường, cúc áo mở tung. Ẩn hiện dưới lớp áo ngủ ấy là làn da trắng mịn phản chiếu ánh sáng cam nhạt từ đèn phòng ngủ. Đảo mắt lên phía trên, hắn thấy đôi môi cậu đỏ lên như cánh hoa đương độ nở rộ nhất. Tay hắn dịu dàng vuốt ve đôi má ửng hồng, rồi gạt đi giọt nước mắt đang khẽ lăn dài. Cậu đẹp, vẻ đẹp của một mỹ nam, và cũng là vẻ đẹp của một người vợ luôn yêu thương, luôn nhẫn nhịn, theo cách dịu dàng nhất.Cậu mím môi rồi quay đầu sang một bên, như thể muốn che đi sự ngượng ngùng.Và chính điều đó khiến Hyunjin không thể chịu nổi nữa.Hắn đưa tay lên, chậm rãi kéo vạt áo khỏi vai cậu, để nó trượt xuống mềm mại như lụa.Áo rơi xuống đệm, tạo một âm thanh rất khẽ, như dấu chấm hết cho khoảng cách giữa họ.Lúc ấy, Hyunjin mới đưa tay lên cổ mình, cởi cúc áo sơ mi.Từng nút. Chậm. Như thể đang cởi bỏ từng lớp phòng vệ hắn đã mặc lên suốt bao tháng ngày không có cậu.Ánh mắt Yongbok dõi theo từng động tác ấy.Không chớp mắt. Không nói gì. Chỉ là nhìn, như thể đang nhìn một điều gì đó mà cậu đã mơ đến hàng nghìn lần nhưng vẫn chưa từng được thực sự chạm vào.Chiếc áo sơ mi được cởi ra, để lộ thân hình rắn rỏi phía dưới.Không phải kiểu cơ bắp phô trương, nhưng vững chãi. Vai rộng. Xương quai xanh sắc nét. Vòng ngực đầy sức mạnh. Một thân thể không quá hoàn hảo, nhưng vừa đủ để khiến người đối diện thấy mình được bao bọc.Hắn vứt áo sang bên. Rồi khẽ rướn người, môi mơn man trên làn da cậu như một người hành hương lặng lẽ trở về chốn cũ, nơi từng vết tích vẫn lưu giữ dấu yêu. Từng nụ hôn rơi xuống ngực, xuống bụng, như những giọt mưa đầu mùa rơi nhẹ lên mặt đất khô khát, đánh thức một thứ cảm xúc xưa cũ, làm bừng lên ngọn lửa đã tưởng chừng lụi tàn. Không gấp gáp, không chiếm đoạt, chỉ là từng nhịp chạm đầy trìu mến, một cách yêu đủ chín để không cần tỏ bày thành lời.Bàn tay hắn lướt xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve mặt trong đùi cậu, nơi mềm mại nhất, cũng là nơi nhạy cảm nhất, như thể đang chạm vào tầng sâu bí mật của một bản nhạc cổ xưa. Yongbok khẽ rùng mình, một tiếng thở hắt ra nghẹn lại giữa không trung, như thể sự dịu dàng ấy quá sức chịu đựng, quá chân thành để có thể chống cự. Cảm giác không chỉ là thân thể bị đánh thức, mà còn là tâm hồn cậu đang được vỗ về, một đứa trẻ nhỏ cuối cùng cũng được gọi tên, được ôm lại sau bao mùa cô độc.Mỗi cử động của hắn như một nét vẽ lên bức tranh sống động của sự hồi sinh. Từng đường viền mềm mại, từng cái chạm đầy ý tứ, là sự lắng nghe, là lòng thành. Cả hai không còn chỉ là hai con người tách biệt, mà là hai bản thể đang tan vào nhau, như sông trở về biển, như gió hội ngộ với trời.Hắn áp lòng bàn tay lên hông cậu, đầu ngón tay lặng lẽ dò tìm từng nhịp thở dưới lớp da ấm áp. Không cần lời lẽ nào cả, cơ thể cậu đã đáp lại bằng một cú giật khẽ. Một lời mời gọi, đầy tin tưởng.Yongbok rướn người về phía hắn, như thể chính bản năng cũng muốn gần hơn nữa. Hắn luồn tay xuống sau đùi cậu, nâng nhẹ một bên chân lên, rồi chậm rãi áp sát. Mọi chuyển động không vội vã, nhưng đủ lực để làm cậu nghẹn lại trong một tiếng thở đứt quãng.Hai cơ thể dịch chuyển theo nhau, tìm được nhịp điệu bản năng mà cũng lạ lẫm như lần đầu. Đùi cậu khẽ siết lấy hông hắn theo phản xạ, da thịt cọ sát, ấm nóng. Mỗi lần hắn tiến vào là mỗi lần cậu rướn người lên đón lấy. Chuyển động đồng điệu ấy không chỉ là xác thịt, mà như hai mảnh âm vang đang tìm thấy tần số hoàn hảo của nhau.Hơi thở hòa quyện. Từng tiếng rên la, tiếng gọi tên nhau như tan vào trong không gian. Lưng cậu cong lên, hai tay ghì lấy vai hắn thật chặt như sợ rơi mất khỏi khoảnh khắc này. Đôi mắt mở hé, long lanh ánh lệ, vừa rối loạn vừa đầy tin tưởng. Trong ánh nhìn đó, hắn thấy chính mình. Không còn là một người tình, mà là một chỗ dựa, một nơi để cậu trở về.Mỗi chuyển động của hắn là một nhịp sóng, không dữ dội, mà sâu lắng, chắc chắn, và đều đặn. Như thủy triều kéo vào bờ mỗi lần rồi rút về, để lại dư âm run rẩy khắp cơ thể cậu. Mỗi cú đón đưa không chỉ xuyên qua xác thịt, mà như chạm tới một tầng sâu khác, nơi cậu mềm nhũn ra, và thả lỏng toàn bộ con người mình.Cậu thở dốc, bàn tay nắm chặt lấy ga giường, cơ thể không ngừng đón nhận và đáp lại. Mỗi nhịp đưa đẩy, là mỗi lần cậu lại ngước lên tìm ánh mắt hắn, như muốn chắc chắn đây là sự thật.Không phải chỉ là dục vọng, mà là một hình thức của yêu thương nguyên thủy. Khi mọi ngôn từ đều trở nên vụng về, thì chỉ còn lại thân thể để thay lòng tỏ bày. Và họ đã dùng chính cơ thể mình để viết nên bản giao hưởng tuyệt đẹp ấy, bằng những cú va chạm, những nhịp đẩy sâu và chậm, những lần ghì sát nhau đến không còn kẽ hở.Giường rung nhẹ theo từng chuyển động, mồ hôi rịn ra trên lưng và trán, nhưng không ai dừng lại. Hắn cúi đầu xuống, vùi mặt vào hõm cổ cậu, miệng lẩm nhẩm những câu không rõ. Lời xin lỗi, lời cảm ơn, hay một tiếng gọi tên lặng thầm. Và Yongbok chỉ biết đáp lại bằng cách siết chặt lấy hắn hơn, như muốn khảm người kia vào cơ thể mình, để không còn gì có thể chen vào giữa họ nữa.Rồi khoảnh khắc ấy tới, không ồn ào, không náo loạn, mà dữ dội theo một cách lặng lẽ. Như một dòng điện chạy dọc sống lưng, như thời gian ngưng lại trong một nhịp đập. Yongbok cứng người lại, một tiếng rên thoát ra không thể kiềm chế, rồi mềm nhũn trong vòng tay hắn, để mặc tất cả trôi đi theo dư chấn dịu ngọt.Hắn giữ lấy cậu thật lâu sau đó, vẫn không rời ra, vẫn áp sát, như muốn lưu giữ nhịp đập này mãi mãi. Trán chạm trán, hơi thở hòa vào nhau, và trong im lặng, hai trái tim cùng đập chung một nhịp.Yêu không chỉ là chạm đến tận cùng của cơ thể, mà là chạm tới nơi sâu nhất trong lòng nhau, nơi không ai từng bước tới, trừ người được ta tin tưởng nhất.Căn phòng vẫn còn vương vất hơi thở nóng bỏng của những phút giây vừa qua, nhưng giữa khoảng lặng sau cơn bão, chỉ còn lại tiếng nhịp tim đập thổn thức xen giữa những tiếng nấc khe khẽ.Yongbok chợt đưa tay lên che mặt.Cậu cố ngăn, nhưng nước mắt cứ thế trào ra, từng giọt từng giọt nóng hổi, như thể bao kìm nén trong lòng cuối cùng cũng tìm được đường thoát.Không phải vì đau.Không phải vì mệt.Mà vì quá đỗi nhẹ nhõm.Bởi trong vòng tay ấy, cậu nhận ra, mình vẫn được yêu. Mình vẫn còn là "vợ của hắn". Dù đã từng buông tay, từng rời xa, từng nghĩ sẽ không còn có nhau nữa.Yongbok giấu mặt trong lòng bàn tay, bờ vai nhỏ khẽ rung lên theo từng tiếng nấc. Chỉ là cái run khe khẽ như tiếng gió lùa qua kẽ cửa, nhưng nhìn vào cũng đủ khiến lòng hắn chùng xuống.Hyunjin khựng lại. Tim như lỡ một nhịp.Hắn hơi rướn người, lo lắng nhìn xuống. "Em đau hả?"Yongbok nghe vậy thì lắc đầu thật mạnh, mắt mũi tèm lem nước, mặt đỏ bừng vì khóc và xấu hổ. Miệng mếu máo, nghẹn ngào như sắp gào mà lại không gào nổi."Không... Em hạnh phúc..."Câu nói nhỏ đến mức như đang sợ bị nuốt mất giữa không khí. Nhưng với hắn, là cả một tiếng sấm trong lòng.Tim hắn như nhũn ra.Không phải vì những giọt nước mắt đó, mà vì ý nghĩa đằng sau chúng. Là bao tháng ngày chịu đựng. Là hy vọng từng rơi vào tuyệt vọng. Là thứ tình cảm vẫn còn nguyên vẹn, chưa từng biến mất dù cả hai đã rời xa nhau đến vậy.Hyunjin chậm rãi gỡ tay cậu ra khỏi mặt, cúi xuống quệt đi nước mắt hai bên má. Giọng hắn ấm, nhưng có chút cợt nhả quen thuộc."Ôi trời... Anh về rồi mà, giờ em thích làm lúc nào anh chiều hết à.""Im đi đồ biến thái!" Yongbok vừa hét lên vừa khóc, nắm tay bé xíu đập nhẹ vào vai hắn, không có chút sát thương nào nhưng lại khiến hắn bật cười ngay lập tức.Cười mà lòng mềm oặt như nước.Hắn kéo cậu vào lòng, ôm trọn lấy cơ thể gầy gò đang run nhẹ, vỗ vỗ vào tấm lưng trần như dỗ dành. Hơi thở cả hai còn chưa ổn định, mà không gian lại tràn đầy yên bình.Yongbok dụi mặt vào hõm cổ hắn như con mèo nhỏ. Vẫn sụt sịt. Nhưng không còn run nữa.Bởi vì lần đầu tiên sau rất lâu, cậu cảm thấy an toàn.Cảm thấy được yêu thương.Cảm thấy mình vẫn có một nơi để quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me