Take 4: Đọng lại sau cơn mưa
AD 2 đang bị đạo diễn Lee cọc cằn thúc vào đít, anh ta đã gọi tên nam thứ của bọn họ qua bộ đàm đến lần thứ ba trong mười phút vừa qua nhưng vẫn không ai đáp lại."Còn ở đó mà gọi, mau chạy đi tìm ngay chứ!" Anh ta bị quở trách liền mếu máo đứng lên. Sim Jaeyun ngồi bên ghế đạo diễn lúc này vội xua tay hạ hoả."Vẫn còn mười lăm phút nữa. Chú cứ bình tĩnh." Nói xong gã cũng lóc cóc chạy theo trợ lý Jung. Bọn họ ngó vào mấy lớp học trên hàng lang không thấy ai ngoài nhân viên hậu cần, rồi rời khỏi khu giảng đường để đi đến bãi đậu xe.Park Sunghoon vốn dĩ đang phè phỡn hưởng gió điều hoà, líu lo tán phét với quản lý Yang Jungwon thì bị hai gương mặt hằm hằm xuất hiện chình ình bên ngoài cửa sổ doạ cho một phen đứng tim.Vừa mới đẩy cửa ra, chào đón cậu là giọng ca oanh vàng cỡ đại của trợ lý Jung."Cậu đùa tôi đấy à?! Cậu có biết tôi gọi cậu gãy cả lưỡi không?" "Úi xin lỗi." Cậu hấp tập nuốt miếng táo nhai dở suýt nghẹn. "Tôi tưởng còn tận 15 phút nữa cơ." "Còn phải ra căn khung hình nữa chứ! Sao đến lúc này rồi cậu vẫn còn thiếu chuyện nghiệp vậy?" Cậu vội vã rời xe, Sim Jaeyun đứng nép sang một bên nhường đường. Sunghoon bối rối chạy theo sau bước chân trợ lý Jung hối hả, cứ vừa đi anh ta lại vừa kể hết từng lỗi từng lỗi một của cậu ra, rồi thì vấn đề cả đoàn phải vất vả để cho kịp tiến độ thế nào... Park Sunghoon nghe câu được câu mất mà cũng sót cả ruột.Cậu chẳng buồn đáp lại, cứ cúi gằm mặt áy náy như vậy dù rằng trong lòng cũng đang thầm rủa tám đời tổ tông nhà người này. Thế quái nào đẻ ra thằng con lắm mồm như vậy chứ. Trông ngứa mắt thật sự, Sunghoon muốn đưa tay ra ký đầu anh ta một cái. Vậy mà chẳng ngờ hành động đó đã có người giúp mình thay trời hành đạo.Hai mắt Sunghoon sáng rực lên, vừa bất ngờ mà cũng sung sướng lắm. Sim Jaeyun vừa vung tay quất vào gáy trợ lý một cái 'bép' giòn tan. Suýt nữa thì Sunghoon đã mừng rỡ vỗ tay vì hả hê."Mày nói không biết mệt hả? Cậu ấy đã xin lỗi rồi còn gì?""Kìa anh, sao lại đánh em?!""Còn những 15 phút nữa cơ mà, làm sao mà sồn sồn lên thế. Hôm nay mày cũng đến muộn đấy Jung!" Gã túm cổ lôi AD 2 của bọn họ bước đi thật nhanh quay trở về phim trường. Cả quãng đường đều không ngoảnh lại nói với cậu câu nào. Park Sunghoon hiển nhiên nhận ra, gã không chạm mắt cậu đến một giây. Dường như người đó đang cố tình ngó lơ sự hiện diện của cậu mà đến cả khi lên căn chỉnh set và bắt đầu quay, gã cũng để cho trợ lý Jung điều phối thay mình. Cậu chắc chắn hiểu được lý do rồi. Chỉ không nghĩ được một người đặt công việc lên trên tất cả như Sim Jaeyun, một người vốn dĩ sẽ chẳng màng đến những gì xảy ra ngoài lề chuyện phim trường như gã, lại vì sự việc giữa họ ngày hôm qua mà không muốn giao tiếp cùng cậu. Có lẽ cậu đã nói động chạm đến Sim Jaeyun để gã ghét mình hơn nữa... cậu cũng không biết. Nửa muốn giải quyết cho xong, một nửa lại chần chừ chẳng buồn chọc vào tổ kiến lửa.Trời tối kéo đến cùng làn không khí hầm hập ngổn ngang cuối hè làm ai cũng mệt lả nhanh chóng. Sim Jaeyun ngồi lại ở băng ghế sân vận động trường học nhìn từng người từng người rời đi sau một ngày quay, gã thong dong ngửa mặt lên trời nhả hơi khói thuốc. Tiếng bước chân đâu đó phát ra, dừng lại gần phía này, cứ tiến đến rồi lại chần chừ lùi bước. Jaeyun quay sang không lấy làm ngạc nhiên."Sao nào? Bây giờ hết muốn tránh mặt tôi rồi à?" "Ai thèm tránh mặt anh?!" Park Sunghoon cọc cằn vừa nói vừa sải bước huỳnh huỵch tới chỗ gã.Sự thật, suốt đêm hôm qua cậu đã bứt hết mấy lọ hoa trong nhà của mẹ Park, báo hại bà sáng nay lên cơn tiền đình.'Đi hay không đi?'. Kết quả 'không đi' chiếm nhiều hơn. Nhưng đến cánh hoa cuối cùng của bông hoa cuối cùng, cậu quyết định không ngắt nó ra. Ha ha ha... Sunghoon cũng phải tự thấy chính mình rất khôi hài khi vác mặt đến đây từ sớm tinh mơ đến hết ngày thế này chỉ vì một cảnh quay 10 phút. Nguyên cả ngày phục vụ Park Jongseong và dẫn Yang Jungwon dạo chơi trường quay cũng chán chết.Cậu giữ khoảng cách đúng ba chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cái người khệnh khạng ngả lưng kia, cúi đầu cạy mấy mẩu da thừa trên ngón tay."Muốn hỏi gì thì hỏi đi." Jaeyun quyết định mở lời trước. Sunghoon dè chừng dịch mông lại gần một chiếc ghế."Ờm... chuyện hôm qua... sao anh lại biết mà tới?" "Tôi để quên đồ nên quay lại thôi."Thật ra thì có chút lo lắng và tò mò khi thấy cậu ấy ở lại một mình. Nhưng Jaeyun chọn không cần thiết phải giải thích thêm rồi quay sang nhìn cậu. "Mà tôi đã bảo cậu ở nhà rồi. Cậu đến đây nhưng lại tránh mặt người khác lộ liễu quá đấy. Không sợ người ta lời ra tiếng vào à?"Sunghoon chột dạ cũng oan ức vô cùng. "Tôi chỉ... tôi chỉ nghĩ nếu không đến đột ngột vậy thì mọi người sẽ càng trách móc tôi hơn thôi. Tôi đã nói mình không thiếu chuyên nghiệp đến vậy mà..." Cậu liếc sang, thấy người kia cũng đang nhìn mình lại lưỡng lự quay đi."Thật ra... nếu không làm việc thì tôi cũng không có gì khác. Đi làm như bình thường thế này tôi thấy tâm trạng ổn hơn rất nhiều. Vậy nên tôi đã bảo anh cứ coi như không quan tâm đến tôi rồi.""Nhiệm vụ của tôi là đảm bảo mọi thứ ở đây diễn ra trơn tru, kể cả cảm xúc của diễn viên các cậu.""Thì thế mới lạ. Rõ ràng là như vậy nhưng anh lại toàn đi kiếm chuyện chê bai và đôi co với bọn tôi."Nghe Sunghoon giọng lí nhí nhỏ dần, Jaeyun tặc lưỡi một cái. Sunghoon cứ sợ câu trâm chọc ấy sẽ làm gã tự ái nhưng Sim Jaeyun chỉ thở dài một tiếng. "Bất kỳ hoàn cảnh nào cũng cần một người đứng mũi chịu sào tất cả, Sunghoon ạ. Đó là vị trí của tôi. Vừa hay tôi cũng không ngại bị ghét."Sim Jaeyun dập tắt điếu thuốc rồi nói tiếp."Cậu hẳn cũng hiểu, không chỉ riêng ngành làm phim mà ở đâu cũng vậy, cả ngành người mẫu cũng vậy. Cũng giống như Yang Jungwon phải nghe sếp của cậu mắng mỏ hay đi cãi nhau với người ta trong công việc thay cho cậu. Tôi cũng giống như cậu ấy thôi." Bỗng nhiên Sunghoon thấy đôi chút thú vị.Nghĩ lại cũng phải, lúc biết tin cậu đi thử vai mà không nói cho ai, sếp của Sunghoon đã điên tiết với Yang Jungwon thế nào cái tội không quản nổi nghệ sĩ. Sau đó thì dồn hết lịch trình của mọi người trong công ty để một mình nhóc đó gánh vác thay cho hình phạt. Nhớ đến mới hôm trước nó cáu gắt với ekip bên tạp chí do thay đổi phút chót, Sunghoon lúc này mới ngẫm lại.Yang Jungwon thật ra vẫn luôn như vậy, vẫn luôn là người giải quyết hết mọi việc với đủ mọi thái độ.Công việc của Sunghoon hay những nghệ sĩ khác là đối diện với công chúng. Đôi lúc họ đã quên mất những người như Yang Jungwon, hay Sim Jaeyun, những người đứng ở giữa chu toàn mọi thứ trơn tru. Rắc rối, tức giận, áp lực hay tủi nhục, họ vừa có đủ cũng vừa chịu đủ.Cậu ậm ừ trong cổ họng, khi hiểu được thì thật ra cũng không hoàn toàn quên hết những lời trách móc của Sim Jaeyun trước kia. Vì cậu giận rất dai mà. Nhưng đâu đó cũng biết rằng nguyên nhân sâu xa đều vì công việc. Và sau những chuyện xảy ra, có lẽ Sim Jaeyun thật sự chưa từng có ác ý với cậu.Sim Jaeyun tiến lại gần để giữa cậu và gã chỉ còn cách một chiếc ghế trống rồi đặt tay lên vai cậu."Thật lòng mà nói..." Jaeyun thở dài một hơi. "Tôi cũng xin lỗi cậu, vì cách nói chuyện của tôi, vì... đã khiến cậu bức bối. Sunghoon ghét tôi cũng dễ hiểu."
So với buổi tối hôm qua, vẻ điềm tĩnh của Sim Jaeyun không khiến người đối diện phải thu mình cẩn trọng, hay cảm thấy bị coi thường nữa.Hoá ra Sim Jaeyun... cũng có 'ánh mắt của chính trị gia'.
Nghĩ đến mấy chữ đó không biết sao cậu lại vô thức bật cười một mình làm người kia không khỏi tò mò."Tôi nói gì sai sao?"Cậu che miệng tủm tỉm."Không, chỉ là... không biết nữa. Anh đúng là không thể lường được. Lúc thì xấu tính làm người ta phát bực. Lúc lại tốt bụng thế này.""Giờ cậu mới nhận ra sao? Tôi đã đến từ rất sớm chỉ để đảm bảo rằng cậu sẽ không xuất hiện đấy. Vậy mà... chậc."Gã ngán ngẩm chép miệng.Nghe được những lời khinh khỉnh trách cứ ấy lại khiến cơ thể cậu giãn ra, chầm chậm thả lỏng và chìm dần vào suy nghĩ lan man. Ba tiếng "Cảm ơn anh..." sau đó cậu đã buột miệng nói, xong lại cảm thấy không vừa lòng mà nhăn mặt lắc đầu."Mặc dù hôm qua anh đã làm tôi thấy rất tệ, nhưng tôi không hề ghét anh. Tôi hiểu anh quan tâm đến công việc." Sunghoon bặm môi chần chừ một lát. "Tôi ổn mà, tôi không yếu đuối đến mức đó đâu nên anh đừng quá bận tâm. Chỉ là hiện tại không có tâm trạng nói chuyện vui vẻ, nếu phải làm vậy tôi sẽ lại càng gượng gạo hơn. Tôi không có ý né tránh ai hết, cả anh cũng vậy, Sim Jaeyun." Cậu nhắc tên gã ba chữ lại thấy có chút lịch sự quá mức mà trở nên ngượng ngùng. Người trước mặt lại chẳng để ý đến mà khẽ nghiêng đầu, ánh mắt băn khoăn muốn hỏi cho ra.
"Cậu chắc không?"
Gã nhướn mày cao giọng, sau khi nhận được cái gật đầu chắc nịch của người kia thì âm thanh tiếp nối trầm và từ tốn hơn.
"Vậy cậu có nghĩ được điều gì sẽ làm tâm trạng cậu tốt hơn?"
"Tôi không biết nữa. Tôi chỉ thấy sợ... cũng không rõ mình sợ điều gì." Nếu gã không hỏi thì cậu cũng chưa nghĩ đến chuyện phải tìm giải pháp. "Tôi chỉ muốn... biến mất một lát thôi."
Cậu thở hắt ra, hai vai trùng xuống rồi ngước lên nhìn trời. Một khoảng lặng trải dài giữa cả hai. Jaeyun không biết phản hồi nào mới gọi là hợp lý, Sunghoon cũng không còn gì để nói. Bọn họ đều không hẹn mà cùng rơi vào trầm ngâm.
Không khí về đêm nóng nực như một tấm chăn nặng nề phủ kín lấy họ. Cậu nhìn bầu trời mờ mịt không một ngôi sao, chỉ có bóng tối thăm thẳm và làn gió oi bức bủa vây. Sunghoon đột nhiên nảy ra trong đầu suy nghĩ rằng, nếu có thể tan ra theo hơi nóng này, quẩn quanh những tán cây rậm rạp kia như một thứ vô hình vô định thì tốt biết bao.
Một giọt nước lạnh chạm vào làn da cậu, trôi dọc từ khoé mắt xuống mang tai. Mi mắt Sunghoon chớp chớp. Không phải cậu đang khóc. Rồi giọt thứ hai, thứ ba... chẳng mấy chốc, chúng thi nhau đổ xuống những hạt nặng trịch với tốc độ nhanh chóng.Một cơn mưa không ai dự đoán đổ ào xuống vào đúng buổi tối cuối cùng của mùa hè tưởng như đã khép lại. Sunghoon đứng bật dậy, theo phản xạ định chạy đi tìm chỗ trú, nhưng bàn tay Jaeyun bất ngờ kéo lấy cổ tay cậu.Sunghoon sững lại, bối rối nhìn đôi mắt gã nghiêm nghị đang mờ dần sau làn mưa rào."Gì vậy? Ướt hết cả rồi!""Một lát thôi."Sunghoon lúng túng. Nhưng rồi... vẻ nghiêm túc đó như cánh tay vô hình vòng qua giữ chặt cậu ở lại. Chân chẳng bước thêm được nữa, cậu để mặc mình đứng đó nheo mắt nhìn Sim Jaeyun. Người kia nhoẻn miệng cười, hai tay gã đưa ra nâng khuôn mặt ngơ ngác của cậu hướng lên trên.Bọn họ ngước mặt về phía bầu trời.
Những hạt mưa nặng trĩu và dày đặc rơi ào ào trút xuống khiến tầm nhìn của cậu mờ mịt, và hơi thở khó khăn gấp gáp. Nhưng chớp mắt trong một khoảnh khắc, Sunghoon lặng người, cậu bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm đến lạ thường.Cậu đớp lấy những giọt nước, đôi mắt dần thích nghi đã có thể mở to hơn. Mưa chạm vào da thịt vừa rát vừa lạnh buốt nhưng cũng khoan khoái mát mẻ.Mọi thứ như được gột rửa dù rằng cậu không rõ cụ thể là gì. Chỉ biết trong giây phút này, Sunghoon cảm nhận bản thân đang hòa vào thứ nhịp điệu dịu dàng mà cũng ngang tàng của đất trời. Cậu trôi theo dòng nước trôi đi cùng bụi bẩn và cái nóng nực mùa hè.
Lúc này, Sim Jaeyun khoác túi xách lên vai, kéo tay Sunghoon nói vang trong tiếng mưa ồn ào."Chạy nào!"Gã cầm tay cậu băng qua sân trường vắng người, đạp lên lớp cỏ nhân tạo khiến nước bắn lên tung toé. Đôi chân cậu vô thức chạy theo không nói không hẹn mà đều đều từng nhịp cho đến khi hai thân ướt sũng như chuột lột dừng lại dưới mái hiên nơi sảnh trường, vừa thở hổn hển vừa hấp tấp lau mặt mũi. Sunghoon xì nước mưa ra khỏi mũi, quay sang nhìn Jaeyun bằng biểu cảm kinh ngạc."Má! Anh bị điên à?"Jaeyun vuốt ngược mái tóc vàng của gã, nói giữa nhịp thở dồn dập và miệng cười mở lớn."Cậu vừa biến mất được vài phút rồi đấy."Câu nói nhẹ tênh ấy làm Sunghoon nghệt ra mất một lúc. Thế rồi... cậu cứ vậy mà bật cười phá lên. Ngốc nghếch thật. Ấu trĩ thật đấy...Đầu óc của trợ lý đạo diễn quả thật là cái gì đó không tầm thường chút nào.
Sunghoon không biết phải phản ứng với một màn khôi hài đó như thế nào nữa, chỉ biết cười một cách bất lực trong khi đang cố vắt nước lõng bõ trên người mình. Vì phiền thoái mà phồng má hậm hực những lời trách móc. Gã cũng cười theo. Âm thanh hoà cùng tiếng mưa tầm tã.
Park sunghoon ủ rũ nhìn bầu trời xám xịt. Ngày hôm nay là buổi học cuối cùng trước khi bước vào kỳ nghỉ hè. Nhưng thay vì háo hức, cậu sau khi nhận lại bảng điểm thì tâm trạng tệ đến nỗi ngồi bần thần đến nguyên ngày. Cứ tưởng rằng trận mưa cuối cùng của mùa hè đã qua, không ngờ đến hôm nay tan học trời lại như trút nước thế này. Lục tìm khắp nơi không tìm được chiếc ô nào, trong trường nhìn quanh cũng không còn bóng dáng ai dở hơi ở lại đến 6 giờ chiều, cậu đành một mình chán nản chờ đợi và cầu mong trời nhanh ngớt. 'Bịch'.Park Sunghoon giật mình ngoái lại sau liền trông thấy cảnh tượng cậu nam sinh đeo cặp kính dày vừa trượt ngã dập mông trên nền đất. Cậu như bắt được con mồi ngon mà lao vọt tới.Sunghoon đỡ cậu bạn dậy, còn chu đáo phủi phủi lớp quần đen dính bụi bẩn rồi nở nụ cười chân thành vô cùng nhìn con nhà người ta. "Bạn gì có mang ô không, cho tớ đi nhờ đến ngayyyyyyy ga tàu thôi nha." Chữ 'ngay' đó kéo dài và cao vút. Nhưng đáp lại cậu, nam sinh kia chỉ lắc đầu, mở cuốn sách trong tay và đưa nó lên đỉnh đầu mình."Tớ chỉ có thứ này thôi." Sunghoon hụt hẫng bĩu môi một cách chán nản. Nhưng cũng ngay khi đó lại để ý thấy tựa đề của cuốn sách kia. "'Kết hôn cùng antifan?' Chà... cậu đọc kiểu sách nhạt nhẽo này sao?" "Không hẳn đâu. Lời văn rất hay và cách khai thác cũng mới mẻ lắm." Tựa sách ra mắt vào năm 2010, mặc dù nó khá nổi tiếng nhưng Sunghoon lại thấy thể loại và cốt truyện này thật sự rất viển vông thiếu thực tế. Cậu nhoẻn miệng cười chê bông đùa, cằm hếch cao ra điều thể hiện."Tớ dám cá là qua một thời gian nữa thôi nó sẽ chìm dần, có khi cậu là người duy nhất đọc cuốn sách này cũng nên." Đáp lại ý kiến trái chiều đó, nam sinh kia chẳng có chút nào tự ái mà cười nhẹ. "Còn tớ thì nghĩ nó sẽ sớm được chuyển thể thành phim đấy. Cậu sẽ không lường trước được mức độ nổi tiếng của nó đâu." "Gì chứ? Cậu muốn đặt cược không?" Sunghoon vênh mặt trêu đùa."Được thôi. Nếu cuốn truyện này được chuyển thể, cậu nhớ mời tớ một bữa nhé!""Đổi lại thì sao?"Người đối diện nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi đưa ngón tay chỉ vào lon nước phía bên cạnh balo của cậu, vẻ mặt tràn đầy tự tin."Tớ sẽ mua Milkis đào cho cậu." Sunghoon ngửa cổ bật cười trước vẻ ngây ngô đó. Cuối cùng quyết định không đáp lại, cũng không có ý từ chối hay chấp nhận kèo cá cược ấu trĩ đó.Cậu rút từ balo cuốn sách giáo khoa dày cộm đưa lên chắn trên đỉnh đầu mình, chân sải bước mặc kệ nam sinh kia ở lại để chạy khỏi mái hiên và hoà mình vào làn mưa nặng hạt. Nhưng không biết vì sao Sunghoon đã dừng bước và quay lại phía người kia."Ok! Tớ chấp nhận!" Cậu nói lớn. "Tớ là Park Sunghoon lớp 4 năm 1. Sau này muốn đưa milkis thì cứ gọi tên nhé!"Park Sunghoon quay lưng chạy vọt đi, không đợi người kia kịp trả lời.
Cậu nhận ra mình chưa từng hỏi tên nam sinh ấy. 6 năm sau đó, cuốn tiểu thuyết được chuyển thể lần đầu thành phim Hoa ngữ và lần thứ 2 vào năm 2020.Nhưng cậu chưa từng gặp lại người đó.
Park Sunghoon cong hai ngón tay thành một vòng tròn đưa ra phía trước, vừa đúng góc độ tạo thành một mắt kính giả trước hai mắt người kia.Giây phút nhận ra ấy, cảm giác thân quen khiến Sunghoon kinh ngạc và cũng mừng rỡ thốt lên."Sim Jaeyun, năm nhất trường cấp ba Pankok. Chúng ta thật sự từng biết nhau?!"Không phải mượn tư cách bạn học cũ mơ hồ để châm trọc cậu. Cậu và gã thật sự đã từng gặp qua.Ký ức về ngày hôm ấy giống như một giấc mơ trưa hè bị phủ bụi thời gian, những gam màu mờ ảo tan theo hơi nước bốc lên. Cậu đã quên đi anh bạn nhỏ ấy cùng lời cá cược vô thưởng vô phạt mình từng nói ra.Chỉ cho đến khoảnh khắc này."Anh đã biết ngay từ đầu?"Sim Jaeyun khẽ cong môi, thản nhiên gật đầu."Sao anh không nói cho tôi biết chứ?"Gã bật cười, hai mắt cũng mở to không giấu nổi sự bất ngờ. "Cậu nhớ thật à? Lâu vậy rồi đấy. Tôi không nghĩ cậu sẽ nhận ra tôi. Cũng không thấy đó là chuyện gì quan trọng phải nói ra."Mùi mưa, mùi áo quần thấm nước, cả tiếng tim đập mạnh một cách lạ lùng. Hình ảnh những ngày tháng thiếu niên nhộn nhịp sôi nổi ấy hiện ra mỗi lúc một rõ nét."Hình như tôi không gặp lại anh sau đó bao giờ.""Tôi đã chuyển đi trong kỳ nghỉ hè.""Không thể tin được sự trùng hợp này... thế mà anh nỡ đối xử với bạn học cũ lạnh lùng như vậy." Cậu lại chẳng thấy như bị gã lừa một vố, so với cảm giác chạnh lòng thì phần vui chiếm nhiều hơn. "Anh cũng nhớ hết mọi chuyện.""Thế nào? Tôi cũng vẫn nhớ cậu còn nợ tôi một kèo thua đấy."Cậu há hốc miệng khó tin."Được rồi. Tôi nhận món nợ năm xưa. Anh muốn tôi chiêu đãi một bữa đúng không?"Người trước mặt hơi cong môi tỏ ý cân nhắc. Tay gã đưa ra quệt đi vệt nước trên trán cậu, sau đó vuốt ngược mấy lọn tóc dính bết của Sunghoon về phía sau. "Giờ tôi đổi ý rồi.""Chậc, vậy ngày trợ lý đạo diễn muốn tôi trả kẻ này thế nào đây? Sashimi? Rượu Cao Lương, hay.. tiền mặt?"Gã lấy lại cuốn sách từ tay cậu để nhét lại vào túi của mình. Ánh cười nhàn nhạt với tông giọng thanh mảnh."Park Sunghoon, nếu cậu thật sự không ghét tôi, tôi muốn cậu hãy thoải mái xem tôi như một người bạn cũ." Sim Jaeyun cong bên chân mày thoải mái. "Hãy đến tìm tôi khi có bất kỳ khó khăn gì. Để tôi được làm tròn trách nhiệm trợ lý đạo diễn của mình. Tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ cậu... Tôi chỉ có yêu cầu đó thôi."
'Ánh mắt chính trị gia' ấy điềm đạm nhưng cũng xen lẫn vẻ gần gũi phóng khoáng, điều mà thật hiếm khi cậu nhận được từ gã trợ lý khô khan này. Nhưng khi đối diện rồi, có thể gì vô hình vô danh đã hiện hữu chuyển mình. Trận mưa đang ngớt dần, không gian tĩnh mịch trở lại kéo theo làn gió cuối ngày dịu mát thoảng qua. Đâu đó trong cái hun hút êm ả này, một đốm sáng li ti hiện ra trên bầu trời đã quang đãng trở lại mang đến sự khác lạ khó gọi tên. Sự biến đổi ấy như thể một nút thắt nào đó vừa được tháo gỡ.Park Sunghoon đã không còn là cậu nhóc năng động của ngày ấy. Sim Jaeyun cũng hoàn toàn mất đi vẻ mọt sách ngây ngô của gã. Cậu không còn vô lo vô nghĩ với mọi thứ xung quanh và học được cách im lặng, tách biệt với thế giới không thuộc về mình. Sim Jaeyun thì biến thành một cục đá tôn chỉ công việc, nụ cười trên môi trở thành điều hiếm hoi.Nhưng chính Sim Jaeyun ấy, người chỉ lướt qua đời cậu trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lại đang đứng trước mặt Park Sunghoon của 10 năm về sau. Một đoạn thời gian mờ nhạt bị lãng quên, còn hiện tại là sự thật.Sim Jaeyun, kẻ mà từ lần đầu tiên mở miệng ra đã nói lời phê phán, kẻ mà cậu từng cho anh ta nằm trong hệ toạ độ xa lánh của mình và anh ta hẳn cũng từng liệt cậu vào danh sách đen. Một kẻ lúc nào cũng đứng ngoài rìa cảm xúc người khác để điều phối mọi thứ theo lịch trình như con robot, giờ đây đang ở trước mặt Sunghoon, đôi mắt dịu dàng, lời nói bình thản. Lần gặp gỡ này bắt đầu với vài khúc mắc để đi đến giây phút hội ngộ thân quen đầy bất ngờ này cùng với nhiều điều chẳng kịp nói ra.
Cậu không đáp lại, chỉ mỉm cười nhìn người đối diện thật lâu đến khi ngoài kia chỉ còn tiếng lách tách những hạt mưa cuối cùng chạm vào cỏ cây.
Cơn mưa qua trả lại màn đêm vắng lặng, vạn vật nhẹ nhàng xuyên qua sự ẩm ướt và vươn mình trở về hiện trạng vốn có. Cũng có gì đó như chồi non trỗi dậy, cùng với khoảng cách hai người mở ra một chương sách mới mẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me