Hyunlix What Comes After Love
Tiết học cuối cùng trong ngày kết thúc khi tiếng chuông vang lên. Học sinh ùa ra khỏi lớp, tiếng cười nói hòa vào nhau thành âm thanh ồn ào quen thuộc. Một ngày giảng dạy đã trôi qua trọn vẹn.Yongbok cất laptop vào balo, kiểm tra lại giáo án cho buổi dạy phụ đạo ngày mai. Ánh nắng xiên nghiêng qua cửa sổ chiếu vào mái tóc cậu, tạo thành một quầng sáng nhè nhẹ nơi vành tai. Cậu không nhận ra, nhưng trong khoảnh khắc ấy, trông cậu yên bình đến lạ."Em Yang?" Yongbok khẽ gọi khi thấy một bóng dáng nhỏ cứ đứng lấp ló gần cửa lớp, mãi vẫn chưa chịu rời đi. "Sao em chưa về?"Cậu bé giật mình như thể vừa bị bắt quả tang, rồi lí nhí bước lại gần, tay nắm chặt quai balo, mắt nhìn xuống đất."Thầy ơi... em có chuyện này..."Yongbok cúi xuống ngang tầm cậu bé, dịu dàng hỏi. "Sao vậy? Có chuyện gì à?"Bé Yang ngẩng lên, hai má đỏ ửng vì ngượng. "C-Chúc mừng thầy ạ!""...Hả?" Yongbok chớp mắt đầy hoang mang."Em không biết là chuyện gì," cậu bé nhanh nhảu nói tiếp, "nhưng mà... sau mấy tháng... cuối cùng em cũng được thấy thầy cười lại rồi."Yongbok sững người.Cậu bé Yang chỉ cúi đầu chào rồi lí nhí "Em về trước nha thầy!" và chạy vụt đi, để lại một mình Yongbok đứng trong căn phòng lớp học trống trải, nghe tim mình khẽ nảy lên một nhịp kỳ lạ.Cậu đưa tay lên che nửa mặt, như thể đang cố giấu nụ cười đang chậm rãi nở ra nơi khóe môi."Sau mấy tháng..."Thì ra không chỉ có mình Hyunjin để ý. Không chỉ có bản thân cậu cảm thấy sự thay đổi.Ngay cả một cậu học sinh nhỏ cũng nhận ra.Cũng đủ để Yongbok biết, có lẽ lần này, niềm vui có lẽ đã tô lên khắp gương mặt cậu rồi.Con đường từ trường học ra bến xe bus không dài, nhưng Yongbok lại đi chậm rãi hơn thường lệ. Cậu cho tay vào túi áo, nghiêng đầu ngắm hoàng hôn loang nhẹ trên nền trời. Hôm nay gió thổi dịu dàng, không lạnh mà cũng chẳng nóng, đủ để không khiến người ta khó chịu. Như thể cả thế giới cũng biết cậu đang vui.Chợt tiếng động cơ xe chầm chậm đến gần từ phía sau. Không cần nhìn, cậu cũng biết là ai. Không thể là ai khác được. Cảm giác đó... cậu quen lắm rồi.Chiếc xe dừng lại bên cạnh vỉa hè. Cửa kính từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt quen thuộc cùng ánh mắt cong cong nơi khóe như đang cười."Em tưởng nay anh tăng ca?" Yongbok nghiêng người, cúi xuống nhìn qua cửa sổ, môi cong lên nửa bất ngờ, nửa chờ đợi.Hyunjin trong xe, áo sơ mi vẫn còn hơi nhăn nơi khuỷu tay, cà vạt tháo lỏng như thể vừa chạy thẳng từ công ty về. Hắn nhướn mày trả lời."Không, anh xong hết việc sớm hơn dự tính."Hắn nghiêng người sang phía ghế phụ, mở cửa xe từ bên trong, giọng nhẹ như gió chiều. "Lên xe đi. Tối nay đi chơi đi em."Yongbok đứng yên ngắm Hyunjin, rồi ngắm chiếc xe, rồi lại quay về ngắm Hyunjin, ánh mắt như đang tính toán, như đang cố giữ một nét kiêu kỳ bất thành."Có phải lại làm gì sai rồi nên mới dụ em đi chơi không đó?"Hyunjin bật cười khẽ, tay đặt lên vô lăng mà gõ nhẹ nhịp chờ đợi."Không có. Anh chỉ thấy hôm nay... đáng để thưởng cho mình được đi chơi với vợ một bữa."Yongbok khịt mũi, nhưng môi thì không nén được nụ cười."Chỉ được cái dẻo miệng thôi. Thế này bảo sao hồi đấy Yongbok 20 tuổi chả mê.""Thế giờ Yongbok 26 tuổi có mê thêm lần nữa không?" Hyunjin nhướng mày, khóe môi nhếch nhẹ."Không mê thì sáng ai thèm nấu bữa sáng cho anh?" Cậu vòng qua đầu xe, mở cửa bước lên ghế phụ."Đi đâu cũng được, miễn là được ăn ngon." Cậu đặt tay lên bụng rồi xoa xoa. "Em đói meo meo rồi.""Rõ rồi, thưa vợ." Hyunjin nghiêng người qua, tay vươn sang cài dây an toàn cho cậu một cách rất tự nhiên. Gần đến mức Yongbok ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên cổ áo hắn, thứ mùi hương từng khiến tim cậu loạn nhịp biết bao lần.Xe lăn bánh, rồi hòa vào dòng người đang chậm rãi đi về phía những buổi tối lấp lánh ánh đèn.Hyunjin dắt Yongbok đi bộ qua mấy con phố nhỏ. Trời cuối chiều vàng nhạt, gió lùa qua những tán cây làm bóng nắng đung đưa trên vỉa hè. Họ không nói gì nhiều, chỉ đi cạnh nhau, tay thỉnh thoảng chạm tay.Quán ăn nhỏ nằm gọn trong một con hẻm yên tĩnh, ánh đèn vàng hắt ra từ khung cửa sổ mờ mờ tạo cảm giác ấm cúng như ghé qua nhà một người bạn thân. Yongbok bước vào trước, khẽ nhíu mày khi ngửi thấy mùi nước dùng nóng hổi lẫn với mùi gỗ cũ, rồi quay sang nhìn Hyunjin bằng ánh mắt ngờ ngợ.Hyunjin không nói gì, chỉ kéo ghế cho vợ, ánh mắt cong lên đầy chiều chuộng.Suốt bữa ăn, họ không bàn chuyện cũ, không tính chuyện tương lai. Chỉ là những câu chuyện vu vơ, thỉnh thoảng lại lặng đi nghe tiếng thìa va vào bát, hoặc cười khẽ vì nhớ ra điều gì buồn cười. Cảm giác thoải mái đến mức gần như khiến người ta quên rằng đã từng có những tháng ngày suýt đánh mất nhau.Mỗi động tác rót nước, gắp thức ăn, lau vết sốt dính trên mép đều nhỏ thôi, nhưng có trọng lượng riêng trong trái tim cả hai người.Chỉ vậy thôi, mà thấy đủ.Sau bữa ăn, họ không vội về. Hắn trả xe ở bãi gần đó, rồi dắt tay cậu đi bộ trong khuôn viên đại học cả hai từng theo học. Đêm buông xuống nhẹ như một lớp khăn voan. Ánh đèn đường trải vàng con phố nhỏ nơi hai người sóng bước, tay nắm tay như một thói quen chưa từng bị đứt quãng. Mỗi bước chân đi qua đều khiến gạch lát dưới chân như ngân lên âm thanh của ký ức, của những tháng năm cũ kỹ, vụng về mà nhiệt thành đến nao lòng.Yongbok khẽ nghiêng đầu nhìn hắn. Trong ánh sáng hắt từ ngọn đèn đường phía trên, khuôn mặt hắn trở nên quen thuộc đến mức cậu thấy mình như thể đang lạc về một năm nào đó của tuổi hai mươi."Đi lại trên con đường này làm anh nhớ cái hồi còn học đại học ghê." Hắn cười khẽ, tay bỏ vào túi áo khoác, chân vô thức đá nhẹ viên sỏi ven lề. "Toàn đi chơi về muộn rồi trèo tường chui vào ký túc."Yongbok bật cười, nghiêng đầu nhìn hắn. "Còn em thì nhớ cái lần anh uống say bí tỉ rồi vác loa đến cổng ký túc xá em."Hắn lập tức quay đi, mặt đỏ ửng cả lên dù chẳng ai thấy rõ trong ánh đèn mờ. "Thôi... đừng nhắc nữa...""Nhắc chứ." Cậu vẫn cười. Rồi ánh mắt như chìm vào một nơi xa hơn, chậm rãi, từng mảnh ký ức ghép lại như cuộn phim quay chậm trong lòng.Đêm đã muộn, gió se lạnh lùa qua những vòm cây. Cả khu ký túc xá chìm trong yên ắng. Đèn phòng tắt gần hết, chỉ còn vài ánh sáng le lói từ các khung cửa sổ. Yongbok đang cuộn mình trên giường, định bụng sẽ đọc nốt chương truyện còn dang dở rồi đi ngủ sớm.Cho đến khi..."ANH THÍCH EM LẮM, LEE YONGBOK!!"Cả khu kí túc như nổ tung.Yongbok cứng người. Điện thoại rơi trượt xuống bụng cậu."Em có biết là anh thích em đến nhường nào không?"Tiếng gào thét vẫn tiếp tục, rõ mồn một, cảm tưởng như người thốt ra những lời lẽ đó đang vận dụng hết 100% công lực của dây thanh quản vậy."Anh sống mòn mỏi cả tuần nay vì nhớ em! Chỉ vì hôm đó em quay ra cười với anh! Một nụ cười đó Yongbok à! Anh cứ tưởng anh đặc biệt với em! Ai ngờ..."Tấm rèm giường bị kéo phăng. Bạn cùng phòng hét lớn. "LEE YONGBOK! CÓ THẰNG SAY RƯỢU ĐANG TỎ TÌNH MÀY DƯỚI CỔNG KÌA!!!"Cậu bật dậy. Đầu tóc bù xù, mặt vẫn còn ngáo ngơ vì chưa hoàn hồn. Lúc lao ra ban công tầng hai, thứ đầu tiên đập vào mắt là cái bóng người cao lớn ấy, đứng giữa sân, một tay cầm loa, tay còn lại... ôm chặt túi bim bim.Mắt hắn hoe đỏ, mặt lem nhem vì nước mắt nước mũi trộn lẫn rượu bia. Trông hắn lúc ấy như một con thú đáng thương bị tình yêu đánh úp giữa đêm."Yongbok à..." Hắn nói qua loa, giọng vỡ ra như dây đàn đứt. "Sao em nỡ làm vậy với anh hả... Anh cứ tưởng anh đặc biệt... Anh tưởng anh là người duy nhất làm em cười... Ai ngờ đâu... ai ngờ đâu...""AI NGỜ GẶP AI EM CŨNG CƯỜI!! Hức hức..."Hắn nghẹn ngào. Mỗi từ cất lên là một lần nước mắt giàn giụa."Em nắm tay anh... tim anh suýt bay ra khỏi lồng ngực! Anh tưởng mình sắp đậu rồi... Ai dè...""Em ôm người khác nữa!! ÔM!! NHƯ THÂN LẮM ẤY!!!"Có tiếng cười khúc khích từ dãy phòng nam sinh. Mấy chàng trai thò đầu ra cửa sổ, quay video, rúc rích như xem concert miễn phí. Từ các tầng khác vang lên những câu nói cổ vũ."Lee Yongbok là ai ra nhận chồng kia!""Úi sướng nhất bạn Yongbok nào nhé!""Bao giờ cưới mời bọn này nha!"Yongbok thì đứng đờ như tượng đá trên hành lang. Tai đỏ rực. Cậu muốn độn thổ.Từ xa xa, có tiếng dép lê bì bạch vang lên. Là tiền bối Bang chạy đến trước, tóc tai rối bù, mặt vẫn còn vết gối hằn. Cậu nam sinh họ Kim tên Seungmin cũng theo sau, ôm một chiếc áo khoác lớn."Trời đất ơi Hyunjin... Mày lại trốn ra uống nữa hả?!" Bang Chan thở hổn hển.Seungmin nhanh chóng kéo cái loa khỏi tay hắn. "Mày mò đâu ra cái loa này thế?""Không! Lần này là nói thật từ con tim anh!!" Hắn vùng vẫy khỏi vòng tay của hai người bạn."Ừ ừ, tim mày chân thành lắm, nhưng giờ để bọn tao chân thành xin lỗi hộ mày nè." Chan cúi gập người, hướng về ký túc xá khoa văn học. "Xin lỗi các em nha. Bé nó đang quay content cứu điểm rèn luyện á."Seungmin lôi Hyunjin đi, vừa kéo vừa đỡ đầu hắn khỏi đập cột điện. Hyunjin vẫn cố quay lại, nước mắt nước mũi tèm lem, giọng thì nức nở đến tội."LEE YONGBOK! ANH KHÔNG SAO HẾT! ANH SẼ KHÔNG BỎ CUỘC ĐÂU!!""Em có biết khi em gọi anh là 'Jinnie' anh đã screenshot lại tin nhắn đó để làm hình nền không?""Ức... Em nghe bài Trình chư—""Mày bắt đầu nói linh tinh rồi đấy thằng kia" Seungmin nhanh tay bịt miệng thằng bạn chí cốt lại. "Lôi nó về nhanh!"Tiếng hò hét của chàng nam sinh khoa Công nghệ khoá trên vẫn cứ vang vọng đâu đó trong tai cậu.Yongbok đứng chết lặng giữa hành lang.Đêm đó, toàn bộ sinh viên năm nhất khoa văn học thức trắng.Tiếng cười bật ra từ cổ họng Yongbok khi đoạn hồi tưởng khép lại."Em có biết là sau hôm đó anh trốn trong phòng mấy ngày liền không?" Hắn thở dài như muốn chôn vùi bản thân."Ai bảo uống say quá làm chi?" Cậu trêu.Hắn liếc sang. "Em thì ghê rồi. Còn nhớ ai cũng uống say xong hôn người ta trước?"Yongbok sững lại một chút. "Eo thôi. Đừng có nhắc lại nữa!"Cậu bật cười, nguây nguẩy lắc đầu, nhưng rồi đôi mắt ánh lên vẻ gì đó rất lạ.Hắn cũng mỉm cười nhìn cậu, và đoạn hồi ức lại ùa về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me