It S Hard Defker
Trụ sở T1, Keria hậm hực ngồi trên giường phòng làm việc của Sanghyeok lẩm bẩm, anh không vì vậy mà khó chịu trong người, nở nụ cười nhẹ nhàng xoa đầu em trai. Đôi mắt ngập si mê của Sanghyeok đổ xuống dính chặt lên Keria, em bé đang mải nói phải ngừng lại né tránh- Em buồn bực chuyện gì?Sanghyeok lên tiếng hỏi, muốn hiểu rõ về em hơn, mọi chuyện xảy ra với em, mọi sự kiện trong đời em anh đều muốn biết, thậm chí là người đầu tiên.- Nóng cả đầu, nhóc Út ỉ cao hơn người ta tí cm nên suốt ngày lên giọng, ngứa lỗ tai anh Sanghyeok ạ.Keria nghĩ đến chuyện này thì bốc khói, ánh mắt còn dữ hơn lúc trước. Sanghyeok tiếp tục xoa đầu trấn an em, nhẹ giọng hùa theo em trai, hứa hẹn- Thằng nhóc này quá đáng quá, anh sẽ phạt nhóc ấy sau, nhắc nhở không được ghẹo em nữa, nha- Anh nói vậy em vui rồi, anh làm việc đi em sang phòng Guma có chuyện tâm sự. Em đi nha anh Sanghyeok- ỪmSanghyeok luyến tiếc gật đầu xua tay, cố ý đuổi Keria đi bởi biết níu kéo sẽ đưa đến tình cảnh không mấy hợp lệ.Keria sau khi được giải tỏa nỗi tức giận thì khoan khoái, tung tăng chạy sang phòng bạn kiếm chuyện. Hai người vốn thân vì là botlane, cũng xem như partner của nhau, nên tình cảm anh em sâu đậm lắm.- Mở cửa!!Keria vặn khóa bất thành thì đập tay lên cửa như bọn gây rối đường phố, khiến Guma ngồi bên trong dù tai nghe bịt đủ hai bên vẫn còn nghe thoang thoảng tiếng động bên ngoài, nhíu mày đứng dậy ra mở cửa. Cọc cằn nhìn chằm chằm Keria, kẻ gây rối vừa rồi- Kiếm tao chi?- Có tâm sự- Sang mà nói với anh Sanghyeok- Vừa từ chỗ ảnh về đâyGuma nhích người sang một bên để Keria có chỗ trống luồn lách cơ thể nhỏ con của mình vào phòng. Vừa đi ngang qua Guma thuận miệng nói vài câu mở đầu. Ngồi xuống chiếc nệm nhỏ trong góc phòng nghịch gối bông của bạn, Keria ủ rũ. Guma chăm chú với trận đấu thấy bạn mãi chưa lên tiếng than thở cái gì cũng thấy lạ, bỏ ít thời gian di dời sự tập trung sang Keria điều tra tình hình, thấy bạn vẫn ngoan ngoãn tự chơi thì trở về màn hình sáng, lên tiếng- Có tâm sự gì, chúng ta chưa đủ hiểu nhau đến mức đọc được suy nghĩ của nhau đâu, nên mở miệng ra trình bày đi- Tao cảm thấy, tao thích...- Thích cái gì? Ấp a ấp úng, trai tráng mạnh dạng xem nào- Tao thích anh ấy rồiGuma nhíu mày, liên tục spam A mặt trầm xuống, không nhìn Keria mà hỏi- Đã bảo chưa đủ hiểu nhau đâu. Thích anh nào?- Anh Hyukkyu- Cái gì?Guma giật tung cả bàn phím, trận giao tranh đang căng thẳng đèn đỏ còn chưa hết Guma đã buông tay, khiến màn hình xám xịt sau 5s - Mày nghe rõ mà phải không?- Không rõ, không muốn nghe rõ chút nàoGuma lắc đầu khẳng định, bản thân không chấp nhận được sự thật tưởng chừng vô thực này. Keria vò góc gối bông nhăn nhúm, em cũng khó nói lắm, trăn trở mãi mới dám tâm sự với bạn. Thấy biểu cảm này em cũng đoán trước được, bởi trước đó lúc nào Keria cũng vỗ ngực khẳng định mình với anh trai là anh em kết nghĩa, vào sinh ra tử có nhau. Vậy mà giờ lại muốn kết hôn với anh, nghe có dị quá không.- Giúp tao, cho tao vài lời khuyên nên làm gì tiếp đi- Mày nhìn tao giống đã trải đời lắm à mà xin lời khuyên từ tao. Nếu thành tâm thì tao cũng khuyên mày bỏ đi, tao thấy anh ấy không thích mày đâu- Mày đang trấn an hay tính ủi tao đi luôn mà nói gì tiêu cực vậy mày- Khuyên thật lòng bạn bỏ đi, không có kết cục tốt đẹp đâu- Không thử sao biết anh ấy không thích tao chứ- Quan sát chút là biết ngay đồ nhóc con- Ừ, bằng tuổi mà trông tao như cỏ non, còn mày như đồ cổ ấyGuma hòa nhã trình bày suy nghĩ của mình cho bạn với mong muốn bạn chịu nghe, chịu hiểu mà làm theo. Vậy mà chưa được 2 câu đã muốn gây lộn, đúng là chỉ khi đụng vào con chuột, cái bàn phím thì mới tuy 2 mà 1 được thôi.Keria quăng cái gối ôm trong lòng mình đến mặt Guma, phẫn nộ đáp trả. Guma đỡ nhẹ nhàng cái gối, quăng nó trở lại nệm, nhìn Keria không biết nên nói gì tiếp theo- Mày sao? - Tao đang tưởng tượng cảnh một đứa nhóc miệng mồm lanh lợi, sang sảng như mày mà đi một chỗ với anh Hyukkyu trầm tính sống chậm sẽ khủng bố như thế nào. - Thế nào, vô cùng hợp nghe chưa - Beep, đừng có mê muội hóa vô lí. Cái câu đó mà cũng nói được- Có từ gì mà tao nói không được, nói mày có bạn gái tao cũng nói được- Tao khâu cái miệng của mày lại nha con cún này- Có thật à mà nhảy dựngKeria chống tay tiến tới trước 1 chút tiếp cận mặt Guma dò hỏi, ánh mắt thâm hiểm lồ lộ. Anh chàng ngồi trên ghế ánh mắt nhìn loạn xạ, phủi phủi Keria tách xa người mình chút, phủ định- Có cái beep, có mày rồi, bạn gái làm gì- Bạn nói vậy người ta hiểu lầm mình, người ta không dám làm quen mình đó- Mày mà chịu tao, tao hầu mày cả đời- Ra rót giùm cốc nước điKeria vẫy tay ra cửa, nhướng mày với Guma sai bảo. Ánh mắt bề trên ngước xuống chỉ tay năm ngón, Guma nhăn mặt búng vào trán bạn 1 cái rõ đau khiến Keria la oai oái vô cùng tội nghiệp, mắt trở nên đỏ hồng rướm nước.- Mày chỉ được cái khoác lác, bảo hầu cơ mà, còn dám búng trán taoÁnh mắt căm phẫn mức độ vừa phải có thời lượng ngước lên nhìn Guma, khiến anh chàng cũng hơi nhói lòng. Cúi xuống thổi trán cho bạn, nựng má chấp thuận- Tao xin lỗi, ngồi đây tao đi lấy nước cho- Sẵn gọt giùm đĩa trái cây- Ừ, chơi giúp tao ván nàyKeria đồng ý yêu cầu của bạn, rời nệm ngồi lên ghế gõ gõ. Ánh mắt chăm chú của một tuyển thủ đưa Keria vào hình ảnh sáng bừng của người làm việc, rất chuyện nghiệp.Guma ra ngoài tầm 10p thì quay trở vào, Keria cũng vừa hoàn thành trận đấu. Thấy trái cây ngọt tươi sạch sẽ đưa đến trước mắt, Keria phấn khởi nhận lấy, ngước mắt tỏ lòng thành với bạn rồi ra khỏi phòng- Min-hyeong tốt bụng quá, quý bạn nhất. Không dám phiền bạn nữa, mình về phòng luyện tập đây.Guma bất động với bàn tay trơ trội giữa không trung, sự việc diễn ra nhanh quá, anh chàng chưa kịp chạy theo, đến lúc cập nhật xong dữ liệu thì Keria đã mất bóng rồi. Chỉ biết cười trừ, ngồi vào ghế tiếp tục luyện tập.Vừa chuyên tâm được 15p lại bị làm phiền, tiếng gõ cửa cứ vang liên hồi khiến Guma nhíu mày đập bàn, một phần cũng vì ván game không suông sẻ, mới khởi đầu đã bị lấn đường. Anh chàng bực dọc dứt khoát đứng dậy, ra một phát giật cánh cửa vào trong khiến người bên ngoài suýt đổ tới trước- Tới đây làm gì? - Kiếm mày chơi thôi- Đang bận, đi điOner phía ngoài đang nở nụ cười chờ bạn nhường đường để mình đi vào, mãi vẫn chưa thấy dấu hiệu nhích người ra còn từ chối giao lưu với mình nên sinh ra chút tủi thân.Em trề môi gật đầu nghe hiểu, ngoan ngoãn chậm rì rì xoay người rời đi. Guma thở dài níu tay em lại lôi vào phòng, để em đứng ngơ một góc phòng không biết nên làm gì tiếp, bản thân thì vào ghế ngồi đeo tai nghe lên chăm chú nhìn màn hình.- Không chơi với tao, kéo tao vào làm gì- Ngồi đó đợi đi- Bao lâu?Guma lại nhíu mày, tặc lưỡi không nhìn bạn mà trả lời- 30p Oner không lên tiếng, không có chút tín hiệu nào phát đến cho Guma, anh chàng tưởng chừng bạn mình đã chịu ngoan ngồi chơi một mình. Vậy mà khi nhìn sang lại thấy bạn tựa vào tường, ngước đầu lên trần nhà thở dài thườn thượt tận 2 lần, ánh mắt chớp nháy liên tục như trúng phải bụi.- 15p!Guma hiểu, anh chàng sửa lời thay đổi thời gian rút ngắn một nửa, muốn thỏa thuận nên hạ mắt nhìn em xin ý kiến. Em lại thở dài, kèm thêm cái lắc đầu bất lực, chống hai tay xuống nệm toan nhổm dậy- 10p, chốt!- ĐượcOner phấn khích ngồi lại vị trí cũ nghịch gối bông, em hơi nhíu mày vì phần góc của gối bị nhăn đi nhiều, trong mất thẩm mỹ, em không thích.10p trôi qua rồi mà Guma vẫn chưa rời ghế để đến chơi với em, khiến bản thân hơi tủi, nghĩ bạn lại lừa mình, Oner quyết định đứng dậy, mở cửa phòng.- Tao về nhaGuma có hơi chăm chú, vì trận đấu sắp kết thúc nên không thể rời sự tập trung sang chuyện khác được, Oner gật đầu chấp nhận tình thế rời đi. -------
Phần này viết hơi nhiều về câu chuyện các nhân vật khác, các bác thông cảm và vui vẻ đón nhận giúp em nha. Em cảm ơn
Phần này viết hơi nhiều về câu chuyện các nhân vật khác, các bác thông cảm và vui vẻ đón nhận giúp em nha. Em cảm ơn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me