TruyenFull.Me

[Inhyeongz/Wonseo] Dắt Tay Nhau Đi Qua Thanh Xuân

Chương 55: Thật lạnh mà cũng thật ấm áp

kora1002

Mùa đông tới, đem theo từng cơn gió lạnh thấu xương đi khắp nơi, luồn vào từng con phố. Cái thời tiết rét căm căm ấy khiến nhiều người không muốn bước chân ra ngoài đường, chỉ muốn được ở trong căn nhà ấm áp rồi cuộn tròn trong chăn. Ấy thế nhưng, vẫn có nhiều người lại lựa chọn hoạt động ở ngoài trời dù nhiệt độ bên ngoài không quá nổi 10℃, ví dụ như Wonyoung và Hyun Seo hiện tại chẳng hạn.

Ngay lúc này, họ đứng trên ban công của một nhà hàng nằm trong một thị trấn trên núi tuyết. So với cả thị trấn, nhà hàng này được xây dựng trên nền đất cao hơn nên đứng từ đây, hai người Wonyoung và Hyun Seo có tầm nhìn gần như bao quát toàn bộ thị trấn này.

Khác hẳn với sự ảm đạm trên đường từ chân núi tới đây, thị trấn này mang một bầu không khí nhộn nhịp với tiếng nói chuyện rôm rả cùng những tiếng cười đầy sảng khoái. Chỗ này vốn là một địa điểm du lịch nổi tiếng nên có không ít khách du lịch cả trong lẫn ngoài nước tới đây. Đèn điện được giăng khắp nơi, khiến nơi này sáng như ban ngày, không gian cũng nhờ thế mà trông ấm cúng hơn dưới trời đổ tuyết.

- Leeseo mau uống hết cốc cacao đi kẻo nguội.

Ngắm nghía quang cảnh ngoài trời một lúc, Wonyoung chợt quay sang nhìn Hyun Seo, tay đưa lên, chỉnh lại chiếc mũ len của đối phương. Cả hai người đều cầm một cốc cacao nóng để giữ ấm cơ thể. Thời tiết lạnh đến mức chỉ cần thở nhẹ thôi cũng có làn khói trắng thoát ra. Cho dù đã đeo găng, bàn tay họ vẫn có cảm giác lạnh cóng. Vừa hay, cốc cacao kia lại như một chiếc lò sưởi tí hon, khiến tay họ ấm hơn một chút.

- Ừm. Wonyoung cũng uống đi.

Ánh mắt Hyun Seo cũng hướng về người bên cạnh, môi nở một nụ cười tươi tắn như hoa. Cô đưa cốc cacao lại gần miệng, thổi nhẹ vài cái rồi từ từ uống. Cảm giác ấm áp từ thức uống nóng hổi ấy lan truyền khắp cơ thể, khiến Hyun Seo thoải mái vô cùng. Đứng kế bên, Wonyoung nhìn Hyun Seo đầy trìu mến, thấy đối phương uống gần nửa cốc rồi mới bắt đầu thưởng thức cốc cacao của bản thân.

Cả năm học hành bận bịu nên cả Wonyoung lẫn Hyun Seo muốn tự thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ, vừa thư giãn, vừa có một chuyến đi hẹn hò dành riêng cho hai người họ. Tuy nhiên, với những người học xuyên cả thời gian nghỉ hè như Wonyoung và Hyun Seo, dịp duy nhất trong năm mà họ có thể dành chút thời gian nghỉ ngơi chính là kỳ nghỉ cuối năm.

Cảm thấy đi chơi dưới trời tuyết rét run người ấy cũng là một trải nghiệm khó quên, hai người lập tức đặt một chuyến đi chơi kéo dài ba ngày trên núi rồi nhanh chóng lên đường dưới sự đồng ý của phụ huynh. Hai cô gái mới ngoài hai mươi tuổi ấy lần đầu đi chơi xa mà không có gia đình đồng hành, nhất thời cảm thấy hơi lạ lẫm lúc đầu. Nhưng ở bên cạnh nhau, họ vẫn cảm thấy rất yên tâm, không có chút sợ sệt nào hết.

Cacao nóng hổi đã thưởng thức xong, hai người họ rời khỏi nhà hàng, nắm tay nhau và đi dọc trên con phố đông đúc người qua lại. Trên trời, tuyết rơi không ngừng, khiến cả mặt đất hay những con đường làm từ bê tông xi măng đều bị che phủ một lớp tuyết trắng tinh. Mọi người còn nhìn thấy rõ dấu chân của họ được in trên nền tuyết đó.

Chín giờ tối, mọi hoạt động vui chơi giải trí vẫn diễn ra vô cùng sôi nổi, náo nhiệt. Dù đã ăn bữa tối trước đó, hai con người "cuồng đồ ăn" ấy vẫn lấp đầy chiếc bụng của họ bằng mấy món ăn vặt. Đứng dưới thời tiết lạnh giá này, tay cầm củ khoai lang nướng, miệng vừa thổi vừa ăn, trong lòng Hyun Seo trào dâng cảm giác hạnh phúc mà ngôn từ khó có thể diễn tả được.

Và quan trọng hơn, bên cạnh cô có Jang Wonyoung, người cùng cô trải qua những khoảnh khắc quý giá này, người có thể khiến cô mỉm cười chỉ qua một ánh mắt.

Chỉ cần duy nhất điều đó thôi, Hyun Seo có thể đi đến bất cứ phương trời xa xôi nào.

Vui chơi ngoài trời thêm một lúc nữa, hai người sau đó dạo bước trên đường quay trở về khách sạn. Wonyoung một tay cầm túi đầy khoai lang và ngô nướng, tay còn lại nắm lấy bàn tay của Hyun Seo, mười ngón tay đan xen vào nhau thật chặt. Thỉnh thoảng, hai người họ đưa tay ra, phủi đi lớp tuyết mỏng bám trên vai, trên mũ của người đối diện.

Cũng có lúc, Wonyoung sẽ đột ngột rúc mặt vào bên má Hyun Seo, cọ cọ vài cái, thậm chí còn "tiện thể" hôn má người yêu cô, khiến Hyun Seo má đỏ bừng, người cảm thấy nóng rực lên dù đang đứng dưới trời tuyết.

- Haizz, đêm nay là đêm cuối cùng rồi... Chỉ còn mỗi sáng và trưa mai thôi. Em vẫn muốn ở bên Wonyoung nữa mà...

Khuôn mặt Hyun Seo chợt có phần ủ rũ, hơi cúi xuống. Ánh mắt cũng hướng xuống con đường phủ đầy tuyết trắng. Cô bĩu môi. Một năm, thời gian hai người được gặp nhau trực tiếp cũng không nhiều bởi họ đều bận rộn vô cùng. Dù Hyun Seo biết rằng cả cô lẫn Wonyoung đều muốn tập trung cho việc học hành lẫn sự nghiệp sau này nhưng đôi lúc cô cũng không tránh khỏi cảm giác hơi trống vắng.

Chính vì lí do ấy mà mỗi giây mỗi phút được ôm, được nắm lấy tay Wonyoung, được cảm nhận sự hiện diện của Wonyoung bằng chính những giác quan của bản thân, Hyun Seo cứ mong thời gian hãy ngưng đọng lại, để cô có thể níu giữ những thứ trân quý hơn cả vàng ấy.

Không dễ dàng gì mới có chuyến đi lần này, vậy mà trong chớp mắt, nó đã sắp kết thúc rồi.

- Leeseo, em biết đây đâu phải là lần cuối chúng ta gặp nhau, đúng không? Chúng ta vẫn có rất nhiều thời gian dành cho nhau sau này mà.

Vừa nói, cánh tay Wonyoung vươn ra sau, vòng quanh eo Hyun Seo, kéo cô ấy vào sát bên người cô để dỗ dành. Tâm tư Hyun Seo như thế nào, cô hiểu chứ. Wonyoung muốn nói với Hyun Seo rằng: Hyun Seo chưa từng đi đâu xa, cô ấy vẫn ngày ngày ở trong tim Wonyoung.

Ở trường, bạn bè cô luôn hỏi Wonyoung rằng người yêu học Y bận rộn như vậy, bản thân cô cũng lao đầu vào học và làm nên ít khi có thời gian rảnh, liệu cô có nhớ người yêu không? Mỗi khi nghe thấy câu hỏi đó, Wonyoung chỉ mỉm cười nhẹ nhẹ.

Cô chưa từng quên Hyun Seo, tại sao cô phải nhớ?

Hyun Seo vẫn luôn ở trong tâm trí Wonyoung như một điều mặc định. Có lẽ nhờ vậy mà kể từ khi vào đại học, cô chưa từng cảm thấy bản thân bị nhấn chìm bởi sự nhớ nhung dành cho đối phương dù số lần hai người gặp nhau trong một năm cũng không tính là nhiều. Mỗi ngày, dù không có Hyun Seo ở ngay bên cạnh để Wonyoung có thể kéo vào lòng hay trò chuyện cùng, Wonyoung vẫn như cảm nhận được sự hiện diện của người yêu cô, cảm thấy như thể vòng tay của cô ấy đang bao quanh người cô vậy.

- Hơn nữa... chẳng phải vẫn còn cả sáng lẫn trưa mai để hai đứa mình tận hưởng sao? Vẫn còn thời gian, Leeseo đừng bận tâm đến thứ gì cả, cứ tận hưởng thời gian bên cạnh chị là được.

Được Wonyoung dỗ dành như vậy, chút ủ rũ bên trong Hyun Seo nhanh chóng biến mất. Cô lại cười hớn hở, tung tăng cùng Wonyoung quay về khách sạn. Hai người bước vào không gian ấm cúng bên trong khách sạn mà ngỡ như bước vào một thế giới khác hoàn toàn so với thời tiết lạnh lẽo ngoài trời.

Đêm đó, Hyun Seo nằm cuộn tròn trong chăn, bên cạnh còn có một Jang Wonyoung hai tay ôm cô thật chặt, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, như thể Hyun Seo là em bé của Wonyoung vậy. Người kia đưa tay lên, xoa xoa đỉnh đầu của Hyun Seo, còn hôn lên trán cô một cái thật nhẹ nhàng. Cả người Hyun Seo run lên vì nụ hôn ấy chứa đầy sự nâng niu, chiều chuộng ấy.

Rúc vào người Wonyoung, Hyun Seo không khỏi mỉm cười đầy mãn nguyện. Mùa đông lạnh lẽo, cô ở trong chăn ấm, còn được nằm trong vòng tay của người yêu. Đây chẳng phải là thiên đường của Hyun Seo sao?

Hơi ấm từ người Wonyoung giống như viên thuốc ngủ dành riêng cho Hyun Seo. Trong chốc lát, đôi mắt của cô nặng trĩu hẳn đi, toàn thân cũng thả lỏng hoàn toàn. Thế rồi, Hyun Seo chìm vào giấc ngủ bên cạnh người mà cô yêu nhất thế gian này.

Đến khi đôi mắt cô mở ra thì thời gian đã sang ngày hôm sau. Tuy nhiên, Hyun Seo thức giấc không phải vì cơ thể cô đã tỉnh ngủ mà bởi vì Wonyoung liên tục gọi cô dậy để đến một nơi nào đó. Nhìn đồng hồ đang chỉ bốn giờ sáng, Hyun Seo chỉ muốn chui rúc vào trong chăn để tiếp tục giấc ngủ ngon lành của cô. Nhưng Wonyoung, như thường lệ, đã nhanh chóng bế cô ra khỏi giường, đưa cô vào nhà tắm để đánh răng, rửa mặt.

Hơn hai mươi phút sau, Hyun Seo bị người yêu kéo ra khỏi khách sạn ấm cúng. Trời vẫn tối đen như mực, không khí âm u, ảm đạm đôi lúc đem đến cảm giác rùng mình.

- Sao Wonyoung lại muốn lên đỉnh núi vào lúc này vậy?

Ngồi trong cáp treo, Hyun Seo tựa đầu lên vai Wonyoung, ngáp ngắn ngáp dài không ít lần, hai bên mắt phải cố hết sức để không nhắm lại. Không khí lạnh lẽo trên đường đến đây khiến cô tỉnh táo hơn đáng kể so với lúc mới tỉnh dậy nhưng chừng đó là chưa đủ để đánh bại sự quyến luyến với chăn ấm đệm êm của cô.

- Leeseo chưa đoán ra sao?

Hyun Seo lắc đầu mà không có chút chần chừ nào, khiến Wonyoung không thể không bật cười thành tiếng.

- Thật là... Là ai đã nói với chị muốn được lên núi ngắm bình mình vậy?

Wonyoung bình thường giống như một viên thuốc ngủ, nhưng cũng có thể giống như một cốc cà phê, khiến Hyun Seo tỉnh táo ngay lập tức. Cô ngồi thẳng người lên, đăm chiêu suy nghĩ. Đúng là Hyun Seo thỉnh thoảng kể cho Wonyoung về chuyện cô muốn ngắm bình minh trên đỉnh núi một lần.

Nhưng Hyun Seo cũng không có mong ước quá tha thiết về điều đó lắm. Chỉ đơn giản là cô tò mò liệu ngắm bình minh trên núi sẽ khác thế nào so với ngắm ở thành phố mà thôi. Vì vậy, mỗi lần nói chuyện với Wonyoung, Hyun Seo cũng chỉ đơn thuần kể ra mà thôi, sau đó chẳng còn để tâm đến nó nữa.

Vậy mà, Wonyoung vẫn nhớ rõ, thậm chí còn đang giúp cô thực hiện điều đó. Hyun Seo nhất thời không biết nên diễn tả cảm xúc của cô hiện tại như thế nào.

Thấy Hyun Seo đờ đẫn một lúc như vậy, khóe môi Wonyoung cong lên một chút, như thể cô nhận ra một điều gì đó. Cô đưa mặt lại gần Hyun Seo, từ tốn nói:

- Đợi lên trên đó, chị có bất ngờ cho Leeseo.

Nghe Wonyoung nói vậy, Hyun Seo không khỏi hồi hộp, tim dường như cũng đập mạnh hơn một chút. Cô vẫn nhớ rõ năm đó, Wonyoung cũng nói với cô rằng cô ấy có bất ngờ cho Hyun Seo và cái "bất ngờ" đó không gì khác ngoài việc Wonyoung chủ động thổ lộ tình cảm với cô. Hai từ "bất ngờ" thốt ra từ Wonyoung luôn đem đến cảm giác mong chờ cho Hyun Seo. Lần này, liệu bất ngờ đó sẽ là gì?

Hyun Seo đem theo những suy tư đó, cùng Wonyoung đi lên đỉnh núi tuyết. Có lẽ vì mới sáng sớm nên chưa có quá nhiều người xuất hiện ở đây. Khi họ đặt chân lên vị trí cao nhất của cả dãy núi này, vừa hay, bình minh cũng từ từ ló rạng.

Đằng xa, ở phía chân trời, những tia nắng đầu tiên xuất hiện. Sắc vàng nhạt của bình minh tựa như một dải lụa lớn từ từ lan rộng khắp bầu trời u tối. Làn sương mù trắng vây quanh đỉnh núi cũng được nhuốm màu nắng vàng nhạt đó.

Đứng ở lan can, Hyun Seo ngây người ra, ngắm nhìn khung cảnh trước mắt. Cô đã từng ngắm bình mình qua khung cửa sổ từ trong phòng nhưng nó không thể so được với cảnh đẹp trên núi này. Tại đây, không thứ gì có thể che chắn tầm nhìn của cô, cũng không có thứ gì phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, thư thái ngay tại thời điểm này.

Hyun Seo như nín thở lại khi cô chứng kiến mặt trời từ từ nhô lên. Dưới ánh nắng chiếu xuyên qua tầng mây ấy, vạn vật khắp dãy núi như bừng tỉnh lại sau một đêm dài. Cảnh đẹp hùng vĩ đến mức Hyun Seo không thể không thốt ra những lời tán dương.

- Leeseo...

Giọng nói bên cạnh vang lên, kéo Hyun Seo khỏi sự thất thần với cảnh đẹp trước mắt. Cô quay sang và lập tức bị thu hút bởi ánh nhìn chan chứa đầy tình cảm cũng như nụ cười dịu dàng của Wonyoung. Phải rồi, chẳng phải bên cạnh Hyun Seo cũng có một "cảnh đẹp" khác đẹp hút hồn không kém khung cảnh bình minh kia sao?

Wonyoung chợt tiến thêm một bước nữa, thu hẹp khoảng cách vốn đã rất sát giữa hai người. Cô ấy cúi đầu, trán chạm trán với Hyun Seo qua lớp mũ len. Một tay vòng ra ngay sau cổ Hyun Seo, cánh tay còn lại vòng xuống eo cô, ôm Hyun Seo thật chặt, như thể muốn hòa làm một với đối phương. Chóp mũi hai người chạm nhau, họ giờ đây cảm nhận được từng nhịp tim, từng hơi thở của người còn lại.

- Đây là bất ngờ chị muốn dành cho Leeseo.

Nói xong, dưới ánh nắng ban mai, đôi môi của Jang Wonyoung nhẹ nhàng hạ cánh xuống đôi môi có phần lạnh buốt vì thời tiết của Lee Hyun Seo.

Toàn thân Hyun Seo cứng đờ lại, như thể cô vừa bị hóa đá. Hai mắt mở to ra vì ngạc nhiên. Trong chớp mắt, tiếng gió thổi mạnh như đang gào rít lên, tiếng nói chuyện xì xào hay những tiếng chim kêu, tất cả đều như thể bị ném hết vào hư vô. Ngay lúc này, tất thảy những thứ Hyun Seo nghe được là từng tiếng "bịch bịch" phát ra từ trái tim cô.

Hai người hẹn hò với nhau cũng được vài năm, ấy vậy mà đây mới là nụ hôn đầu của cả Hyun Seo lẫn Wonyoung. Trước kia, họ thường chỉ hôn má, hôn trán nhau. Nghe có vẻ buồn cười nhưng thực sự hai người họ vẫn cảm thấy thiếu một chút can đảm để hôn môi nhau. Hôm nay, Wonyoung chủ động như vậy, không biết cô ấy làm như nào để có nhiều dũng khí như thế nhỉ?

Bất ngờ của Jang Wonyoung lúc nào cũng khiến cô ngỡ ngàng mà.

Cảm giác lạ lẫm từ từ phai dần, Hyun Seo mỉm cười trong lòng. Chuyện đó cũng không đáng để bận tâm lắm. Quan trọng là Wonyoung đã chủ động. Cô ấy đã dám, vậy Hyun Seo còn lí do gì để chần chừ thêm chứ? Không thể để Wonyoung chủ động mãi được.

Nghĩ đến đây, Hyun Seo quàng hai tay quanh cổ Wonyoung, bàn chân cũng hơi nhón lên, môi hôn sâu hơn nữa. Wonyoung dường như nhận ra sự thay đổi này, cũng thuận theo ý đối phương, giúp Hyun Seo chủ động hơn. Dù thời tiết rét buốt, lạnh đến thấu xương, ngay tại thời điểm này, chìm đắm trong nụ hôn đầu, họ chẳng còn thấy lạnh nữa.

Chỉ cần ở bên cạnh nhau, mùa đông giá rét cũng hóa thành trời xuân ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me