I Cv I Bach Quang Vi Nien Khuc Ca Cua Gio
Lê Bin Thế Vĩ đợi bạn nhỏ kia tỉnh dậy lâu quá chừng. Cậu leo xuống giường chồm qua giường bên cạnh ngắm nhìn bạn nhỏ trắng mềm. Chu choa người gì đâu mà dễ thương quá chừng, nhìn cưng ơi là cưng. Nước da trắng hồng với chiếc má bánh bao, môi hồng chúm chím, "xinh iu" y như trong truyện bước ra. Nếu không có cái băng mắt kia chắc còn đẹp gấp vạn lần nữa cơ. Thế Vĩ im re, bất động, ngắm bạn.Cứ bất động như vậy mãi chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Thế Vĩ chợt bừng tỉnh sau khi nghe giọng của bạn nhỏ cất lên sau một giấc ngủ dài." Ai thế ? Mẹ ạ ? "Không thấy ai trả lời bạn nhỏ lại cất giọng hỏi tiếp :" Không phải mẹ ạ ? Vậy chắc là người nào đó ở giường cạnh rồi "Mãi đến đây Thế Vĩ mới lên tiếng trả lời. Cậu mải đắm chìm vào chiếc giọng ngọt xớt đó mà quên mất mình phải trả lời người ta." À à, mình ở giường bên cạnh... hì hì "" Vậy là không phải ở một mình rồi, thích quá ~ "" Bạn tên gì vậy ? Nhìn bạn dễ thương ghê ! "" Mình tên Bạch Hồng Cường. Mà chắc bạn lớn hơn mình ha, mình mới có 9 tuổi à "" Lớn hơn thật... Vậy từ giờ, mình là anh của Cường nha "" Dạ "Chữ " dạ " ngọt xớt, nghe mà tim muốn " hỏng " nữa luôn. Ôi thích quá, ẻm ngọt còn hơn cả kẹo đường. Ẻm đáng yêu y như cái tên " Bạch Hồng Cường " của ẻm vậy. Thở thôi cũng đáng yêu đã thế còn nói chuyện ngoan ngoãn. Trời ạ, đây là kiểu người gì thế ? Hồng Cường đưa tay lên mò đến mặt Thế Vĩ. Em mím môi, đụng chỗ này nắn chỗ kia. Thế Vĩ im re không nói gì, chỉ thấy hơi nhột nhột. Mà tay ẻm mềm quá, Vĩ cùng làm thinh để mặc em muốn làm gì thì làm. Sau khoảng 5 phút " sờ mó ", Hồng Cường phán một câu nghe mát dạ :" Chu choa, anh đẹp trai quá nè "" Nhưng em đâu nhìn thấy mặt anh, sao biết anh xấu hay đẹp ? "" Cần gì, em thấy anh có lông mày rậm lắm nè, mắt đẹp, môi đẹp, cái gì cũng đẹp ! "Lê Bin Thế Vĩ hơi khựng lại. Sau đó cậu dẹp mọi suy nghĩ qua một bên rồi chìa tay ra :" Cường nè, tụi mình làm bạn rồi chơi với nhau thật lâu nha ! "Lần đầu trong đời có người muốn làm bạn với mình, Hồng Cường vui đến mức không biết phải làm gì. Em sợ mình nói lắp, chỉ biết gật đầu nhiều lần cho Thế Vĩ thấy. Gật xong em thấy vẫn chưa đủ nên em lại đưa tay ra nhưng không tìm được tay anh. Nhóc Thế Vĩ nhìn vậy liền nắm lấy tay nhỏ của em rồi bắt tay liên hồi. Bạn nhỏ này cũng thú vị đấy chứ...Bạch Hồng Cường không phải bệnh bẩm sinh như Thế Vĩ, mãi đến năm 3 tuổi mắt em mới mờ dần rồi không thấy gì nữa. Lúc đi khám bác sĩ nói thế là " hỏng " rồi. Hồng Cường vốn là một người lạc quan vui vẻ, sau khi nghe thấy những lời bác sĩ nói em như bị rơi xuống vực thẳm vậy.Sau đó Hồng Cường nghỉ học thành ra chuyện có bạn với em cực kì xa xỉ. Mới gần đây thôi, bệnh tình của em trở nặng lại cộng thêm một tá thứ bệnh khác nên em mới phải chuyển vào đây. Nghe nói chuyển vào phòng này rồi khó có đường ra. Nhìn Thế Vĩ là biết, xem chừng anh ở đây cũng lâu rồi.Chuyện Thế Vĩ mở lời làm bạn ngay từ lần đầu gặp gỡ khiến em vô cùng cảm kích. Em dám chắc anh Thế Vĩ là người đẹp trai nhất trên đời này vì em có thể cảm nhận được nó bằng trái tim mình. Mà trái tim của em thì đa cảm biết chừng nào.Bạch Hồng Cường không hề nhận ra rằng sự xuất hiện của em đã khiến gia đình em phải tan nát. Có lẽ vì lỡ sinh ra một đứa trẻ không khoẻ mạnh lại còn bệnh tật đầy mình nên ba em cũng chẳng yêu thương gì. Nhớ không nhầm ông ấy đã làm ầm ĩ lên đòi ly dị sau đó liền biệt tăm. Ấn tượng về ba của Hồng Cường rất nhạt nhòa, chẳng có gì ngoài những tiếng mắng chửi mẹ và cậu. Tối hôm đó mẹ Thế Vĩ vẫn đem cơm cho cậu như mọi ngày. Còn Hồng Cường thì không chắc, mẹ em bận lắm. Bà làm biết bao nhiêu nghề vẫn chẳng đủ để ăn. Lỡ mẹ không tới em sẽ nhịn đói đi ngủ vậy.Thế Vĩ đang bưng trên tay hộp cơm bé bé với vài món ăn đơn giản nhưng đạm bạc, quay sang thấy Hồng Cường đang ngồi im bật động. Cậu quay sang, ngước mắt hỏi mẹ :" Mẹ ơi, em ấy là bạn mới của con... cho em ấy ăn cùng được không ạ ? "Nhìn cậu bé giường bên trông yếu ớt thiếu sức sống hơn cả Thế Vĩ nhà mình, bà mủi lòng. Bà thầm nghĩ chắc nhà thằng bé cũng thuộc dạng khó khăn rồi." Ừ, sau này cứ con chia sẻ đồ ăn với em đi "" Dạ con cảm ơn mẹ ~ "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me