Imagine Jungkook Tinh Yeu O So Canh Sat
vài tuần trước, có người cô họ hàng của jungkook đến gõ cửa. nói là đưa con gái từ busan lên học ở seoul vì lạ nước lạ cái, chỉ có thể nhờ vả tạm nhà của jungkook. con bé nhập học sát ngày nên nhà thuê gần trường chưa tìm được. nghe vậy, jungkook liền hỏi ý tôi. tôi chỉ nhún vai bảo anh ấy làm theo ý mình, dù gì nhà này cũng là của anh ấy, tôi cũng chẳng phải chủ nhà gì mà ý kiến.nhà jungkook thì từ đầu khỏi nói. dư sức chứa thêm người, cho nên mẹ và con bé có thể thoải mái tạm ở lại. chỉ là có nhiều điều xáo trộn không hay ho xảy đến. giả như sau một ngày làm việc đi về liền thấy nhà cửa rối tung cả lên, chén bát thì chưa rửa, quần áo bẩn chất đống vào giỏ. tôi vào phòng thì thấy con bé nằm lên giường của chúng tôi, còn mặc quần áo của tôi . tôi lên tiếng nhắc nhở thì con bé nhăn nhó.- phòng của anh jungkook mà, có phải của chị đâu. - em là do không còn quần áo sạch nên mới mượn của chị.mượn ? đã hỏi tiếng nào đâu. vừa định đáp lại thì mẹ con bé cũng tiếp chuyện.- cháu ích kỉ thật đấy, em nó nhỏ, không có đồ mặc thì mượn một xíu thì đã sao ?hahaaa, ai rồi cũng sẽ trở thành nạn nhân trong chính câu chuyện của họ. tôi không buồn nói nữa, nhưng lại nhìn thấy sấp quần áo của tôi nằm trên tay người cô trung niên, xong còn ướm thử cho con gái khiến tôi muốn phát khùng. nhưng tôi cố gắng ghìm lại. thế nào thì họ vẫn là em và cô của jungkook. thời điểm này nổi nóng là không hay. tôi vào bếp lấy sữa mà jungkook đã pha khi sáng cho tôi, định đun lại thì thấy sữa chỉ còn ở đáy ly.tôi ghì lấy bụng mình. không được tức giận.một tiếng tít kéo dài, tôi nghe tiếng chạy thật gấp. bọn họ lại vờ như không có chuyện gì, đón tiếp người chủ nhà thật sự.- wow, anh jungkook về rồi, còn mua bánh kem nữa.- jungkook, con thật khách sáo. tôi thở dài. chả muốn làm gì nữa, quay lưng định đi về phòng. kết quả, cửa chưa kịp đóng lại thì người nọ đã ôm tôi thật chặt.- hôm nay mệt à, chẳng thấy em ra đón anh.tôi thật sự muốn nói cho anh biết dạo này tôi stress thế nào, nhưng lời ra đến đầu lưỡi cuối cùng vẫn phải là nuốt vào bụng.- tan làm hơn nửa tiếng rồi, em còn chẳng chịu thay cảnh phục ra . - em có hơi mệt một chút, giờ em thay ngay đây.jungkook hôn một cái lên tóc tôi. điều đó càng khiến suy nghĩ của tôi nặng trịch.đến bữa ăn tối, dù muốn hay không thì tôi cũng phải ra tay nấu một ít gì đó. jungkook ở bên cạnh phụ tôi từng chút một. lẽ ra, con bé cũng nên giúp đỡ chúng tôi một chút thay vì chỉ ngồi đó vừa xem ti vi vừa cắn hạt bí cười khúc khích.quá lo suy nghĩ, tôi vô tình làm dao khứa vào tay mình. chưa kịp bất ngờ thì jungkook đã phát hoảng lên rồi. vừa vệ sinh vết thương xong là đẩy tôi ra ngồi bàn ăn nhìn ảnh nấu thôi khiến tôi không thể phì cười. cái đồ đáng yêu.bọn họ như cái máy, khi cơm dâng nước rót được bày đầy đủ ra bàn thì họ cũng cùng lúc xuất hiện. còn vờ hỏi như thể sẽ thực sự giúp vậy. đến khi xong bữa thì người bảo trời nóng cần đi tắm, người thì bảo cần chuẩn bị bài học cho ngày mai. và để lại đống chén dĩa đã ăn rồi đứng dậy.- một tiếng nữa cháu cũng có cuộc họp.- vậy giờ đâu có ai rảnh ngoài cháu đâu nhỉ, yeon ? cháu rửa chén nhé.tôi cười trừ. lại cái chiêu đó nữa rồi, jungkook bận thì không nói đi. nhưng mà bọn họ cứ nói như vậy mấy tuần liền không phải quá kì lạ sao ?- thôi để cháu rửa, hôm nay em ấy vất vả rồi vả lại tay của ẻm đang bị thương nữa.- con bênh con bé quá nhỉ, ngày xưa mấy cái đứt tay này chỉ là vặt vãnh, vẫn rửa ào ào đó thôi. con như vầy là chiều hư nó, sau này có khi nó trèo lên đầu lên cổ lúc nào không hay đấy.- vậy thì cũng là cháu tự nguyện để cổ trèo lên đầu con rồi.nói rồi jungkook đem đống chén dĩa bỏ vào bồn rửa. người cô vẫn không rời đi, tiếp tục đứng đó châm chọc.- khổ thân ba mẹ con cho con đi ăn học thành tài, bây giờ lời cô ruột nói con cũng chẳng nghe lọt lỗ tai nữa rồi.tôi biết điều này là đang khiêu khích, chuyện gia đình kiểu này thường xuyên xảy ra. chỉ là không ngờ nó đến hơi sớm.- cô à, ở nhà con là bố con giúp đỡ rửa bát cho mẹ. con là học từ bố, vậy là anh trai của cô dạy sai rồi phải không ạ ? cô gọi điện góp ý với bố con đi ạ.lời nói xéo sắc này quả thật là jeon jungkook. dù là đối tượng khó nói nhưng anh ấy vẫn không ngại mà bày tỏ quan điểm.- con, thật hết thuốc chữa. nam và nữ sống chung, sống thử thế này chả ra cái thể thống gì cả. thật không hiểu văn hóa của bọn nhóc hiện giờ mà.- ây da, bọn con sống thật mà cô. cô cứ yên tâm, cô ráng để dành tiền mừng dự đám cưới bọn con là được, con đã hỏi gia đình về ý định kết hôn rồi. cho nên cũng gọi là môn đăng hộ đối phải không cô ?tôi vô cùng shock, cái gì mà vài tháng nữa kết hôn. cái gì mà hỏi gia đình rồi ? sao tôi chẳng được biết gì hết. tôi trưng mắt ốc nhìn jungkook với vẻ bất ngờ. jungkook thì thầm vào tai tôi.- đừng lo, chuyện này anh tính hết cả rồi.trời, anh nói vậy mới làm tôi lo hơn thì có.- à đúng rồi, con tìm được một căn trọ cho con bé cách trường không xa có thể đi bộ. có khi mai cô chuyển đồ cho con bé qua đó cho thuận tiện việc học cũng được. con nghe bố bảo dượng ở dưới cũng gấp lắm rồi, chờ cô mãi cho mùa thu hoạch.bà cô nghe thế thì hốt hoảng.- sao, sao gấp thế con ? - gấp là sao ạ ? việc học của con bé quan trọng mà. cô không lo lắng cho tương lai của em nó sao cô? với lại cô nỡ bỏ mùa màng ở dưới quê sao ?- anh jungkook, em không muốn đâu. ở đây rộng rãi, nhà còn sang, em lỡ hứa tuần sau sẽ đưa bạn ghé qua chơi nữa. bây giờ mà từ chối bọn nó thì còn gì là chữ tín của em nữa.- thật nhỉ ?jungkook làm bộ suy nghĩ, con bé thấy jungkook hiểu cho nó thì liên tục gật đầu tán thành. nhưng tiếc quá, lời tiếp theo liền khiến con bé không thể nở thêm một nụ cười nào nữa.- tiếc quá nhỉ, có điều đây là nhà anh, anh không tiếp người lạ nhé. em còn nhỏ, lo học đi, đừng suốt ngày đàn đúm theo bạn bè mà đua đòi.- nhưng mà ...- không nhưng nhị gì cả. cái bánh kem khi nãy anh bảo em bỏ vào tủ lạnh đâu.- em, em khi nãy bon mồm lỡ ăn rồi ạ.- ai dạy em tự tiện như vậy hả ? anh mua bánh để chia sẽ cho tất cả mọi người trong nhà, kể cả anh, chị và mẹ em. em biết không giữ phép tắc là gì hả ? dọn dẹp đồ đạc sẵn đi, mai anh đưa qua đó dọn dẹp, còn nữa, nhớ soạn đồ của chị giặc sạch và bỏ lại đúng chỗ em lấy đấy nhé.tôi níu tay jungkook lại, muốn anh ấy thôi phàn nàn nữa. nhưng vô nghĩa rồi. jeon jungkook không làm thì thôi, chứ đã làm thì anh ấy nhất định làm tới cùng.bà cô nóng mặt vì con gái bị mắng, liền bênh lấy bên để.- trong nhà này, ngoại trừ phòng ngủ thì đều có camera giám sát. chuyện xảy ra nhiều hôm rồi con đều biết hết. cho nên cô và em nhân lúc con chưa truy cứu thì làm theo điều con nói đi.- đúng là chẳng ra gì, con cháu làm ăn phát đạt lên liền không coi ai ra gì. nhớ đấy, khi trở về tôi sẽ nói chuyện với bố của cậu để ổng biết con trai mà ông ấy nuôi dạy giờ đối xử với người trong nhà nó ra sao.nói rồi liền bỏ vào phòng. jungkook kể hết chuyện cho tôi nghe, bắt đầu từ việc tính toán với bố mẹ rằng sẽ tổ chức một cái lễ cho việc đăng kí kết hôn, sau khi đứa trẻ được ra đời thì sẽ làm thêm một cái đám cưới thật hoành tráng, sau đó là việc camera đến chuyện cô anh là một người lười làm, ham chơi cho nên viện cớ đưa con bé đi học rồi trốn lên seoul cho qua mùa. vớ thấy được jungkook đang thăng tiến thì dở bài giúp đỡ.chỉ có điều, mình có lòng thì cũng chưa chắc rằng người biết hưởng, biết đủ và biết đâu là điểm dừng.jungkook hôn lên má tôi kêu một cái chóc.- một tí anh bóp vai cho em nhé.giờ phút này, một chữ có thể thốt ra thôi. " tuyệt ".
- anh luôn ở đây bảo vệ em. luôn luôn .__________________realdjack
- anh luôn ở đây bảo vệ em. luôn luôn .__________________realdjack
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me