TruyenFull.Me

Is Eternal Taegyu

- Không phải như thế. Mặt cậu chẳng bộc lộ đúng cảm xúc gì cả.

- Mắt cậu hướng đi đâu vậy? Cậu không nên tạo dáng như thế, thả lỏng ra đi.

- Tay không phải để như thế.

- Này! Cậu có thật sự là một người mẫu chuyên nghiệp không vậy? Có khi đến cả là một người mẫu nghiệp dư cũng không thể. Thôi bỏ đi, nói với nhãn hàng rằng tôi không thể làm việc được với cậu ta nên xin rút. Chỉ tốn thời gian của tôi thôi.

Đã là lần thứ 4 trong tháng Taehyun từ chối job của mình. Thật sự mà nói, cậu không hề hài lòng về cách làm việc của các người mẫu trong thời điểm dạo gần đây vì bất cứ thứ gì.

Mọi người trong đội ngũ ekip đang rất lo nghĩ về vấn đề này. Mọi chuyện đang đi theo hướng tệ hơn từ hai tháng gần đây, số lượng hủy job ngày càng tăng khiến họ bối rối không thôi. Mọi cách đã được thử qua nhưng chẳng đưa ra được phương án nào cả, đúc kết lại vẫn là do cậu đã thúc ép bản thân làm việc trong một khoảng thời gian dài khiến đầu óc trở nên căng thẳng.

- Taehyun à, em có muốn...nghỉ ngơi không? Ý của anh là vào một khoảng thời gian để em cho phép mình được thư giãn và sẵn sàng bắt đầu lại công việc ấy. - Chàng trai trẻ trông có vẻ khá năng động tiến đến.

- Em cũng đoán là mình cần nó, Yeonjun à. - Taehyun nói, ánh mắt không dao động, dường như đã đoán trước được mọi chuyện sẽ thành ra thế này.

- Thế thì tốt rồi, hãy ngắm nhìn nhiều thứ nhất có thể. Có khi lúc đấy em sẽ nhận ra được nhiều điều mà chính em cũng không thể ngờ đến. - Chàng Yeonjun kia mỉm cười, vỗ nhẹ vai cậu.

Sau cuộc trò chuyện với người anh của mình, Taehyun lập tức thu dọn một số thứ vào chiếc túi nhỏ rồi nhanh chóng rời khỏi studio. Cậu biết bản thân cần được khuây khoả, nhanh nhất có thể, mọi thứ đã bị trì trệ quá lâu rồi.

Chậm rãi bước qua những cung đường tấp nập, những cánh đồng hoa cúc trắng hay những toà nhà cao ngất và trang trọng đến choáng ngợp. Mãi đến khi hoàng hôn hắt lên mái tóc đã ngả màu của cậu, vẫn là dừng chân ở ngã tư quen thuộc.

Chỉ còn ít bước nữa là đến căn hộ đã theo Taehyun từ suốt những năm tháng sinh viên đến tận giờ. Cậu thở hắt:

- Vẫn là chẳng được gì.

Đôi chân mỏi nhừ vì quá lâu rồi cậu mới di chuyển nhiều như vậy, không nói quá khi bảo rằng cậu đang cố lết từng bước một cách nặng nhọc. Chưa bao giờ việc trở về nhà lại khó khăn đến thế.

- Thôi nào, vài bước nữa thôi.

- Thằng chó, đừng giả chết nữa. Mày nằm như thế không khiến tình hình khá khẩm hơn đâu

- Ẻo lả vãi. Vừa động có tí đã nằm lăn ra đấy rồi.

- Nhìn nó kìa, buồn cười thật đấy.

Có thể cho rằng đó là bản năng của một người tốt, hoặc là linh tính mách bảo hay bất cứ thứ gì đấy có thể lí giải cho hành động hiện tại của cậu, sao cũng được. Trước khi kịp suy nghĩ đến những thứ ấy thì trước mắt Taehyun là ba người thanh niên không ngừng đạp vào thân thể co rúm lại bên dưới nền đất.

Lao đến như con chim thiêu thân, cậu đẩy mạnh bọn chúng vào tường. Cứ cho rằng cậu quá bao đồng đi, nhưng bản năng làm người không cho phép cậu ngó lơ những tình huống tồi tệ như này.

Bọn nhóc đấy là con nhà có điều kiện hay thậm chí là có chút tiếng nói trong xã hội, cách bọn chúng hốt hoảng ra sao khi bị bắt gặp, bộ đồng phục trên người hay đến đôi giày nhuốm màu đất và một ít máu đã nói lên điều ấy. Thông thường nếu là những đứa "đầu đường xó chợ" ta thường thấy sẽ không thể có phong thái như thế.

Gì chứ? Việc này quan trọng sao? Nhìn cái người đang nằm quằn quại trong đau đớn kia đi. Trời đã chập tối, cậu dường như không thể thấy rõ được người đối diện trông tàn tạ ra sao khi đang ở trong một góc khuất như này.

- Trước hết vẫn là nên gọi cấp cứu đã












-23:41-

Ngón tay nhóc nọ khẽ động, thêm vài ngón nữa, cuối cùng là hàng mi kia. Em chậm rãi chớp vài cái, đảo mắt quanh phòng rồi hướng đến cậu.

- Cậu...còn nhớ tên mình không? - Taehyun hỏi, nghe ngớ ngẩn thật đấy nhưng đấy là những câu hỏi cơ bản để kiểm tra trí óc mà.

- Beomgyu, anh đang cố gắng lấy cớ để tìm hiểu tôi, đúng không? - Nhóc ấy nheo đôi mắt lại, cười nhẹ vờ thắc mắc.

'Gì vậy chứ? Tôi nhìn giống một người thiếu chính chắn đến mức thế à?'

- Cậu đây bị đánh đến ngốc rồi ư?

- Rồi, anh nghiêm túc quá. Tôi đùa chút thôi.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me