Hyunlix What Comes After Love
Minho về đến nhà, đóng cửa lại sau lưng, cảm giác mệt mỏi kéo đến bất chợt. Cuộc nói chuyện với Hyunjin sáng nay cứ quanh quẩn trong đầu anh, như một vòng lặp không dứt. Dù lời nói vẫn châm biếm, lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại không thể giấu nổi điều gì. Hắn ta cơ bản là chưa thoát khỏi cái sự rối ren trong lòng mình.Còn nhớ buổi chiều tuần trước gặp Yongbok, cái cách cậu ấy gồng mình lên, cố gắng tỏ ra bình thản nhưng đôi mắt lại lộ rõ những mâu thuẫn, những ẩn ức, những nuối tiếc không thể cất thành tiếng. Rõ ràng, dù độc mồm là vậy, dù cứng rắn thế nào, hai con người kia vẫn còn cảm xúc rất sâu đậm dành cho nhau.Minho tự hỏi, phải chăng vấn đề lớn nhất không phải là họ hết yêu, mà là cả hai đều không đủ dũng khí để hạ cái tôi xuống? Để nói ra những điều chưa nói, để buông bỏ những hận thù nhỏ nhặt? Đó chính là bức tường vô hình đang ngăn cách họ, còn tình yêu vẫn đang âm ỉ thắp sáng nơi tâm hồn, chẳng hề phai mờ.Anh ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, lòng dấy lên một suy nghĩ nhỏ bé, nếu có thể khiến họ mở lòng, thì chẳng phải đã có cơ hội để hàn gắn rồi sao?Nhưng bằng cách nào?Một câu hỏi Minho hiện chưa biết trả lời sao. Bọn họ đến nhìn thấy mặt nhau còn chả muốn, thì hàn gắn kiểu gì nhỉ? Anh biết chuyện hệ trọng như vậy, một mình anh là không đủ để cứu vãn mối quan hệ này. Bên cạnh sức mạnh nội lực của tình yêu nơi hai vợ chồng đang ly thân kia, thì Minho vẫn cần một ngoại lực thúc đẩy mối quan hệ của họ.Và thế là Minho tìm đến một người bạn thân chung của hai vợ chồng."Chào cậu." Minho lịch sự ngồi xuống bàn cà phê.Cậu trai với mái tóc xoăn nâu ngẩng đầu lên, miệng đang ngậm nửa cái ống hút, hai mắt mở to như thể vừa bị bắt quả tang làm điều gì mờ ám. Nhưng ngay sau đó, cậu nhe răng cười toe toét như thường."Anh là... Lee Minho đúng không? Người làm trong viện tư vấn?" Người nọ hỏi, rồi nghiêng đầu như thể đang cố đọc cảm xúc từ gương mặt nghiêm túc trước mặt. "Oa, nhìn ngoài đời ngầu dữ ha."Minho khẽ gật đầu, không tỏ thái độ gì với lời nhận xét đó. Anh không đến để nghe nịnh."Tôi có thể nói chuyện với cậu Han một chút được không?""Dĩ nhiên, anh mời cà phê em mà!" Jisung hí hửng đẩy ly latte của mình sang một bên, tự dưng nghiêm túc lạ thường. "Sao thế ạ? Có chuyện gì liên quan đến anh Hyunjin và Yongbok hả?""Như tôi cũng đã đề cập trong đoạn chat hôm trước. Có vẻ tin rạn nứt của họ nhiều người biết rồi sao?" Minho hơi nghiêng đầu, vẻ như dò xét."Nhiều người biết thì cũng không hẳn. Nhưng mà em thân với cả hai nên cũng biết tương đối đi. Từ cái ngày họ mới tình tứ yêu nhau đến bây giờ là chuẩn bị... ly hôn." Jisung cười cười, nhưng ánh mắt thì rõ ràng có lo lắng thật.Minho gật đầu chậm rãi. "Tôi đang là người hỗ trợ họ. Nhưng sau khi suy xét tình hình thì tôi cảm thấy một mình tôi là không đủ. Tôi cần ai đó gần gũi hơn, có thể tiếp cận tự nhiên, không gây áp lực cho họ. Cảm ơn cậu đã nhận lời giúp đỡ tôi."Jisung bặm môi. Có vẻ như lần đầu trong buổi gặp mặt, cậu thật sự suy nghĩ nghiêm túc."Em cảm ơn vì anh đã liên lạc với em. Nhưng mà báo trước, em là kiểu người càng chen vào thì càng dễ làm loạn lên á. Em mà lỡ miệng hỏi 'ủa rồi còn thương không?' là một trong hai người bỏ về luôn á."Minho bật cười nhẹ. "Tôi không cần cậu khuyên răn. Tôi cần cậu làm chất xúc tác."Jisung gật gù, bắt đầu cảm thấy hứng thú. "Kiểu như... tạo điều kiện cho họ gặp nhau?""Phải. Nhưng không lộ liễu. Tạm thời tôi đang thử bắt đầu bằng việc cho cả hai viết nhật ký hằng ngày. Chưa biết hiệu quả tới đâu, nhưng ít nhất cũng khiến họ đối thoại với chính mình. Còn cậu...""Em sẽ là ông thần gây rối có tổ chức?" Jisung khoanh tay, mắt sáng lên.Minho nhếch môi. "Tạm gọi là ông thần thúc đẩy tình huống.""Hay đó. Anh cứ để đó cho em." Jisung vỗ ngực cái đét. "Kịch bản em viết hơi cồng kềnh xíu, nhưng đảm bảo có hiệu quả. Mà khoan, em có được chơi trò đóng giả chuyển phát nhanh giao thư làm lành không? Em thích cái đó á."Minho nhìn cậu, bất lực lắc đầu."Cậu có vẻ... nhiều ý tưởng quá ha. Sau này vào trung tâm làm chuyên viên tư vấn chắc người ta thích lắm..."Jisung cười hí hửng như vừa ký hợp đồng đóng phim truyền hình, tay lôi ngay sổ tay ra ghi gì đó nguệch ngoạc.
𝟅𝟈
Yongbok đang nằm dài trên sofa, một chân vắt lên lưng ghế, tay lướt điện thoại, đầu thì dựa vào gối ôm hình con gấu trúc mà mình chẳng nhớ đã mua khi nào. TV lảm nhảm về cách pha sữa cho trẻ sơ sinh. Chương trình này không phải cậu chọn. Nó tự động phát tiếp sau một video TED Talk về sự cô đơn trong hôn nhân mà cậu để quên không tắt. Trớ trêu làm sao, ngay cả thuật toán cũng muốn xát muối vào tim cậu.Cậu cầm điều khiển lên, định chuyển kênh. Nhưng rồi lại buông xuống. Không phải vì cậu muốn nghe đến tỷ lệ pha sữa, hay mấy triết lý yêu đương, mà đơn giản vì không còn quan tâm đến gì nữa. Giống như cơ thể đang vận hành theo quán tính, còn đầu óc thì đã đi đâu mất rồi.Chợt điện thoại rung. Tin nhắn từ Han Jisung._doolsetnet:"Ê con gà con, cuối tuần đi làm gốm với tao không?"Cậu đọc tin nhắn, lười trả lời, tiếp tục lướt qua video kế tiếp, một con mèo đang đi trên máy chạy bộ. Nhìn có vẻ khổ sở. Không hiểu sao người ta cứ bắt mấy con mèo tập thể dục làm gì. Chúng sinh ra là để nằm ngủ và được cưng nựng, giống như cậu.Điện thoại lại rung. Cuộc gọi đến.Yongbok bắt máy, chưa kịp nói gì đã nghe tiếng Jisung oang oang."Đặt chỗ xong rồi đó nha. Tao với mày. 10h sáng thứ Bảy. Workshop làm gốm. Không đi là mang tội lừa đảo và bùng kèo đó!""Gốm hả?" Yongbok duỗi chân. "Chán chết.""Ủa? Đất mà chán cái gì? Mày được bóp bóp nặn nặn, được trét bùn lên người, à lộn, lên đồ gốm. Lành lắm đó! Mày sống như cái chậu úp ngược bao lâu nay rồi, giờ ra mà tạo hình lại bản thân đi.""Lười.""Đi màaaa~ Tao với mày thôi. Mày không phải nói gì nhiều đâu, chỉ cần ngồi bóp đất là được."Yongbok nheo mắt, cảm giác như đang bị dụ dỗ theo kiểu mấy quảng cáo kiểu "Bạn cô đơn? Hãy đến làm gốm!"Cậu gác tay lên trán, suy nghĩ một chút. Thực ra, cậu cũng chẳng ghét việc ra ngoài. Chỉ là dạo này mọi thứ cứ... vừa hỗn loạn mà cũng có lúc lại yên ắng quá. Mà yên ắng lâu lại thành nhạt. Tụi bạn thì đứa đi chăm con, đứa đi học thạc sĩ, đứa vướng deadline, còn Jisung thì vừa rảnh vừa dai như đỉa. Ít ra cũng được đi làm trò gì đó để quên mấy chuyện lộn xộn gần đây."Có đồ ăn không?""Có.""Ừ, vậy mày nhắn địa chỉ qua đi. Tao cân nhắc.""Tao nhắn rồi đó nha! Đừng có hòng mà bùng kèo!""Ờ. Cúp đi."Yongbok cúp trước.Điện thoại ném sang một bên, cậu nằm im một lúc. Cái workshop đồ gốm đó nghe cũng không tệ. Dù gì thì cũng hơn việc ngồi nhà xem video AI chó con thổi saxophone.Cậu đứng dậy, đi pha một ly matcha latte, tự nhủ. "Biết đâu lại vui."Sáng thứ Bảy.Yongbok kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, tay cầm ly nước mua vội ở tiệm gần nhà, lững thững bước đến địa chỉ mà Jisung gửi. Tòa nhà ba tầng cũ kỹ được cải tạo lại thành một không gian nghệ thuật, vừa là xưởng gốm, vừa là quán cà phê. Mùi cà phê rang lẫn với hương đất ẩm thoảng trong không khí. Trời hôm nay mát, không nắng, không mưa. Vừa đủ cho một buổi sáng lười biếng nhưng đáng sống.Jisung đã đứng ở trước cửa, vẫy vẫy tay như thể cậu là đứa trẻ con chuẩn bị vào lớp mẫu giáo vậy."Ê, tới rồi hả. Vô lẹ đi, tao giữ chỗ đẹp nhất đó."Yongbok gật đầu nhàn nhạt, mắt lướt qua tấm biển ghi dòng chữ. "Create with your hands, heal with your heart."Cậu không chắc trái tim mình có thể chữa lành được không, nhưng chắc chắn tay chân thì nên bận bịu một chút, ít ra để ngừng lướt điện thoại vô thức mỗi ngày.Không gian workshop gốm sáng trưng, thơm mùi gỗ và đất sét. Một dãy bàn gỗ dài, mỗi người ngồi trước một bàn xoay và một khối đất nhỏ. Nhạc indie Hàn phát nhẹ nhàng trong nền, đủ để khiến người ta thấy yên ổn, như thể cuộc đời sẽ không có sóng gió nào nếu hôm nay bạn nặn được một cái bát tròn.Jisung nhanh nhảu hướng dẫn Yongbok đeo tạp dề, rửa tay, chọn đất. Hướng dẫn viên lớp học là một chị tóc tím cực kỳ nhiệt huyết, nhưng có lẽ chị cũng không hiểu tại sao hai đứa con trai kia vừa nghe chỉ dẫn vừa cười khúc khích như học sinh cấp hai đang nghịch ngợm. Người ta nói không có sai mà, đàn ông khi ở chung với nhau thì cũng chỉ như những đứa trẻ chưa lớn."Nhớ nhúng tay vào nước trước khi chạm đất nha," chị tóc tím nói, "để mềm, dễ nắn hơn.""Giống như uốn nắn tâm hồn vậy," Jisung chen vô, rồi quay sang Yongbok. "Ê, mày thấy chưa? Có triết lý đó. Tao đâu bao giờ rủ mày làm mấy thứ vô vị."Yongbok khịt mũi cười nhẹ. Không phản bác. Đúng là có cái gì đó... dễ chịu thật. Từ từ xoay đất, từ từ dùng lòng bàn tay ấn nhẹ, từ từ để đất nhô lên thành hình trụ.Buổi làm gốm diễn ra khá yên bình, trừ việc cứ 15 phút, Jisung lại lén lút đứng dậy với lý do nào đó "đi lấy thêm đất," "đi vệ sinh," "đi xem mấy bình hoa phía sau," hoặc đơn giản là "tự nhiên muốn đi vòng quanh một tí." Không có gì quá đáng ngờ, nhưng tần suất biến mất của nhóc sóc kia vẫn đủ để Yongbok phải liếc mắt theo vài lần."Không lẽ thằng này đi... cưa nhân viên quán?" Cậu nghĩ. Nhưng rồi lại lắc đầu. "Không, chắc nó đang kiếm cớ chừa đất cho mình nặn một mình đây mà."Dù sao thì... cậu cũng không thấy phiền.Yongbok tiếp tục nắn nắn miếng đất đang xoay tròn trên bàn, cố hình dung mình sẽ làm ra cái gì. Một chiếc cốc nhỏ? Một lọ hoa? Hay một cái chậu để trồng xương rồng mini? Bất kể là gì, ít ra thì nó cũng sẽ không trách móc cậu vì tay cậu hơi vụng.Không hiểu vì sao, một hình ảnh lướt qua trong đầu, một cử chỉ cẩn thận, một ánh mắt khẽ nheo lại khi chỉnh lại từng nhành hoa trong chiếc bình. Cách một người nào đó khẽ thốt lên "Em thấy cắm bông như vậy ổn chưa?". Tất cả chợt ùa về như một dòng thác êm dịu niềm hoài niệm. Đôi tay cứ vô thức kéo cao miếng đất sét lên, rồi cẩn thận bó lại một chiếc thắt eo ở gần phía trên cùng. Để rồi khi dòng kỉ niệm tan theo những suy nghĩ mơ hồ, cậu nhận ra miếng đất vô tri dưới tay mình đã được uốn thành hình một chiếc bình hoa nhỏ.Hẳn có ai đó sẽ thích thứ này lắm...Cậu thấy ngán ngẩm chính mình vì cứ suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng nhìn lại thì thấy chiếc bình này cũng... ổn quá đó chứ. Cân xứng, gọn gàng mà vẫn vô cùng độc đáo. Ghét chồng là thật nhưng bảo phá đi làm lại từ đầu... thì cậu cũng không đến mức đấy.Yongbok thở nhẹ, chiếc bình cơ bản vậy là đã hoàn thành. Cũng tốn của cậu đến gần tiếng trời. Cậu mỉm cười nhờ chị tóc tím xử lí nốt những công đoạn cuối, rồi đi rửa tay và uống chút nước.Cậu vẩy nhẹ những giọt nước đọng trên tay, rồi chậm rãi tiến về phía bình nước công cộng của trung tâm. Nhưng có lẽ số phận trớ trêu, để bóng hình thân quen ấy lọt vào tầm mắt cậu ngay giữa chốn xó xỉnh này.Hwang Hyunjin, người chồng đang ly thân của cậu, với vẻ bình thản đáng ghét của mình, đang dựa hờ vào bức tường gần máy nước, hơi ngửa cổ lên để uống trọn cốc nước trong tay. Rồi khi cúi đầu xuống, ánh mắt cả hai cứ như vậy mà va vào nhau."Ghét thật đấy..."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me