Jackson Chang Trai Da Nhan Cach
Hai người từ ngày hôm đó đều cùng nhau đi học cùng nhau đi ăn trưa cùng nhau đi chơi, cùng nhau học nhóm, mối quan hệ ngày càng thân thiết nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn luôn đeo chiếc đen che kín cả khuôn mặt trước mọi người vì lí do bây giờ bỏ ra cậu không quen, và cũng chỉ khi ở bên cạnh cô cậu mới gỡ lớp mắt kính ngụy trang xuống, giải thoát cho khuôn mặt đẹp trai của mình. Hàn Tuyết thì thích chí cầm cặp kính của cậu lên ướm vào mắt, sau đó nhăn mặt:"Kính này 0 độ sao? Cậu đeo làm gì a?"Dịch Dương Thiên Tỉ đang ăn cơm thì dừng lại cười hiền hòa:"Quen rồi không đeo sẽ rất trống. Hồi bé là đeo kính để lấy can đảm trước mặt những người bắt nạt mình sẽ che đi được biểu cảm khuôn mặt nhưng hiện tại đã thành thói quen rồi.""Mà thói quen thì rất khó bỏ phải không?" Hàn Tuyết tiếp lời trên mặt vẫn là cặp kính to sụ của cậu. Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn khuôn mặt ngố kinh điển của cô liền bật cười, sao lúc cậu đeo lại không thấy ngố như vậy chứ?Hàn Tuyết rất nhanh giải quyết đống đồ ăn của mình, ăn xong liền mệt mỏi muốn đi ngủ cô liền gối lên chân Dịch Dương Thiên Tỉ, thong thả nhắm mắt lại.Dưới gốc cây cổ thụ râm mát từng đợt gió nhẹ lướt qua, mơn trớn trên gò má góc cạnh của thiếu niên, trêu đùa mái tóc mượt mà của thiếu nữ xong mới lưu luyến rời đi. Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn khuôn mặt say ngủ thuần khiết như em bé của cô liền không kìm lại được mà cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán xinh xinh.Cánh tay cậu bỗng bị bắt lại, Hàn Tuyết lớn tiếng nói:"Bắt được rồi."Dịch Dương Thiên Tỉ giật mình, đây là ăn trộm bị bắt quả tang."Dám ăn đùi gà của tớ." Hàn Tuyết nhắm tịt mắt tiếp tục nói mớ.Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này cảm thấy như có một cơn gió kiêu ngoại viu viu thổi qua cười nhạo mình. Một lúc sau cậu liền không tự chủ được mà bật cười, cô lúc nào cũng đáng yêu như vậy....Ngày lễ kỉ niệm 50 năm thành lập trường cuối cùng đã đến, Hàn Tuyết lang thang trong đám đông mắt dáo dác tìm Dịch Dương Thiên Tỉ. Chỉ vừa nãy thôi hai người còn nắm tay nhau vậy mà chỉ vì ham chơi quá độ cô lại để lạc mất cậu. Tìm kiếm hồi lâu không thấy cô chợt muốn hét toáng lên, nhưng lại bị tiếng loa của trường chặn họng, giọng của cô bị kìm nén xuống mức âm."Buổi lễ kỉ niệm 50 năm thành lập trường A chính thức bắt đầu. Xin mời các em học sinh ổn định chỗ ngồi."Hàn Tuyết lưỡng lự đứng im tại chỗ nhưng cuối cùng cũng vì lời thúc giục của cô giáo mà phải quay trở lại chỗ ngồi. Hai người khác lớp nhau nên cô nghĩ Dịch Dương Thiên Tỉ đã về lớp rồi.Càng xem càng thấy nhàm chán, tất cả cũng chỉ là mấy bài phát biểu về lịch sử thành lập của trường rồi thành tích đạt được trong những năm vừa qua. Hàn Tuyết vừa ngáp ngắn ngáp dài rồi lại chán nản chống tay vào cằm, cố gắng căng mắt ra xem."Vâng, mọi người hẳn nghe phát biểu đã chán rồi. Bây giờ chúng ta cùng xem một tiết mục nhảy để thay đổi không khí thôi. Mời mọi người cùng xem "If you.""Bạn dẫn chương trình hô lớn như muốn thu hút sự chú ý mọi người. Hàn Tuyết thì vẫn chống tay vô cằm thầm nghĩ: "Xong thì xong sớm đi. Lại còn văn với chả nghệ."Nhưng người bước ra khỏi sân khấu kia không thể nào khiến cô dửng dưng được nữa.Hàn Tuyết mở to mắt, nhìn người đang bước ra khỏi sân khấu, mái tóc vuốt dựng đứng, quần áo rộng thùng thình trên người phong cách có chút bụi bặm. Ngoài những điểm lạ lùng này ra thì khuôn mặt vẫn chính là của Dịch Dương Thiên Tỉ.Tiếng nhạc vang lên, cả sân trường im lặng chú mục vào từng bước nhảy của con người trên sân khấu, ảo diệu khiến người ta không thể rời mắt.Hàn Tuyết cũng không ngoại lệ hai mắt mở lớn, nhìn những bước nhảy thành thạo của người trên sân khấu kia. Trong lòng bỗng nơm nớp lo sợ, Dịch Dương Thiên Tỉ nói với cô trước mặt mọi người cậu luôn đeo kính vì thành thói quen, cậu còn chưa bao giờ nói với cô bản thân biết nhảy cả. Và với tính cách của Dịch Dương Thiên Tỉ hay Jackson đều không giống như vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ ngại ngần mà không nhảy, Jackson cũng sẽ không mặc quần áo bụi bặm như vậy vì màu cậu ưa thích là màu đen. Hàn Tuyết chợt nghĩ đến một điều như không thể? Đây là nhân cách khác của Dịch Dương Thiên Tỉ. Hàn Tuyết ngó quanh một hồi, nhận thấy mọi người đều say đắm nhìn người mỹ nam trên sân khấu thì khẽ luồn qua đằng sau cánh gà.Dịch Dương Thiên Tỉ kết thúc tiết mục liền đi xuống, vừa mới ra sau cánh gà được vài bước đã nghe thấy giọng nói phía sau:"Thiên Tỉ."Nhưng cậu vẫn không mảy may quan tâm tiếp tục bước đi. Hàn Tuyết vội vã chạy theo, chạy theo bước chân cậu, không để ý mà đã đi tới sân sau trường rồi. Hàn Tuyết đánh liều chạy lại kéo cánh tay cậu:"Thiên Tỉ, đứng lại."Dịch Dương Thiên Tỉ ngoảnh đầu lại khó hiểu nhìn cô:"Cậu là ai? Tự nhiên túm tay người ta làm gì vậy?"Hàn Tuyết chết đứng, cánh tay ôm lấy cậu chợt cứng đờ:"Tôi là Hàn Tuyết, cậu không nhận ra tớ sao?""Không có ấn tượng." Dịch Dương Thiên Tỉ hờ hững nói.Hàn Tuyết cảm giác bản thân giống như rơi xuống vực sâu, hụt hẫng không tả được, khóe mắt rưng rưng:"Cậu là Dịch Dương Thiên Tỉ có phải không?"Hàn Tuyết cố gắng vớt vát chút hy vọng."Dịch Dương Thiên Tỉ? Cậu hiểm lầm rồi. Tôi không phải tên là Dịch Dương Thiên Tỉ."Ánh mắt nhìn cô như người xa lạ, Hàn Tuyết chợt tủi thân bật khóc, đấm ngực cậu thùm thụp:"Oa... oa... oa... Trả Thiên Tỉ lại cho tôi... Trả cậu ấy lại cho tôi. Cậu là hàng giả hàng nhái hàng kém chất lượng... oa ... oa... oa.""Cậu khóc cái gì? Dịch Dương Thiên Tỉ là ai?"Hàn Tuyết ấm ức nấc lên từng hồi:"Dịch Dương Thiên Tỉ... hức... hức... là người mà tôi yêu thương nhất... hu...hu... cậu bắt cậu ấy đi rồi... Trả cạu ấy lại cho tôi. Tôi muốn Dịch Dương Thiên Tỉ... Oa oa oa..."Hàn Tuyết càng nói càng đấm hang như thể đấm như vậy thì sẽ giành lại được Dịch Dương Thiên Tỉ từ nhân cách thứ ba này vậy.Một bàn tay ấm áp chợt ôm lấy cô, Hàn Tuyết giật nảy mình hét lớn:"Cậu muốn làm gì? Muốn sàm sỡ tôi sao? Bớ người ta... Cứu... cứu..." Hàn Tuyết hoàn toàn quên mất bản thân vừa khóc ướt hết áo Dịch Dương Thiên Tỉ."Cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận là cậu thích tôi."Dịch Dương Thiên Tỉ xiết chặt lấy Hàn Tuyết, chặt đến nỗi cô không thể nào mở miệng được.Hàn Tuyết đờ đẫn một lúc rồi lại làm loạn tay chân khua loạn xạ:"Thả tôi ra, tên đáng ghét. Cậu dám ôm tôi.""Ngoan nào, Dịch Dương Thiên Tỉ đây. Cậu làm loạn gì chứ?"Hàn Tuyết nghe xong câu này tuyết lệ tưởng chừng đã cạn lại sụt sịt muốn khóc:"Lúc nãy lúc nãy nhân cách mới của cậu bắt nạt tôi.""Nhân cách mới nào cơ?" Dịch Dương Thiên Tỉ ngờ nghệch hỏi.
Hàn Tuyết như đứa tre làm nũng mẹ, kể hết ra oan ức:"Cái nhân cách biến cậu thành bộ dạng này nè, mĩ nam siêu cool ngầu, tóc vuốt dựng ăn chơi, cả bộ đồ bụi bặm như GD của Big Bang nữa.""Cậu ta đẹp trai hơn tớ sao? Cậu thích cậu ta à?" Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn ôm cô, nhẹ nhàng nói.Hàn Tuyết dẩu môi:"Chỉ có khuôn mặt cool ngầu hơn chút, còn đâu đều thua cậu."Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy bế tắc:"Vậy từ giờ tôi sẽ trưng bộ dạng này cho cậu xem được chứ?""Không được, con gái trong trường lúc nãy xem cậu tá nhảy đều bị thần Cupid bắn mũi tên rồi. Tuyệt đối không được." Hàn Tuyết kiên quyết.Dịch Dương Thiên Tỉ cười đắc ý:"Vậy là cậu đang ghen?""Không có." Hàn Tuyết tỉnh rụi, ra sức phản bác sự thật."Vừa nãy cậu còn nói là cậu yêu thương tôi nhất trên đời. Bây giờ muốn chối sao?"Hàn Tuyết chợt cảm thấy có cái gì đó không đúng:"Những lời đó là tôi nói với nhân cách kia cơ mà, sao cậu lại biết?" Hiển nhiên câu này thừa nhận tất cả, nhưng Hàn Tuyết tất nhiên là không để ý."Vì từ trước đến giờ nói chuyện với cậu chỉ có một mình con người tên là Dịch Dương Thiên Tỉ, vốn không có nhân cách nào khác nữa."Hàn Tuyết ngóc đầu lên nhìn chằm chằm vào mắt cậu, như sợ cô không hiểu, Dịch Dương Thiên Tỉ tỉ mỉ giải thích:"Người nhảy trên sân khấu là tôi, người dụ cậu đi đến sân sau để dễ nói chuyện cũng là tôi. Tất cả là kế hoạch để cậu nói ra cảm xúc thật của mình, chức nếu như cứ làm bạn như trước kia chúng ta sẽ không thể nào tiến triển cậu cũng sẽ không nói ra tình cảm thật với tôi."Hàn Tuyết máy móc nói:"Vậy bây giờ kế hoạch ra sao?""Thành công mĩ mãn." Dịch Dương Thiên Tỉ cười toe khoe hai núm đồng điếu mê người của mình.Hàn Tuyết cảm nhận ngọn lửa tức giận đang bập bùng trong lòng mỗi lúc một lớn, cô đã lo lắng cho cậu như thế nào chứ, vậy mà cuối cùng tất cả là kế hoạch cậu bày ra để bắt con cá lớn là cô sa vào lưới. Thật là tức chết mà.Dịch Dương Thiên Tỉ cảm nhận cô sắp nhe nanh múa vuốt với mình thì liền nhanh chóng ôm lại cô vào lòng, giọng nói đắc thắng:"Cậu không được phép tức giận. Lần này cũng giống như lần cậu và bác sĩ Trần hợp sức lừa tôi thôi. Bây giờ đã hiểu cảm giác rồi chứ?"Hàn Tuyết nghẹn họng không dám phản bác, nhưng khóe mắt vẫn không nghe lời mà rơi lệ lại không dám nấc lên thành tiếng. Gậy ông đập lưng ông. Dịch Dương Thiên Tỉ thật gian xảo. Cô vì sao lại yêu cái người gian manh trước mặt này chứ."Không được khóc. Ấm ức gì mà khóc chứ?" Dịch Dương Thiên Tỉ bá đạo nói."Nhưng mà nước mắt nó cứ rơi không ngừng lại được." Hàn Tuyết đưa tay lên dụi lia lịa vào mắt mình mong rằng nước mắt vì thế sẽ ngừng nhưng lực bất tòng tâm, ấm ức quá.Cô còn định khóc ré lên, phóng thích cỗ khó chịu trong lòng thì một bờ môi mạnh mẽ chặn lại, đem toàn bộ ấm ức trong cô giải tỏa hết, nước mắt cũng vì thế mà ngừng rơi. Nụ hôn này vừa lạ lẫm mà cũng vừa quen thuộc, từ nay ở bên cạnh cô sẽ chỉ có con người mang tên Dịch Dương Thiên Tỉ. Phải, chỉ một mình Dịch Dương Thiên Tỉ....The end...rdE2̻
Hàn Tuyết như đứa tre làm nũng mẹ, kể hết ra oan ức:"Cái nhân cách biến cậu thành bộ dạng này nè, mĩ nam siêu cool ngầu, tóc vuốt dựng ăn chơi, cả bộ đồ bụi bặm như GD của Big Bang nữa.""Cậu ta đẹp trai hơn tớ sao? Cậu thích cậu ta à?" Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn ôm cô, nhẹ nhàng nói.Hàn Tuyết dẩu môi:"Chỉ có khuôn mặt cool ngầu hơn chút, còn đâu đều thua cậu."Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy bế tắc:"Vậy từ giờ tôi sẽ trưng bộ dạng này cho cậu xem được chứ?""Không được, con gái trong trường lúc nãy xem cậu tá nhảy đều bị thần Cupid bắn mũi tên rồi. Tuyệt đối không được." Hàn Tuyết kiên quyết.Dịch Dương Thiên Tỉ cười đắc ý:"Vậy là cậu đang ghen?""Không có." Hàn Tuyết tỉnh rụi, ra sức phản bác sự thật."Vừa nãy cậu còn nói là cậu yêu thương tôi nhất trên đời. Bây giờ muốn chối sao?"Hàn Tuyết chợt cảm thấy có cái gì đó không đúng:"Những lời đó là tôi nói với nhân cách kia cơ mà, sao cậu lại biết?" Hiển nhiên câu này thừa nhận tất cả, nhưng Hàn Tuyết tất nhiên là không để ý."Vì từ trước đến giờ nói chuyện với cậu chỉ có một mình con người tên là Dịch Dương Thiên Tỉ, vốn không có nhân cách nào khác nữa."Hàn Tuyết ngóc đầu lên nhìn chằm chằm vào mắt cậu, như sợ cô không hiểu, Dịch Dương Thiên Tỉ tỉ mỉ giải thích:"Người nhảy trên sân khấu là tôi, người dụ cậu đi đến sân sau để dễ nói chuyện cũng là tôi. Tất cả là kế hoạch để cậu nói ra cảm xúc thật của mình, chức nếu như cứ làm bạn như trước kia chúng ta sẽ không thể nào tiến triển cậu cũng sẽ không nói ra tình cảm thật với tôi."Hàn Tuyết máy móc nói:"Vậy bây giờ kế hoạch ra sao?""Thành công mĩ mãn." Dịch Dương Thiên Tỉ cười toe khoe hai núm đồng điếu mê người của mình.Hàn Tuyết cảm nhận ngọn lửa tức giận đang bập bùng trong lòng mỗi lúc một lớn, cô đã lo lắng cho cậu như thế nào chứ, vậy mà cuối cùng tất cả là kế hoạch cậu bày ra để bắt con cá lớn là cô sa vào lưới. Thật là tức chết mà.Dịch Dương Thiên Tỉ cảm nhận cô sắp nhe nanh múa vuốt với mình thì liền nhanh chóng ôm lại cô vào lòng, giọng nói đắc thắng:"Cậu không được phép tức giận. Lần này cũng giống như lần cậu và bác sĩ Trần hợp sức lừa tôi thôi. Bây giờ đã hiểu cảm giác rồi chứ?"Hàn Tuyết nghẹn họng không dám phản bác, nhưng khóe mắt vẫn không nghe lời mà rơi lệ lại không dám nấc lên thành tiếng. Gậy ông đập lưng ông. Dịch Dương Thiên Tỉ thật gian xảo. Cô vì sao lại yêu cái người gian manh trước mặt này chứ."Không được khóc. Ấm ức gì mà khóc chứ?" Dịch Dương Thiên Tỉ bá đạo nói."Nhưng mà nước mắt nó cứ rơi không ngừng lại được." Hàn Tuyết đưa tay lên dụi lia lịa vào mắt mình mong rằng nước mắt vì thế sẽ ngừng nhưng lực bất tòng tâm, ấm ức quá.Cô còn định khóc ré lên, phóng thích cỗ khó chịu trong lòng thì một bờ môi mạnh mẽ chặn lại, đem toàn bộ ấm ức trong cô giải tỏa hết, nước mắt cũng vì thế mà ngừng rơi. Nụ hôn này vừa lạ lẫm mà cũng vừa quen thuộc, từ nay ở bên cạnh cô sẽ chỉ có con người mang tên Dịch Dương Thiên Tỉ. Phải, chỉ một mình Dịch Dương Thiên Tỉ....The end...rdE2̻
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me