TruyenFull.Me

Hyunsung But Long Ngong Va Banh Qua Phi





"Phu nhân, tại sao Ngài Thứ trưởng lại nói rằng tước vị của Hyunjin có thể sẽ bị thu hồi?" Là Catherine. Bóng cô ta ngả trên tường trông thật quái dị.

Hai người phụ nữ vừa bước vào căn phòng nhỏ đã lập tức khoá chặt cửa phòng.

"Ôi con ta, chỉ là có thể thôi, vì họ không biết rằng Hyunjin đang khoẻ lên, phải không nào? Việc con cần làm là hãy đẩy nhanh nghi lễ cuối cùng đi."

"Nhưng... chỉ khi tới tháng 5 thì phép mới nghiệm."

"Nhưng tháng sau đã là Lễ trục quỷ cuối cùng rồi. Nếu Hyunjin không tỉnh táo lại và cầu hôn con kịp thời, tất cả sẽ kết thúc. Ngài ấy không chờ được, con hiểu không?"

Catherine chần chừ không trả lời. Thế nhưng chỉ từng ấy điều thôi cũng đủ khiến cho Jisung đang trốn dưới gầm giường phải bịt chặt miệng mình vì cảm giác sợ hãi đang trào dâng trong lòng.

Dù rằng em chẳng thể nhìn rõ bọn họ đang làm gì nhưng việc bọn họ đi lại liên tục quanh bốn góc phòng và tiếng lạch cạch của kim loại và gỗ va chạm khiến cho Jisung biết, bọn họ đang chuẩn bị cho một thứ gì đó.

"Ôi con hãy nhìn cách Hyunjin ngắm con đi, Hyunjin đã trở nên gần gũi với con hơn, ngài ấy đã quen với phép màu trong cơ thể mình rồi, thậm chí sắp tới ngài ấy có thể sẽ tìm kiếm thân thể con mỗi đêm để bù đắp cho sự trống vắng trong tâm hồn nữa. Và chỉ cần thêm một chút nữa thôi, ngài ấy sẽ nhận ra được con là tình yêu đích thực của ngài ấy. Mọi chuyện sẽ ổn thôi nên cứ thực thi lần triệu hồi cuối cùng đi, để lâu sẽ có kết quả không hay."

"Và lại đây nào, ta sẽ cho con xem chiếc váy cưới lộng lẫy nhất xử sở, corset cỡ nhỏ từ chân ngực tới hông sẽ giúp con trở thành nữ hoàng của Hyunjin đó."

"Vậy con cần đá con dê từ Nhà thờ về nơi của nó, phải không?"

Phải mất một hồi lâu thì Bà Quý phu nhân mới dừng tay nghỉ ngơi, bà ta nói với Catherine bằng giọng ngọt ngào và dụ dỗ như thế mụ phù thuỷ đang lừa gạt những đứa trẻ nhỏ. Bà ta thắp toàn bộ nến trong căn phòng khiến nó sáng tỏ hơn và dắt tay cô nàng đi khỏi đó ngay sau khi việc sắp xếp căn phòng hoàn tất. Bà ta thắp toàn bộ nến thậm chí đó là giữa đêm và không có ai trong căn phòng đó cả? Chỉ có thờ quỷ người ta mới làm vậy thôi.

Jisung chờ đợi thật lâu, em rón rén chui ra khỏi gầm giường và lập tức thoát khỏi đó, bước nhanh về phòng mình khi nhận ra tiếng bước chân đã khuất xa hẳn. Đường về từ căn phòng phía Tây tới phòng ngủ chính của ngài Bá tước sao mà xa xôi tới thế. Jisung run rẩy chạy từng bước nhỏ mà không dám phát ra một tiếng động nào. Mồ hôi trên thân em túa ra như tắm và khiến cho tờ giấy nhỏ mà em tìm được dưới bốn góc giường ngủ ở căn phòng phía Tây ẩm ướt dần, Jisung cố quẹt vài giọt nước mắt sợ hãi của em đi và trở về nhanh hơn.

Ngay khi thấy được cánh cửa phòng dát vàng với hoạ tiết lá kim tuyệt đẹp Jisung tưởng như trái tim em đã đập đủ số nhịp đập mà nó cần cho cả đời này. Súp trên đĩa đã sóng ra tay em một chút và giờ thì em vẫn còn bồn chồn và kinh hãi.

Jisung run rẩy mất một lúc lâu, em thở hổn hển nhìn về Hyunjin đang ngồi trên giường. Chàng thật hiền lành và vô tội, chẳng hề hay biết về những âm mưu tàn nhẫn mà chúng đang quấn trên người chàng. Rõ ràng cô ả đã dùng tới phương pháp bẩn thỉu để đạt được lời cầu hôn mà cô ta muốn, bất chấp cả sự nguy hiểm sẽ tới với hôn phu của cô ta. Dẫu đã nghi ngờ từ trước rằng có ai đó trong dinh thự này đã cố tình bỏ bùa ngài Hyunjin thay vì chàng bị thứ gì đó xui xẻo ám phải khi trên đường trở về từ nghĩa trang như lời Hoàng gia nói, thế nhưng khi chính tai biết được điều đó, Jisung vẫn sợ hãi biết bao.

Chính bà Quý phu nhân và Catherine đã làm điều đó. Em đã cho rằng bọn họ chỉ là đám quý tộc ngu ngốc và rỗng tuếch, bọn họ ghét em chỉ đơn giản vì em là người có thể khiến bọn họ không được phép thừa hưởng của cải và tiền tài của ngài Hyunjin, thế nhưng Jisung sai rồi. Trong tâm hồn của chúng chứa đầy nọc độc của rắn rết và những thứ dơ bẩn nhất. Sẵn sàng làm mọi việc chỉ để đạt được thứ mà mình muốn!

Và giờ thì Jisung cũng đã hiểu tại sao ngài Hyunjin gần đây đột nhiên thay đổi và có những biểu hiện kì lạ tới thế, chàng ham muốn những gần gũi xác thịt và sự ngọt ngào âu yếm là vì thứ bùa tình trong thân thể chàng đã xui khiến chàng làm điều đó. Nó lớn dần mỗi ngày và thúc giục Hyunjin làm những chuyện chàng chẳng thể kiểm soát được.

Và đáng ra em nên nhận ra sớm hơn, sau buổi chiều mưa mà Catherine tự tiện vào phòng ngủ ngài Bá tước thì chàng đã bắt đầu có những biểu hiện thân mật với người gần gũi chàng mỗi ngày, chính là Jisung.

Hẳn là cô ả đã làm gì đó lúc chỉ có hai người...

Thật ghê tởm!

Lòng dạ con người đáng sợ hơn tất cả những gì đen tối nhất mà Thánh kinh từng nhắc tới. Mãi cho tới bây giờ, khi vừa mới trót lọt trốn thoát dưới mi mắt của bà Quý phu nhân và Cetherine thì Jisung mới hoàn toàn hiểu rõ được tình hình của bọn họ hiện tại. Jisung không thể tìm được dấu vết nào của con quỷ thứ mười ba trong Kinh thánh Solomon bởi lẽ nó đã bị người giấu đi, dưới bốn góc giường ngủ.

"Ngài Hyunjin..." Jisung đứng bên giường và em quá mất bình tĩnh để quyết định có nên nói cho Hyunjin biết về những gì em vừa nghe được hay không.

Có thể chàng sẽ chẳng hiểu được đâu vì tất cả những gì mà chàng quan tâm bây giờ chỉ có đĩa súp đã vơi mất một nửa trên tay em thôi.

Jisung nhìn sâu vào đôi mắt chàng, chúng thuần khiết và trong sáng tột cùng. Kể cả trước kia, khi chưa sa lầy trong cái bẫy chết người của vị hôn thê chết tiệt và bà mẹ ghẻ phù thủy thì chàng vẫn luôn nhìn con dân của mình đầy nhân ái và bao dung biết nhường nào. Nhưng sự thánh thiện của chàng lại là bàn đẩy khiến một vài kẻ tham lam nào đó nảy sinh mưu đồ ác độc.

Hyunjin tò mò liếm phần súp trên ngón tay em rồi ngậm nó vào miệng mình như món sườn cừu thơm phức và bổ béo. Hyunjin tiến tới gần hơn sau khi đã thưởng thức hết chỗ súp vị Jisung độc nhất và muốn hôn môi em, nhưng Jisung đã nhận ra và lùi lại.

"Ngài Hyunjin...."

Jisung nghẹn lời, em chẳng thể biết bản thân mình nên làm gì vào khoảnh khắc này. Ngài Hyunjin sẽ mãi như vậy, sẽ liên tục u mê và chẳng thể nhận thức về những điều mà ngài đang làm cho tới khi em loại bỏ được con quỷ dữ ra khỏi cơ thể chàng.

Vậy Jisung sẽ phải chiều theo mọi yêu cầu của Hyunjin kể cả chàng làm điều đó chẳng phải vì chàng yêu mến hay thích thú với em ư? Điều đó chẳng phải là một sự tra tấn cùng cực với trái tim em sao?

Jisung mệt mỏi và chẳng chẳng còn tâm trí đâu cho những sự hiểu lầm không nên có, trong đầu óc em lúc này chỉ còn mảng giấy bị xé làm bốn, chia đều vào các chân giường ngủ của họ lúc trước mà thôi, đó chính là thứ em kiếm tìm bấy lâu nay. Hẳn là cô ả đã giấu nó ở đó như một cách thức phù phép nào đó và giờ thì Jisung sẽ không cho phép điều đó xảy ra nữa đâu. Mọi cố gắng của em trước đó trở nên vô vọng bởi vì em đã không thể lần ra manh mối về con quỷ quyền năng đang bám víu lấy Hyunjin, em đoán là con quỷ quá mạnh hoặc Catherine giấu quá kĩ. Thế nhưng những mảnh giấy bị xé dưới bốn chân giường mà Jisung tìm được hôm nay chính là lời giải đáp cho mọi vấn đề.

Tuy nhiên, điều này thực sự khiến Jisung nghi ngờ, Catherine trông không giống một thầy phù thủy cao tay và những kẻ nghiệp dư thì chắc chắn không thể triệu hồi một con quỷ mạnh. Vậy làm thế nào mà Catherine kiểm soát được nó tới nhường này?

Từng ấy câu hỏi bật ra trong đầu em như con đê bị vỡ.

Nhưng những điều đó thì lại chẳng nằm trong danh sách những thứ quan trọng ngay lúc này của Hyunjin vì thứ nào đó đã cương cứng dưới đồ ngủ mỏng manh của chàng một cách rõ ràng. Nó khiến chàng thấy nhức nhối.

Những ngón tay gầy guộc của chàng luồn xuống dưới áo ngủ tơ tằm vào kéo chúng ra khỏi thân mình, để lộ làn da và những mạch máu xanh cuộn lên trên cánh tay. Jisung đỏ bừng mặt và em nghẹn lời, sao chàng ấy lại nóng vội trước mặt em như vậy cơ chứ.

Hyunjin đặt em xuống nệm và chiếm lấy em như một người tỉnh táo, chàng ở phía trên em và từ chối mọi sự kháng cự nào. Giờ đây, kẻ mất trí với tâm hồn treo ngược trên tháp đồng hồ ở quảng trường thủ đô lại chính là Jisung.

"N-ngài Hyunjin, nhìn em này."

Jisung cố gắng giữ lấy vai chàng và gượng mình dưới những cái hôn đỏ rực. Hyunjin mỉm cười chiều theo ý người tình bé bỏng, lông mày chàng khẽ nhướn như một con sói già lão luyện không hề nóng vội trước bữa ăn của mình, vì nó biết rằng sớm hay muộn thì cái bụng cồn cào của nó cũng sẽ được lấp đầy.

"Em... em không... phải hôn thê của ngài."

Jisung nên nói gì?

Nói rằng chàng muốn ân ái với em chỉ vì con quỷ dục vọng trong người chàng đã xui khiến chàng làm điều đó và em thì không thích như vậy một chút nào sao? Jisung đau đớn nhận ra rằng em thực sự là một kẻ thất bại khốn kiếp. Sao em dám mong chờ ngài Bá tước sẽ nói yêu em khi chàng siết em trong lòng mình và vấy bẩn em bằng thứ cảm xúc trần tục được nhỉ? Một sự phản bội dơ dáy với Giáo hội và cũng là với chính bản thân em khi cố gắng cầu xin tình yêu từ ai đó một cách vô vọng.

Jisung cố gắng chế giễu bản thân mình thế nào chăng nữa thì em cũng không thể chối bỏ rằng điều mà bản thân em khát cầu vẫn luôn là tình yêu của ngài Bá tước, là tình yêu thực sự hay thậm chí chỉ là chút xúc cảm rung động trong trái tim chàng vào một giây phút nào đó thoáng qua giữa hai người bọn họ thôi cũng được. Thế nhưng tất cả đều không phải. Việc ngài ấy ở bên em mỗi đêm chỉ là kết quả của những lời xui khiến của quỷ dữ bên tai chàng mà thôi. Trong ấy thậm chí còn không có chút nhận thức nào của Hyunjin nữa.

Sự thật tàn nhẫn ấy như cái tát thức tỉnh những u mê trong lòng Jisung, em nức nở và che giấu hai mắt đỏ hoe của mình dưới cánh tay gầy. Thậm chí ngay lúc này em còn không biết mình nên phản kháng hay nằm yên để Hyunjin vui đùa thoả thích. Bởi lẽ nếu em đẩy chàng ra, thứ năng lượng tồi tệ sẽ khiến chàng khó chịu tới phát điên và đó chẳng phải một điều hay ho gì với tình hình lúc này. Jisung không thể biết rõ được thứ xấu xa dơ bẩn ấy đã làm gì với tâm trí chàng, với đầu óc chàng. Và nếu không đạt được điều mình muốn, nó sẽ xúi giục Hyunjin làm ra những điều tồi tệ nhường nào nữa. Hãy thử tưởng tượng rằng người nằm dưới thân chàng giờ đây là Catherine, hay là bất cứ một người phụ nữa nào đó thì hậu quả sẽ còn tệ hại hơn nhiều. Hyunjin sẽ hoàn toàn rơi vào cái bẫy bẩn thỉu mà chúng giăng ra và trong trường hợp giữa bọn họ chẳng may để lại mầm mống nào đó của sự sống thì có lẽ đó sẽ là ngày mà Hyunjin trở nên vô dụng triệt để với chúng, sự có mặt của chàng trên đời này là không cần thiết và không được phép nữa. Tất cả những gì chúng làm chỉ là cố gắng có được cho mình sự bảo đảm chắc chắn cho tư cách thừa kế tất cả của cải thuộc về ngài Hyunjin mà thôi, đó chính là máu mủ của chàng. Mà chẳng ai biết rằng nếu đứa trẻ ra đời, người ta có yêu thương và chăm sóc tử tế cho nó hay không. Hay là nó sẽ sớm có kết cục bất hạnh giống ngài Bá tước chăng?

Jisung không đủ năng lực để kiểm soát điều đó.

Còn nếu Jisung nằm im và đón nhận những gì sắp tới, đó có lẽ sẽ là một sự dằn vặt về tinh thần và cả thể xác cho em. Sự hành hình ấy có thể bóp vụn trái tim Jisung trước sự thật phũ phàng rằng người đang chiếm lấy em là con quỷ dữ chứ không phải người mà em yêu thương nhung nhớ...

Khốn thay một linh hồn tội lỗi và đơn độc...

"Jisung bé bỏng của ta, em muốn ta hôn lên đôi môi hay mi mắt ướt sũng của em?"

Hyunjin cưỡi trên thân em đầy vẻ thống trị, chàng vẫn luôn như thế, dù phía dưới chàng có là ai chăng nữa thì cũng sẽ chẳng thể chối từ đấng ngài toàn năng và đẹp đẽ tuyệt trần. Hyunjin luôn dễ dàng khiến Jisung cư xử như một kẻ mất trí, khiến cho bọn họ phải hoán đổi vị trí cho nhau, trở thành một kẻ mộng mơ và một người cứu rỗi.

"Em... em muốn ngài ôm em."

Chẳng hề keo kiệt với người yêu bé nhỏ mà đêm tới mới có thể gặp được nhau, Hyunjin hôn lên mái tóc em và vuốt ve thân mình đang run rẩy.

"Ôi, Jisungie bé nhỏ, tình yêu đang chảy trong máu em và hoà tan vào từng hơi thở, ta có thể ngửi được nó trong tóc em, nếm được nó trên da thịt ngọt ngào của em. Nói đi, em yêu ta, phải chứ?"

Jisung oà khóc và em ước em có thể không bao giờ tỉnh dậy để phải đối mặt với sự thật rằng người đang nói chuyện với em chỉ là hiện thân của quỷ dữ chứ chẳng phải người trong lòng em bấy lâu.

"Không. Em yêu ngài, nhưng cũng không phải là ngài của khoảnh khắc này..."

Hyunjin ngạc nhiên nhìn em lau nước mắt. Em đang sợ hãi. Em dám từ bỏ chính con người em, thân phận của em để ước mơ về thứ tình yêu tội lỗi giữa bọn họ, nhưng em lại không đủ dũng khí đẩy chàng ra dù biết rằng chàng lúc này chỉ coi em là công cụ để thoả mãn lòng dâm dục xấu xí.

Và Jisung khóc vì trong lòng em biết, có lẽ em sẽ chẳng bao giờ có được trái tim của Hyunjin một cách thực sự. Sự thật ấy đủ tàn nhẫn để giết chết Jisung ngay lúc này.

Jisung tội nghiệp siết lấy ga giường, những mẩu giấy nhỏ về con quỷ thứ mười ba - Beleth rơi rớt xuống sàn nhà phủ thảm nhung đỏ thẫm. Em có thể sẵn sàng đối mặt với con quỷ dữ nhưng lại không thể khước từ những mật ngọt dù là giả tạo được thốt ra từ miệng người em yêu.

"Đùng khóc. Chỉ cần em xin, ta sẽ cho em thứ em muốn."

Xin sao? Ngày mai khi ánh dương ló rạng trên mảnh đất Cassania màu mỡ này thì Hyunjin sẽ quên béng mất chuyện đêm nay và lại cười khúc khích một mình cả ngày mà thôi...

Có lẽ em nên cầu xin một đặc ân cho bản thân để em cũng có thể quên đi mọi phút giây ân ái nồng nàn giữa hai người bọn họ, đây hẳn là những kí ức tồi tệ nhất mà Jisung có.

Trên thảm nhung đỏ thẫm, những mảnh giấy rơi xuống và nếu được sắp xếp cẩn thận lại, người ta sẽ nhận ra nó được viết rằng...

Con quỷ thứ mười ba được nhắc tới trong Kinh Thánh Solomon là Quỷ vương Beleth, thống lãnh 85 quân đoàn Địa ngục, từng thuộc một trong mười hai Hội Đồng Thiên Thần Quyền Lực... Beleth cưỡi một con ngựa chiến, mặc giáp và sẵn sàng chặt đầu kẻ nào tỏ ra sợ hãi trước quyền uy của hắn...Beleth khơi gợi tình yêu thuần khiết giữa nam và nữ, "nàng" là một lựa chọn triệu hồi rất nổi tiếng giữa các cô gái đang chờ đợi một lời cầu hôn... Đồng thời, kim loại biểu trưng cho Beleth là Thủy ngân, đồng tên với hành tinh Thủy Tinh. Loài thực vật đại diện cho Beleth là cây thì là, cùng với nến đỏ...

Luôn phải đeo nhẫn bạc ở ngón giữa bàn tay trái, để trước mặt và quỳ xuống như đang chào một vị Vương khi triệu hồi hắn ta... cần giữ một chiếc đũa làm bằng gỗ phỉ ở tay bên phải...

Ký hiệu của Beleth là vòng tròn khép kín với những móc câu nối liền tạo thành những hoa văn cao quý, Beleth sẽ đánh dấu các nạn nhân của mình bằng cách để lại kí hiệu trên thân thể chúng như một ước định về sự ràng buộc đã bắt đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me