[Hyunlix] What comes after love
8
Dưới ánh sáng buổi chiều dìu dịu, Yongbok đứng trước gương trong phòng ngủ, ngón tay lướt nhẹ qua hàng áo treo ngăn nắp như đang lựa chọn vũ khí ra trận. Mặc dù trong lòng thì chẳng muốn đi chút nào, nhưng nếu đã phải đến cái nơi đầy người quen cũ, đầy lời bàn tán nhỏ to kia, thì ít nhất cũng phải xuất hiện với phong thái khiến ai đó vừa nhìn đã biết, không cần chồng anh đây vẫn rực rỡ.Cậu chọn một chiếc áo blazer dạ hoạ tiết hoa hồng be điểm xuyết, bên trong là chiếc tank top len trắng đơn giản. Ngẫm một hồi rồi cậu mới chọn được một chiếc quần tây trắng cơ bản và đôi dày trắng đế đen đầy độc đáo. Vô cùng lịch sự mà cũng khéo léo tôn lên vòng eo nhỏ và đôi chân dài của cậu.Mái tóc được uốn nhẹ, lọn xoăn gợn được kéo gọn về phía sau tai, chỉ để lại vài sợi tóc mai phấp phới trên trán. Cổ tay đeo đồng hồ bản nhỏ, mùi nước hoa nhè nhẹ thoang thoảng là mùi gỗ trầm ấm cậu hay dùng, mà nay dường như được xịt nhiều hơn một nhịp.Đang xoay xoay người chỉnh trang lại lần cuối, Yongbok khựng lại, ánh mắt khẽ tối xuống. Cậu nhớ lại cuộc hội thoại mấy hôm trước. Lúc ấy, cậu đã định gõ app gọi xe rồi, dự là sẽ lẳng lặng đến chỗ tổ chức tiệc cưới, chào hỏi xã giao, ăn vài miếng rồi chuồn về trong im lặng. Nhưng Hyunjin lại phán ngay một câu."Em đi riêng thật à? Người ta lại đồn vợ chồng mình lục đục đấy."Yongbok suýt cười phá lên vì độ trơ mặt của cái tên sắp thành chồng cũ kia. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại... đúng là chuyện ly dị này hai người chưa công bố với ai, cũng chẳng có ý định loan báo. Cậu là người không thích thị phi, Hyunjin càng không. Thế là chỉ còn cách... đi cùng nhau.Đúng sáu giờ tối, một chiếc xe đen dừng lại trước sảnh chung cư. Cậu bước ra, áo khẽ tung nhẹ theo mỗi bước chân. Vừa mở cửa xe, ánh mắt đầu tiên mà cậu thấy là của Hyunjin. Tay hắn đặt hờ trên vô lăng, ánh mắt nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, rồi khựng lại với một biểu cảm khó tả. Hai mắt hắn khẽ mở to ra, môi mím hờ lại, như thể tâm trí đang suy nghĩ về một điều gì đó. Nhưng chưa để cậu tò mò lâu, hắn ngay lập tức lắc đầu rồi cất lời."Cái thể loại thời trang phang thời tiết gì đây?" Hyunjin cau mày, giọng vừa ngạc nhiên vừa bất mãn.Yongbok liếc mắt, môi nhếch lên một chút. "Còn hơn mặc đồ người già như anh."Thật ra hôm nay Hyunjin trông không hề tệ, bởi lẽ vốn dĩ hắn vẫn luôn đẹp trai. Bộ vest đen vừa vặn, bên ngoài là một chiếc trench coat đen dài đến trên đầu gối, mái tóc đen ngắn được chải gọn gàng. Nơi cổ tay đeo một chiếc đồng hồ bản to nhìn đủ mạnh mẽ và quyến rũ. Phảng phất trên người hắn là hương nước hoa thơm dịu quen thuộc. Nhưng Yongbok vẫn thấy tức mắt. Không phải vì hắn đẹp, mà vì hắn dám mở miệng ra chê cậu.Trên suốt quãng đường, cả hai đều giữ im lặng, chỉ có tiếng điều hòa rì rầm và tiếng gõ móng tay nhè nhẹ của Hyunjin lên vô lăng xe. Không ai muốn đến bữa tiệc này. Nhưng cũng không ai chịu để mình là người xuất hiện thua thiệt. Cảm giác như thể cả hai đang tham gia một cuộc thi kì lạ nào đó, nơi mà giải thưởng là cái gật gù ngưỡng mộ của người ngoài, và cái tát lặng lẽ vào lòng tự ái nhau.Một đám cưới. Một cuộc chiến ngầm. Một chuyến đi chung xe với người mà mình từng thề sẽ không nhìn mặt nữa.Và bây giờ lại cùng nhau đến dự đám cưới người khác, trong vai một cặp vợ chồng hạnh phúc.Càng nghĩ, Yongbok càng thấy mình đúng là số khổ.Chiếc xe đen dừng lại hẳn trước cổng một nhà hàng tiệc cưới sang trọng, ẩn mình dưới vòm cây xanh mướt và ánh đèn vàng rực rỡ treo đầy như cổ tích. Nhưng không khí trong xe thì ngược lại ngột ngạt và căng như dây đàn kéo quá tay.Máy lạnh phả ra hơi mát dễ chịu, nhưng chẳng đủ xoa dịu sự căng cứng trong vai Hyunjin hay ánh mắt phòng bị đến từng centimet của Yongbok. Cả hai người cùng nhìn thẳng ra cửa kính, cứ như chỉ cần lia mắt sang nhau thì không khí sẽ nổ tung như một quả mìn cảm xúc được giấu trong cốp xe.Hyunjin là người phá vỡ im lặng trước. Hắn ngả nhẹ người về phía vô lăng, mắt vẫn nhìn ra dòng người đang tấp nập tiến vào sảnh cưới phía trước."Thỏa thuận trước cho nhanh. Vào trong, nếu thấy chỗ nào không ai để ý thì đừng có mà ngồi gần nhau."Yongbok nhướng mày, miệng nở nụ cười nửa miệt thị nửa bực bội."Làm như tôi thèm."Hyunjin quay sang lườm cậu một cái, định nói gì đó nhưng rồi chỉ hít một hơi thật sâu. Hắn nâng một ngón tay lên như đang giảng đạo lý."Quy tắc một: không động chạm thân mật quá mức cần thiết. Nắm tay, khoác tay, hôn má, tất cả chỉ làm khi có ánh mắt đổ dồn về phía mình.""Nghe như đang lên kịch bản đóng phim vậy." Yongbok lẩm bẩm, nhưng cũng chống tay lên đùi, gật đầu kiểu miễn cưỡng đồng tình. "Vậy quy tắc hai của tôi, đừng có gọi tôi là 'em yêu' hay gì đó sến súa như hồi còn chung hộ khẩu."Hyunjin khựng lại một chút. Gọi là "Bokkie" cũng không được sao?Yongbok liếc thấy vẻ mặt đó thì khẽ chặc lưỡi."Anh cứ gọi tôi là Yongbok. Thế thôi. Còn tôi sẽ gọi anh là Hyunjin. Hoặc cùng lắm thì "chồng yêu"... Nhưng nhớ là chỉ khi có người nhìn."Hyunjin nhíu mày, nghe từ "chồng yêu" phát ra từ miệng Yongbok lại thấy gai người. Nhưng hắn biết cãi nhau ngay lúc này chỉ tổ phí năng lượng."Quy tắc ba," Hyunjin tiếp lời, giọng đều đều, "Đừng đi lạc hay tự tiện bỏ về trước. Đã vác mặt đến thì phải diễn cho tròn vai. Đi cùng thì về cùng.""Quy tắc bốn," Yongbok bắt kịp, ngón tay gõ nhẹ lên cửa kính, "nếu có ai hỏi tại sao dạo này ít thấy đăng ảnh chung, thì đổ cho bận công việc, lệch lịch trình, hay cái gì đó nghe tử tế.""Chứ không phải tại vì đã ghét nhau đến tận óc rồi sao?" Hyunjin bồi thêm, giọng pha một chút mỉa mai.Yongbok quay phắt sang, ánh mắt sắc như dao. "Anh rảnh quá ha."Họ nhìn nhau đúng một giây, cả hai như chuẩn bị lao vào trận cãi vã mới nhưng rồi cả hai cùng quay đi. Im lặng.Cuối cùng, Yongbok thở dài, tựa đầu nhẹ vào ghế."Thôi, xong chưa? Tổ chức chiến lược đi dự đám cưới của bạn cũ đâu phải chuyện người thường làm. À... đối với các trường hợp bất ngờ, đừng có tự tiện hành động hay trả lời. Bàn nhau trước, hiểu chưa?"Hyunjin bật cười, tiếng cười khan khô như đá mài trên sỏi."Rồi rồi... Công nhận thật. Có ai đi ăn cưới mà giống như đang lên kế hoạch xâm nhập mật khu địch đâu."Rồi cả hai cùng mở cửa xe. Đèn ngoài sảnh tiệc đập vào mắt như ánh đèn sân khấu. Dù không muốn, dù cả hai thừa biết đây là một trò giả vờ ngu ngốc... nhưng vẫn phải bước vào, tay trong tay, như một đôi vợ chồng hoàn hảo nhất giữa buổi tiệc mà họ chẳng thấy chút gì là hân hoan.Sảnh chính tiệc cưới được trang trí bằng hàng dài hoa baby trắng và nến thơm tỏa mùi dịu nhẹ, lối đi trải thảm đỏ mềm mịn như thể ai đó đã cẩn thận đo từng bước chân của cô dâu chú rể. Người ra kẻ vào nhộn nhịp, tiếng cười nói rôm rả, những cái ôm chúc mừng và tiếng ly cụng nhau vang lên không ngớt.Giữa đám đông ấy, Hyunjin và Yongbok bước vào với một khoảng cách... đúng một cánh tay. Không hơn, không kém. Như thể họ là hai hành tinh song song, tồn tại cạnh nhau nhưng không bao giờ có thể chạm tới nhau. Cái khoảng cách ấy đủ để ai nhìn vào cũng thấy... ừ thì đúng là đi cùng nhau, nhưng hình như có gì đó hơi lạnh lạnh?Cho đến khi từ xa, Nam Seojin, cô dâu của buổi tiệc, tiến lại với nụ cười rạng rỡ. Tóc cô búi gọn, váy cưới màu trắng be mềm mại, ánh mắt sáng như đèn pha. Cái vẻ hồ hởi trên mặt khiến cả Hyunjin lẫn Yongbok đồng thời giật mình.Một cách bản năng, như đã luyện tập bao lần trong đầu, hai cánh tay liền vụng về tìm nhau giữa không khí. Hyunjin khẽ nhích tay sang, lòng bàn tay anh vội vàng đập đập vào cánh tay cậu. Yongbok cùng lúc cậu cũng luống cuống vươn ra. Một giây sững lại, rồi họ siết lấy tay nhau. Nhanh, gọn, không nhìn nhau, như thể đã làm điều này cả đời. Như một đôi vợ chồng thật sự."Là vợ chồng Hwang Lee đó đúng không ạ?" Seojin hơi nheo mắt nhìn họ, nụ cười vẫn giữ nguyên nhưng ánh mắt có phần dè chừng. Không trách cô được, thực lòng mà nói, Seojin gần như chẳng có kỷ niệm nào rõ nét với hai người này thời đại học, ngoại trừ một vài buổi học chung lớp và vài lần lướt qua nhau ở hành lang.Yongbok vẫn là người phản ứng nhanh nhất. Cậu nở nụ cười, dịu dàng, ấm áp, nụ cười có thể chinh phục trái tim của mọi bà mẹ chồng."Dạ vui được đến chúc phúc cho chị quá ạ! Chúc chị và chú rể trăm năm hạnh phúc."Seojin hơi bất ngờ vì mặt cậu xinh mà sao giọng trầm đến vậy, nhưng cũng mỉm cười đáp lại."Ui lâu không gặp hai người. Vẫn còn mặn nồng như hồi học đại học ha!"Hyunjin lúc này mới lên tiếng, giọng nói dịu dàng nhưng có pha một chút đắc ý đầy kịch tính."Vợ chồng chúng tôi vẫn vậy, em nhỉ?"Hắn nghiêng đầu, quay sang nhìn Yongbok, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười "ngọt như đường nhưng cay như ớt". Bàn tay họ vẫn đang nắm chặt dưới tầm nhìn của khách mời, cậu chẳng còn đường lùi.Yongbok liếc sang, ánh mắt rõ ràng gằn lên một lời nguyền thầm lặng, nhưng khoé môi thì vẫn kéo lên ngọt ngào như hoa cẩm chướng đang nở."Dạ, anh~" Giọng luyến láy, ngọt như mía lùi. Rồi không quên nghiêng đầu một chút cho ra dáng "người vợ đảm đang".Cả ba cười nói vài câu nữa, đủ để giữ lễ, trước khi Seojin được một người bạn kéo đi chụp hình. Chỉ còn lại Hyunjin và Yongbok đứng giữa sảnh cưới lấp lánh ánh đèn và tiếng nhạc violin êm dịu, vẫn nắm tay nhau... mà như đang bóp nát tay đối phương.Bàn tiệc nằm gần trung tâm sảnh cưới, nơi dễ lọt vào ống kính nhất, nơi ai đi ngang cũng có thể liếc mắt nhìn hoặc giả vờ không nhìn mà vẫn dễ dàng để ý. Đó là lý do vì sao ngay khi vừa ngồi xuống, Hyunjin đã nhẹ nhàng kéo ghế cho Yongbok, tay đặt hờ lên lưng cậu như thể đây là thói quen vẫn làm suốt nhiều năm qua. Cái tay đó vừa đặt xuống, lưng Yongbok đã khẽ cứng lại, nhưng cậu vẫn mỉm cười, ngồi xuống nhẹ nhàng và gật đầu "cảm ơn anh" bằng cái giọng ngọt không kém ly nước ép nho trên bàn.Khi phục vụ mang món khai vị lên, Hyunjin đã kịp lấy thìa, khuấy nhẹ phần nước sốt rồi đặt trước mặt Yongbok."Vẫn sợ cay phải không? Anh trộn sẵn cho này."Yongbok nhìn hắn một cái, đôi mắt khẽ trợn lên như đang hỏi "anh đang đi thử vai vai chồng quốc dân à?", nhưng môi lại vẫn cười tươi rói, như thể thiếu điều thốt lên "tôi may mắn lắm khi lấy được người đàn ông này."Rồi đến khi món chính được dọn, bò sốt rượu vang, kèm khoai nghiền, Hyunjin lại thản nhiên xắt thịt ra từng miếng nhỏ gọn gàng, để nghiêng sang đĩa của Yongbok."Em dạo này bận quá, chắc không ăn uống điều độ gì. Phải bồi bổ chứ."Yongbok cười, nhưng trong lòng thì như gào thét "Tôi 26 tuổi chứ không phải học sinh tiểu học cần mẹ mớm!""Anh vẫn chu đáo như hồi mới yêu nhau nhỉ." Cậu đáp lại, giọng tươi rói. "Đúng là yêu đúng người thì bạn vẫn mãi là em bé ha!""Em bé nên phải mau ăn vào nha~"Hyunjin nói câu ấy xong là liếc mắt sang bàn bên, nơi có mấy đồng nghiệp cũ và bạn học đại học đang nhìn họ với ánh mắt "Trời đất, nhìn vợ chồng người ta kìa!". Được dịp, hắn nắm luôn tay Yongbok đang đặt trên bàn, vừa đủ để không lộ liễu mà vẫn dư sức đánh lạc hướng mọi nghi ngờ về... vụ ly dị chưa hoàn tất.Yongbok siết lại tay, vừa cười vừa thầm rít lên."Bỏ tay ra trước khi tôi xiên dĩa vào cổ anh."Hyunjin vẫn cười, mắt không rời bàn bên."Dĩa em đang dùng là dĩa salad, đầu nhọn lắm đấy."Lát sau, khi cậu bạn cùng lớp, giờ là phù rể, ghé bàn chào hỏi, Yongbok tựa đầu lên vai Hyunjin, tay khoác lên khuỷu tay hắn một cách vô cùng tự nhiên. Mắt Hyunjin chỉ hơi giật nhẹ nhưng tay thì không rút ra. Hắn biết trò này, việc đánh úp tình cảm giả tạo, một nước đi chiến lược."Trông hai cậu vẫn như hồi đó ha, tình cảm dễ sợ." Cậu bạn cười rồi cụng ly với cả hai."Bọn tớ vẫn như vậy mà." Yongbok mỉm cười, tựa đầu thêm chút nữa như thể tìm được bờ vai yên bình nhất thế giới, trong khi thực chất đầu cậu chỉ muốn đập đầu vào tường gần nhất để thoát cảnh diễn show này.Ngay khi cậu bạn rời đi, Hyunjin lập tức đẩy chén rượu ra xa, nhấp một ngụm soda rồi cúi đầu, ghé sát tai Yongbok."Diễn vai vợ hiền mà đầu tư dữ ha.""Cứu vớt hình ảnh ông chồng ngốc nghếch này thôi." Yongbok rít khẽ trong nụ cười, tay vẫn không rời cánh tay Hyunjin.Đôi khi, người ta nhìn vào mà nghĩ, ôi, tình yêu là như thế. Còn người trong cuộc? Họ biết rõ, đây là chiến trường. Và họ đang giả làm cặp đôi hoàn hảo chỉ để giữ cho mảnh sĩ diện cuối cùng không bị nát tan dưới tiếng chúc tụng và ánh đèn flash.Đây không phải là vợ chồng son đang yêu thương nhau.Đây là hai người sắp ly dị, đang phải gồng mình lên để hoàn thành vai diễn của cuộc đời.
𝟅𝟈
Trực quan outfit của hai bạn đây nhaBạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me