Jaewoo Dieu Vo Ly I Jaehyun Jungwoo
19.Mùa đông lạnh lẽo bật điều hòa nhiệt độ đồng thời đem độ ẩm không khí theo luôn. Trịnh Tại Hiền mua hai máy tạo độ ẩm, một cái đặt ở phòng hắn, một cái đặt ở phòng Kim Đình Hựu. Thế nhưng về sau hắn rất ít khi ở phòng riêng, bèn đem cả hai cái vào phòng Kim Đình Hựu.Lúc đầu Kim Đình Hựu không quen cho lắm, cảm thấy Trịnh Tại Hiền được một tấc lại muốn tiến một thước, dứt khoát chiếm giường cậu. Tuy rằng, hắn không có làm gì vượt quá giới hạn, nhưng mỗi lần cậu xoay người thì bàn tay bên hông sẽ siết lại kéo về, làm cho trái tim cậu kịch liệt nhảy loạn lên.Cả chuyện hôn cũng thế. Kim Đình Hựu mấy lần muốn nói cậu không còn cố chấp chuyện yêu đương với Từ Anh Hạo nữa, có thể dừng hôn được rồi. Nhưng vừa thấy mặt Trịnh Tại Hiền ghé sát lại, mấy chữ từ chối đều không nói nên lời."Trịnh Tại Hiền, rốt cuộc anh muốn làm gì? "Chính Trịnh Tại Hiền cũng không biết mình đang làm gì, trước kia hắn không có thói quen phải ôm gì đó mới ngủ được, giờ hắn đã quen ôm Kim Đình Hựu, những lúc chỉ có một mình, hắn lại thấy có chút trống trải.Hắn không chỉ muốn cùng Kim Đình Hựu hôn môi, không chỉ muốn cùng cậu ngủ chung giường. Những điều hắn thực sự muốn thì Kim Đình Hựu lại không cho được.Kim Đình Hựu mặc áo ngủ rộng rãi, là mặc áo thun cũ đã nhão hết cả cổ. Trịnh Tại Hiền từ đằng sau giúp cậu kéo cổ áo khỏi trễ xuống vai. Hành động này phần lớn là để kiềm chế bản thân hắn thôi. Kim Đình Hựu gối đầu lên tay hắn nghịch điện thoại, hai mắt rất nhanh trĩu nặng."Sinh nhật tôi và em rất gần nhau, có muốn cùng tổ chức không?"Kim Đình Hựu ngẩn ngơ: "Hả? Sao anh biết ngày sinh nhật của em?""Sao lại không biết? Tôi từng thấy chứng minh thư của em mà."Hắn không thể khai thật là hắn đem Kim Đạo Anh ở bên kia trái đất dựng dậy lúc sáu giờ sáng để hỏi vấn đề này, lại còn bị Kim Đạo Anh mắng vốn. Ngẫm lại rất mất mặt."Em muốn đi đâu không?""Nếu như có thể đi công viên giải trí chơi, chắc là thích lắm, em còn muốn ăn ngon."Kim Đình Hựu giấu mặt dưới điện thoại, len lén nuốt nước miếng, khóe miệng nhếch lên, từ góc độ của Trịnh Tại Hiền thì cậu trông không khác cậu bé bút chì Shin chan. "Có gì mà phải xấu hổ."Trịnh Tại Hiền nở nụ cười, hắn không ngờ người con trai hơn hai mươi tuổi lại có chấp niệm với công viên giải trí- "Nếu mà đi công viên giải trí thì tìm một ngày cuối tuần đi đi. Còn ngày sinh nhật thì tôi muốn em dành thời gian cho tôi.""Ngày 9 tháng 2 thế nào?"- Trịnh Tại Hiền xoay người tìm điện thoại di động, phát hiện hôm đó vừa vặn là thứ bảy, thời tiết rất đẹp. - "Chúng ta có thể đến công viên giải trí vào ngày hôm đó.""A..."Kim Đình Hựu ấp úng, vốn dĩ có thể quang minh chính đại nói ra, nhưng không hiểu sao lại thấy chột dạ. "Sao vậy? ""Hôm đó là sinh nhật anh Anh Hạo, em phải đi ăn tối với anh ấy. "Sợ Trịnh Tại Hiền hiểu lầm, Kim Đình Hựu vội vàng thêm một câu: "Là bộ phận của em tụ tập ăn cơm, không phải là đi hai người với nhau. ""Ừ. "- Thái độ Trịnh Tại Hiền không có gì thay đổi, rũ mắt mắt bình thản: "Biết rồi.""Vậy ngày mai đi đi.""Ngày mai ạ?""Ừ, ngày mai."Ngay lúc nửa đêm Trịnh Tại Hiền mở phần mềm đặt vé, thờ ơ hỏi: "Ngày mai em lại bận gì à?""Không, không có..."Đặt vé thanh toán xong xuôi."Tốt lắm."20.Sau đó Kim Đình Hựu được Trịnh Tại Hiền kéo đến công viên giải trí, ngơ ngơ ngác ngác để Trịnh Tại Hiền đội tai thỏ bông lên đầu.Trịnh Tại Hiền đã xem trước dự báo thời tiết hôm nay trời nắng, ai dè dự báo lừa đảo. Tuyết rơi cả ngày đọng thành từng ụ nhỏ, khiến hắn và Kim Đình Hựu chỉ có thể chơi mấy trò chơi trong nhà. Hai người đàn ông chân dài vai rộng chơi xe điện đụng với bắn súng laser.Bọn họ còn đi xem trình chiếu 3D, nhìn ánh sáng bảy màu chiếu qua kính mắt. Rồi lại xếp hàng thật lâu để lên vòng quay ngựa gỗ, lúc từ vòng quay đi xuống Trịnh Tại Hiền chóng mắt thiếu chút nữa nôn ra. Kim Đình Hựu ở bên cạnh cười ha hả đến là vui vẻ. Trịnh Tại Hiền ngắm cậu lúc cười rộ lên, hai con mắt không thấy đâu, cái răng thỏ khoe ra. Cậu trông còn giống búp bê hơn là búp bê chào đón họ ở cổng vào công viên.Đột nhiên Trịnh Tại Hiền thấy mọi sự việc xảy ra đều đáng quý trọng. Cũng may tuyết ngừng rơi trước khi tiết mục pháo hoa bắt đầu. Ở dưới pháo hoa, ôm ôm thân mật sẽ hợp lý hơn là khi chơi mấy trò con nít.Người xem pháo hoa chen chúc rất đông. Kim Đình Hựu không muốn thừa nhận mình là người giấy cũng không được. Cậu bị xổ đẩy phất phơ không chống đỡ nổi, nhưng ngay khi Kim Đình Hựu sắp ngã đến nơi, phía sau được ôm lấy, người kia dùng bả vai vững chắc bảo vệ cậu, đem cậu vào vòng an toàn- là ở trong lòng Trịnh Tại Hiền.Trịnh Tại Hiền nhét trà sữa ấm vào tay Kim Đình Hựu, còn đưa tới hai miếng dán giữ nhiệt, cũng không biết hắn lấy từ đâu ra khiến cậu rất cảm động. Trịnh Tại Hiền làm cái gì cũng không hỏi, gần đây hắn chỉ yên lặng làm chuyện này chuyện kia cho cậu, nếu cậu thắc mắc hắn sẽ dùng giọng điệu không quan tâm nói: "À, chỉ là tiện tay, em không cần bận tâm."Đại khái cậu cảm nhận được Trịnh Tại Hiền không giống trước đây. Thay đổi của hắn luôn khiến cậu cười ngây ngô. Kim Đình Hựu đem trọng lượng thân thể ngả vào vai hắn phía sau.Ở dưới khung cảnh lãng mạn tráng lệ, nếu cậu hôn hắn, cũng không tính là vượt quá giới hạn. Nghĩ vậy, Kim Đình Hựu nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn Trịnh Tại Hiền.Hai đôi môi tìm được nhau trong không gian nửa sáng nửa tối chẳng phải chuyện dễ dàng. Nhưng bọn họ đã làm chuyện này nhiều lần nên rất quen thuộc. Lần thứ hai cậu chủ động hôn Trịnh Tại Hiền, làm hắn trở tay không kịp. Khi hai người tách ra còn phát ra một tiếng 'chụt' rõ to làm người ta đỏ mặt.Lúc quay đầu lại, Kim Đình Hựu nghe được mấy nữ sinh bên cạnh thì thầm to nhỏ, xem bọn họ là một cặp tình nhân mà mến mộ. Tai Kim Đình Hựu đỏ lựng, hắng giọng quay đầu lại: "Tập trung xem pháo hoa đi anh, sắp bắt đầu rồi. "Chủ động hôn xong thì ngượng ngùng quay đầu đi chờ pháo hoa tới tựa như không có việc gì, Trịnh Tại Hiền thấy cậu đáng yêu quá. Hắn vùi đầu vào cổ cậu, vui sướng như đứa trẻ con lần đầu tiên được tặng phiếu bé ngoan.Pháo hoa nổ bung trên nền trời một màu rực rỡ, thắp sáng màn đêm, đồng thời cũng thắp sáng nụ cười trên môi Trịnh Tại Hiền.Hắn làm sao vậy chứ? Hắn thật sự thích Kim Đình Hựu, thích đến mức không thể giấu đi, lúc nào cũng muốn tìm cơ hội thổ lộ với cậu. Nhưng hắn muốn chờ đến sinh nhật. Chờ đến ngày sinh nhật hắn là tốt rồi. Trịnh Tại Hiền nhủ thầm trong bụng.21.Cuộc sống của Trịnh Tại Hiền bị đảo lộn. Hắn căn bản không biết hôm nay là ngày nào trong tuần. Hắn chỉ biết khoảng cách đến ngày hắn thổ lộ với Kim Đình Hựu còn bao nhiêu lâu.5 ngày. Hắn thấy bản thân không khác cậu học sinh lần đầu biết yêu. Làm cái gì cũng thấy không thích hợp. Long trọng quá thì sợ dọa người. Đơn giản quá thì sợ không đủ thành ý. Kim Đình Hựu đã ra ngoài cùng đồng nghiệp ăn cơm, lúc đi hắn còn rất luyến tiếc ôm người hôn hôn vài cái, Kim Đình Hựu không còn cách nào phải nói mình sắp trễ, hắn mới bất đắc dĩ thả người.Hắn vốn không ngờ bản thân lại dính người như vậy, đánh răng rửa mặt phải thấy nhau, ăn cơm uống nước cũng phải thấy, thay quần áo cũng muốn thấy. Nói chung là thích quá rồi, phải làm sao, phải làm sao.Người khác đều nói hắn nhìn qua là nam thần lạnh lùng, muốn gọi điện cho hắn cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Ánh mắt sắc như dao của hắn đủ để người ta nhụt chí. Kim Đạo Anh từng nói hắn giống tảng băng đun không chảy, sẽ cứ vậy cô độc tới già. Nhưng giờ hắn nhận ra lý do bản thân cô độc suốt những năm qua thực ra là vì chưa tìm được người có khả năng làm tan chảy tảng băng trong lòng hắn - vừa hay Kim Đình Hựu chính là người ấy.Trịnh Tại Hiền không muốn tự cao nói hắn là bậc thầy yêu đương. Nhưng mấy tháng qua hắn đánh giá biểu hiện của mình không tệ, chắc hẳn có thể so bì với vị trí của Từ Anh Hạo trong lòng Kim Đình Hựu. Tuy rằng không nên đem ra so sánh, nhưng Trịnh Tại Hiền vẫn có lòng tin của hắn.Trịnh Tại Hiền xách xe ra cửa, sinh nhật chỉ ăn bánh ngọt thì sao được, hắn muốn mua một cặp nhẫn đôi cho hắn và Kim Đình Hựu. Mặc kệ cậu có nguyện ý đeo không, nhưng có một số lời hắn nhất định phải nói mới được.Hắn chạy xe đến khu thương mại lớn nhất trong thành phố, trong lúc chờ đèn đỏ thì tình cờ nhìn thấy Kim Đình Hựu đứng dưới ánh đèn sáng trưng của một cửa hàng cao cấp. Hắn đã tưởng tượng rất nhiều lần, sau khi hắn tỏ tình, bọn họ sẽ ôm hôn thắm thiết, hoặc cũng có thể không làm gì chỉ nhìn nhau say đắm, đem những lời từ tận đáy lòng trao nhau, đem mọi khoảng trống gạt bỏ. Chỉ có điều, tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng. Và hình ảnh trước mặt đập tan mọi mơ tưởng của hắn.Trịnh Tại Hiền dụi mắt để nhìn rõ hơn. Hắn thấy Kim Đình Hựu hỏi nhân viên lấy đồng hồ ra, đeo thử lên tay người đàn ông bên cạnh. Người kia dáng vẻ cao lớn, cười rộ lên rất giống một con mèo.Sau đó ngón tay của người kia đụng phải ngón tay của Kim Đình Hựu. Cậu cười rất vui vẻ. Người kia cũng cười rất vui vẻ.Trịnh Tại Hiền siết chặt vô lăng nhìn từ xa, cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt, trong thoáng chốc không thể hô hấp, may mắn không ai nhìn thấy được hắn chật vật và đáng cười nhạo thế nào. Hắn muốn chế giễu bản thân, nhưng vết thương nơi trái tim bắt đầu rỉ máu.Đèn giao thông đã nhảy sang màu xanh, tiếng còi đằng sau vang lên inh ỏi. Hắn khởi động xe, gọi điện thoại cho Kim Đình Hựu, mười giây sau điện thoại bắt máy."Em đang ở đâu?" ""Em ạ?" "Trịnh Tại Hiền nghĩ tới vẻ bối rối trên mặt Kim Đình Hựu. "Em... Em đang ăn cơm với đồng nghiệp, haha..."Kim Đình Hựu chỉ cần nói dối là lắp bắp, sau đó bịt miệng cười xấu hổ. Lúc nào cũng thế."Ừ, tôi biết rồi. Em về nhà sớm, đừng uống rượu."Trịnh Tại Hiền cúp điện thoại, cười tự giễu, Kim Đình Hựu cần gì phải nói dối? Chuyện cậu thích người kia, có phải Trịnh Tại Hiền không biết đâu.22.Đúng như lời hắn, Kim Đình Hựu không ở bên ngoài quá trễ, nhưng trời đã tối hẳn, lúc mở cửa phát hiện Trịnh Tại Hiền không bật đèn, trong phòng khách chỉ có ánh trăng cô đơn cùng hắn. Nhìn hắn rất đáng thương, cậu muốn bật đèn thì bị ngăn lại. "Đừng bật đèn.""Tối nay em không đi ăn cùng đồng nghiệp đúng không?"Cảm giác khó chịu cuộn lên cuống họng: "Không phải em nói đi ăn cùng đồng nghiệp à? Tại sao tôi chỉ thấy hai người với nhau?""Em..."Kim Đình Hựu nói không nên lời, cậu muốn tìm kiếm Trịnh Tại Hiền, tay giơ lên mấy lần cũng không biết nên dừng lại ở đâu. Cậu không biết nên nói cái gì, lời nào cũng không thể nói ra."Nhìn cửa hàng hai người tới, giá trung bình không vượt quá năm con số đâu nhỉ?"Trịnh Tại Hiền muốn nghe Kim Đình Hựu giải thích, hắn nghĩ, chỉ cần Kim Đình Hựu giải thích, cho dù là lời nói dối méo mó, hắn đều sẽ tin tưởng, nhưng cậu không trả lời hắn mà chỉ trầm mặc. Vì vậy, hắn tiếp tục: "Từ Anh Hạo thích những thứ rẻ tiền thế à?""Anh không thích ạ?"Hắn nhìn tay Kim Đình Hựu giữ chặt quai balo, trong giọng nói mang theo lo lắng khẩn trương, cậu lộn xộn nói: "Nếu là anh... nếu như là anh... anh có thích không? Anh thì sao ạ?"Trịnh Tại Hiền đau khổ. Hỏi hắn câu này có ý gì? Hắn chưa bao giờ là vị trí số một trong lòng Kim Đình Hựu đúng không? Nếu như Từ Anh Hạo không nhận lấy, có phải hay không liền đem thứ này đưa cho hắn? Nếu là đồ của người khác thì hắn không cần."Tôi sẽ vứt đi."Kim Đình Hựu thế mà không phản ứng. Trịnh Tại Hiền nhìn cậu sững sờ trong ánh sáng hắt ra từ ngoài cửa sổ.Hắn từng ôm lấy thân thể gầy gò mềm mại của cậu vào ngày đông lạnh lẽo, cũng từng ở trong đêm nóng bỏng đem cậu giữ chặt vào lồng ngực của mình. Nhưng cậu vẫn là cậu. Kim Đình Hựu chưa từng thay đổi. Chuyện trước kia hắn không làm được, sau này cũng không muốn làm nữa.Yên lặng nối tiếp yên lặng trôi qua, Trịnh Tại Hiền nghe được giọng nói của Kim Đình Hựu.Cậu nói câu xin lỗi.Câu nói này khiến Trịnh Tại Hiền càng tan nát cõi lòng."Em thích hắn ta đến thế cơ à?""Đi đi."Ánh trăng ngoài cửa sổ làm mắt hắn cay cay. Trịnh Tại Hiền lau đi giọt nước mắt, đứng lên về phòng ngủ của mình, để Kim Đình Hựu một mình trong phòng khách.Thanh âm sau lưng truyền đến đem Kim Đình Hựu đóng đinh tại chỗ, cậu liều mạng muốn quay đầu lại nhìn xem Trịnh Tại Hiền rốt cuộc dùng biểu tình gì nói ra những lời này, lại không cách nào điều khiển cơ thể. Lời hắn nói khiến tai cậu ù đi. Kim Đình Hựu nghe Trịnh Tại Hiền nói: "Tôi không bao giờ muốn gặp em nữa."-tbc-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me