TruyenFull.Me

I Giang Trung I I Han Trung I Eternal Sunshine Of The Spotless Mind

Một sáng nọ, Giang Trừng được mời tới thư phòng của Ôn Nhược Hàn.

Khi y đến, Ôn Nhược Hàn đang ngồi bên bàn, ngón tay chơi đùa với nhũng con lắc nhỏ treo trên giá. Đợi Giang Trừng ngồi xuống, Ôn Nhược Hàn nói:

- Bạn cậu đang giúp tôi xử lý hợp đồng của cái tập đoàn mới thành lập đấy.

Giang Trừng nghĩ tới lối hành xử của Ôn Nhược Hàn, hơi nhếch miệng cười. Người đối diện hỏi:

- Cậu cười gì vậy?

- Chia chác lợi ích, tất có hơn kém. Như kiểu của ngài, ắt sẽ khoét sâu vào điểm này.

- Cậu có biết làm cách nào để ngừng những con lắc này lại không?

Đã quen cách đổi hướng câu chuyện của Ôn Nhược Hàn, Giang Trừng chờ xem người này sẽ nói gì. Quả nhiên, Ôn Nhược Hàn nói tiếp:

- Chúng dao động, va đập vào nhau, rồi lại bị va đập, cứ thế mà rung lắc. Giữ được một con lắc, cũng chẳng đủ ngăn những con lắc còn lại. Muốn dừng, một là cậu nắm tất cả lại. Và cẩn thận, coi chừng chỉ một rung động nhỏ khi buông tay, chúng sẽ lại rung. Hai là chọn hai, ba con lắc ở giữa, giữ chúng đứng yên, các con lắc còn lại đập vào chúng không nhận được lực phản hồi sẽ tự động lao vào xếp yên mà đứng lại. Cách thứ ba, bẻ từng con lắc một ném đi.

- Và rồi trong tay ngài chỉ còn một thứ đã gãy hỏng. Thâu tóm tất cả, hủy diệt tất cả, ngài khiến tôi nhớ tới Tần Thủy Hoàng.

- Tần Thủy Hoàng.- Ý cười nhuốm trong câu chữ kéo dài của Ôn Nhược Hàn.- Muôn người gọi ông ta là bạo chúa, muôn người muốn được như ông ta. Những kẻ đã ngồi vào vị trí của ông ta cũng hành xử như ông ta, không cho phép kẻ nào có ý định chia rẽ một đất nước thống nhất. Số người chết trong Chiến quốc ít hơn số ông ta giết sao? Sao trong mắt thế nhân, ông ta vĩnh viễn là bạo quân?

- Hợp nhất không phải nguyên nhân của thái bình, phân chia không phải nguyên do của chiến tranh. Lấy nguyên nhân làm kết quả chỉ là ngụy biện. An bình hay chiến tranh là do người chứ không do đất. Thâu tóm hết đất trong thiên hạ mà không có được lòng người thiên hạ, cũng chỉ là nắm cát trong tay.

Im lặng thoáng qua, Ôn Nhược Hàn chợt hỏi:

- Cậu muốn uống trà không?

Giang Trừng gật đầu. Ở chung với nhóm bạn, y dần có thói quen uống trà sáng sớm.

Ôn Nhược Hàn đưa chén trà về phía y, nói:

- Trà ướp cùng hoa mẫu đơn mùa xuân, hoa sen mùa hạ, phù dung mùa thu, mai trắng mùa đông. Nước là ba phần nước mưa tiết Vũ Thủy, ba phần tuyết đọng trên hoa mai ngày Tiểu Tuyết, bốn phần sương đọng trên lá sen; ủ bằng lá trúc. Gói hết hương vị tinh túy của trời đất trong một năm. Cậu uống thử xem.

Giang Trừng uống một ngụm trà. Ngẩng đầu nhìn lên, Ôn Nhược Hàn vẫn đang nhìn y, chưa hề cầm đến chén trà trên bàn. Hắn khẽ cười, hỏi:

- Sao vậy? Trà không ngon sao?

- Có lẽ tôi không đủ tinh tế để cảm nhận loại trà này.

Ôn Nhược Hàn cười lớn. Cười dứt, hắn nói:

- Trà là trà thượng hạng của núi Vũ Di. Nước là nước suối trong núi sau nhà. Nhưng nếu tôi vẽ ra nào hoa, nào tuyết, nào sương; thể nào chẳng có kẻ vục đầu vào uống mà khen hương trà vị nước. Không phải họ muốn lừa tôi, có thể họ cảm thấy thế thật. Nhưng tôi hỏi thật, đã có ai thưởng thức được hương thơm của bốn mùa cùng một lúc để mà tả được? Chỉ cần có người đề xướng, dùng lời lẽ thật hay thật đẹp có khi đến bản thân còn chẳng hiểu, thế là muôn ngàn kẻ rởm đời khác tin thế là thật. Giống như tả mỹ nhân lúc nào cũng nói đẹp như thiên tiên trong khi nếu có gặp người ngoài hành tinh thật thì chỉ lo chạy cho nhanh.

Hơi ngừng một chút, Ôn Nhược Hàn nói tiếp:

- Nếu cậu không biết sự thật thì trà này ướp hoa gì, dùng nước gì, có ý nghĩa gì?

- Ngoại trừ nó không ngon như tôi nghĩ.- Giang Trừng lẳng lặng đáp lời.

- Cậu nhớ lần uống trà đầu tiên, chúng ta đã nói gì không? Trà mỗi nơi lại khác nhau. Nơi trọng xa hoa, nơi thích mộc mạc. Rốt lại, trà ngon là thế nào? Cũng chỉ là cảm giác của bản thân thôi, phải vậy không? Tôi cũng từng nói, đem cảm quan của bản thân ra phủ nhận sự thật là vô nghĩa. Quay lại chuyện vừa xong, chưa từng biết thế nào là "cùng một đất nước", chưa từng biết một tường thành vĩ đại có tác dụng gì, dân lục quốc chỉ biết cảm giác đấy là khổ sở chứ có nhìn nhận được lợi ích đâu. Chiến quốc kéo dài thì dân không khổ? Mọi học thuyết lớn, bách gia chư tử đều xuất hiện ở thời Chiến quốc. Thời điểm mà thiên hạ tìm mọi cách để sinh tồn, mọi lý do để sống, mọi lý do để sự sống có ý nghĩa giá trị. Rồi mưu sĩ xuất hiện, những kẻ dựa vào loạn thế. Không có loạn thế, chúng vươn lên bằng gì? Một đám đi buôn thiên hạ lẫn buôn vua. Tất cả chỉ là bọn con buôn, đem lời đường mật đi bán lý tưởng, hy vọng và tương lai. Bọn con buôn đi bán những giấc mơ, và bắt khách hàng phải trả bằng cả cuộc đời. Kẻ thành công nhất, chẳng phải Lã Bất Vi?

- Tần cũng nhờ có mưu sĩ mới có được thiên hạ.

- Và Tần Thủy Hoàng cũng từng muốn đuổi hết đám người ấy đi. Ông ta hẳn là cực hận chúng, nhưng vẫn phải cần đến chúng. Mặc dù sau khi nhất thống, ông ta có thể dùng cách của chúng: bán cho dân chúng đang bối rối không có mục đích đấy một giấc mơ vĩ đại, thật nhiều giấc mơ, dùng đạo cao nghĩa cả, lời lẽ hoa mĩ hướng tất thảy vào mục đích chung duy nhất. Nhưng ông ta không làm như vậy, là do không muốn hạ mình xuống bằng hàng với những kẻ mình căm ghét? Có nên nói, đó là một người thành thật với chính mình lẫn cả thiên hạ? Mà cũng có thể là không. Đặt hiệu "Thủy Hoàng", các đời kế tiếp xưng Nhị Thế, Tam Thế cho đến muôn đời. Cho người vượt biển tìm thuốc trường sinh. Cậu có nghĩ rằng ông ta tin vào miên trường vĩnh cửu không? Một con người có tuổi thơ làm con tin, phải lẩn trốn để tránh bị giết. Lớn lên, đối đầu và triệt hạ mẹ ruột lẫn "trọng phụ". Người đã nghiền nát mọi ngôi vua nhỏ lẻ để tạo thành một đế vị duy nhất. Cậu có nghĩ là người đã trải qua, đã biết đến sự mong manh của sinh mạng, người thân thiết nhất cũng hóa người nhẫn tâm nhất, cơ đồ hàng trăm năm cũng có ngày lụn bại; người như thế, có thể tin vào thứ như thuốc trường sinh sao? Hay là vì biết như vậy nên mới truy cầu?

- Ông ta không tin. Đã không tin thì không có thật sự tìm kiếm. Ông ta chỉ đang nói cho cả thiên hạ lẫn những người chống đối biết: đế nghiệp ông ta dựng lên sẽ tồn tại mãi mãi, cho dù có phải đối đầu với cả quy luật hay như người xưa gọi là thiên ý. Ông ta sẽ không khuất phục bất cứ thứ gì, kể cả là trời đất hay người trong thiên hạ. Nhưng cuối cùng, ông ta cũng không thắng.

- Tôi không cho là thế. Tư tưởng "nhất thống" của ông ta được tiếp nhận, trở thành mục tiêu của mọi hoàng đế sau này, tư tưởng mà bất kể ai chống lại nó đều bị xem là phản loạn. Thật sự là truyền đến muôn đời, mục đích của ông ta đã đạt được rồi.

Giang Trừng uống hết chén trà, hỏi:

- Vậy trong ba cách dừng con lắc, ngài muốn dùng cách nào?

- Tôi thử xem cách nào thành công hơn thì làm. Giải quyết việc này nhanh chóng thôi, để cậu còn về nhà.

Câu nói của Ôn Nhược Hàn khiến Giang Trừng nghĩ đến tương lai. Về nhà, tất nhiên y muốn như vậy. Nhưng bên cạnh đó, còn cảm giác mất mát hơi gợn lên. Ở cùng với Ôn Nhược Hàn, nói những chuyện như thế này. Tuy mọi lý lẽ của người này đều mang vẻ khó ưa, nhưng cũng không phải không có lý. Quan điểm khác lạ cùng cách đổi hướng vấn đề bất ngờ, lần nào cũng khiến y phải tập trung tinh thần để phản biện. Người luôn có vẻ cười cợt thế gian, cũng là người nói với y, rằng y nên yêu thương lấy bản thân.

Giang Trừng nhớ lại giấc mơ trong những ngày qua. Giang tông chủ tu luyện lại bằng cách mở các luân xa.

Luân xa của sự sống, bị chặn bởi nỗi sợ. Ngài ta sợ bỏ lại đứa cháu trai bơ vơ một mình, sợ nó lặp lại cuộc đời của ngài.

Luân xa của niềm vui, bị chặn bởi mặc cảm. Ngài ta đổ lỗi cho bản thân khiến Ngụy Vô Tiện đi vào quỷ đạo.

Luân xa của ý chí, bị chặn bởi hổ thẹn. Ngài ta bị ám ảnh bởi sự không thừa nhận của người cha.

Luân xa của yêu thương, bị chặn bởi nỗi đau. Ngài ta đã mất đi quá nhiều.

Luân xa của sự thật, bị chặn bởi dối trá. Trái tim ngài ta vẫn tự nhủ mình không bị tổn thương.

Luân xa của sáng suốt, bị chặn bởi ảo giác. Thẩm Di tạo ra ảo cảnh ngài ta mong muốn nhất. Liên Hoa Ổ chưa từng bị phá hủy, những người ngài yêu thương vẫn bên ngài.

Mở luân xa, giải thoát chính mình...

Bản thân ngài phải muốn sống.

Có thể lựa chọn lại, ngài ta vẫn sẽ chạy ra khỏi ngõ nhỏ đó. Quyết định của ngài là của một mình ngài cũng như quyết định của Ngụy Vô Tiện là sự lựa chọn của chính hắn.

Ngài là chính ngài, chẳng phụ thuộc vào sự đánh giá của bất cứ ai.

Yêu thương vẫn sẽ về bên ngài dưới hình dáng khác. Ràng buộc giữa người với người không phải là thề hứa. Chỉ cần bản thân thấy tha thiết với một điều gì đó là đủ rồi.

Chúng ta có phải người một nhà không? - Ngài nhìn những khuôn mặt của Liên Hoa Ổ hiện giờ, mỉm cười.- Ai dám nói không phải?

Chấp nhận bản thân bị tổn thương, lúc đó ngài mới có thể được chữa lành.

Chỉ có lãng quên và phủ nhận mới khiến ký ức đẹp đẽ mất đi. Những người ngài yêu thương, luôn ở trong trái tim ngài.

Thoát ra khỏi nhà giam của chính mình, yêu thương lấy chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me