TruyenFull.Me

Jaeyong Letters

Anh,

Em nhận được thư của anh sau khi anh gửi bốn ngày.

Có giời mới biết em đã cảm thấy như thế nào. Anh coi tình cảm của chúng ta là thứ gì? Là sự thỏa mãn sự thiếu vắng trong lòng khi công việc và học hành cứ đè nén nên một khi đã phủi áo ra đi thì không để lại gì ngoài một bức thư hơn trăm chữ? Thực sự em giận anh lắm, em cũng buồn nữa. Có lẽ là anh bận, là do mưa lớn hoặc là do anh không muốn gặp em để nói chia tay. Anh không biết sao, một lời tạm biệt sẽ không làm em đau như cách ngôi nhà anh vắng lặng treo bảng bán sáng ngày em đến đưa anh đi học.

Em muốn thông cảm cho anh lắm chứ, nhưng anh chẳng nói rõ gì cả. Mà không, bình thường thì anh cũng không cho em bước vào thế giới nội tâm của anh. Dù nó có tươi sáng hay đen tối u ám thì anh vẫn ngăn em lại, chặn một bức tường mà em làm cách nào cũng không phá vỡ được, trong khi bản thân em, em chỉ thiếu nước moi tim em cho anh xem thôi.

Nhưng em không trách anh, đúng hơn là em không thể. Vì ngoài một người bạn, em đâu là gì trong lòng anh nữa? Chúc anh hạnh phúc với điều anh cho là đúng đắn.

Thương,

Tại Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me