TruyenFull.Me

Jakehoon Hoonjake Oneshot

Mưa đêm lặng lẽ rơi trên mái ngói cũ kỹ của căn gác nhỏ nơi Jake sống một mình. Thành phố đã lên đèn, nhấp nháy như mời gọi những linh hồn lạc lối. Jake đứng tựa vào khung cửa sổ, điếu thuốc cháy dở kẹp giữa hai ngón tay run run, ánh mắt u uẩn nhìn vào khoảng tối không đáy phía trước. Gió lạnh lùa qua, kéo theo hương hoa sữa nồng nàn và cả hồi ức nặng trĩu — về một người.

Sunghoon.

Một cơn gió mạnh tạt qua, thổi bay những mảnh ký ức từng cố gắng chôn sâu. Jake nhắm mắt lại, hình ảnh Sunghoon hiện lên rõ mồn một như một ám ảnh. Mái tóc đen nhánh, đôi mắt xếch ánh lên nét kiêu ngạo và giọng nói trầm khàn tựa liều thuốc phiện ngọt ngào.

"Jake...em biết rõ anh là điều nguy hiểm. Sao còn cứ lao vào như thiêu thân thế này?"

Jake đã từng bật cười khi nghe câu đó. Khi ấy, anh vẫn còn nghĩ mình đủ mạnh để không bị nuốt chửng.

Mùa hè năm ngoái, lần đầu họ gặp nhau trong một buổi tiệc kín của giới underground — nơi ánh đèn neon lập lòe và khói thuốc lả lơi uốn lượn trong không khí. Jake chỉ là một người mẫu trẻ mới nổi, còn Sunghoon là nhiếp ảnh gia danh tiếng, nổi tiếng với vẻ ngoài lạnh lùng và tính khí thất thường. Nhưng không ai có thể phủ nhận: khi anh cầm máy ảnh, thế giới như run rẩy dưới ánh nhìn của anh.

"Ngẩng mặt lên một chút...đúng rồi...ánh mắt đó, giữ nguyên," Sunghoon khẽ nói trong lúc đưa ống kính lại gần, giọng anh đủ thấp để khiến Jake rùng mình.
"Ánh mắt như thể em sắp rơi xuống vực vì anh."

Jake cười, nhưng là cười cho chính mình — vì rõ ràng anh đã bắt đầu rơi thật.

Những lần gặp gỡ sau đó giống như một vũ điệu quyến rũ mà nguy hiểm. Sunghoon đến rồi đi như gió thoảng, luôn mang theo một chút bí ẩn, một chút tàn nhẫn. Anh không bao giờ nói yêu Jake. Nhưng cũng chẳng để Jake rời đi.

"Anh không phải kiểu người mà em nên yêu," Sunghoon từng nói, khi họ nằm cạnh nhau trong căn phòng ngập mùi da và rượu mạnh. Ngón tay anh vuốt nhẹ xương quai xanh của Jake, nơi vừa mới đỏ lên vì dấu răng.

Jake quay sang, ánh mắt ngân ngấn nước:
"Nhưng em không yêu vì nên hay không nên."

Sunghoon bật cười, tiếng cười như dội thẳng vào ngực Jake. Anh không trả lời. Anh chỉ cúi xuống, đặt môi lên cổ Jake — như thể thay vì yêu, anh chọn cách chiếm hữu.

Jake không đếm được bao nhiêu lần anh khóc một mình sau mỗi đêm bên Sunghoon. Anh không gọi điện, không nhắn tin, chẳng hỏi thăm. Mỗi lần gặp lại, Sunghoon chỉ kéo Jake vào vòng tay, hôn anh ngấu nghiến như một cơn nghiện đang lên cơn thèm thuốc, rồi lại bỏ đi như chưa từng có gì tồn tại.

Vậy mà mỗi lần thấy Sunghoon, Jake vẫn lao đến. Như con thiêu thân say ánh sáng. Như người khát nước uống phải nước biển — càng uống càng khát, càng yêu càng đau.

Một đêm cuối thu, Jake đến studio của Sunghoon mà không báo trước. Ánh đèn mờ nhạt, khói thuốc lơ lửng trong không trung. Sunghoon đang ngồi bên bàn, ly whisky sóng sánh trong tay. Thấy Jake, anh chỉ nhếch môi:
"Lại đến à?"

"Anh chưa bao giờ ngăn em," Jake đáp, giọng nhẹ như sương.

Sunghoon im lặng. Mắt anh sâu hun hút, lạnh lùng như mặt nước hồ không đáy.

Jake bước lại gần, gương mặt mờ nhòa trong ánh đèn vàng ảm đạm.
"Em không chịu nổi nữa, Sunghoon. Em như đang chết dần vì anh."

"Vậy thì đi đi," Sunghoon khẽ nói, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn gỗ.
"Tự cứu lấy mình, Jake."

Jake bật cười. Cười mà nước mắt lăn dài.
"Em đã thử rồi. Nhưng anh là liều thuốc em không dứt ra được."

Sunghoon đứng dậy, bước lại gần. Bàn tay anh nâng cằm Jake lên, ép ánh mắt họ chạm vào nhau. Gương mặt Jake ửng đỏ, đôi môi khẽ run, tim đập nhanh như thể chỉ cần một cái chạm nhẹ nữa thôi là mọi lý trí sẽ sụp đổ.

"Em không biết anh đã cố đẩy em ra bao nhiêu lần," Sunghoon thì thầm.
"Nhưng em cứ bám lấy anh như định uống trọn độc dược, rồi mong nó biến thành rượu vang."

Jake mím môi.
"Vì dù biết là độc, em vẫn muốn được uống từ tay anh."

Một giây sau, môi họ chạm vào nhau — dữ dội, mê loạn, không chừa lại bất kỳ khoảng trống nào cho lối thoát.

Cuộc tình của họ không có ngày mai. Chỉ có hiện tại. Một hiện tại đầy ngộp thở và ngọt ngào như tội lỗi.

Jake biết anh đang lạc lối, nhưng không thể dừng lại.

Vì có những người...sinh ra để làm nhau đau.

Nhưng vẫn yêu.

Jake vẫn nhớ rõ cảm giác khi môi Sunghoon phủ lên môi mình đêm ấy — như một vết hôn in sâu vào linh hồn, chẳng thể xóa nhòa bằng bất kỳ lời lý trí nào. Nó vừa mềm mại như cánh hoa nở rộ giữa mùa đông, vừa đậm đặc như rượu mạnh ngâm lâu năm khiến tim phập phồng say sưa đến lạc lối.

Từ cái chạm ấy, Jake biết — mình không còn lùi được nữa.

Anh đang ngã. Không phải ngã vào tình yêu, mà là rơi xuống một nơi tối tăm hơn, lấp lánh hơn, nơi có hương khói ám mờ ánh mắt, nơi sự đau đớn và đam mê đan xen nhau thành một chất gây nghiện lạ lùng. Chỉ cần một lần hôn của Sunghoon thôi, là mọi định hướng trong Jake chao đảo. Như đang bị kéo vào một vòng xoáy không trọng lực, vừa chóng mặt, vừa ngây ngất.

Jake không thể đếm được bao lần bản thân ngồi trên giường, hai tay ôm lấy tấm lưng lạnh lẽo trống trơn, cố tìm lại hơi ấm vừa vụt mất. Những dấu hôn Sunghoon để lại trên cổ anh như những dấu ấn ám chú — chúng không mờ đi theo thời gian mà ngược lại, hằn sâu hơn mỗi lần anh nhớ đến.

"Jake."
Giọng Sunghoon vang lên từ phía sau, trầm và khàn, kéo Jake về với thực tại.

Căn phòng vẫn mờ ánh vàng của đèn ngủ, rèm cửa đung đưa theo gió khuya. Jake quay lại, ánh nhìn như phủ một lớp sương.

"Anh không nên đến nữa," Jake nói, nhưng giọng anh quá yếu ớt, như một lời thú nhận chứ chẳng phải cấm cản.

Sunghoon bước đến, từng bước chậm rãi mà vững chắc. Anh đứng đối diện Jake, ánh mắt sâu như hút hồn.
"Nhưng em vẫn mong anh đến, phải không?"

Jake im lặng. Làm sao có thể phủ nhận, khi trái tim vẫn nhói lên mỗi lần cửa mở?

Sunghoon ngồi xuống giường, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ lên gò má Jake. Cái chạm ấy nhẹ như gió, nhưng đủ sức thổi tung mọi phòng bị.

"Em biết không," anh thì thầm, giọng nói như rót mật vào tai.
"Mỗi lần em nhìn anh như thế...anh lại muốn nhấn chìm cả hai chúng ta."

Jake nghiêng đầu, ánh mắt mờ ướt:
"Anh đã làm rồi."

Và anh không hối hận. Dù đã bao lần nói với bản thân phải thoát ra, phải bước đi, nhưng mỗi lần Sunghoon chạm vào môi anh, Jake lại như trôi tuột khỏi bờ bến của mình, trượt dài trong một cơn mê giữa thiên đường và địa ngục.

Sunghoon cúi xuống, môi anh lần nữa tìm đến môi Jake, nhưng lần này không vội vã. Đó là một nụ hôn nhẹ như sương đêm chạm vào hoa, như muốn thử xem liệu Jake còn run rẩy không. Và tất nhiên anh vẫn run — không phải vì lạnh, mà vì quen thuộc đến phát sợ.

Nụ hôn ấy kéo dài, không phải vì yêu thương, mà vì cả hai đều biết: đó là thứ duy nhất giữ họ lại gần nhau.

Jake cảm thấy mình đang trượt dài. Từ đầu lưỡi Sunghoon truyền vào anh một vị ngọt kỳ lạ — không hẳn là vị của đam mê, cũng chẳng đơn thuần là dục vọng. Nó giống như một thứ rượu cấm: mê hoặc, nguy hiểm, nhưng khiến người ta mỉm cười trong hoang mang, vì biết rõ mình đang tự hủy mà vẫn không dừng lại được.

Sunghoon ghì chặt Jake hơn, môi lướt xuống cổ, những nụ hôn như rắc muối lên vết thương chưa kịp lành. Hơi thở anh phả bên tai, giọng khàn khàn như đang run lên trong khao khát:
"Anh là độc dược, Jake...và em đã uống trọn anh, từng giọt một."

Jake mím môi, đôi mắt nhắm lại. Anh chẳng cần thuốc giải.
Vì ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nếm thử vị ngọt ấy, anh đã chấp nhận — cái chết mang tên Sunghoon là cái chết đẹp nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me