Isekai Xuyen Khong Qua Di Gioi Tam Drop
_"chưa dậy hay sao mà lâu vậy !"_"Đợi tí ! Sắp xong rồi !"Tôi sắp xếp các hành lý trong balo của mình , kiểm tra lại xem còn những vật dụng nào còn thiếu hay mang thừa , khoá chặt chiếc balo và bước ra khỏi nhà , không quên khoá cửa ._"Làm gì mà lâu quá vậy , bắt cả xe đợi là thế nào ?"Thằng vừa lên tiếng là thằng bạn tôi , Hoàng , một thằng học sinh sát gái . Nói nó như vậy bởi nó có một sức hút nào đó tác động đến gần như toàn bộ học sinh nữ trong trường , từ những đứa học sinh bình thường đến những người nổi tiếng , ngay cả cái cô hội trưởng hội học sinh nổi tiếng khó tính cũng phải dính thính của nó , kể ra thấy đáng sợ thật . Bởi vậy không trách nó rất bị ghét bỏ bởi những người đồng giới , có khi cả tôi cũng thấy ghét nó .Tôi bước lên xe , chào một tiếng . Giáo viên của tôi thấy vậy gật đầu , bảo chú tài xế tiếp tục chuyến đi . Cánh cửa xe lập tức đóng lại và chiếc xe di chuyển .Tôi bước qua từng hàng ghế , đi đến hàng ghế cuối cùng , ngồi giữa Hoàng và một thằng bạn khác , Là Phong . Phong là một người có tính cách khá bí ẩn , đôi lúc nó cởi mở , thân thiện , lúc thì lạnh lùng và rất khó gần . Nhưng nó chưa bao giờ nói chuyện với chúng tôi bằng cái tính cách thứ hai ấy . Nhân tiện nói luôn , ba người chúng tôi là học sinh du học , chúng tôi đều nhận được học bổng và du học sang đất nước Nhật Bản này để học thêm chương trình kiến thức mới . à mà có cái méo gì mới đâu , chỉ khác cái truyền thống văn hoá và tiếng nói thôi .Bọn tôi năm nay 17 tuổi , thay vì vào cấp 3 như bao người thì ba chúng tôi đều giành được suất học bổng sang Nhật để du học vì kiến thức của chúng tôi đã quá đủ để không cần tiếp tục theo chương trình học , bởi vậy nhà trường đã cấp cho cả ba học bổng . Tất nhiên là bố mẹ của cả 3 đứa đều rất hài lòng , làm gì có chuyện buồn bã vì con mình được học bổng và được đi du học nước ngoài .Mẹ tôi là người Việt , chủ một tập đoàn công ti lớn , trong một lần công tác bên Nhật mẹ tôi đã gặp được bố tôi , còn lại thế nào chắc mọi người cũng biết rồi . Trong lúc ở Nhật , mẹ tôi có việc ở bên nước mình nên cả nhà tôi chuyển sang Việt Nam lúc tôi 4 tuổi , đó là lý do ba người bọn tôi quen nhau . Cũng là lý do tôi có cái tên là Tokuma dù ở Việt Nam , toàn bị chọc là Tokuda ... Tôi ngồi vào chiếc ghế mà hai thằng bạn chìa ra cho tôi , lấy trong túi một chiếc tai nghe , cắm vào chiếc điện thoại và nhắm mắt lại , đánh một giấc cho đến nơi cắm trại không phải là ý tồi . Phong thấy vậy liền bảo_"vừa lên xe đã ngủ , thế rốt cuộc là mày vừa mới ngủ dậy thật à" (Phong)Tôi mở một mắt nhìn nó , cười_"mày có việc nào hay hơn ngoài việc nằm nghe nhạc và ngủ không ?" Hoàng nghe thấy vậy xen vào_"Vậy sao anh em mình không chơi một trò chơi" (Hoàng)Hả ? Trò chơi ? Chơi cái gì trên một chiếc xe khách ? Ngoài đánh bài ra tôi vẫn chưa nghĩ được trò gì , mà giáo viên thì đang ở đây , rốt cuộc nó muốn chơi trò gì ?_"chơi gì ? Nối từ à ? Hay oẳn tù tì hoặc mấy trò con nít thường hay chơi ?"_"không được sao ?" (Hoàng)Tôi với Phong đơ người một lúc , thằng này sao trẻ con quá vậy , có lẽ nào do tính cách này mà bọn con gái thích nó không ? Tôi không nói gì , liền nhắm mắt mà chìm sâu vào giấc ngủ , không nói gì nhiều . Mặc kệ thằng cha ấy gọi hay vỗ vỗ vào đầu , cứ tập trung vào mà ngủ thôi . Phong bên cạnh tôi cũng nhắm mắt mà ngủ theo _"Hở ?"Tôi bất giác tỉnh dậy , xe khách vẫn tiếp tục chạy , không hề có gì xảy ra , tôi tỉnh dậy cũng không vì tiếng động lớn hay xe sóc , mà là do tất cả bỗng chốc im lặng , mọi người trên xe đều đã ngủ , ngoại trừ tài xế _"cái quái gì đây , mọi người đều ngủ sao ?"Tôi thấy nghi ngờ một chút , mặc dù mọi người đều ngủ là do mệt cũng rất bình thường , nhưng tiếng ồn bỗng chốc biến mất thì rất kì lạ_"này , dậy đi"Tôi lay người thằng Hoàng , nó không chịu nhúc nhích , nhưng nó vẫn chưa chết vì nó vẫn thở bình thường mà . Tôi quay ra chỗ thằng Phong thì thấy nó đã tỉnh , mắt mở to trông rất đáng sợ_"mày dậy rồi à"_"Cả lớp bỗng im lặng nên tao dậy luôn , nhưng mà sao tao gọi mãi chúng nó không dậy ?" (Phong)_"hở ? Mày có gọi à ?"Tôi nhìn xuống chân nó , thấy nó đang đạp vào hai chiếc ghế trước mặt , hai người ngồi trên lắc lư như con rối nhưng vẫn chưa chịu dậy_"tao bắt đầu thấy sợ rồi đấy"Phong dừng lại , xanh mặt , quay sang nói với tôi _"tao cũng thấy sợ" (Phong)Bỗng chốc chiếc xe dừng lại , thấy vậy tôi với phong bắt đầu chú ý đến người lái xe và điểm dừng chân , trước xe là một đường hầm với biển báo cấm vào , người lái xe ngồi im , không nhúc nhích . Bỗng chốc Phong đứng dậy , nói to_"này ! Anh đưa bọn tôi đến đâu vậy !" (Phong)Người lái xe nghe thấy tiếng động , đứng dậy , quay ra đằng sau , nhìn chúng tôi và không giấu nổi sự ngạc nhiên trên khuôn mặt , nhưng chỉ với vài giây anh ta lại trở lại trạng thái ban đầu , khẽ mỉm cười và nói _"hai ngài vẫn chưa ngủ sao ?"_"cái— ! Đừng có đùa ! Mau trả lời câu hỏi của tôi !" (Phong)Người lái xe bỏ mũ xuống , vứt sang một bên , mỉm cười nói_"nơi tôi đưa các ngài đến là ... thế giới khác !"_"Cái—!"Bỗng nhiên , chiếc hầm trước mặt bỗng toả ra ánh sáng màu xanh từ phía bên trong , tôi liền đứng dậy , chạy ra chỗ anh ta , dơ tay tính đấm anh ta một phát thì anh ta nghiêng người , cả luồng ánh sáng màu xanh bí ẩn đấy chiếu thẳng vào mắt tôi , khiến tôi ngã người xuống , nhắm chặt mắt lại vì cơn buồn ngủ dữ dội ập đến_"chào mừng đến với thế giới mới , anh hùng"Đó là những gì mà tôi nghe được trước khi chìm sâu vào giấc ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me