Ipvn Idol Producer Take Request
STT: #18Couple : Từ Khôn x Chính ĐìnhPlot : Mình nghĩ là lúc đầu cho Khôn không thích Đình đi nhưng Đình thì thích rồi bám lấy Khôn rồi từ từ có biến cố gì đó. Rồi Đình từ bỏ xong Khôn khó chịu, theo đuổi lạiThể loại : HE, ngược chút xíu thôiAuthor : Nhiên __Hillra__* Có dấu " " là lời nói của nhân vật hoặc âm thanh cần nhấn mạnh* In nghiêng không có " " là suy nghĩ của nhân vật, dẫn chuyện hoặc lời bài hát____________________________________" Choảng "Cái âm thanh chói tai cay nghiệt của một vật sứ va chạm xuống sàn không khỏi làm người khác lạnh sống lưng, chiếc dĩa vỡ tan trong phút chốc, những chiếc bánh mẫu đơn cũng vì thế mà văng khắp nơi quanh phòng tập" Biến ! Biến cho khuất mắt tôi "Gã quát tháo, dáng vẻ giận dữ kia là lần đầu tiên em được chứng kiến...thật vẫn là nên lùi lại đôi chút...Em vẫn luôn sợ một ngày nào đó cái yêu thương ôn nhu nơi gã sẽ từng chút một tan biến, nhanh chóng đạp đổ em ngã xuống từ hạnh phúc nhỏ bé mà em từng hão huyền có đượcMột cái liếc mắt chán ghét trải dài trên cơ thể em, ôi...gã đã lần nào thấu hiểu được nổi đau mà em phải chịu chưa nhỉ?...thật thê lương. Cánh cửa đóng xầm,gã quay lưng đi mấtbỏ lại mình em bó gối ở góc tường nhỏ...lại một mình tự huyễn hoặc rồi sa vào con hẻm nhỏ mãi không có lối thoát chỉ toàn là nước mắt nơi khoé miGã không yêu em, rõ hơn ai hết...em hiểu được gã từ lâu đã sớm có người trong lòng...chỉ là em cố dối gạt bản thân. Từ khi nào em đã luôn cho rằng những cử chỉ ngọt ngào kia là thật lòng xuất phát từ tâm gã, nhưng mà...có lẽ em thật sự đã sai, tình cảm này đến cuối cùng chỉ lặng lẽ hướng đến Hoàng Minh Hạo_Cậu em trai mà em từng hết mực yêu thươngTệ thật, em đã lỡ lún quá sâu vào lưới tình của người ta rồi...mãi chẳng thể dứt ra được, những mảnh vỡ sứ kia lại như ngàn mũi dao nhọn trực tiếp xé lấy tim em. Yêu người không thể với tới...cảm giác thật có chút bi aiChu Chính Đình em ơi, là gã thật tâm dối gạt em...sao em vẫn mãi ngu ngốc mà níu kéo thế...Chậm chạp lê thân về phía kí túc xá, không biết từ khi nào trước mắt đã là cậu trai cao lãnh...thoạt nhìn có phần quen thuộc . Hiện tại là người kia không nén nổi đau lòng, nhẹ nhàng ôm em như muốn từng chút một ao ước được lấy hơi ấm của chính bản thân để sưởi ấm tâm hồn em...Phạm Thừa Thừa thật sự biết hết cả rồi" Anh ấy lại quát anh nữa à? "Cái chất giọng trầm ấm khàn đặc như mật ngọt rót vào tai em, chỉ sợ hiện tại là muốn tham lam thêm chút nữa để cảm nhận được vẫn còn có người quan tâm đến em thật nhiềuNgười trong lòng một chút cũng không có ý định mở miệng, không biết vô tình hay cố ý mà Phạm Thừa Thừa lại lần nữa đặt ra cậu hỏi, phải! Chỉ khác là lần này không giấu nổi cái cười thê lương :" Là em thì không được sao? Vì sao cứ nhất định là Khôn ca ? "Chu Chính Đình trong giây lát khựng cả người lại, vô thức bật ra vài tông sắc có chút bối rối cùng luống cuống đi kèm" Em vừa bảo gì thế? "" Thôi bỏ đi, vào phòng...dù sao anh cũng đã rất mệt rồi nhỉ! Đi nào, đừng quan tâm...em chỉ nói đùa thôi "Phạm Thừa Thừa từng chút khôi phục lại sắc thái ban đầu, vui vẻ bá vai Chu Chính Đình cùng kéo vào phòng ngủ của thực tập sinh . Em khẽ gật đầu rồi thuận theo cái khoát vai của cậu em trai mà trở về phòngChu Chính Đình, Anh rõ ràng là nghe rất hết những lời em nói ____________________Không biết qua bao lâu sau đó, Thái Từ Khôn gã mới khó chịu dời mắt đi nơi khác...chết tiệt, rõ ràng là Chu Chính Đình cậu ta bảo yêu hắn nhưng đằng sau hắn lại ôm thêm một Phạm Thừa ThừaKhông nén nổi tức giận bất giác đấm mạnh vào tường, đầu cúi gầm xuống. Nếu gã không phải quên mất điện thoại ở phòng tập thì có phải hay không cả đời cũng không hề biết! Bất giác có chút khó chịu với Phạm Thừa Thừa, nhưng khó chịu ở điểm nào thì gã nhất nhất không thừa nhận hoàn toàn là vì Chu Chính Đình kiaBước nhẹ vào phòng tập với bàn tay rướm đầy vệt máu, hắn cầm lấy điện thoại, ban đầu rõ ràng là định sẽ rời đi ngay...nhưng cuối cùng không hiểu vì sao lại bị những mảnh vỡ ban nãy thu hút làm cho khựng lại đôi chútHa, phải rồi...khi nãy là cậu ta đem bánh vào cho gã . Cuối cùng lại bị gã doạ sợ mà oà khócDoạ Chu Chính Đình vì thấy cậu ta đáng ghét, phiền phức! là kiểu người có thể khi dễ nhưng hiện tại lại ân hận rồi...Thái Từ Khôn bản thân thật đáng tráchNhẹ nhàng gơm lại những mảnh sứ vụn cho vào bao rác, bánh mẫu đơn kia cư nhiên lại khiến gã không tránh khỏi mê hoặc mà nhìn chăm chú, cuối cùng là không nỡ vứt đi . Cứ thế mà cầm luôn về phòng ____________________Sáng ngày hôm sau, Chu Chính Đình đương nhiên dậy từ rất sớm để tập nốt phần vũ đạo của bản DreamTầm năm giờ sáng, khi mặt trời còn chưa lên cao, bước đến phòng tập của nhóm Dream, ban đầu em chỉ định tập lại động tác đôi chút nhưng trùng hợp là Hoàng Minh Hạo cũng đang ở đấy. Tệ thật, lúc này cậu em trai kia là người em không hề muốn gặp mặt nhất...nghĩ là làm, em liền xoay người định đẩy cửa đi ra" Chu Chính Đình! Sao anh lại đến đây? "Chu Chính Đình trì hoãn tất cả những hoạt động vừa lọt vào trong tầm mắt của Hoàng Minh Hạo, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ...cùng một công ty chủ quản đã nhiều năm, hiện tại không chào hỏi liền rời đi có phải hay không là không nể mặt? Thâm tâm không ngừng tự trách cứ bản thân nhiều thêm một chútHướng về phía Hoàng Minh Hạo, ngọt ngào kéo khoé môi thành một nụ cười gượng gạo khó thấy, cất giọng :" Định tập tiếp vũ đạo của phân đoạn lần trước, nhưng căn bản không nghĩ tới còn chút chưa tỉnh táo liền định quay về giường, có làm phiền đến em không? "Lời nói dối của Chu Chính Đình tuy lập lửng nhưng vẫn ngoài sức tưởng tượng, thành công lừa gạt được Hoàng Minh Hạo. Không biết vì em nhìn nhầm hay thật như thế, khoé mắt của Hoàng Minh Hạo lúc ban đầu khi nhìn thấy Chu Chính Đình là một mảng thất vọng cùng bi ai nhưng rất nhanh liền biến mất" Không phiền không phiền, nếu rảnh có thể cùng em đi đến cửa hàng hai mươi bốn giờ một chút không ạ?"Hoàng Minh Hạo vui vẻ mỉm cười hướng Chu Chính Đình nhẹ nhàng hỏi ý kiến cái con người vẫn còn đang ngẩn ngơ kiaEm ngơ ngác nhìn cậu em trai nhỏ, đến khi bị cái nhíu mày kia làm cho xấu hổ, cuối cùng là một mực gật đầu. Sau khi nhận được sự đồng ý của Chu Chính Đình cậu nhỏ nọ liền kéo tay em đi mấtCho đến khi trước mắt là siêu thị mini, Hoàng Minh Hạo mới dừng chân lại, chọn một bàn gần góc khuất cửa hàng, tháo mũ xuống rồi bắt đầu đi lòng vòng chọn thứ muốn muaChỉ biết lúc Chu Chính Đình phát hiện được thì Hoàng Minh Hạo đứng trước một tủ lạnh lớn, nhưng thứ quan trọng ở đây là ánh mắt của cậu nhóc lại chăm chăm đánh một vòng sang hộc có thức uống chứa cồn...như có ý định đưa tay ra lấy"Hoàng Minh Hạo, nhóc chưa đủ tuổi...khi lát lại tiếp tục tập luyện, nhóc không muốn bị center ei ei mắng đâu nhỉ "Em tựa người vào vách tường, nhẹ giọng lên tiếng...nhưng hàm ý rõ ràng là đang cảnh cáo. Phát hiện được sắc mặt của Hoàng Minh Hạo tuy có chút tối xầm lại nhưng vẫn ngoan ngoãn chọn sữa...Chu Chính Đình không khỏi cảm thấy hài lòng vì cậu nhỏ trước mắt, ít nhất vẫn còn rất hiểu chuyệnEm vì thế cũng tự chọn cho bản thân một lon nước ép yêu thích, tiến tới chiếc bàn tròn Hoàng Minh Hạo đã ngồi từ trước, nhẹ nhàng đặt lon nước xuống mặt bàn,kéo ghế ngồi phía đối diện...dịu dàng hỏi cậu em nhỏ" Có phải hay không là có tâm sự? "" Anh nói xem, thích một người nhưng người kia cư nhiên chỉ quan tâm đến người anh em thân thiết của em, em phải làm sao đây? "Hoàng Minh Hạo trầm mặc, đưa một tay đỡ lấy trán.dáng vẻ chán chường trước mặt là lần đầu tiên em được chứng kiến ở cậu nhóc luôn tràn đầy nhiệt huyết kia...hmm, nhưng hiện tại không phải tình huống trước mắt cũng giống hệt em đi" Aaa...em thích Phạm Thừa Thừa như thế, mà căn bản anh ấy chỉ quan tâm đến người anh em kia! Một chút cũng không đoái hoài đến em...anh bảo xem, em phải làm thế nào? "" Ngày hôm qua rõ ràng còn thấy anh ấy ôm người ta...xem như em hết cơ hội rồi "Hoàng Minh Hạo nói xong liền buông hộp sữa xuống,hướng mắt về phía Chu Chính Đình cái trán trượt khỏi tay rơi xuống mặt bàn, một bộ dạng lười biếng cùng chán chường phút chốc phô bày ra, hmm...vấn đề này đối Chu Chính Đình cũng không mấy ngạc nhiên, trước đây đứa trẻ này cũng từng nói qua nhiều lần...nhưng không ngờ tình cảm đối Phạm Thừa Thừa lại lâu đến thế, Chu Chính Đình có chút không nghĩ tới" Anh thấy Phạm Thừa Thừa thế nào? "Hoàng Minh Hạo một lần nữa hướng cái mong chờ từ phía Chu tiên tử, thấy người trước mắt như cuống quít cả lên chờ nghe câu trả lời của em, Chu Chính Đình bất giác cười khổ" Hmm, cao phú soái...thuộc hàng cực phẩm! Thật rất ấm áp, lại cư nhiên hiểu chuyện. Chơi thân cũng cư nhiên phi thường hợp! Là hảo anh em tốt "Nhìn đứa nhỏ sau khi nghe bốn chữ cuối phút chốc thở phào nhẹ nhõm không khỏi cảm thấy buồn cười, này là dò xét tình địch trong truyền thuyết sao? Thật không đúng đi, em còn lo hơn cậu ta đây...người kia căn bản là ghét em đến tận xương tủy, có chết cũng không muốn nhìn thấy mặt !Chu Chính Đình thầm thở dài trong lòng, ánh mắt vô tình đánh một vòng sang người đối diện rồi lại theo bản năng nhìn lại chính bản thân...có phải hay không là kiên trì vẫn chưa đủ?Ba tháng đã trôi qua nhưng chút cảm tình nhận lại cũng chỉ là con số không tròn trĩnh, thật mệt mỏi...có thể buông tay được vẫn còn là vấn đề thời gian,hiện tại muốn cũng không thể buôngTên người kia đã là tâm niệm được khắc ngay trong tim, hận không thể xoá mờ____________________Lúc trở về phòng tập cũng là chuyện của một giờ sau đó, mười hai người của team Dream đều đã tụ tập đầy đủ ở phòng vũ đạo...chỉ còn thiếu mỗi Chu Chính Đình và Hoàng Minh HạoNhẹ nhàng đẩy cửa ra, không biết là vô tình hay hữu ý mà ánh mắt của Phạm Thừa Thừa ở bên trong nhìn em có phần dịu dàng hơn khi đối với Hoàng Minh Hạo, cậu nhóc phía sau vì thế mà bất giác cau mày lại...bước chân có phần nặng nề hơn trước" Nhanh nào, vì thiếu hai nhóc nên hiện tại đội một đã tập trước rồi ! Chuẩn bị đi, sắp đến chúng ta đấy "Chu Tinh Kiệt ngửa cổ lên, tay cầm chai nước bóp vào miệng, âm điệu càm ràm thấy rõ Chu Chính Đình cười cười ra chiều xin lỗi rồi cùng kéo Hoàng Minh Hạo ngồi xuống, Hoàng Minh Hạo kế bên tuy khó chịu nhưng hiện tại cũng không thể trẻ con mà hất tay vị đội trưởng kia ra nên đành cam chịuÍt phúc sau đó gồm một đoàn sáu người đi xuống, Chu Chính Đình nắm giữ chức Leader nhìn thấy liền ra hiệu đội một tiến đến trước gương bắt đầu tập luyện vũ đạo. Huấn luyện viên Châu cùng cô Trình hôm nay còn lịch ghi hình khác nên không thể đến, thay vào đó người xem xét vũ đạo cho đội một là Thái Từ Khôn, cho đội hai khi nãy là Đinh Trạch NhânNgoài Lý Nhượng cùng Tiền Chính Hạo ra thì những người còn lại cư nhiên hoàn thành khá tốtGã mở hộ nhạc cho đội hai rồi lui vào một góc xem xét. Tiếng nhạc trầm bỗng vang lên, sáu người của đội một bắt đầu di chuyển. Tiếp đến là vài cái hô " tạm ngưng " của gã, Chu Chính Đình hiện tại bị gã nhắm vào không ít lỗi vũ đạoLật vội một lần tệp phân đoạn hát cùng vũ đạo ở sấp giấy đang cầm trên tay, Thái Từ Khôn lại đưa mắt nhìn Chu Chính Đình không khỏi nhíu mày, hiện tại đã là lần thứ năm nhưng tâm trí của người kia vẫn như đang bay bổng trên mây, hoàn toàn không có hứng thú với vũ đạo lần này" Dừng lại! Chúng ta có thể đổi đội trưởng không? "Tông giọng của Thái Từ Khôn khẽ cất lên nghiêm tục nhìn một vòng quanh phòng tập, nhìn thấy Chu Chính Đình khuôn mặt có chút biến sắc" Vì sao hiện tại lại đổi đội trưởng ?"Trịnh Duệ Bân không khỏi ngạc nhiên, ý gì đây...chẳng phải hôm trước đã quyết định Chu Chính Đình là đội trưởng rồi sao! Hiện tại vì sao lại phải đổi?Thay vì trả lời câu hỏi của Trịnh Duệ Bân, Thái Từ Khôn lại nhìn thẳng vào Chu Chính Đình, lông mày khẽ nhíu lại chầm chậm lên tiếng" Anh đang làm vướng chân đội một đấy! "Thanh âm lạnh nhạt của Thái Từ Khôn, tuy không quá lớn nhưng thành công dội thẳng một cú đấm vào tim Chu Chính Đình. Mười người còn lại của team Dream cũng vì vậy mà trùng xuống! Phải, Thái Từ Khôn hoàn toàn nói không sai, Chu Chính Đình khi nãy không theo kịp nhạc, không nhớ được động tác làm chậm trễ đội hình của nhóm một, so với nhóm hai...Chu Chính Đình một phát kéo đội một thụt lùi về phía sauNhưng vì thế mà đổi đội trưởng không phải là quá đáng sao? Hiện tại ai cũng có khả năng biến mất khỏi cuộc thi sống còn này...lo lắng một chút cũng không phải chuyện thừa thải, huống hồ Chu Chính Đình gần đây có lướt Weibo vô tình nhìn thấy rất nhiều lời chỉ trích nặng nhẹ đối bản thân mà có được." Em không đồng ý "Phạm Thừa Thừa lập tức lên tiếng phản đối Tiếp đến là Vương Tử Dị cùng Đinh Trạch Nhân" Thái Từ Khôn, việc đổi đội trưởng theo anh thấy hay là dời lại khi khác "Châu Ngạn Thần thở dài ngừng lại hướng Thái Từ Khôn nhẹ nhàng cất tiếng, hiện tại có vẻ nhóc con kia có phần mệt mỏi nên chưa suy nghĩ đã nghiêm túc quyết định, tạm thời tốt nhất là nên về nghỉ ngơi một chút, hầu như tất cả ở đây đều đồng tình với Châu Ngạn ThầnChu Tinh Kiệt cũng không nói nhiều, về việc đổi đội trưởng cứ để hôm khác quyết định! Chỉ nhìn vào vài lần này mà bảo đổi là đổi xem chừng có phần khó xử đối Chu Chính ĐìnhKhông do dự nhiều, Thái Từ Khôn nói một chữ " Hảo " rồi cầm nón đi mất, đội một cùng đội hai cũng nhanh chóng rời đi xem lại một lần từng nốt hát cùng cách ngân của bản nhạcHoàng Minh Hạo cũng vì thế nhanh hơn một chút kéo Phạm Thừa Thừa đi qua nhóm của đám người Tiểu Quỷ, Bốc Phàm cùng xem vũ đạo Thấy không tiện từ chối thẳng trước đứa nhóc con này, Phạm Thừa Thừa khẽ miễn cưỡng gật đầu đồng ý, trước lúc đi còn quay lại nhìn Chu Chính Đình thêm lần nữaCửa phòng số hai dần đóng lại, cho đến khi chỉ còn mỗi Chu Chính Đình đến phút cuối điên cuồng tập luyện từ lúc đó đến một giờ sáng ngày hôm sau, mười tám tiếng liền cho việc bị câu nói của Thái Từ Khôn ám ảnh, mặc kệ bản thân có đau nhức chỗ nào vẫn là kiên cường nhẫn nhịn tiếp tục tập Một lần không được thì mười lần tất cả, bài hát không biết đã phát lại tổng công bao nhiêu lần, chỉ biết là rất nhiều lần cho đến lúc được tắt thì kẻ bướng bỉnh nào đó đã thiếp đi từ khi nào.Thái Từ Khôn sau khi khó chịu ra mặt và một mực đòi đổi đội trưởng liền bỏ về phòng, bản thân có chút quá đáng điều này gã hoàn toàn hiểu đượcViệc này không liên quan đến chuyện tình cảm, Thái Từ Khôn trước giờ công tư phân minh...điều này Chu Chính Đình đương nhiên phải hiểu rất rõ! Không phải vì lợi dụng chuyện cậu ta có chút chướng mắt mà đòi bác bỏ chức đội trưởng, hoàn toàn không phải! Không có quyết tâm,thấy không hợp thì phải đổi người, đây là sống còn...việc kéo chân đồng đội tốt nhất không nên xuất hiệnGã vốn chỉ định bỏ ra ngoài đi dạo một vòng không ngờ đến phòng tập số hai vẫn còn sáng đèn cùng tiếng nhạc quen thuộc, tâm không khỏi hoài nghi.Hiện tại đã một giờ hơn vẫn còn có người bên trong? không phải là quá bất ngờ đi...đám người kia trong vũ đạo có phần lười nhác, căn bản chỉ khi có huyến luyện viên Châu cùng cô Trình mới nghiêm túc tập luyện, nếu hiện tại tính theo giờ này chưa đi ngủ thì cũng chỉ luẩn quẩn trong phòng thanh nhạc của thầy Lý hoặc bên chỗ thầy TĩnhNhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, trước mắt là Chu Chính Đình phơi bụng nằm giữa phòng tập tay gác ngang mặt, xem chừng đã ngủ mất rồi, khẽ đưa mắt nhìn xung quanh liền chú ý đến hộp cơm còn trong bịch cùng vài chai nước bị khui vỏ vứt lung tung xung quanh. Cơm cũng chưa ăn mà đã lăn ra ngủ, chí ít là có uống vài chai nước khoángTừ Khôn không khỏi thở dài, với tay tắt nhạc. Định bụng đem chăn ra đắp cho người kia nhưng nghĩ kĩ thì lại thôi, cứ chực tiếp đem về phòng của cậu ta có phải tốt hơn không? Ở đây tầm nửa giờ nửa xem chừng rất lạnh, một cái chăn cư nhiên không đủ ấmNghĩ sao làm thế, Thái Từ Khôn một tay ôm lấy người Chu Chính Đình vác lên, tuy xem chừng rất khó nhưng cũng đành chịu, cậu ta nhẹ thế này cõng lại sợ lọt giữa đường không chừng, bế công chúa có phải hay không khi lát không có tay gõ cửa, hơn nữa như này mới bọc được người Chu Chính Đình vào áo khoác của bản thân, gã thì không sợ lạnh rồi...chỉ sợ hiện tại người trong tay mỏng như tờ giấy, đẩy cửa ra ngoài lại bị cái lạnh về đêm của Trung Quốc mà đóng băngLần cuối liếc mắt nhìn đóng đồ vứt tứ tung kia, ngày mai chắc chắn anh Duệ Bân sẽ dọn...anh ta sống sạch như thế tiệt nhiên sẽ không để nguyên. Thái Từ Khôn không nên phí công dọn dẹp, trực tiếp tắt đèn đóng cửa rời đi là đượcĐẩy cửa đi ra ngoài, hiện tại hành làng chỉ còn vài bóng đèn đủ để thấy đường đi tiếp, Chu Chính Đình trên tay cũng không vì thế mà tỉnh ngay...dọc đường đi tuy âm thanh lảm nhảm của em rất nhỏ nhưng hoàn toàn gã có thể nghe thấy, em nói rất nhiều, rất nhiều những thứ gã không thể hiểu nổi, những câu nói đứt quãng không đầu không đuôi chỉ kết thúc khi trước mắt em và gã là phòng của mấy người thuộc Yuehua entGã đưa tay gõ cửa, nhưng đáp lại gã vẫn là tiếng im lặng. Đèn bên trong sớm đã tắt...có phải hay không hiện tại không còn ai thức? Gõ thêm vài lượt nữa nhưng thực trạng cũng chẳng thay đổi, hắn lười gọi người ở bên trong! Hơn nữa ồn ào như thế không chừng Chu Hồ Ba ở phòng kế bên sẽ ra đánh cho một trận nên cơm nên cháo, hiện tại nếu trả cục nợ phiền phức này về phòng tập có chút không nỡ...thật sự nơi đó vài phút nữa sợ sẽ rất lạnhTốt nhất không phải nên đưa hẳn người về phòng chính mình sao! hmm...trong phòng còn có nhóc Linh Siêu thức rất khuya dáng người lại nhỏ con, có thể xin nhờ cho Chu Chính Đình ngủ tạmKhông biết vì sao, ban đầu suy nghĩa thế nhưng khi đi hết đoạn hành lang đến trước cửa phòng lại muốn cho Chu Chính Đình trong tay ngủ ở giường của gã...chính xác là không muốn để Chu Chính Đình quá gần đàn ông khác, kì thật điểm này có chút kì lạ! Chỉ là Thái Từ Khôn không mấy quan tâm thôi, không thích thì liền là không thích chẳng có lí do.Đưa tay vào túi quần lấy ra xâu chìa khoá, tiếng " lách cách " của ổ khoá khẽ vang lên trong không gian tĩnh mịch. Đưa tay đẩy cửa phòng, không ngoài dự đoán, đèn giường duy nhất còn sáng là bên giường của Linh SiêuNhìn thấy Thái Từ Khôn về phòng trên vai còn có hơn một người nữa, cậu nhóc kia không khỏi ngạc nhiên, nhưng hiện tại không tiện hỏi" Tắt hộ đèn dùm anh, người này không chừng gặp sáng nửa tỉnh nửa mơ lại nói nhảm! "Gã hướng Linh Siêu nhẹ giọng bảo, cậu ta cư nhiên ngoan ngoãn nghe lời liền tắt đi đèn giường, cuốn sách đọc dở cũng vì thế mà bị gắn nhiều thêm một kẹp đánh dấu khác biệt.Đặt người nọ lên giường của chính mình, khi ở khoảng cách rất gần, gã thậm chí còn có thể nghe được tiếng thở đều cùng mùi hương trên tóc của Chu Chính Đình...rất thanh, rất ngọt, xem chừng thập phần dễ chịuChu Chính Đình đẹp nhưng không phải kiểu hảo soái như Lâm Ngạn Tuấn hay Vương Tử Dị ! Là dạng khả ái, đáng yêu khiến người ta muốn bảo vệ .Thái Từ Khôn thật ra chưa từng chán ghét Chu Chính Đình, một chút cũng không có...chỉ là hắn không thể đáp lại tình cảm của em Hắn vốn thích đứa nhỏ líu lo kia, hằng ngày đều hoạt náo ồn ào không cần biết là người thế nào cư nhiên liền kết thân được, nụ cười một chút nở rộ như hoa hướng dương mê hoặc người khác, tựa như nắng ban mai len lỏi vào tim gã.Người trước mắt thực tại cư nhiên có chút bướng bỉnh, tuy tính khí thất thường nhưng lại tiệt nhiên hiểu chuyện, không có ngữ khí cao ngạo cùng nóng nảy! biết cam chịu cũng như chấp nhận mọi lời ra tiếng vào , biết quan tâm và đặc biệt là ân cần như nước. Có chút yếu đuối cùng mít ướt nhưng tất cả đều ổn, vì tất cả đều là nét đặc trưng của Chu Chính Đình...đều rất khả ái" ưm...Phạm Thừa Thừa..."Lời nói phát ra từ miệng em lập tức đánh gãy dòng suy nghĩ của gã, Thái Từ Khôn ngũ quan tối xầm tiến đến tủ gỗ cuối góc phòng lấy ra một cái chăn to xụ, hướng Linh Siêu" Mặc kệ anh ta, nhóc cứ ngủ sớm đi! Sáng mai còn phải tiếp tục luyện thanh...anh mày ra ngoài phòng tập ngủ đỡ một hôm "Linh Siêu sau khi ngạc nhiên trước câu thì thầm của Chu Chính Đình liền nhìn chút sắc mặt của Thái Từ Khôn...hmm, không phải rõ ràng là thích người ta rồi sao? Lão đại che giấu cảm xúc quả thật rất tệ" Anh không định ngủ cùng Anh Chính Đình sao? Giường cũng rất rộng, phòng tập giờ anh biết cư nhiên rất lạnh mà "Linh Siêu cười khẩy, nhìn một lượt Thái Từ Khôn trước mặt...dẫn cũng đã dẫn đến tận phòng, không ngủ cùng thì có phải là quá phí không? Huống hồ Chu Chính Đình lại là một bộ dạng tiên tử thập phần câu dẫn." Anh mày mới không thèm! "Trước khi đóng xầm cửa lại, gã còn hào phóng quẳng lại cho nhóc con kia một cái nhìn khinh bỉ, gì chứ...tuy Chu Chính Đình quả thật xinh đẹp nhưng hắn lại lỡ phải lòng Hoàng Minh Hạo rồi! Cư nhiên không thể tiếp tục làm tổn thương Chu Chính ĐìnhSau khi Thái Từ Khôn đi mất, Linh Siêu từ giường trên nhảy xuống. Cầm một tấm chăn dày đắp cho Chu Chính Đình. Linh Siêu không hẳn là biết được hoàn toàn những chuyện xoay quanh lão đại của cậu ta, chí ít là biết được có một gã ngốc sau đợt PPAP liền bám theo Thái Từ Khôn...ban đầu có lẽ lão đại của bọn cậu cũng xem như rất hưởng thụ đi. Chỉ sau đợt Papilon mọi công sức của Chu Chính Đình liền phúc chốc sụp đổ dưới chân Hoàng Minh Hạo"Thừa Thừa...hức, vì sao Thái Từ Khôn mãi không...hức...thích anh...hức"Linh Siêu hoàn toàn ngớ cả người...gì đây? Là nối tiếp câu khi nãy chăng?Chết tiệt, hiện tại Linh Siêu mới ngộ ra mọi chuyện! Lão đại à, có phải hay không sẽ tốt hơn nếu dừng chân lại đôi chút? Đập tay vào trán, lầm bầm vài tiếng nhỏ rồi lấy khăn lau nước mắt cho Chu tiên tử, đây là lần đầu tiên Linh Siêu cậu nhìn thấy có người vừa khóc vừa ngủ , không nén nổi buồn cười mà khúc khích vài tiếng, sai vài lần lảm nhảm thứ gì đó một lúc lâu Chu Chính Đình mới đồng ý im lặng nhường lại sự tĩnh lặng của màn đêm.Theo thói quen vốn có, Linh Siêu đưa mắt nhìn đồng hồ . Hiện tại là ba giờ sáng hơn! Ngủ một giấc rồi tiếp tục luyện thanh nhạc xem chừng cũng khá ổn, Trần Lập Nông cùng Lâm Ngạn Tuấn dường như không phải người quá khó tính, có đến trễ một chút bọn họ cũng sẽ hảo hảo tha thứ...xem ra không cần phải thức đến sáng, ngủ một giấc lấy lại tinh thần trước đãNghĩ là làm, Linh Siêu lập tức trèo lại lên giường. Đặt tạm báo thức đồng hồ để ở tủ đầu giường...ngày mai xem chừng đúng giờ này nếu không dậy chắc chắn sẽ có Bốc Phàm gọi cho tỉnh. Đeo bịch mắt ngủ vào, bắt đầu nhắm mắt ngủ một giấc...Linh Siêu là người ngoài cuộc,chuyện tình cảm của lão đại nhà cậu cùng Chu tiên tử cậu cư nhiên không xen vào. Có nhiều thứ cần kín tiếng thay vì tọc mạch, đạo lý này Linh Siêu căn bản là hiểu rõ. ____________________Sáng ngày hôm sau, không ngoài dự đoán. Khi thức dậy Chu Chính Đình là một bộ dạng ngơ ngác nhìn xung quanh, cho đến khi đụng phải ánh mắt của Tiền Chính Hạo" Anh tỉnh rồi sao? Có thấy không thoải mái chỗ nào không? Trước tiên cứ thay trang phục trước đã, khi nãy ghé ngang qua đây, Tất xã trưởng có lưu lại cho anh chút quần áo "" Vì sao anh lại ở đây? Không phải hôm qua là vẫn còn ở phòng số hai sao? "Chu Chính Đình hoài nghi nhìn Tiền Chính Hạo, tâm có chút không hiểu được...gì đây, đừng đùa chứ ! Đây là phòng của người thương em đấy, ngoài ra còn ngủ trên giường người ta, không phải mơ đi...nếu là mơ kì thật Chu Chính Đình đương nhiên muốn mặt dày một phen cứ thế nằm xuống ngủ tiếp" Em không rõ, Linh Siêu trước khi đi cậu ta bảo là Thái lão đại cưu mang anh về, còn bản thân ôm chăn ra ngoài phòng tập nào đó ngủ tạm một đêm, aizzz...tiên tử à ! Sắp muộn rồi,anh muốn bị Chu hồ ba mắng nhưng em thì không, thỉnh tiên tử nhanh nhanh hộ em! "Tiền Chính Hạo sau khi giải thích thì nhìn một vòng Chu Chính Đình không khỏi sựt nhớ ra lời anh Bốc Phàm khi nãy, gì mà cùng team phải giúp đỡ nhau chứ! Người trước mặt bộ dạng không phải quá thảm nhưng cũng không thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua được" Anh thay vào đi, sợ anh trễ giờ phải đi xa nên khi nãy anh Văn Quân ghé ngang qua có đưa quần Áo, bàn chải cùng khăn mặt đây...sữa tắm dùng đại chai nào cũng được, đều ở trong nhà vệ sinh! Anh khẩn trương lên chút "Tiền Chính Hạo hối hả giục Chu Chính Đình vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại,trước đó đã dúi vào tay em những thứ đã liệt kê. Sau khi tống khứ được người kia liền thoải mái nằm phè ra chơi tiếp gameTiếng nước róc rách bên trong bắt đầu vang vọng cùng làn khói mờ từ từ xuất hiện sau lớp cửa gỗ, cho đến khi kết thúc cũng là chuyện của nửa giờ sau đó. Kì thật Chu Chính Đình cũng không hề nghĩ đến tập luyện vất vả đến thế, cơ thể đầy mồ hôi cư nhiên thể lăn ra ngủ ngon lành, với tính nết sạch sẽ của bản thân Chu Chính Đình chưa từng nghĩ đến loại chuyện tương tự thếBước ra khỏi toilet, nhìn Tiền Chính Hạo đã gục từ khi nào...trò chơi điện tử cũng vì thế mà nằm ngay giữa mặt em không khỏi ngao ngán, đứa nhỏ này sao chỉ mới ít phút trước còn dám cả gan hối thúc em...hiện tại đã ngủ mất rồi ." Chính Hạo! Mau dậy, Hồ Ba Chu Tinh Kiệt đang đợi em đấy "Nghe tên người nào đó, Tiền Chính Hạo ngay lập tức bị đánh thức, nửa tỉnh nửa mơ bám vào người Chu Chính Đình mà bước xuống giường, đeo kính vào, bắt đầu vuốt một lượt tóc, đội mũ lưỡi trai lên liền lập tức ầm ừ vài tiếng bước ra khỏi phòngChu Chính Đình phía sau cũng vì thế ngao ngán đi ra sau khi hít một lần mùi hương của Thái Từ Khôn còn vươn lại trên gối, hoàn toàn không nghĩ đến gã sẽ về vào lúc nàyKhi cánh cửa vừa mở ra, em cứ ngỡ là Tiền Chính Hạo để quên đồ, nên mang theo nét mặt còn vươn ý cười cao hứng đi đến Không ngờ đến khi ngẩng đầu lên liền trong phút chốc bắt gặp người trong lòng, tâm không hiểu vì sao lại từng chút đập nhanh hơn" Ra ngoài! "Trái ngược với Chu Chính Đình, Thái Từ Khôn lạnh lùng nhả ra từng chữ không chút đắn đo, ngoài dự đoán không ngờ Chu Chính Đình sau khi nhìn hắn không hiểu vì sao lại có chút xúc cảm nhỏ đang len lỏi đâu đó, thay vì như thương lệ chỉ nhìn vào gãHiện tại Chu Chính Đình hướng gã cúi đầu ra chiều cảm kích liền đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại, một cái liếc mắt nhìn lại cũng chưa hề cóTâm trạng của hắn khi nhìn bóng hình nhỏ nhắn kia không phải là có chút ngờ vực đi, cậu ta sau một đêm liền thay đổi không phải rất doạ người sao? Lần này lại lạnh nhạt đến thế thật không nghĩ tới chính bản thân nhìn thấy có chút khó chịu ra mặt . Liền nhớ về Chu Chính Đình hôm qua còn một mực gọi tên gã đàn ông khác...mi tâm khẽ nhíu lại, đùng đùng nổi giận đến điện thoại trên tay cũng dùng lực vứt mạnh lên giường, chính bản thân cư nhiên quay vào nhà tắm____________________Khi bước vào phòng tập số hai, nhìn một lượt tất cả mọi người đang nghiêm túc xem lại lời bài hát, lập tức phát hiện hảo tâm bảo bối đang xem một lần phân đoạn rap kì thật cư nhiên rất đáng yêu hoàn toàn trái ngược với Chu Chính Đình" Khôn Khôn, vào rồi thì xem hộ em chỗ này "Giọng nói khe khẽ của Hoàng Minh Hạo vang lên thành công dời sự chú ý của gã" Được "Căn bản chỉ cần là Hoàng Minh Hạo, Thái Từ Khôn vốn dĩ rất hào phóng giúp đỡCậu nhỏ này là tâm can bảo bối của gã, tuy không phải là dòng nước dịu dàng như Chu Chính Đình, biết quan tâm, chăm sóc, thuộc kiểu tiểu hài tử hảo khả ái như Chu....chết tiệt! Hiện tại trong tâm trí gã luôn tràn ngập hình ảnh về em...nhưng rõ ràng người hắn thích là Hoàng Minh HạoCơ mà dường như hiện tại lại không thấy bóng dáng của người nhỏ con kia, bình thường nếu có cũng sẽ đứng gần Kiệt Ca len lén nhìn gã từ xa, lúc này không có đột nhiên lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, không thoải máiĐột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, tuy không mấy dùng lực nhưng tiệt nhiên tiếng động vẫn làm người ta chú ý" Nhìn xem, có mua chút thức ăn nhanh cho mọi người này...các anh em cố lên, đừng nản lòng! Chúng ta đều rất tuyệt...sẽ không bị loại đâu "Giọng nói của Chu Chính Đình phút chốc nghẹn ngào, không phải đi...team Dream đương nhiên sẽ có người out, điều này là tất yếu không thể tránh khỏiPhạm Thừa Thừa đi phía sau lập tức tới trước ôm vai Chu Chính Đình kéo xuống, trong khoảng khắc ngắn ngủi đó đồng loạt cùng một lúc kích thích hai bình dấm chua, chỉ có điều thời điểm không hợp để bộc phát nên đành kềm lại, tay cũng vì thế đồng loạt bị nắm đến nổi gân xanh" Phải, phải! Tất cả anh em đều rất tuyệt, có phải hay không sẽ không ai bị loại? "Đinh Trạch Nhân cũng hùa theo làm tan bớt đi bầu không khí lo âu vốn có, chiều nay là công bố số phiếu bầu! Tập luyện vất vả thế, bài hát cũng là xem xét từng đoạn kĩ càng...hiện tại bảo bỏ liền bỏ thật có chút quá xấu xa đi" Hiện tại hạng anh đã thế này, e rằng tiếp tục bước vào top ba mươi lăm cơ hội là không có "Anh Nhượng ở một bên nhìn đám người Chu Chính Đình bắt đầu cười khổ, ngụ ý ở đây không phải rất rõ sao? một top mấy người tài giỏi như mấy người thì đương nhiên không sợ bị out , thôi đi ! Bọn tôi thì tuyệt chỗ nào? Đứng ở top sau thì xem như bị out thôi...huống chi một lần trực tiếp loại hơn nửa số, muốn ở lại cũng là không thểEm căn bản trầm mặc, lời anh Nhượng nói quả thật không sai...một top người ở phía sau, xem ra rất đáng lo ngại...sẽ có phép màu, nhưng hoàn toàn nhờ vào vận may. Ai dám chắc người hạng thấp nhất không được debut? Ai dám đảm bảo khi bước chân vào là lớp F thì hoàn toàn mất hết hi vọng?" Cứ tận hưởng, vài tiếng đồng hồ còn lại bên anh em trước đã..."Trần Danh Hào khẽ lên tiếng, không hẳn không lo lắng. Nhưng anh biết rõ bản thân hiện tại đang ở đâu, sớm muộn cũng không được debut. Tâm tư chắc chắn bị loại đã sớm kéo dài từ hôm kết thúc bỏ phiếu top sáu mươi, sân khấu biểu diễn cuối cùng đó liền một chút tận hưởng...đến hiện tại không còn khả năng tiếp tục ở sân khấu Dream thì đành chịu thôi, có muốn cũng không thể làm khác" Anh em lại đây ngồi một vòng lớn, xem xem có phải hay không là tiếp thêm sức mạnh cho nhau "Chu Tinh Kiệt nhẹ giọng lên tiếng. Hiện tại khả năng bị loại cao nhất là Trịnh Duệ Bân, anh Lý Nhượng cùng Trần Danh Hào...cũng không quá phân nửa, tiếp đến còn bỏ phiếu loại đi vài người tiếp tục. Top trên như Thái Từ Khôn, Justin, Chu Chính Đình hay Phạm Thừa Thừa không cần phải lo ngại, bọn họ đều là người có thực lực." Trực tiếp ngồi lại một chút, nếu biết chắc chắn bị loại thì có phải hay không tận hưởng một chút đi ạ ! Haha... "Tiền Chính Hạo hiện tại ở top giữa, bồn chồn không tả nổi! Nhưng tốt nhất cứ cư nhiên nên lạc quan chơi đùa cùng anh em thêm chút nữa, những ngày sau sợ là muốn cũng không thể gặp lạiÝ kiến kia đương nhiên được tán thành, tạm thời cứ đợi đến chiều chờ xem kết quả ! ______________________Cái gì đến thì cũng sẽ đến! hoàn toàn không thể trốn tránh thực tại. Đổng Nham Lỗi cùng một số người thân khác của em bị loại .Ngày đó cả đoàn người lũ lượt bước đến vỗ về hơn nửa số phải đi khỏi ký túc xá, ôn tồn dặn dò bằng mọi giá không được từ bỏ ước mơ. Bầu không khí như hoà hợp vào hương vị bi thương...một số người quyết tâm đến thế, tuy nhiên vẫn là không đủ số phiếu ở lại trình diễn bài hát lần này, cứ thế mang theo tâm nguyện từng chút rời đi.Sau đợt đó, em tự loại chính bản thân mình...Chu Chính Đình toàn tâm toàn ý muốn tránh mặt Thái Từ Khôn, nếu đã muốn cắt đứt thì tốt nhất nên dứt khoát không hiểu vì lí do gì thay vì em thì người ra đi lại là gã, trực tiếp liếc mắt nhìn em lần nữa ở cửa phòng tập rồi cất bước rời đi, không nhìn lại.Tiếp nhận sân khấu, liền lần nữa làm đội trưởng. Em phụ trách đảm nhiệm kèm vũ đạo cho Tiền Chính Hạo vì ẻm bị đổi part, ban ngày Chu Chính Đình cùng Đinh Trạch Nhân sẽ hướng dẫn vũ đạo và nhận xét về biểu hiện riêng cho Tiền Chính Hạo. Đêm xuống em sẽ toàn tâm toàn ý tập luyện cho phần của bản thân, người ta tập mười Chu Chính tập một trăm. Sai một chút em sẵn sàng tập lại cả bàiTrước đây thầy Vương Gia Nhĩ đã từng bảo với toàn thể một trăm người mang đam mê kéo đến rằng" Trên sân khấu các bạn chỉ có năm phút để hoàn thành cả bài, người ta không quan tâm bạn tập luyện như thế nào, vất vả ra sao...nếu không làm được lập tức là chưa cố gắng, bạn không thể nói tôi xin lỗi, vì như thế trên thị trường âm nhạc này người thành công xem ra còn nhiều hơn bắp cải bán ở chợ "Có nhiều hôm tập đến ngủ quên mất, sáng hôm sau căn bản là nằm trên giường của Thái Từ Khôn, chính bản thân còn nhận được áo khoác của gã...tâm không khỏi xao xuyến.Cứ thế cho đến khi thời gian gấp rút kéo dài còn mười hai tiếng trước khi đến sân khấu của top ba mươi lăm, đâu đó vẫn còn tiếng nhạc vang lên trong phòng tập số hai, bài hát thể hiện ước mơ cao cả của các thực tập sinh với đam mê được đứng trên sân khấuKhông quan trọng bạn có tài hay không ! cái quan trọng là cách bạn thể hiện, ở lại đấu trường là hoàn toàn dựa vào số phiếu và nỗ lực của bạn trên sân khấu. Để được người khác công nhận bạn phải trả giá bằng mồ hôi và sự đau đớn , càng cố gắng càng may mắn quả không sai.Chu Chính Đình suốt hai mươi bốn giờ trôi qua từng ngày đều không hiểu vì sao bận rộn mà không còn làm phiền đến gã nữa, đến mặt mũi cũng chẳng thấy đâuCó chút chột dạ và khó chịu...Hmm, có phải hay không là cậu ta cùng lúc đá bay hắn cùng tình cảm của chính bản thân ra khỏi đầu ? Này! Không được...tuyệt đối gã không cho phépCái suy nghĩ cứ lẩn quẩn trong đầu mà dẫn đến việc đêm nào Thái Từ Khôn cũng một thân cầm theo áo khoác áp mặt vào tường gần phòng tập, rình mò như thằng ăn trộm len lén để Chu Chính Đình ngủ quên rồi mới dám bước vào phòng tập ôm về giường của bản thânLinh Siêu nằm trên cũng đã quá quen với việc lão đại của bọn cậu ẵm theo người về, chờ thời cơ con người ta say ngủ quên mất trời trăng mây đất liền len lén thơm một phát vào môi rồi giấu diếm các kiểu, bỏ đi mất hút.Uầy, ghê nhỉ,giấu kĩ lắm cơ...cả khu bốn người ai mà chẳng biết việc Thái lão đại vô liêm sỉ ăn đậu hũ trai nhà lành, đồng thời là Chu Tiên Tử khi mở mắt liền nhây với khắp xóm!Hai người bọn họ xem ra là chưa hiểu được tình ý của nhau đi, cứ phải để Thái Từ Khôn đêm xuống ôm hàng về lập tức diễn ra một màn đáng đánh trước mặt toàn thể con dân FA.Thêm nữa dạo này Phạm Thừa Thừa cùng Hoàng Minh Hạo cứ dính lấy nhau hú hí khắp mọi nẻo đường như một phát tán thính vào mặt người qua lại , ban sáng là Hoàng Quyền Phú Quý! Đến khi nửa đêm tối mù mụt lại là Càn Khôn Chính Đạo, có phải hay không rất quá đáng đi !Nhân vật chính ngu ngơ ở đây lại chẳng hề biết một chút gì, mở bừng mắt ra lại tránh gã như tránh tà! Tích cực bám lấy Tiền Chính Hạo bóp má giải sầu, tới hiện tại thằng nhỏ nhìn thấy Chu nam châm không nói không rằng lập tức trốn đi. ______________________Trước mặt phải đối diện với sân khấu biểu diễn, tâm trạng mọi người có chút hưng phấn, tập duyệt cũng không còn kêu ca...ai biết được, có thể đây là sân khấu cuối cùng của bọn họ rồi. Nhiều cậu bạn còn tâm sự với staff đã đặt sẵn vé tàu, ngoài top đầu ra...thật sự tất cả mọi người đều có khả năng nằm ngoài vòng đi tiếpBản Dream thuộc lượt hai biểu diễn, trước khi đi lên sân khấu...đâu đó vài người nhìn thấy gã hướng mắt về phía em, trong top ba mươi lăm ai cũng biết Thái Từ Khôn cùng Chu Chính Đình có tình ý với nhau. Nhưng căn bản không phải việc của họ...tốt nhất vẫn là nên kín tiếng, người trong cuộc xem ra biết rất rõ, chỉ là hiện tại không muốn biếtTrong suốt quá trình quay sân khấu Dream, mắt của Thái lão đại ngồi dưới nhất nhất ngắm nhìn Chu Chính Đình...vấn đề này gã không muốn giải thích, miệng nói thích Hoàng Minh Hạo nhưng tâm lại vốn muốn yêu thương cưng chiều Chu Chính Đình, vì cậu ta mà si ngốc từng đêm chờ đợi một bóng hình gục xuống, vì cậu ta mà phải ra ngoài phòng tập chịu lạnh từng đêm trong suốt khoảng tập dợt của top ba mươi lăm và cũng vì Chu Chính Đình mà nổi giận ghét bỏ lên những người cậu ta có hành động skinship...kể cả Hoàng Minh Hạo ! thật nực cười, gã rốt cuộc là đang nghĩ gì đâyTrái tim vì một nụ cười của người ta mà không khỏi rung động, vì cái nhìn lẫn tránh của người ta mà sinh xúc cảm đau lòng , đến sau khi vụ việc Chu Chính Đình bị nhiều người đàn ông lạ mặt kéo vào nhà vệ sinh của sân bay sờ mó lăng mạ...tâm hắn mới rõ là đã chót nhớ thương một Chu Chính Đình ân cần dịu dàng như dòng nướcKhoảnh khắc đó tâm trạng của Thái Từ Khôn điên tiết và xót xa đến nhường nào, hắn không có tư cách ghen...càng không thể vì lòng kiêu hãnh mà làm lơ kẻ đã từng bị hắn ghét bỏ. Tối đó hắn có gửi đến Chu Chính vài tin nhắn nho nhỏ...nhưng đáp lại hắn là dòng chữ " Cậu không cần quan tâm đến tôi "Lạnh lùng và tàn nhẫn đấm một phát đau điếng vào tâm can gã, Thái Từ Khôn căn bản ngày hôm đó đã biết thế nào là một phần mười những đợt vô tình như gáo nước lạnh mà Chu Chính Đình phải chịu...là đau đến thấu tim gan, hận không thể chối bỏTình cảm nơi gã đã vì em mà nở bừng, hiện tại ngoài làm con dâu của má Thái em không còn lựa chọn nào khác! Gã Nhất nhất toàn tâm toàn ý mà yêu thương em thêm lần nữa để Chu Chính Đình có thể hảo quay lại trong vòng tay của Thái Từ Khôn" Theo đuổi tôi có phải hay không là đã quá mệt mỏi, thế thì từ hôm nay cứ để tôi theo đuổi em "Sau đó? Không có sau đó! Kết thúc chuyến bay, trở về ký túc xá Idol Producer...liền nhận được thật nhiều sự yêu thương cùng ôn nhu từ gã, những tin nhắn nho nhỏ và những cái ôm ấm áp liên tục kéo đến đối Chu Chính Đình có yêu thương cùng nuông chiềuCứ ngỡ hạnh phúc không kéo dài được lâu, chỉ một chốc thì lụi tàn,mọi thứ sẽ trở lại theo quỹ đạo ban đầu...rồi người kia sẽ tiếp tục theo đuổi Hoàng Minh Hạo. Nhưng lần này, em thật sự đã nhầm...Mọi chuyện cứ kéo đến rồi đi...Cho đến mãi sau này, Chu Chính Đình mới nhận ra Thái Từ Khôn hoàn toàn xem mình là tâm can bảo bối mà đặt ở một vị trí rộng lớn ngay trong ngực trái để nhẹ nhàng yêu thương, cưng chiềuChỉ khi bên cạnh Chu Chính Đình, Thái Từ Khôn mới thật sự biết được thế nào là hạnh phúc- Không có em anh phải làm sao- Đã ba năm lẻ một tuần lễ- Mới học được làm sao phải nhẫn nại- Em đã từng tổn thương anh- Cũng không một lần trách cứ- Cai thuốc rồi mà vẫn nhuốm màu bi thương- Anh thật không muốn thế| Cai Thuốc_戒指 - Lý Vinh Hạo |Thứ thuốc cả đời không thể cai nghiện của Chu Chính Đình chính là Thái Từ Khôn, là vệt nắng của cuộc đời em...là nửa còn lại cùng em đi hết đoạn đường còn lạiSau này, bất kể ai hỏi Thái Từ Khôn về dự định tiếp theo khi hoàn toàn kết thúc hoạt động với Nine Percent, gã đều mãn nguyện ôn nhu bảo" Thay vì kí tiếp hợp đồng với công ty nào đó thì tôi muốn cùng một thành viên trong nhóm tên Chu Chính Đình cùng nhau kết hôn, rồi nhận nuôi vài đứa trẻ "Cho đến hiện tại Thái Từ Khôn đều đã thực hiện được lời nói của bản thân ngày trước, trong gia đình hiện tại ngoài có một bảo bối lớn còn có thêm hai cục cưng bé nhỏMột bé gọi Tiểu Khôn, nhóc còn lại cư nhiên gọi Tiểu Đình. Thật ra tên thật của Tiểu Khôn là Thái Càn Khôn, của Tiểu Đình là Thái Chính Đạo . Nhưng biết sao được, ba lớn cùng ba nhỏ thích gọi như thế nào liền gọi thế đó, bọn nhỏ có phụng phịu đến đâu cả hai ba đều không chịu sửa .Vì Tiểu Đình sinh tháng tám nên mạc danh kì diệu làm em của Tiểu Thái sinh tháng ba . Vì điều này mà nhóc con Đình Đình luôn than phiền tâm sự với bé Phạm Hoàng Quyền nhà đối diện, Phạm Hoàng Quyền vì cũng sinh sau nhóc anh Phạm Phú Quý nên đương nhiên hiểu cho hoàn cảnh của bé Chính Đạo là đằng khácMà hai bé cũng cũng ngộ lắm, vì sinh gần tháng nhau nên chỉ thân nhau thôi, bỏ quên mất hai nhóc anh Càn Khôn và Phú Quý mất rồiHai ba lớn cùng hai ba nhỏ của bốn bé cứ vì xót con chạy qua chạy lại mà đục hẳn một cái hầm dưới đất luôn nhé, hai nhóc cứ chạy xuống dưới lú đầu ra kêu là thấy được hai nhóc con còn lạiCuộc sống bình dị cứ nhẹ nhàng trôi qua từng ngày cùng với tiếng cười của trẻ nhỏ bao trùm , sân khấu kia là đam mê nhưng nửa còn lại mới thật sự là nơi để trở về...hạnh phúc mãi về sau nhé...Thái Từ Khôn, Chu Chính Đình!Hoàn#Nhiên______________________BROUGHT TO YOU BY IDOL PRODUCER VIETNAMESE FANFIC. PLEASE DO NOT RE-UP!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me