TruyenFull.Me

Into1 Edit Let S Fall In Love

Phụ đề: Thời gian tỏ tình sắp đến. Hãy chuẩn bị hành lý và rời đi. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, vui lòng gửi tên của người mà bạn sẽ tỏ tình cho tổ chương trình, bạn sẽ nhận được thông tin liên lạc thực sự của người ấy.

Và lời chia tay cuối cùng cũng đến.

Doãn Hạo Vũ dừng lại trước đèn giao thông, kéo cửa kính xe xuống nhìn ra bên ngoài. Hôm nay cậu diện một bộ đồ màu đen tuyền, mái tóc bị gió thổi loạn thành một ổ. Cậu bước xuống xe đậu ngay ngã tư, đứng tựa lưng vào cửa, điện thoại trên tay vẫn đang chờ tin nhắn đến. Khi vừa nhận được thông tin, cậu nhanh chóng gọi vào số trên đó. Cậu sẽ gọi cho ai đây?

Điện thoại được kết nối. Sự im lặng kéo dài khoảng chừng mười giây, không ai nói gì.

Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng lên tiếng trước: "Alo, có phải anh đó không?"

"Là tôi?"

Doãn Hạo Vũ: "Anh có biết em là ai không?"

"Tất nhiên, làm sao tôi không nhận ra giọng nói của em."

Doãn Hạo Vũ: "Được rồi, Tiểu Cửu, anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Lúc này cảnh quay chuyển sang chàng trai ngồi trên ghế đá, hình ảnh đầu tiên máy quay bắt được là nụ cười tươi tắn, ngọt ngào của anh.

Cao Khanh Trần đứng dậy đi qua đi lại, "Được rồi, em nói đi."

Lựa chọn cuối cùng của Doãn Hạo Vũ: Cao Khanh Trần.

Doãn Hạo Vũ: "Em muốn nói, từ lần đầu tiên gặp anh, em đã bị đôi mắt và nụ cười ngọt ngào của anh làm cho rung động. Khi em gửi tin nhắn vào hằng đêm, tất cả những gì em nghĩ là về đôi mắt của anh. Lúc đó em nghĩ, trong mắt anh có em sẽ rất tuyệt."

Cao Khanh Trần mỉm cười, "Ừm"

Doãn Hạo Vũ:" Bây giờ có em trong đôi mắt anh không? Em dường như không nên hỏi theo cách này, không đúng, em xin lỗi, em hơi căng thẳng."

Cao Khanh Trần động viên bạn trẻ: "Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng."

Doãn Hạo Vũ: "Từ đầu đến cuối, sự lựa chọn của em đều không thay đổi. Em cảm thấy mình đến đây thật sự là duyên phận. Bất kể sau này anh ở đâu, em muốn được ở bên cạnh anh"

Cao Khanh Trần mỉm cười lau nước mắt, "Cảm ơn em vì đã đồng hành cùng anh trong suốt thời gian qua. Anh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp một người chân thành và nhiệt tình đến vậy."

Doãn Hạo Vũ: "Bởi vì anh xứng đáng."

Cao Khanh Trần: "Vậy là em... em có muốn đến với anh không?"

Doãn Hạo Vũ nắm chặt tay, "Có nghĩa là gì?"

Cao Khanh Trần: "Em không định đến chỗ anh sao?"

Lựa chọn của Cao Khanh Trần: Doãn Hạo Vũ

Doãn Hạo Vũ cúp điện thoại, nhanh chóng lên xe đi đến chỗ của Cao Khanh Trần.

Phụ đề: Trong tương lai, em muốn đi cùng anh mãi mãi.

Cao Khanh Trần cất điện thoại, ngồi trên băng ghế nhìn những ngôi sao trên bầu trời. Chúng lấp lánh như đôi mắt anh hiện tại.

Cao Khanh Trần đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên anh. Anh nhìn lại, Doãn Hạo Vũ mở rộng vòng tay chờ anh. Cao Khanh Trần chạy vào vòng tay cậu, Doãn Hạo Vũ ôm chặt lấy anh.

Doãn Hạo Vũ: "Có lạnh không?"

Cao Khanh Trần lắc đầu, "Không lạnh."

Doãn Hạo Vũ chạm vào anh, anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi. Nghĩ đến anh chờ cậu nãy giờ, tự nhiên thấy thương người ta rồi. Cậu càng ôm chặt anh hơn, sưởi ấm cơ thể cùng trái tim anh. Nhịp tim cậu cũng tăng lên theo từng nhịp thở của đối phương.

Doãn Hạo Vũ:" Em có thể đi cùng anh đến nhiều nơi trong tương lai. Chỉ cần là anh muốn, chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau."

Cao Khanh Trần: "Nhất định sẽ không buông tay. Cảm ơn em."

Doãn Hạo Vũ lấy ra một hộp quà từ túi của cậu ấy.

Cao Khanh Trần mở hộp quà tặng, trong đó có một mặt dây chuyền quả dâu tây. Cao Khanh Trần lấy nó ra một cách cẩn thận.

 Doãn Hạo Vũ: "Chiếc vòng cổ này do em làm. Đây cũng là lần đầu tiên em tự tay làm quà tặng cho người khác."

Cao Khanh Trần nhìn ngắm chiếc vòng cổ, "Cảm ơn em."

Doãn Hạo Vũ: "Để em đeo cho anh."

Cao Khanh Trần đưa cho cậu, Doãn Hạo Vũ tiến gần đến bên anh để giúp anh đeo nó.

Cao Khanh Trần: "Anh muốn đeo nó mọi lúc, không bao giờ tháo nó ra."

Doãn Hạo Vũ mỉm cười nhìn anh. Hai người nhìn nhau trong đêm đầy sao và trong mắt họ chỉ có nhau.

Phụ đề: Anh nhìn về phía em, em chưa từng từ bỏ, ai khác trên thế giới này hợp hơn chúng ta.

Bá Viễn đứng ở ngã tư, sau lưng anh nhộn nhịp với những tòa nhà cao tầng. Anh đi bộ qua lại, nhìn màn hình điện thoại di động sáng đèn. Điện thoại được quay số, và người ở phía đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối.""

Bá Viễn: "Alo, Lâm Mặc?"

Lâm Mặc: "Tôi đây, Bá Viễn lão sư."

Bá Viễn cuối cùng đã chọn: Lâm Mặc

Bá Viễn: "Có ngạc nhiên không?"

Lâm Mặc mỉm cười, "Không, em cũng đoán được."

Bá Viễn: "Nếu có thể tôi muốn gọi điện nói chuyện với mọi người vài câu, nhưng nếu chỉ được gọi cho một người, tôi muốn nói chuyện với em. Lúc nãy tôi không nói gì nhiều với em, do tâm trạng em đang không tốt, tôi hy vọng sau này em sẽ vui vẻ hơn nữa, thật sự vui vẻ hạnh phúc."

Lâm Mặc: "Thầy Bá Viễn, anh sẽ tìm thấy người thực sự khiến anh rung động."

Bá Viễn dừng lại vài giây nghĩ ngợi. Nét buồn chỉ thoáng qua trên gương mặt anh rồi lại bay đi mất.

Bá Viễn: "Đừng tỏ ra quá mạnh mẽ, em cứ là chính mình là được. Chỉ muốn nói, trong những người tôi gặp ở đây, em thật sự khác biệt và tỏa sáng."

Lâm Mặc: "Chúng ta sẽ giữ liên lạc chứ?"

Bá Viễn: "Tất nhiên, ai bảo chỉ có thể làm người yêu mới ở bên nhau, bất kể khi nào em cần, cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến bên em."

Lâm Mặc cười thành tiếng, "Haha, thầy Bá Viễn, sao anh không nghĩ chúng ta sẽ yêu nhau nhỉ?"

Bá Viễn cũng cười, "Hahaha, biết đâu nhỉ, tương lai còn dài mà."

Cả hai cùng cười, lúc này họ tự thấy mình không còn cô đơn nữa. Sau chương trình, không có người yêu thì có bạn tâm giao, cũng có thể đồng hành cơ mà.

Lâm Mặc: "Anh nhất định phải hạnh phúc đấy."

Bá Viễn: "Được, tôi chúc em hạnh phúc."

Bá Viễn cúp điện thoại, mỉm cười cất điện thoại di động đi. Anh cua xe lên đường trở lại nhà chung.

Phụ đề: Hành trình này, tôi hy vọng bạn trân trọng tình yêu của bạn và dũng cảm yêu hơn.

Lâm Mặc tắt điện thoại của Bá Viễn và đứng lặng ở bên đường một hồi. Chẳng mấy chốc, anh nhận được cuộc gọi tiếp theo.

"Alo?"

Lâm Mặc: "Châu Kha Vũ, là cậu?"

Châu Kha Vũ cười, "Là tôi."

Châu Kha Vũ cuối cùng đã chọn: Lâm Mặc

Châu Kha Vũ: "Lâm Mặc, đôi khi tôi cảm thấy rằng mạch não của chúng ta tương tự nhau. Trong thế giới này, tôi không thể tìm thấy người thứ hai hơn anh. Người phù hợp với tôi. Tôi gặp anh, như Pearls đã gặp Shell. Trong mọi trường hợp, bất kể sự lựa chọn của anh là gì, tôi hy vọng anh hạnh phúc và... đừng rơi nước mắt nữa được không?

Lâm Mặc: "Châu Kha Vũ."

Châu Kha Vũ: "Tôi đây"

Lâm Mặc đã kìm nén nước mắt, anh cố hít thật sâu để giọng mình nghe bình tĩnh nhất vào lúc này, "Tôi không muốn đến với cậu, cậu cũng đừng đến tìm tôi. Tôi thừa nhận rằng bây giờ nhìn thấy cậu tôi sẽ căng thẳng, sẽ ghen tị khi cậu nói chuyện thân mật với người khác, nhưng ít nhất hiện tại tôi không thể chấp nhận cậu. Cậu có thể cho tôi thêm chút thời gian không?"

Châu Kha Vũ: "Tôi có thể cho anh nhiều thời gian hơn và cũng là cho cả chúng ta nhiều khoảng khắc hơn nữa để anh thấy chúng ta thật sự hợp nhau."

Lâm Mặc không thể khống chế tuyến lệ của mình nữa, nhìn bề ngoài ai cũng nghĩ anh là thiếu niên dương quang, không dễ rơi lệ, nhưng chỉ Lâm Mặc và những người thật sự hiểu anh mới biết anh yếu đuối thế nào. Một khi yêu, anh sẽ bất chấp tất cả mà dính lấy họ. Nhưng anh sợ bị tổn thương, anh không thể chịu nỗi cảm giác tình yêu phai nhạt.

Lâm Mặc: "Thực xin lỗi, thứ lỗi cho tôi, tôi thật sự rất ích kỷ. Nếu cậu thích tôi, sẽ phải cần thêm nhiều điều chứng minh."

Châu Kha Vũ: "Tôi sẽ chứng minh với anh, đừng khóc."

Lâm Mặc ngồi trên băng ghế bên lề đường, anh ngửa mặt lên cao, chặn dòng mắt chảy ra, không được để ai thấy anh đang khóc cả.

Lâm Mặc không chọn người đồng hành.

Châu Kha Vũ nhìn vào khoảng không, làn gió buổi tối thổi khô mắt làm xốn xan tuyến lệ. Cậu chớp mắt một cái, cầm điện thoại dơ lên cao, chỉ để thấy rằng họ không cúp máy trước. Cuộc gọi cứ kéo dài như thế, chỉ có tiếng gió thổi và tiếng thút thít không rõ chủ nhân.

Phụ đề: Trong tương lai mọi chuyện sẽ ra sao không ai biết được, nhưng cho đến hiện tại tôi vẫn đang chờ đợi bạn dũng cảm bước về phía tôi.

Trương Gia Nguyên đứng trước một bức tường hoa, trong tay cầm một bông hồng trắng và một phong bì, không chút do dự bấm số.

Trương Gia Nguyên: "Alo, Tiểu Vũ...".

Lưu Vũ: "Alo, Gia Nguyên. "

Lựa chọn cuối cùng của Trương Gia Nguyên: Lưu Vũ

Trương Gia Nguyên: "Tôi đến đây khoảng nửa tháng. Tôi không ngờ rằng mình sẽ gặp được người khiến trái tim mình rung động như vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc quay ngược thời gian. Lưu Vũ, nhưng tôi muốn biết cậu trước, người đầu tiên biết cậu."

Lưu Vũ không nói gì, hơi thở của cậu qua điện thoại thật nhẹ nhàng và an tĩnh.

Trương Gia Nguyên: "Tôi hỏi cậu một điều, cậu có từng rung động không, không phải muốn chứng minh điều gì, chỉ là muốn cho bản thân mình một chút can đảm, một chút thôi là tốt rồi, để tôi... gọi cho cậu một cuộc. Cậu là bông hồng trắng trong lòng tôi, tôi nghĩ, mình nên tặng cậu một bông hồng khác, có được không?"

Trương Gia Nguyên nãy giờ vẫn nắm lấy vạt áo, đôi mắt hắn đỏ hoe chờ đợi giọng nói từ phía bên kia điện thoại.

Giọng nói Lưu Vũ có chút run rẩy, "Gia Nguyên, cảm ơn cậu, cảm ơn tâm ý của cậu, nó rất quý giá đối với tôi."

Trương Gia Nguyên: "Tôi cũng muốn cảm ơn vì đã gặp cậu."

Lưu Vũ: "Nhưng... tôi xin lỗi."

Trương Gia Nguyên cúi đầu, "Không có gì phải xin lỗi cả, tiểu Vũ"

Lưu Vũ: "Tôi hy vọng cậu sẽ tìm được người xứng đáng với những bông hoa của mình. "

Trương Gia Nguyên ngẩng đầu lên trời, nở một nụ cười méo mó: "Tôi... sẽ không tặng hoa hồng trắng cho ai nữa."

Trương Gia Nguyên cúp điện thoại, gấp phong bì cẩn thận, bỏ vào túi, đặt bông hồng lên băng ghế, quay đầu rời đi.

Phụ đề: Cậu là cậu, bông hồng trắng độc nhất, đến cuối cùng chỉ có một, hãy để nó là thứ dành riêng cho kỉ niệm của chúng ta.

Lưu Chương mặc một bộ đồ màu đen như thường lệ, anh quay số điện thoại cuối cùng. Cuộc gọi điện thoại của Lưu Chương đã không được kết nối trong vài giây, báo rằng máy bận. Anh nhìn vào màn hình điện thoại di động một cách lo lắng. Sau đó có tín hiệu kết nối, anh liền vội vã bắt máy lên tai để nghe.

Lưu Chương: "Alo, alo?"

Lưu Vũ: "Alo, Ak"

Lưu Chương cuối cùng đã chọn: Lưu Vũ

Cuối cùng Lưu Chương cũng thở ra được một hơi, anh liếm môi cố gắng bình tĩnh nhất có thể, nhưng có vẻ điều đó vô dụng trong lúc này.

Lưu Chương: "Tiểu Vũ, anh... anh không biết phải nói gì."

Lưu Vũ mỉm cười, cậu tự mình hình dung bộ dạng khẩn trương của Lưu Chương, có phải trông thật ngốc nghếch không.

Lưu Vũ: "Không sao, anh cứ từ từ nói."

Lưu Chương: "Em đối với anh, phải nói là đúng người đúng thời điểm. Anh chấp nhận tất cả các kết quả, nhưng anh vẫn tưởng tượng rằng trong tương lai của anh có em bên cạnh. Tiểu Vũ, mỗi tin nhắn của anh ở đây đều là gửi cho em. Anh không muốn tìm hiểu người khác, không phải vì anh bảo thủ, mà vì em là người tốt nhất, tốt nhất trong số những người anh gặp."

Lưu Vũ sẽ không bị những lời nói hoa mỹ làm cho cảm động, cậu cũng là người khó tiếp nhận người khác bước vào cuộc sống của mình. Cậu nhắm mắt lại, thứ cậu nghe thấy không chỉ là lời nói rõ ràng của bên kia, còn có hơi thở phập phồng, giọng nói vì cậu mà trở nên khẩn trương. Lưu Vũ đặt tay lên trái tim mình, nó không giống mọi ngày, có chút gì đó khiến cậu thích thú và cũng khẩn trương hơn hẳn.

Lưu Vũ: "Anh còn điều gì để nói không?"

Lưu Chương gấp gáp như thể sợ người kia sẽ cúp máy mất, "Anh muốn ăn nhiều món ngon cùng em, muốn cùng em nghe nhiều bài hát, cả những Demo của anh cũng rất cần em góp ý, cùng em cưng nựng cún con. Và còn... muốn nghe em gọi tên anh vô số lần."

Lưu Vũ cười, "Hết chưa?"

Lưu Chương: "Ừm, hết rồi."

Lưu Vũ: "Em đang ở nơi chúng ta hẹn hò lần đầu tiên, anh có muốn đến với em không? "

Lưu Chương cười tươi, khóe miệng coi chừng có thể kéo đến mang tai, "Được. Đợi anh."

Lưu Vũ đang ngồi trên các bậc thang bên bờ biển. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, giống như ngày đầu tiên họ hẹn hò. Khuôn mặt cậu được ánh mặt trời soi rọi ửng lên màu của ráng chiều. Cậu quay lại, nhìn thấy Lưu Chương đang đứng tựa vào cửa xe đợi cậu như lần đó.

Lưu Chương đi đến, ngay lập tức cởi áo khoác ra và khoác lên bờ vai nhỏ.

Lưu Chương: "Em mặc ít vậy."

Lưu Vũ có chút ngẩng người, sau đó liền lấy điện thoại che mặt, cười nói, "Anh hôm nay thật đẹp trai."

Lưu Chương:" Thật sao? "

Lưu Vũ gật đầu," Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã cảm thấy anh đặc biệt đẹp trai."

Lưu Chương đỏ mặt, anh giang hai tay ra hướng về phía cậu, "Ôm một cái."

Lưu Vũ ôm anh ấy nở nụ cười ngại ngùng. "Sau ba cái ôm, ngày mai em sẽ là bạn trai của anh rồi."

Lưu Chương mỉm cười hạnh phúc: "Cảm ơn em đã chọn anh, bạn trai."

Lựa chọn cuối cùng của Lưu Vũ: Lưu Chương.

Lưu Vũ: "Bài hát đó, bài hát anh hát trong Livehouse, em đã nghe nó một trăm lần đêm qua. Mỗi lần nghe, em sẽ yêu anh thêm một chút, vì vậy đừng nghi ngờ gì cả, em sẽ luôn ở bên anh."

Cằm của Lưu Chương dựa vào vai cậu, cậu nhắm mắt lại và không muốn quấy rầy khoảnh khắc này.

Lưu Chương buông cậu ra. Lấy điện thoại của anh ra, "Cho em xem cái này."

Anh mở ốp điện thoại ra, trong đó giấu bức ảnh chụp bằng Polaroid, đó là bức ảnh vào ngày trong studio, Lưu Chương nói rằng anh không cho Lưu Vũ. Lưu Vũ nhìn bức ảnh mỉm cười, sau đó mở ốp điện thoại di động của mình. Đằng sau tấm ảnh của chính cậu, có một bức ảnh của hai người cùng ngày hôm đó. Lưu Chương và Lưu Vũ nhìn nhau rồi lại nhìn hai bức ảnh. Có lẽ đó là định mệnh. Cái ôm của hai người siết chặt hơn. Kể từ hôm nay họ chính thức đồng hành cùng nhau trên mọi chặng đường.

Phụ đề: Tình cảm của anh mỗi ngày một sâu đậm, em là phương hướng trái tim anh chưa bao giờ thay đổi. Yêu và được yêu, ai cũng sẽ trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

END.

Chuyện hậu trường:

Sau khi thú nhận trong nhà chung, Cao Khanh Trần đã kéo Lưu Vũ ra ngoài khóc suốt một giờ, nhất quyết để Lưu Vũ về nhà cùng mình, mặc cho hai ông tướng kia đã dọn xong đồ và đem ra xe. Khi Châu Kha Vũ nhìn thấy Lâm Mặc, đôi mắt hắn đỏ hoe, nhưng Lâm Mặc lại mỉm cười. Bá Viễn trở thành người thoải mái nhất trong nhà chung. Anh thu dọn đồ, nấu một bữa tối cuối cùng cho cả nhà trước khi rời đi. Châu Kha Vũ định rủ Lưu Chương đi uống rượu, nhưng Lưu Chương nói rằng anh ấy sẽ về nhà và hẹn hò với bạn trai vào ngày mai. Trương Gia Nguyên đã không trở lại nhà chung đêm nay...

Ký ức thời gian hữu hạn của Căn nhà tình yêu đến đây kết thúc.

________o0o______

Cảm ơn mọi người đã chờ đợi trong thời gian qua.

Hành trình của căn nhà tình yêu Let's fall in love đến đây đã hoàn.

Yêu cả nhà. Yêu INTO1.

Nhớ để lại cmt ủng hộ tôi nha.

08/07/2023

Yumi Yuan

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me