Identity V Fanfic
Còmm viết cho bạn Đặng Huyền Trang, đã có sự cho phép của khách rồi mà mình quên đăng huhu.
------------------"Tracy, gửi em, người tôi gọi là kiệt tác nghệ thuật. Tôi tìm em quá muộn chăng, khi thấy em giữa phố hoa xa lạ cùng với người em yêu thật nhiều. Dĩ nhiên rồi chẳng phải tôi, một gã tệ bạc lúc nào cũng chỉ vung vẩy cây có và luôn cáu kỉnh mỗi khi thấy em lấp ló bên cửa. Đó là một người hoàn hảo hơn tôi; dành trọn tình thương và nỗi nhớ để nguyện cùng em đi đến khi tóc bạc. Tôi có hối hận và cũng có cả sầu đau, nhưng tất cả đều ổn khi hay tin em đang vô cùng hạnh phúc. Tracy, thứ lỗi khi tôi là một kẻ ích kỉ và chẳng biết trân trọng tình yêu của người ta gửi gắm tới mình. Tôi điên cuồng đi tìm thứ người ta gọi là nghệ thuật; mà chẳng hay nó lại luôn xuất hiện trước mắt. Tracy Reznik em là nghệ thuật, là thứ ánh sáng diệu kì nhất trong đời tôi - một họa sĩ nghèo hèn ngày đêm vẽ lên giấy giấc mơ của mình. Từ bao giờ tôi phát hiện bản thân yêu em đến phát rồ, khi mà khắp phòng đã phủ kín màu tóc và ánh mắt em. Tôi nhận ra mình chẳng hờ hững với em nữa; nhưng oái oăm thật đấy lại chính vào khi em bỏ lại mảnh tình vụn vỡ này. Không, không em ơi, tôi viết lá thư này không phải để muốn tìm gặp và ôm hôn em nữa. Hãy để tôi xin lỗi em một cách chân thành, vì Tracy em đã hi sinh quá nhiều cho một tên khờ dại. Em bên tôi chẳng lấy một phút giây hạnh phúc, nên bây giờ xin hãy yêu hết mình Norton Campbell, bởi gã tốt hơn tôi cả vạn lần. Tôi sẽ rời khỏi đây để không còn quyến luyến em nữa. Nếu có kiếp sau, tôi mong hai ta được ở bên nhau theo một kết thúc có hậu. Kiếp này lỡ không cẩn thận đánh mất em rồi, kiếp sau sẽ tìm gặp em mà hôn lên mái tóc vàng óng. Có lẽ là người em từng thương,
Edgar Valden."Gói lại bức thư gửi đến bưu điện, gã thở dài và đốt toàn bộ tấm tranh vẽ nàng. Chỉ giữ lại trong lòng, một mối tình dở dang.
--------------------
------------------"Tracy, gửi em, người tôi gọi là kiệt tác nghệ thuật. Tôi tìm em quá muộn chăng, khi thấy em giữa phố hoa xa lạ cùng với người em yêu thật nhiều. Dĩ nhiên rồi chẳng phải tôi, một gã tệ bạc lúc nào cũng chỉ vung vẩy cây có và luôn cáu kỉnh mỗi khi thấy em lấp ló bên cửa. Đó là một người hoàn hảo hơn tôi; dành trọn tình thương và nỗi nhớ để nguyện cùng em đi đến khi tóc bạc. Tôi có hối hận và cũng có cả sầu đau, nhưng tất cả đều ổn khi hay tin em đang vô cùng hạnh phúc. Tracy, thứ lỗi khi tôi là một kẻ ích kỉ và chẳng biết trân trọng tình yêu của người ta gửi gắm tới mình. Tôi điên cuồng đi tìm thứ người ta gọi là nghệ thuật; mà chẳng hay nó lại luôn xuất hiện trước mắt. Tracy Reznik em là nghệ thuật, là thứ ánh sáng diệu kì nhất trong đời tôi - một họa sĩ nghèo hèn ngày đêm vẽ lên giấy giấc mơ của mình. Từ bao giờ tôi phát hiện bản thân yêu em đến phát rồ, khi mà khắp phòng đã phủ kín màu tóc và ánh mắt em. Tôi nhận ra mình chẳng hờ hững với em nữa; nhưng oái oăm thật đấy lại chính vào khi em bỏ lại mảnh tình vụn vỡ này. Không, không em ơi, tôi viết lá thư này không phải để muốn tìm gặp và ôm hôn em nữa. Hãy để tôi xin lỗi em một cách chân thành, vì Tracy em đã hi sinh quá nhiều cho một tên khờ dại. Em bên tôi chẳng lấy một phút giây hạnh phúc, nên bây giờ xin hãy yêu hết mình Norton Campbell, bởi gã tốt hơn tôi cả vạn lần. Tôi sẽ rời khỏi đây để không còn quyến luyến em nữa. Nếu có kiếp sau, tôi mong hai ta được ở bên nhau theo một kết thúc có hậu. Kiếp này lỡ không cẩn thận đánh mất em rồi, kiếp sau sẽ tìm gặp em mà hôn lên mái tóc vàng óng. Có lẽ là người em từng thương,
Edgar Valden."Gói lại bức thư gửi đến bưu điện, gã thở dài và đốt toàn bộ tấm tranh vẽ nàng. Chỉ giữ lại trong lòng, một mối tình dở dang.
---------------------
Teazlie,
21.12.2020
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me