Hyunmin Ban So 3
“Tớ không biết chăm người khác. Nhưng… tớ không muốn cậu ở một mình.” – Hwang Hyunjin, lần đầu đặt tay lên trán người ta vì tim không nghe lời.Sáng thứ Hai, SOPA đón một cơn gió lạnh đầu mùa.Cây lá trước cổng trường ngả nghiêng trong gió, học sinh co ro trong áo khoác đồng phục dày cộp.Bàn số 3 cạnh cửa sổ – trống.“Ủa, Seungmin chưa tới hả?” – Jisung hỏi, ngó quanh.Hyunjin nhăn mày.Cậu đã nhận ra từ sớm – chỗ bên cạnh trống hoác, không còn tiếng lật vở, không còn gõ nhịp tay nho nhỏ mỗi tiết đầu tuần.Felix kiểm tra điện thoại rồi lắc đầu:“Không thấy cậu ấy nhắn gì luôn.”Giờ ra chơi, Hyunjin đứng cạnh cửa lớp, nhìn ra ngoài trời.Gió lạnh thổi qua cổ áo.Trong đầu cậu là hình ảnh Seungmin cúi đầu hôm trước – và cái cách cậu cười mệt mỏi.“Đừng nói là... bị ốm thiệt nha?”Trưa hôm đó.Tại khu trọ dành cho học sinh.Hyunjin gõ cửa phòng số 203 – phòng của Kim Seungmin.Không ai trả lời. Nhưng cậu đẩy nhẹ, cửa… không khóa.“Seungmin?” – Hyunjin gọi, bước vào.
Trên giường, Seungmin đang nằm cuộn trong chăn.Mặt đỏ bừng, tóc rối, môi khô, ánh mắt mơ màng.“Cậu… sao vào đây…?"“Cửa không khóa. Tớ đoán đúng là cậu bị bệnh rồi.”Seungmin gượng cười: “Tớ chỉ bị sốt nhẹ... thôi mà…”“Cậu giống đèn cầy đang chảy ra hơn là người bình thường đó.” – Hyunjin đặt tay lên trán cậu.Nóng rực.“Trời ơi…” – Hyunjin rút tay lại như chạm điện.Seungmin lí nhí: “Tớ có thuốc… với cháo gói trong bếp…”Hyunjin không nói gì. Cậu quay ra bếp.5 phút sau.Bát cháo trứng “xấu đau đớn” được đặt trước mặt Seungmin.“Cậu nấu hả?” – Seungmin nhìn bát cháo méo mó, lơ lửng nguyên cái trứng chưa đánh tan.“Ừ. Còn sống thì ăn. Chết thì cũng ấm bụng.” – Hyunjin nhún vai.Seungmin bật cười khẽ. Mắt vẫn đỏ nhưng môi cong lên.Sau khi ép Seungmin uống thuốc và uống nước cam,Hyunjin ngồi xuống cạnh giường, chống cằm nhìn cậu bạn đang lơ mơ ngủ.Lần đầu tiên, cậu để ánh mắt mình dừng lại… lâu đến vậy.Gò má Seungmin hồng lên vì sốt, mi mắt mỏng rung nhẹ theo nhịp thở.
Tay cậu ấy bấu nhẹ vào mép chăn như trẻ con.Hyunjin lặng lẽ vén mấy sợi tóc trên trán cậu.Và tim cậu… đập lệch một nhịp.“Hyunjin…” – Seungmin mơ màng gọi tên.“Ừ?”“…Cậu đang ngồi đó thật à?”“Ừ. Tớ đây.”“…Tớ mơ thấy cậu nấu cháo.”“Không phải mơ đâu. Tớ làm thật đấy.”“…Tệ thật.”“Cậu bị sốt mà vẫn mỉa mai người ta được hả.” – Hyunjin mắng nhẹ, nhưng tay vẫn vỗ lưng Seungmin nhịp đều.Một lúc sau, Seungmin ngủ lại. Hơi thở dần đều.Hyunjin vẫn ngồi đó.Trong một phút lặng, cậu nhìn bức tường trắng, nghĩ thầm:“Tớ không biết mình là ai trong thế giới của cậu… Nhưng nếu được… tớ sẽ ở đây, mỗi khi cậu yếu lòng.”Chiều hôm đó, Lee Know nhận được một tin nhắn từ Hyunjin:Hyunjin:
“Hôm nay em trai anh sốt. Em chăm nó rồi.
Anh đừng la em vì em để nó uống nước cam sau khi uống thuốc."Lee Know:
“Nó nhập viện tại ai thì biết rồi đấy.”Hyunjin:
“Em không giỏi. Nhưng em sẽ cố học.”
Tối.Seungmin tỉnh dậy lần nữa. Nhìn quanh – không thấy ai.Chỉ có một hộp giấy nhỏ để lại trên bàn. Trong là:
Một lọ thuốc hạ sốt.
Một gói bánh quy vị dâu.Và một tờ giấy gấp đôi:“Tớ không biết chăm người khác. Nhưng tớ không muốn cậu ở một mình.
– H.H.”
Trên giường, Seungmin đang nằm cuộn trong chăn.Mặt đỏ bừng, tóc rối, môi khô, ánh mắt mơ màng.“Cậu… sao vào đây…?"“Cửa không khóa. Tớ đoán đúng là cậu bị bệnh rồi.”Seungmin gượng cười: “Tớ chỉ bị sốt nhẹ... thôi mà…”“Cậu giống đèn cầy đang chảy ra hơn là người bình thường đó.” – Hyunjin đặt tay lên trán cậu.Nóng rực.“Trời ơi…” – Hyunjin rút tay lại như chạm điện.Seungmin lí nhí: “Tớ có thuốc… với cháo gói trong bếp…”Hyunjin không nói gì. Cậu quay ra bếp.5 phút sau.Bát cháo trứng “xấu đau đớn” được đặt trước mặt Seungmin.“Cậu nấu hả?” – Seungmin nhìn bát cháo méo mó, lơ lửng nguyên cái trứng chưa đánh tan.“Ừ. Còn sống thì ăn. Chết thì cũng ấm bụng.” – Hyunjin nhún vai.Seungmin bật cười khẽ. Mắt vẫn đỏ nhưng môi cong lên.Sau khi ép Seungmin uống thuốc và uống nước cam,Hyunjin ngồi xuống cạnh giường, chống cằm nhìn cậu bạn đang lơ mơ ngủ.Lần đầu tiên, cậu để ánh mắt mình dừng lại… lâu đến vậy.Gò má Seungmin hồng lên vì sốt, mi mắt mỏng rung nhẹ theo nhịp thở.
Tay cậu ấy bấu nhẹ vào mép chăn như trẻ con.Hyunjin lặng lẽ vén mấy sợi tóc trên trán cậu.Và tim cậu… đập lệch một nhịp.“Hyunjin…” – Seungmin mơ màng gọi tên.“Ừ?”“…Cậu đang ngồi đó thật à?”“Ừ. Tớ đây.”“…Tớ mơ thấy cậu nấu cháo.”“Không phải mơ đâu. Tớ làm thật đấy.”“…Tệ thật.”“Cậu bị sốt mà vẫn mỉa mai người ta được hả.” – Hyunjin mắng nhẹ, nhưng tay vẫn vỗ lưng Seungmin nhịp đều.Một lúc sau, Seungmin ngủ lại. Hơi thở dần đều.Hyunjin vẫn ngồi đó.Trong một phút lặng, cậu nhìn bức tường trắng, nghĩ thầm:“Tớ không biết mình là ai trong thế giới của cậu… Nhưng nếu được… tớ sẽ ở đây, mỗi khi cậu yếu lòng.”Chiều hôm đó, Lee Know nhận được một tin nhắn từ Hyunjin:Hyunjin:
“Hôm nay em trai anh sốt. Em chăm nó rồi.
Anh đừng la em vì em để nó uống nước cam sau khi uống thuốc."Lee Know:
“Nó nhập viện tại ai thì biết rồi đấy.”Hyunjin:
“Em không giỏi. Nhưng em sẽ cố học.”
Tối.Seungmin tỉnh dậy lần nữa. Nhìn quanh – không thấy ai.Chỉ có một hộp giấy nhỏ để lại trên bàn. Trong là:
Một lọ thuốc hạ sốt.
Một gói bánh quy vị dâu.Và một tờ giấy gấp đôi:“Tớ không biết chăm người khác. Nhưng tớ không muốn cậu ở một mình.
– H.H.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me