TruyenFull.Me

Jacknaib Khoi Dau Va Ket Thuc


Michiko đem nồi súp nóng và ấm đến để mọi người có thể lót dạ, họ đã rất vất vả khi phải chống lại những kẻ đột nhập. Cô lo lắng nhìn ra bên ngoài, bầu trời nhuộm màu đen của u ám, từng trận mưa trút xuống như muốn nuốt gọn toàn bộ trang viên. May mắn thay những người có khả năng phòng thủ và bảo vệ người khác đã dần tỉnh lại, kể cả lính đánh thuê Naib – người khá khá vất vả trong việc hồi phục, họ nhận được sự quan tâm lớn lao tới từ những thành viên còn lại.Trong khi mọi người đang mải miết đến sự hồi tỉnh của những người khác, không một ai để ý tới sự hiện diện của một bóng người nhỏ bé.


-Nói ta nghe....nỗi sợ của ngươi là gì?


Giọng nói yếu ớt tới từ kẻ lạ mặt khiến mọi người đồng loạt quay ra nhìn, Leo và Burke vô cùng sửng sốt, hàng rào và những con rối của họ không hề phát hiện ra sự hiện diện của kẻ này. Không khí trở nên vô cùng căng thẳng, không ai nói với ai câu nào nhưng tất cả đều chung một suy nghĩ.


Kẻ này vào đây từ bao giờ?


Trước mặt bọn họ là một bé gái, cỡ tầm 12- 13 tuổi, mái tóc dài rủ xuống che đi một bên mặt, đôi mắt đỏ đun to tròn vô hồn không có tròng mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, ả mặc đồng phục học sinh trung học, trên cổ tay và cánh tay thon gầy chằng chịt những vết sẹo.


Ả ta ôm một tấm gương, kỳ lạ thay, tấm gương này màu đen, không có bất kỳ hình ảnh nào xuất hiện trên tấm gương. Đây là thợ săn thuộc hàng top của Wostek – Yurei.


Michiko ra hiệu cho tất cả mọi người lùi ra sau còn bản thân tiến lên phía trước hai bước. Cô đứng lặng quan sát kẻ đột nhập này. Cô mới chỉ nghe qua qua về bí danh của kẻ này còn kỹ năng của ả ta thì cô chưa từng được chứng kiến, điều này càng khiến cô cảnh giác hơn.


-Ngươi...có một nỗi sợ thật tuyệt...


Khóe miệng của Yurei nhô lên, miệng của ả đã bị rạch, tạo nên một nụ cười đáng sợ, tâm trí ả ta như phủ đầy bóng tối. Và trước khi Michiko nhận thức được lối tấn công của ả ta.


Những giọt máu tí tách chảy xuống sàn nhà.


Không biết từ khi nào, những dây gai tới từ sau lưng của Yurei đã đâm trọn vào bụng của Michiko...


[Tầm nhìn của những người khác]


Khi Michiko đang theo dõi Yurei, họ bỗng thấy cô đứng lặng, vẻ mặt bàng hoàng, toàn thân run rẩy, thậm chí cô còn đánh rơi vũ khí của mình. Họ thấy những giọt nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt của cô, và phảng phất nụ cười hạnh phúc nhưng đầy khổ đau.


Những sợi gai xuất hiện từ sau lưng của Yurei đã chớp thời cơ ấy và đâm trọn vào người của cô.


[Tầm nhìn của Michiko]


Trước khi cô có thể hạ đòn, chiếc gương vốn nhuộm màu đen, đã lóe lên một tia sáng rất nhỏ... và rồi mọi thứ xung quanh cô tối om, cô không thể biết mình đang ở đâu. Và rồi...


Cô nhìn thấy anh.


Anh ấy đứng đấy, giữa những cây hoa anh đào nở rộ, từng cánh hoa bay trong gió, khung cảnh trở nên thật mĩ lệ, anh nở một nụ cười trìu mến, anh gọi tên cô. Anh ấy tiến lại gần phía cô, vuốt ve gò má của cô. Michiko gấp gáp níu lấy tay anh, cô sợ mình lơ là một chút, thì anh sẽ tan biến. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.


Và đâm vào người cô.


Máu tuôn ra không ngừng từ bụng và miệng của Michiko, cô vịn vào chiếc ghế gần đó để có thể đứng vững, cô đã mất cảnh giác và bị ảo ảnh của Yurei đánh lừa, may thay cơn đau đã kéo cô ra khỏi giấc mộng. Michiko nín nhịn những trận đau dữ dội, cô cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của bản thân, nhưng với lượng máu đã mất của mình, mắt cô dần hoa lên.


Cô ngã xuống trong tiếng kêu thảng thốt của mọi người.


------------------------------------------------------------------------------Joseph thở hổn hển, anh lau đi những giọt mồ hôi trên mặt. Nhóm của anh bao gồm Hastur và Marie đã chiến đấu với trên dưới 40 kẻ , không có kẻ nào quá mạnh nhưng bọn chúng như lũ thú hoang mất kiểm soát, chúng không chịu gục xuống trừ khi mất đầu hoặc mất đi trái tim, cứ thế từng chút từng chút bọn chúng bào mòn sức lực của họ.


Thanh kiếm của Joseph xuất hiện vô số vết nứt, chỉ cần một đòn tấn công nhẹ tác động lên cũng sẽ khiến thanh kiếm ấy vỡ nát. Joseph gắng sức đứng đó canh gác còn bọn họ ngồi bệt xuống đất, ai cũng trong trạng thái mệt mỏi.


Joseph cố gắng liên lạc với Yihda để tìm thêm thông tin hữu ích có thể giúp bọn họ tìm tới kẻ chủ mưu điều khiển những "kẻ điên" này, họ không thể đánh nhiều đợt như này được. Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng không hồi đáp. Điều này khiến Joseph cảm thấy bất an.


Marie đứng dậy, cô cảm thấy Joseph sắp sửa gục ngã tới nơi, và khoảnh khắc Marie quay lại nhìn Joseph, cô nhìn thấy một bóng người lao đến từ phía sau...


-CẨN THẬN!!!


Marie hét lên nhưng mọi thứ xảy ra quá nhanh, không ai trong số họ kịp thời đối phó. Joseph đã bị đâm xuyên ngực bởi một bàn tay.


Và người đâm anh không ai khác...


Chính là Jack..-người đồng đội của bọn họ


------------------------------------------------------------------------------


Bên trong căn phòng tối đen, trước vô vàn những màn hình khác nhau, một bóng người nâng ly rượu vang theo dõi mọi thứ với một nụ cười trên môi.


-Trò vui...vẫn còn kéo dài------------------------------------------------------------------------------

[Còn nữa]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me