Jakehee Knock Knock
Jake không nhớ mình đã ngồi đó bao lâu, thời gian trôi qua trong căn phòng tĩnh lặng với tốc độ của một giọt nước rơi từ vòi đang hỏng. Có lẽ là vài phút đầy gằn cổ và khó chịu, hoặc có thể là hàng giờ trôi qua với sự chậm chạp tàn nhẫn của những khoảnh khắc đau đớn. Căn hộ vẫn vậy, im lặng đến đáng sợ, một loại im lặng có thể nghe thấy được, nặng nề và ngột ngạt. Lớp bụi mờ bám trên kệ sách tạo thành những hình dáng kỳ lạ dưới ánh sáng lờ nhờ, ánh sáng của bóng đèn phản chiếu lên sàn gỗ với màu vàng ửng chết chóc, bầu không khí nặng nề đến mức khiến hắn không thở nổi, mỗi nhịp thở đều phải cố gắng và đau đớn.Mọi thứ đều ở đúng chỗ của nó, nhưng lại hoàn toàn sai lệch, giống một bức tranh quen thuộc nhưng bị ai đó thay đổi những chi tiết quan trọng nhất. Bởi vì Heeseung không còn ở đây nữa, và sự vắng mặt của anh khiến mọi thứ trở nên xa lạ, thậm chí còn thù địch hơn cả.Jake mở mắt, đôi đồng tử trống rỗng lướt qua căn phòng với sự mệt mỏi vô hạn. Một chiếc cốc vẫn đặt trên bàn, hơi nước đã tan biến từ lâu nhưng vẫn còn lại vệt nước khô trên thành cốc, dấu vết nhỏ nhặt của một buổi sáng mà Heeseung sẽ không bao giờ trở lại. Chiếc áo len vắt trên ghế, nếp gấp vẫn y nguyên theo hình dáng vai anh, tạo ảo giác đau lòng rằng người mặc nó sẽ quay lại bất cứ lúc nào, sẽ vươn tay ra và mặc chiếc áo ấy một lần nữa. Và trên sofa, còn một quyển sách lật dở, trang giấy hơi cong lên và đã hơi vàng, mang trong mình câu chuyện mà Heeseung sẽ không bao giờ kết thúc.Những dấu vết của Heeseung vẫn còn, nhưng hắn biết chúng giống những bông hoa đã bị cắt khỏi cành, đẹp trong khoảnh khắc nhưng sẽ không tồn tại mãi mãi. Có lẽ ngày mai, hơi ấm sẽ hoàn toàn biến mất khỏi không khí, thay vào đó là cái lạnh vô cảm của một căn hộ không có chủ. Có lẽ ngày kia, căn hộ này sẽ chẳng còn phảng phất mùi hương quen thuộc nữa, mùi hương của nước hoa mà Heeseung thường xịt mỗi sáng, của cà phê anh thích uống, của chính anh. Và rồi một ngày nào đó, khi hắn vô tình nhìn lại nơi này, có thể hắn sẽ không còn nhớ được nữa rằng trước đây, Heeseung đã từng ở đây, đã từng làm cho nơi này trở nên sống động.Jake không muốn điều đó xảy ra, không muốn quên đi dù chỉ một chi tiết nhỏ nhặt nhất về Heeseung. Nhưng hắn không thể ngăn nó, giống như không thể ngăn được thời gian trôi qua hay ngăn được trái tim mình đập. Hắn đứng dậy, đôi chân vô thức bước đến góc phòng, nơi cửa sổ mở hé, gió lạnh len lỏi vào trong với sự tàn nhẫn của hiện thực.Bên ngoài chẳng còn là một màn đêm tối nghịt, nơi mọi thứ bị bóng tối nuốt chửng và biến mất trong khoảng không. Mọi thứ đã quay trở lại bình thường, một sự bình thường đến mức khiến Jake cảm thấy tức giận. Những tòa nhà cao tầng sừng sững giữa bầu trời đêm, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ từng ô cửa kính, tạo nên những vệt sáng lấp lánh và sống động. Dòng xe cộ vẫn hối hả lăn bánh trên những con đường rộng lớn, kéo theo những dải sáng trắng đỏ bất tận, một dòng chảy không ngừng nghỉ của cuộc sống. Một thế giới sống động, rực rỡ và vẹn nguyên, tiếp tục tồn tại và phát triển mặc dù trái tim Jake đã vỡ thành từng mảnh.Nhưng với Jake, tất cả chỉ là một lớp vỏ bọc mong manh, một màn kịch được dàn dựng để che giấu sự trống rỗng bên trong. Một giấc mộng giả tạo mà hắn không thể tham gia được nữa. Bởi vì nơi này đã không còn là nhà nữa, không còn Heeseung thì cũng không có nhà của hắn, chỉ còn lại một không gian trống rỗng mang tên căn hộ.Hắn đã từng tin rằng thế giới rộng lớn này có chỗ cho cả hai, rằng họ sẽ cùng nhau tạo ra một góc nhỏ của riêng mình trong thành phố bao la này. Nhưng cuối cùng, Heeseung vẫn rời đi, để lại Jake với câu hỏi tại sao hắn lại tin vào điều đó ngay từ đầu.Jake chậm rãi giơ tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào ô cửa kính lạnh buốt, nơi phản chiếu bóng hình của chính hắn, một con người lạc lõng, trống rỗng và đơn độc, với đôi mắt sưng húp và khuôn mặt tái nhợt. Không còn ai đứng cạnh hắn nữa, không còn bóng dáng thân quen bên cạnh. Không còn ai gọi tên hắn với giọng điệu ấm áp và yêu thương. Không còn ai nắm lấy tay hắn và nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.Cơn đau trong lồng ngực không bùng nổ dữ dội, không có những tiếng khóc thét hay cơn giận dữ. Nó chỉ lặng lẽ len vào từng mạch máu, từng tế bào, từng hơi thở, một cách chậm rãi và âm thầm, kiên nhẫn và tỉ mỉ, muốn hành hạ hắn thật lâu, thật lâu, cho đến khi hắn quen với nó và không còn nhớ được cảm giác không đau nữa.Jake khẽ nhắm mắt, hy vọng rằng khi mở ra, mọi thứ sẽ khác đi. Và khi hắn mở mắt ra lần nữa thì bầu trời ngoài kia đã tối hẳn, những ngôi sao lấp ló sau những đám mây. Nhưng nơi này, trong căn hộ này, nó đã tối từ rất lâu rồi, từ khi Heeseung bước ra khỏi cánh cửa lần cuối cùng.Từ căn bếp, tiếng đồng hồ tích tắc vang lên đều đặn và nhàm chán. Một, hai, ba, thời gian vẫn chảy trôi với sự tàn nhẫn của kẻ không quan tâm, không màng đến nỗi đau của con người, không chờ đợi ai cả. Hắn nên làm gì tiếp theo đây, trong cuộc sống mà không còn Heeseung để định hướng?Dọn dẹp căn hộ?
Cất đi những món đồ thuộc về Heeseung?
Tự nhắc nhở bản thân rằng mọi chuyện đã kết thúc và hắn cần phải tiếp tục sống?
Nhưng chỉ nghĩ đến việc chạm vào những thứ đó thôi, Jake đã thấy nghẹn lại, cổ họng như bị ai đó siết chặt. Không phải vì hắn không muốn dọn dẹp, mà bởi vì hắn không thể, không thể chấp nhận việc xóa bỏ những dấu vết cuối cùng của người hắn yêu nhất.Một khi những dấu vết cuối cùng của Heeseung biến mất, có lẽ hắn cũng sẽ chẳng còn gì để bấu víu nữa, chẳng còn gì để nhắc nhở rằng tình yêu đó đã từng tồn tại. Jake dựa lưng vào cửa sổ, mặc kệ cơn gió lạnh lùa qua lớp áo và thấm vào da thịt. Giờ đây, hắn chỉ muốn để bản thân hòa tan vào không gian này, lặng lẽ, vô hình, biến mất khỏi thế gian xô bồ này để không phải chịu đựng nỗi đau nữa.Hắn không khóc, không gào lên, không nói một lời. Nhưng sâu bên trong, có điều gì đó đang rạn nứt không cách nào hàn lại. Nỗi đau ấy không giết hắn ngay lập tức, nó cứa từng chút một, chậm rãi và tàn nhẫn, chờ đợi đến khoảnh khắc hắn sụp đổ.
Cất đi những món đồ thuộc về Heeseung?
Tự nhắc nhở bản thân rằng mọi chuyện đã kết thúc và hắn cần phải tiếp tục sống?
Nhưng chỉ nghĩ đến việc chạm vào những thứ đó thôi, Jake đã thấy nghẹn lại, cổ họng như bị ai đó siết chặt. Không phải vì hắn không muốn dọn dẹp, mà bởi vì hắn không thể, không thể chấp nhận việc xóa bỏ những dấu vết cuối cùng của người hắn yêu nhất.Một khi những dấu vết cuối cùng của Heeseung biến mất, có lẽ hắn cũng sẽ chẳng còn gì để bấu víu nữa, chẳng còn gì để nhắc nhở rằng tình yêu đó đã từng tồn tại. Jake dựa lưng vào cửa sổ, mặc kệ cơn gió lạnh lùa qua lớp áo và thấm vào da thịt. Giờ đây, hắn chỉ muốn để bản thân hòa tan vào không gian này, lặng lẽ, vô hình, biến mất khỏi thế gian xô bồ này để không phải chịu đựng nỗi đau nữa.Hắn không khóc, không gào lên, không nói một lời. Nhưng sâu bên trong, có điều gì đó đang rạn nứt không cách nào hàn lại. Nỗi đau ấy không giết hắn ngay lập tức, nó cứa từng chút một, chậm rãi và tàn nhẫn, chờ đợi đến khoảnh khắc hắn sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me