Hyunlix What Comes After Love
Sau buổi gặp mặt với Yongbok, Minho ngay lập tức liên lạc cho bên còn lại, là Hyunjin.Phải mất hơn một tuần, Minho mới sắp xếp được buổi gặp với Hwang Hyunjin. Hắn liên tục báo bận, khi thì kẹt công tác, khi thì "không tiện lắm", hoặc đơn giản là để tin nhắn trôi qua không trả lời. Không cần là chuyên gia tư vấn hôn nhân, Minho cũng nhận ra rõ một điều, người đàn ông này chẳng mấy tha thiết với việc hàn gắn.Nhưng bằng một cách nào đó, hôm nay Hyunjin vẫn đến.Quán cà phê nằm ở tầng trệt một tòa nhà văn phòng, sát bên chỗ làm của hắn. Hắn đến trễ năm phút, bước vào với áo sơ mi xắn tay, cà vạt lỏng, túi tài liệu dắt bên hông, và vẻ mặt như thể vừa thoát khỏi một cuộc họp dài lê thê."Xin lỗi, tôi bị kéo lại mất một chút." Hắn nói, giọng có phần hơi hớt hải."Không sao. Tôi cảm ơn vì anh đã dành thời gian." Minho mỉm cười, chỉ tay về phía ghế đối diện.Hyunjin ngồi xuống, gọi đại một ly đen đá. Vừa uống ngụm đầu tiên, hắn đã vào thẳng chủ đề."Chúng ta cần bao lâu?"Minho hơi sững lại trước sự thẳng thừng ấy. Anh điều chỉnh tông giọng cho vừa phải."Tùy vào việc anh muốn chia sẻ tới đâu. Tôi chỉ muốn lắng nghe quan điểm của anh... Về câu chuyện giữa anh và vợ anh, Yongbok."Hyunjin dựa lưng ra sau, ánh mắt hướng ra cửa kính. Một lúc sau hắn mới cất lời."Quan điểm của tôi à? Tôi không nghĩ nó có ích. Chúng tôi không hợp nhau. Thế thôi.""Không hợp nhau ở chỗ nào?" Minho hỏi."Gần như mọi thứ," Hyunjin nhún vai. "Cách sống, cách nghĩ, cách yêu. Khi yêu nhau thì dễ lắm, người ta hay nhắm mắt làm ngơ. Nhưng cưới về rồi thì mở mắt to ra mà nhìn. Mà tôi cũng mệt rồi.""Anh nói chi tiết hơn được không? Khác nhau như thế nào?" Minho khẽ hỏi."Cãi nhau thì nhiều vô kể," Hyunjin bắt đầu, giọng trầm lại, như vừa nhớ lại một gánh nặng đè trên vai. "Nhưng không phải kiểu cãi nhau như trong phim, nói to, khóc lóc rồi lại làm hòa. Không. Chúng tôi dần dần chán đến mức chẳng muốn nói nữa."Hắn nhấn mạnh từng từ, mắt thoáng nhìn sang Minho như muốn chắc rằng người kia hiểu rõ nỗi mệt mỏi ấy."Ban đầu, mọi chuyện chỉ là những khác biệt nhỏ. Ví dụ, tôi thích im lặng một lúc để suy nghĩ, còn em ấy muốn nói ra ngay để giải quyết. Tôi không quen nói nhiều cảm xúc, còn em ấy thì hay nhạy cảm quá mức. Nên cứ thế, câu chuyện bé tí tẹo lại thành chiến tranh lạnh."Hyunjin gục nhẹ đầu xuống bàn một giây rồi ngẩng lên, mắt vẫn không rời khỏi tách cà phê trước mặt."Nhưng điều tệ nhất không phải là cãi nhau. Mà là lúc nó kéo dài... kéo dài đến tận cùng sự bất lực. Có những lần, chúng tôi ngồi trong phòng, nhìn nhau mà chẳng ai mở lời. Tôi biết em ấy đau, tôi cũng thế. Nhưng cả hai đều không biết phải làm gì để chữa lành. Và cái tôi cao ngút trời của cả hai cũng không cho chúng tôi chịu mở lời hoà giải."Hắn cúi mặt, bàn tay thả lỏng trên bàn, ngón tay gõ nhịp nhẹ như đang cố trấn tĩnh chính mình."Rồi cũng có lúc, một trong hai đứa cố gắng bắt đầu câu chuyện. Nhưng câu mở đầu thường chỉ là 'Em nghĩ anh không quan tâm', hay 'Anh chẳng bao giờ hiểu em'. Những câu đó không phải để hỏi, mà như những mũi dao nhỏ cứa vào lòng tự trọng của người kia. Và tôi... tôi không biết trả lời thế nào, nên im lặng.""Im lặng không có nghĩa là vô tâm," Hyunjin tiếp tục, giọng có phần vội vã. "Nhưng nó khiến mọi thứ tệ hơn. Vì em ấy cứ tưởng tôi không quan tâm, còn tôi lại nghĩ em ấy đang trách móc tôi quá nhiều.""Cơ bản là tôi mệt rồi, em ấy cũng vậy. Tờ đơn ly hôn có phải đồ chơi đâu mà cứ giận dỗi là lôi ra đe doạ được," Hyunjin nhếch môi, giọng pha lẫn chán chường và bất lực. "Chúng tôi cũng phải suy nghĩ kĩ lắm chứ... chỉ là có lẽ chưa rời nhau ra nổi."Hắn thở dài, tựa lưng hẳn ra ghế, mắt dán vào trần quán cà phê như thể muốn tránh ánh nhìn của Minho. "Mệt thực sự. Có những hôm đi làm về muộn, tôi mở cửa ra và chỉ mong thấy ánh đèn bếp sáng, thấy em ấy ngồi đó, hỏi tôi họp như thế nào. Nhưng thay vào đó là sự hờn dỗi, là sự im lặng, vì tôi không báo em ấy trước.""Còn nếu em ấy ở nhà trước, thì sẽ im lặng đóng cửa phòng, không thèm nói gì. Cứ như thể mỗi người tự xây cho mình một cái vỏ, càng ngày càng dày lên. Tôi từng thử gõ cửa, thật đấy... Nhưng dần dần, tôi sợ phải nghe thêm những câu trách móc. Thế là thôi."Hyunjin quay lại nhìn Minho, ánh mắt không còn gay gắt mà chỉ là một lớp mỏi mệt mỏng manh."Nếu anh nghĩ mình vẫn có thể và mong muốn giúp đỡ chúng tôi thì tôi cảm kích, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng... nó sẽ phí công của anh vô ích đấy."Một lúc im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng máy pha cà phê kêu rì rì ở quầy và tiếng bút Minho gõ nhịp nhẹ vào sổ tay.Minho nghe thấy vậy thì ánh mắt trùng xuống đôi phần. "Nhưng đây là công việc của tôi mà..."Giọng anh trầm hẳn đi. Đôi khi Minho tự hỏi, tại sao mình lại cứ cố níu giữ những cuộc hôn nhân đang rơi rụng từng mảnh, khi mà chính các đương sự còn chẳng thiết tha? Nhưng anh vẫn đến, vẫn hỏi, vẫn cố hiểu, vì một phần trong anh luôn tin rằng, tình yêu không biến mất, nó chỉ bị vùi lấp dưới những thứ ồn ào hơn.Anh khẽ thở dài rồi hỏi sang một vấn đề khác."Cả hai hiện đang ly thân phải không? Được bao lâu rồi?""Khoảng ba tháng," Hyunjin đáp, ngắn gọn."Sao anh lại lựa chọn là người bước đi?"Hyunjin ngửa cổ ra sau, mắt nhìn trần nhà như thể câu hỏi đó vừa nhai rồi nuốt hoài không trôi."Tôi quen ở trọ từ hồi sinh viên rồi. Giường đơn, nệm mỏng, ổ điện lỏng lẻo, nước yếu thì bật ấm đun. Quen cả cảnh thức dậy nhìn thấy trần nhà dán mấy cái sticker sao dạ quang từ đời tám hoánh rồi."Hắn nhún vai. "Ở đâu chả là ở. Miễn có chỗ ngủ."Minho chớp mắt, đang không biết đây là đang than thân trách phận hay kể chuyện ma ký túc xá. Nhưng Hyunjin chưa dừng lại."Còn Yongbok thì... thôi khỏi nói. Em ấy có nguyên một khu vườn treo Babylon trên ban công. Rồi còn sưu tầm mấy cái nến thơm rồi đồ skincare gì đó nữa, trong khi tôi chỉ cần một lon Raid để xịt muỗi."Hắn nhếch môi cười nhạt. "Anh thử bảo một đứa như vậy ra ngoài ở thuê đi, chắc tuần đầu là trầm cảm, tuần sau đòi về nhà mẹ.""Tôi đi là hợp lý," Hyunjin lặp lại, lần này nhỏ giọng hơn. "Xách cặp một cái là khuất mắt nhau luôn. Chứ bảo em ấy xách đồ ra khỏi cái nhà hai đứa cùng trả góp thì có mà đến mùa quýt vẫn chưa thấy pack xong đồ."Minho bật cười khẽ. Nhưng bên trong anh lại nghe một cái gì nhói lên rất nhẹ. Như thể anh vừa nhận ra một điều mà chính đối phương cũng chưa kịp cảm nhận.Ra là vậy. Chợt cánh cửa quán cà phê bất ngờ bật mở reng reng, kéo theo một làn gió cùng mùi nắng hắt vào. Tiếng chuông cửa quen thuộc vang lên như hiệu lệnh định mệnh, và rồi... một bóng người quen thuộc bước vào.Là Yongbok.Hyunjin khựng tay, ánh nhìn dán chặt về phía cửa như thể đang bị kêu tên trong buổi điểm danh định mệnh. Chỉ thiếu điều thốt lên "Ủa gì vậy ông nội?!"Yongbok hình như không thấy họ. Cậu đảo mắt nhìn quanh, tai nghe vẫn đeo, mặt tỉnh bơ như đang bước vào lãnh địa riêng để sống chậm giữa đời vội vã. Tay cầm túi giấy từ tiệm bên cạnh, chân bước thong thả như thể chưa từng có cuộc ly thân nào trong lịch sử."Chà... chui tận cái quán hẻm cụt xó xỉnh này rồi mà vẫn gặp được nhau. Vũ trụ đúng là biết cách chơi khăm," Hyunjin lầm bầm, nhấn nhá từng chữ như đang review một món ăn dở. Nói vậy thôi chứ mắt thì vẫn... bám sát như radar theo dõi mục tiêu di động.Minho hơi quay lại, thấy người vừa bước vào thì chỉ "à" nhẹ một tiếng rồi nhìn sang Hyunjin với ánh mắt kiểu "tình cờ quá ha". Hyunjin lắc đầu, tay vẫn giữ ly cà phê, miệng lẩm bẩm. "Đã ly thân rồi còn bị vũ trụ rình."Yongbok tiến thẳng tới quầy, rồi gọi đồ uống, nhanh gọn, dứt khoát, như một người có lịch trình gấp gáp nhưng vẫn phải dành thời gian để thư giãn. Một lát sau, nhân viên đưa ra hai cốc. Hyunjin suýt nghẹn ngụm cà phê khi thấy rõ thứ đang được đưa qua quầy.Một cốc matcha latte. Ổn. Kinh điển dành cho Yongbok, không bất ngờ.Nhưng cốc thứ hai.Hyunjin nheo mắt. Cà phê. Nhưng không phải Americano. Là cold brew hương cam.Hắn suýt ho sặc vì cái vị chua lạnh tủi hờn len vào tận gò má. Gì đây? Ai cho phép vậy? Ai uống cold brew? Mua cold brew cho ai?Chắc chắn không phải cho Yongbok. Cậu ghét cà phê, từng tuyên bố thẳng thừng rằng "Uống cà phê để đắng lòng à?" Còn hắn, Hyunjin, người duy nhất uống cà phê trong cả hai, thì chỉ chấp nhận mỗi mấy loại cà phê đen nguyên bản. Không đường, không sữa, không trái cây. Hương cam? Xin lỗi, để người khác dùng đi.Vậy cái cốc đó... cho ai?Hắn lặng lẽ thụt cổ lại như chim bồ câu, tay kéo áo Minho giật giật, rồi thì thào."Anh, cúi xuống. Cúi thấp xuống. Thấp nữa. Nữa."Minho chưa hiểu chuyện gì, cứ tưởng Hyunjin sắp tiết lộ bí mật cấp quốc gia, đang hí hửng cúi tai lại gần thì bị kéo thẳng xuống dưới tầm bàn. Cằm suýt đập vào gối. "Gì đấy?!""Vợ sắp cũ," Hyunjin nghiến răng, thì thào như đang nhập vai trong phim hành động trốn truy nã. "Vợ sắp cũ đang gọi nước. Tôi không muốn bị bắt quả tang đang gặp chuyên viên tư vấn."Minho ngước lên ngó thử, định nói "Thì đã ly thân rồi mà..." nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Hyunjin dúi đầu xuống lần hai, lần này ẩn mình luôn phía sau... cái cây cảnh đặt cạnh bàn."Đừng ló ra."Minho cười nghẹn. "Anh biết mình trông như đang ngoại tình bị bắt quả tang không?""Còn hơn là để em ấy thấy tôi đang giao lưu học hỏi cách cứu vãn hôn nhân từ chuyên viên. Thể diện, hiểu không? Thể diện!"Minho thò mắt qua tán lá nhìn Yongbok. Cậu vẫn đang đứng ở quầy, chỉnh lại nắp ly, rồi thong thả quay người bước ra cửa. Một tay cầm matcha latte, tay còn lại cầm cốc cold brew nghiệt ngã. Không hề quay đầu lại. Nhẹ nhàng, không biết rằng có ai đó trốn sau cây nhìn theo.Hyunjin ngẩng lên từ từ, nhìn bóng lưng cậu dần khuất. Im lặng. Cây ficus dường như cũng im lặng cùng hắn. Một lúc sau, hắn lẩm bẩm."Coi kia coi kia, trông có ghét không. Đi bộ trên đường mà vẫn bày đặt đeo tai nghe không dây. Lại còn hai ly nước. Đi cùng ai mà phải mua tận hai ly? Chướng mắt thật sự đấy!" Minho nghiêng đầu. "Cà phê cam kia á?""Ừ. Em ấy không uống cà phê. Tôi thì chỉ uống cà phê nguyên bản hoặc americano. Cốc kia, chả phải là cho người khác sao? Đúng là ly thân rồi mà vẫn thấy ghét mà."Hyunjin nhấp nhổm người nhìn theo bóng dáng vợ cũ khuất dần sau cánh cửa, rồi mới dám từ từ ngóc đầu lên. Ngó nghiêng trái phải như tội phạm đào tẩu kiểm tra xem camera đã tắt chưa.Một lúc sau, hắn khẽ thở phào.Và rồi...Tét!Hắn tự vả một phát vào má mình, kêu cái "chát" rõ đau.Minho giật mình, suýt làm rớt bút. "Gì đấy??""Ủa mà sao mình phải trốn?" Hyunjin lẩm bẩm, vẻ mặt vừa bối rối vừa tự dằn vặt. "Tôi ly thân đàng hoàng, không phải đang ngoại tình. Cũng không phải đi làm chuyện xấu xa gì... chỉ đang đi trị liệu tâm lý cứu vãn hôn nhân thôi mà?!"Minho ngồi nhìn tên chồng tưởng chừng khó tính và vô cảm này đang tự dằn vặt về mấy hành động ngớ ngẩn của mình với vợ sắp cũ mà suýt không nhịn được cười. Anh hiểu rồi. Anh nhìn thấu cả hai con người này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me