Hyunsung But Long Ngong Va Banh Qua Phi
Trước khi mở mắt vào sáng hôm sau, Jisung đã rất bối rối, em thực sự không dám quay người sang bên cạnh vì sợ rằng sẽ nhìn thấy Hyunjin với đôi mắt sâu tinh quái đã nhìn em đầy thèm muốn vào đêm qua, rồi em sẽ càng ngại ngùng hơn khi nghĩ về nụ hôn và những vuốt ve mà chàng mang tới, thật xấu hổ vì chúng thực sự đã xảy ra.Nhưng cố gắng ngó lơ câu chuyện đó thế nào đi chăng nữa thì Jisung cũng chẳng thể bỏ qua được hơi ấm kề ngay sau lưng và cảm giác ngứa ngáy râm ran, có lẽ đó là tóc của Hyunjin chăng? Chàng đang tựa đầu mình vào lưng em."Hmm... Ngài Hyunjin, ngài dậy chưa?" Jisung chần chừ hỏi.Mãi chẳng nghe thấy câu trả lời, em quay ra và thấy Hyunjin đã mở mắt. Jisung chẳng thể thấy được điều gì trong đôi mắt vô hồn của chàng.Vậy là Hyunjin lại trở về dáng vẻ vốn có của ngài ấy. Nếu không phải đôi môi em hơi sưng lên và cơ thể mệt mỏi khó nói thì có lẽ Jisung đã tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ.Điều ấy khiến Jisung chẳng biết em nên buồn bã hay vui vẻ. Ngài ấy có lẽ đã quên đi nụ hôn của bọn họ, quên đi những âu yếm ngọt ngào mà chỉ có người yêu mới có thể đem tới cho nhau. Thế nhưng đó cũng là một may mắn vì em và ngài sẽ chẳng phải khó xử khi nhìn vào đôi mắt đối phương nữa. Dù có trải qua bất cứ chuyện gì, mối quan hệ của bọn họ vẫn là ngài Bá tước cao quý và bề tôi trung thành mà thôi.Trước khi bình minh lên, Jisung đã thầm hỏi trong lòng rằng nụ hôn đêm qua có ý nghĩa gì? Giờ thì em có thể tự trả lời được rồi, nó chẳng có ý nghĩa gì cả khi thậm chí Hyunjin còn chẳng biết tới sự tồn tại của nó."Jisung. Đói." Hyunjin lẩm bẩm và siết lấy vòng eo trước mắt.Vậy là một ngày khác lại bắt đầu và bọn họ vẫn sẽ làm những việc phải làm.Jisung đã nghĩ rằng em sẽ mất nhiều thời gian để quên đi đêm đó, nhưng trên thực tế thì em chỉ nhớ tới nó khi ở bên Hyunjin mà thôi. Vì tất cả phần thời gian còn lại Jisung đã đắm mình trong những cuốn sách dày như thể một bức tường, chúng khiến cho Jisung chẳng thể để tâm tới bất cứ điều gì khác.Jisung đã nghĩ mãi về hình xăm của Catherine, em thực sự cần tới sự giúp đỡ từ những người bạn ở tu viện của mình. Thế nhưng Jisung đã mất hẳn một tuần mà vẫn không chờ được lời hồi âm nào từ Yongbok, Seungmin hay Bangchan, thậm chí vết thương trên ngón tay của Hyunjin đã bắt đầu lành lại thì mọi tin tức vẫn lặn tăm như con con sóng nhỏ dưới đáy vịnh Galea sâu thẳm. Điều ấy khiến Jisung lo lắng và bồn chồn, bởi vì em nhận ra bản thân đã bị cô lập với thế giới bên ngoài từ lúc nào chẳng hay, và giờ đây, việc liên lạc với những người mà em tin tưởng trở nên quá khó khăn.Ngay lúc Jisung trở nên quẫn bách hơn bao giờ hết, em ước gì mình được gặp lại Catherine và quan sát cô ta kĩ hơn, để có thể tìm ra bất cứ điều gì khác lạ và có ích cho nghiên cứu của em về con quỷ này, thì chính Catherine đã chủ động cho em cơ hội đó, bằng một cách khiến em bất ngờ vô cùng. Catherine đã xin phép Bà phu nhân được ghé thăm dinh thự thường xuyên hơn để chăm sóc cho Hyunjin, và cuối cùng, cô ta đã ở lại đây, một cách chính thức.Thậm chí cả dinh thự còn thay rèm ánh kim và toàn bộ nến được đổi sang màu đỏ để chào đón vị Bá tước phu nhân tương lai – như lời bà ta nói. Khi Jisung kịp nhận ra điều đó thì Catherine đã ở đây được hai ngày."Hả? Vì sao cơ?" Jisung hoảng hốt."Ta nói là ngài Bá tước cần được chuyển về phòng ngủ lúc trước của ngài ấy. Ở đó rộng rãi và ấm áp hơn nơi đây. Và chắc chắn là nó cũng tốt cho tình hình sức khoẻ của ngài ấy hơn nữa!" Catherine nói."Nhưng chính Công tước Phu nhân đã ra lệnh cho ngài ấy ở đây. Và tiểu thư Catherine, cô không hiểu rằng việc thay đổi không gian sinh hoạt quá nhiều sẽ khiến ngài ấy khó thích ứng và trở nên nhạy cảm hơn à." Jisung cau có và em đứng chắn trước cửa phòng, không cho một ai được phép bước vào và tóm lấy Hyunjin.Cô ả chỉ mới chính thức tới đây ngày hôm qua và giờ thì cô ta đã ngạo mạn ra lệnh cho người hầu phải chuyển Hyunjin tới gian phòng ngay cạnh mình, với lý do là để tiện trong việc hầu hạ ngài ấy hơn bởi lẽ sau này khi hôn lễ diễn ra, thì đây cũng chính là bổn phận của cô ta. Điều ấy khiến Jisung cảm thấy buồn nôn vô cùng. Catherine trông chẳng giống một người phụ nữ với tấm lòng nhân hậu và tình cảm chân thành dành cho Hyunjin gì cho cam, hãy nhìn cách cô ta nhăn mày khi thấy ngài Hyunjin tự cắn ngón tay mình xem, nó tràn đầy sự khó chịu và còn biến thành tiếng rít khe khẽ qua kẽ răng, đó chắc chắn là bằng chứng cho việc cô ta sẽ chẳng thể nào chăm sóc Hyunjin một cách tử tế được.Thứ mà cô ả đem lòng mê đắm chỉ là ngài Bá tước với khẩu súng kíp còn nóng hổi trong vỏ bao làm từ da bò năm đó mà thôi, chứ nào phải Hwang Hyunjin ốm đau và khổ sở nơi góc phòng phía Tây đáng thương.Thậm chí là một tiểu thư vô dụng như Cathetine thì còn chẳng thể tự mặc cho mình cái đầm cầu kì quá đáng với cái tùng váy thì to như cả bánh xe ngựa, chứ chưa nói tới chăm sóc một người ốm đau và cần nhận được sự quan tâm tỉ mỉ như Hyunjin.Sức khoẻ của ngài Bá tước chẳng phải một trò đùa cho cô nàng."Có lẽ ta và Phu nhân đã gọi cậu với danh xưng ngài quá nhiều khiến cậu quên mất bản thân chẳng là cái thá gì trong dinh thự này thì phải cậu Jisung! Ta là hôn thê của ngài ấy và cậu thì chỉ nhỉnh hơn tên hầu một chút thôi. Giờ thì câm miệng và tránh sang một bên đi nào!"Đám người hầu đẩy phắt Jisung sang một bên khiến em đập người vào cánh cửa phía sau, gây ra tiếng động lớn bất ngờ. Jisung nhăn mày vì đau đớn nhưng hơn hết là em lo lắng, ngài Bá tước chẳng bao giờ ổn với những tiếng động mạnh và sự có mặt của nhiều người có thể sẽ khiến ngài ấy khó chịu tới phát điên."Cút ra... tất cả! Cút."Hyunjin gào toáng lên và điều ấy khiến tất cả mọi người hoảng sợ ngay khi bước vào phòng. Phải rồi, đó chính là điều mà Jisung đã lo lắng trước đó. Lũ người ngu ngốc này sẽ không bao giờ hiểu rằng quá trình bị ám đã diễn ra như cuộc lăng trì tinh thần lẫn thể xác và Hyunjin cần được nghỉ ngơi tới nhường nào. Chúng chỉ tới và khiến chàng thêm đau khổ mà thôi."Ôi Joseph, là em đây, Catherine. Hãy bình tĩnh nhé. Bọn em chỉ giúp chàng ngủ ở một chiếc giường ấm áp hơ... Á!" Catherine tiến gần tới chiếc giường nhỏ, cô ta có tỏ ra thật vô hại khi nói những lời ấy nhưng Hyunjin khiến cô ta phải lùi bước."Aaa tất cả... đi ra ngoài! Ngoài kia! Ngoài kia, là ai?"Hyunjin hét lên và ôm lấy đầu của mình, chàng hoảng loạn nhìn về phía cửa sổ nhỏ và co rúm mình lại phía góc giường. Ngay cả khi ngã xuống thì chàng vẫn tiếp tục gào to và lùi thật nhanh về phía sau như kinh hãi một thứ gì đó ở ô cửa sổ nhỏ. Chiếc ga giường bị cuốn theo và nó xô đổ cả chiếc đèn dầu lưu ly bên tủ đầu giường."Ôi thưa ngài không có gì ngoài đó cả!" Jisung lập tức kéo phắt tấm rèm nặng nề che kín khung cửa sổ.Ánh sáng và tiếng chim rộn rã lập tức biến mất, điều ấy chỉ khiến Hyunjin ngừng hét hò chứ chẳng thể bình ổn được thân mình run rẩy của chàng."Ngài ấy đã thức cả mấy đêm liên tục và chỉ nghỉ ngơi được một chút vào ban ngày thôi! Điều đó có khiến cô cảm thấy hối hận khi tới đây và phá bĩnh mọi thứ hay không thưa quý tiểu thư? Nếu cô thực sự quan tâm ngài ấy thì làm ơn để mọi chuyện yên và để tôi hầu hạ ngài ấy đi!" Jisung tức giận sôi máu.Em tiến tới và ôm chặt ngài Bá tước vào lòng. Jisung thực sự kiệt sức vì chính em cũng chẳng thể ngủ đủ giấc khi mỗi đêm phải miệt mài tìm kiếm những điều mông lung trong vô vọng. Ngay tới bây giờ đây, Jisung cũng không biết chắc rằng mình đã theo đuổi thứ gì, tất cả chỉ là linh cảm và nỗi sợ không tên của em, nhưng nỗi sợ ấy đã thực sự khiến Jisung dấy lên sự cảnh giác và một niềm tin mạnh mẽ rằng em cần phải đi tìm sự thật ngay bây giờ. Trước khi mọi thứ quá muộn."Thay vì kể lể thì cậu nên nhận ra kẻ ngu ngốc đang hoang phí thời gian và bắt ngài Bá tước phải chờ đợi một câu trả lời chính là cậu đấy Han Jisung! Cậu đã ở đây hai tháng và không hề tìm ra bất cư manh mối nào!"Catherine chỉ trích và cô ả kéo lấy tay của Hyunjin, hòng muốn lôi chàng về phía mình. Nhưng điều đó chỉ khiến Hyunjin khó chịu và phản ứng tiêu cực hơn nữa."Thả ta ra! Buông tay..."Hyunjin hét lên và cào vào thứ ở gần mình nhất, đó là cánh tay đang ôm lấy chàng của Jisung. Dù rằng móng tay chàng chẳng còn và trên đó chỉ toàn băng gạc thì chúng cũng đủ để làm toác miệng vết thương trên mu bàn tay Jisung, vết cắn mà mãi chẳng lành vì nó nhiễm trùng do dính nước bọt lên đó. Hyunjin khiến em phải thốt lên đau đớn."Ôi hãy bình tĩnh thưa ngài.""Hyunjin, làm ơn!"Jisung không hề nới lỏng vòng tay vì em biết ngài Bá tước đang hoảng sợ quá mức, cần có ai đó khiến chàng an tâm và bình tĩnh lại. Nhung Hyunjin thì liên tục quẫy đạp và phản kháng khiến mọi thứ rối tung lên. Catherine lập tức chần chừ khi thấy Hyunjin tấn công Jisung như một kẻ mất trí, hẳn là cô ta không hề muốn người đó là mình nên đã vội vàng lùi lại. Cô ta vẫn nhớ về phát cắn điếng người Hyunjin ban tặng trên ngón tay cô ta cách đây không lâu, thậm chí vết cắn đó còn chưa lành lại thì hôm nay, nếu cô ta dám bước tới thì tay cô ta sẽ có thêm vết thứ hai.Kết thúc buổi chiều hỗn loạn là việc Catherine phải chấp nhận rằng không thể tách Hyunjin ra khỏi căn phòng phía Tây chật hẹp và người duy nhất có thể chịu đựng sự hành hạ của ngài ấy chỉ có Jisung mà thôi. Nhưng không sao, Catherine không hẳn là muốn tách hai người đó ra, chỉ là cô ta cần chuẩn bị một vài thứ cho buổi nghi lễ mà thôi, và nó vẫn sẽ được hoàn tất ngay cả khi Jisung kè kè bên cạnh chàng cả ngày.Còn Jisung thì cứ mãi ôm chặt lấy Hyunjin ngay cả khi tất cả mọi người đã lũ lượt rời khỏi căn phòng. Jisung bắt đầu khóc vì cơn mệt mỏi trong em đang trào dâng khiến khoé mắt em hoe đỏ và cay xè. Jisung thực sự bị những lời vừa rồi của cô tiểu thư tổn thương, vì em không thể chối cãi rằng ở khía cạnh nào đó thì nó đúng. Jisung đã là cố gắng hết sức nhưng em vẫn chẳng thể tìm ra được thông tin nào có ích, hay chỉ là một thứ gì đó liên quan tới những manh mối vụn vặt mà em có, thậm chí Jisung đã phải tự hỏi, chẳng lẽ em để Hyunjin kết thúc cuộc đời chàng ở đây ư?"Hyunjin... em xin lỗi."Jisung gục xuống vai chàng và thút thít. Sự bất lực bủa vây trong lòng em.Hyunjin khẽ giật người, chàng đã ngừng phá phách được một lúc và bắt đầu trở lại trạng thái im lặng. Jisung nhìn xuống cánh tay xanh xao của mình. Hai người bọn họ gầy guộc và ốm yếu tới mức như hai kẻ lang thang đói rách. Ở bàn tay em vẫn còn nguyên vết sẹo mà Hyunjin cắn vào tuần trước, giờ đây nó lại chằng chịt thêm những vệt cào xấu xí khác.Jisung nhìn cuốn Tân Ước đọc dở còn nằm nguyên trên bàn, rồi lại cúi xuống tựa vào mái đầu rối của Hyunjin, chàng đang ngả vào lòng em thật dịu ngoan, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu cô ả không đột ngột xông vào đây cả. Jisung quyết định em sẽ ra ngoài vào ngày mai và em chẳng cần phải bịa ra một lý do nào hết, vì em là tu sĩ của Giáo hội, chẳng phải một tên hầu của nhà họ Hwang.Và kể cả ngay khi em là tên tùy tùng trung thành thì người duy nhất ở nơi đây em phải xin phép chỉ có ngài Bá tước mà thôi."Ngài Bá tước, có lẽ chúng ta phải chải lại tóc cho ngài rồi.""Ngài có nhớ tiếng chim hót trên ngọn cây cao và tiếng vó ngựa đạp lên những cánh đồng đầy ắp lúa mì trù phú của ngài không?"Jisung hỏi, em chẳng chờ mong câu trả lời từ Hyunjin vì em nghĩ chàng vẫn đang chìm đắm trong thế giới của chính mình. Cửa sổ và cả cửa chính đóng chặt khiến không gian tù túng hơn hẳn. Ánh sáng từ chiếc đèn dầu nhỏ bé trên tường chẳng thể chiếu sáng và Jisung phải thắp thêm nến. Bấc đèn cháy gần hết càng khiến ánh sáng yếu ớt hơn."Em sẽ mang chúng trở lại!" Jisung nói.Những đóa lan chuông nay bị thay bằng những đoá thuỵ hương phớt hồng và một ít thì là cắm đan xen, trông thật lố bịch.Hyunjin vẫn còn sợ hãi về cuộc hỗn loạn vừa nãy, chàng cúi gằm mặt vào chân mình và khi Jisung cố nâng khuôn mặt chàng lên thì Hyunjin lập tức ôm lấy eo em và rúc mặt vào đó.Giờ đây thì bất cứ ai cũng có thể xông vào phòng ngủ của bọn họ như thể phòng ở của đám người hầu thấp kém, và bất cứ ai cũng có thể tổn thương Jisung hoặc ngài Bá tước của em một cách dễ dàng. Jisung ghét điều đó.Mọi chuyện thế nhưng vẫn chưa kết thúc ở đó, Jisung đã thầm tưởng rằng bản thân mình bị de javu cho tới khi em ra khỏi phòng và tiếp tục chạm mặt Catherine đang đợi sẵn bên ngoài.Cơn giận trong lòng như khiến Jisung phát khùng lên vì đây đã là lần thứ hai Catherine tự tiện vào phòng của bọn họ và náo loạn mọi thứ trong đó. Giờ thì cô ả còn muốn mang chàng đi, điều này không được cho phép!"À cậu Peter đây rồi! Cậu đã làm gì trong đó mà lâu như thể cả năm vậy? Tôi tưởng Joseph sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu lắm cơ?" Catherine đứng trên hành lang phủ thảm đỏ và phe phẩy cái quạt lông vũ trong tay."Giờ thì lại là gì đây thưa Quý tiểu thư? Cô nên nhớ cô chỉ việc cô dám đứng đây mà không có sự cho phép của ngài Bá tước đã đủ thành tội xâm phạm và bất kính với ngài ấy rồi đó. Giờ thì để tôi yên và đi pha vài tách trà mà giết thời gian đi.""Bình tĩnh nào, cậu không thể giữ cái thái độ láo lếu và hỗn xược này được đâu cậu Peter, cậu sẽ bị đuổi cổ khỏi tu viện vào nửa tháng nữa khi Giáo hoàng đáng kính tới đây nếu cậu còn cư xử như thế đấy." Catherine mỉm cười."Hả? Giáo hoàng tới đây? Tôi chưa từng nhận được thông báo nào về ngài!" Cơn giận trong lòng em tắt ngóm như ngọn lửa bị tạt nước sông Grin.Catherine có lẽ sẽ không dám đùa giỡn với những vấn đề hệ trọng nhường này nhưng nếu Giáo hoàng đáng kính tới đây thì với tư cách là thành viên chính thức của Giáo hội Hoàng gia, Jisung phải là người đầu tiên hay biết về chuyện này chứ không phải là thụ động nghe lại từ một người khác, đặc biệt là Catherine, phải không?Chuyện quái gì đang diễn ra trong dinh thự này thế?Catherine cười lên khanh khách và nhét bức thư mỏng và vạt áo chùng thâm của em. Cô ả nhấc cái đầm dài của mình lên đi về phía lầu trên và ngoái lại nói."Cho nên nếu không muốn ngài Bá tước mất mặt với bất cứ ai thì cậu nên ngoan ngoãn chuyển lên lầu hai và ở trong phòng ngủ chính của ngài ấy đi, ngài ấy cần được chăm sóc.""Nếu không cậu có thể nghe một vài tiếng rì rầm nhạo báng về ngài ấy khi ở trong căn phòng bốc mùi cùng tấm áo rách rưới cũng được."Jisung sững sờ lôi bức thư từ ngực áo mình ra và xem nó là thứ gì. Một bản cáo chính thức về sự có mặt có Giáo hoàng tại dinh thự này trong khoảng nửa tháng nữa, con triện hoàng gia cao quý với vết son đỏ thẫm, điều này hoàn toàn là thật.Vậy là sẽ có thêm một vấn đề mà Jisung cần phải lo lắng tới.Thậm chí nó còn là việc gấp rút và hệ trọng hàng đầu ở thời điểm này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me