Jensoo Con Trai Con Gai
Trí Tú ngủ rất nông, ngoại trừ lúc say xỉn thì rất dễ thức giấc. Chẳng hạn như lúc này, nghe bên cạnh động đậy liền nhanh tay chộp lấy theo quán tính, con mắt còn không thèm mở đã nhựa giọng mà nói"Em đi đâu, mấy giờ rồi mà em dậy sớm vậy"Bị chộp lấy Trân Ni giật mình một cái, nhìn người kia mắt vẫn nhắm mà miệng đã luyên thuyên nói liền cười đánh vào tay người kia."Cậu hai, hôm nay nhà cúng thất cuối cho cô cả. Cậu hai ngủ một tí để lát còn quỳ mà làm lễ tránh bị mệt" Trân Ni dỗ dành người kia"Thôi..." Trí Tú ngồi dậy gương mặt say ke "Để cậu đi với em...""Không cần đâu cậu hai, con xuống bếp mà. Cậu xuống đó làm gì...""Để người hầu nó làm, em làm chi" Trí Tú gắt gỏng. Trân Ni liền nhẹ giọng"Cậu cũng phải để con tròn đạo làm dâu chứ, được không. Cậu ngủ thêm một tí đi, lát con nấu nước cho cậu tắm"Trí Tú nghe vậy cũng không giận nữa, liền nằm xuống ngủ, vì vẫn còn mệt nên liền thiếp đi ngay. Trân Ni thay đồ xuống bếp giúp người làm"Mợ hai, mợ hai dậy sớm vậy. Mấy chuyện này để tụi con làm được rồi...""Em không ngủ được, dậy sớm quen giấc rồi, để em xuống phụ mọi người" Trân Ni xoắn tay áo lên chuẩn bị phụ thì thấy gì đó bỗng hết hồn"Không phải mọi thất đều cúng đồ chay sao? Sao hôm nay lại nấu đồ mặn vậy ạ?""Dạ mợ hai, hôm qua trong nhà cũng đã mua sẵn đồ chay. Không biết vì sao ông hội lại kêu đổi đồ. Không cho nấu chay, nói có khách nên muốn nấu đồ mặn. Nấu đồ ngon đãi ạ" con Tâm lên tiếng khiến Trân Ni nhíu mày.Trí Tú nghe tiếng Trân Ni gọi liền ngồi dậy, thấy Trân Ni đang gấp sẵn đồ cho mình liền nắm kéo lại để Trân Ni ngồi lên đùi, đôi mắt nhíu gán mở to"Cậu hai...""Mấy chuyện như vậy không cần làm. Cứ để người hầu nó làm được rồi...""Cậu hai, ngay cả làm lễ thất cuối cho cô cả cậu cũng không cho em làm. Sao em xứng làm con dâu khi không làm gì được cho gia đình" "Không nói nổi em" Trí Tú lắc đầu kéo Trân Ni đứng dậy "Em lên nhà trước đi, đợi cậu tắm rồi cậu sẽ lên""Dạ" Trân Ni miệng dạ nhưng vẫn ở lại xếp đồ cho Trí Tú. Thấy trong đồ có cái gì đó như miếng vải dày hình chữ nhật, còn có móc cài."Gì vậy? Khăn à? Khăn sao lại có móc cài?"Nhìn mãi không ra nên Trân Ni cũng dẹp sang một bên. Đem cất vào trong rương đồ dưới giường. Rồi đi lên nhà trên dọn dẹp bàn thờ cho cô cả để lát còn cúng kiếng."Sao mợ hai dậy sớm vậy" Thái Anh đi lên nhà hỏi"Con dậy không sớm lắm...""Mợ hai, sao lại xưng con với em? Phải xưng mợ chứ, cậu hai mà nghe cậu hai la em chết.." giọng Thái Anh nhỏ dần rồi đi về phía bàn mà ngồi. Lệ Sa chạy từ dưới lên đem một ly nước chanh nóng. Cả hai đứa cứ quấn quít lấy nhau."Hừ, em mà biết sợ sao" Trí Tú đi lên, tóc vẫn còn ướt dính vào trán nhưng càng điểm tô lên khuôn mặt tạc tượng."Cậu hai, sao lại không lau khô đầu. Để như vậy sẽ bệnh đấy" Trân Ni lo lắng vuốt những
giọt nước lăn tăn trên khuôn mặt Trí Tú."Cậu quen rồi" Trí Tú nắm lấy tay Trân Ni mà cười. Cả Thái Anh và Lệ Sa đều cảm thấy nghẹn cả họng vì màn này."E hèm" tiếng ông hội đi lên, đi sau là tiếng batoong nhịp đều đều" Muốn làm gì thì về phòng, ở đây chỗ bàn thờ mà cứ làm ra loại chuyện không ngửi nổi. Đúng là loại thất học""Cha, sao cha lại nói mợ hai như vậy" Thái Anh phản bác"Ta nói sai sao?" Ông hội ngồi xuống nhìn Thái Anh rồi nhìn "con dâu" . Trân Ni liền rót cho ông hội tách trà."Con...mời ông" Trân Ni cung kính. Trí Tú liền đỡ giùm Trân Ni."Cha, vợ con mời trà cha""Hừ,để đó đi" ông hội hậm hực, cứ mỗi lần muốn làm gì Trí Tú liền chặn trước.
Bốn bà cũng đi lên trước, đợi gia nhân dọn đồ ăn sáng lên"Con ba đâu?" Ông hội nhìn quanh"Con còn bệnh nên em cho nó ở trong phòng..." bà hai lên tiếng thì bị cắt ngang"Bộ bệnh hay chết mà cứ ru rú trong đó. Kêu nó ra đây, ở nhà mà chả bao giờ thấy cái mặt nó ló ra ngoài. Đi vô kêu ra đây mau""Dạ" con Hiền đi vô kêu, cô ba từ từ lên ngồi vào bàn, đôi mắt sưng húp trong tàn tạ vô cùng."Đi vô trang điểm cho tươi tắn vô, cái thứ đàn bà nhìn vô là thấy nhà thất bát rồi. " ông hội gầm gừ, không quan tâm tại sao con mình bị như vậy. Cô ba liền nhanh chân về phòng trang điểm thay đồ. Đợi cô lên ngồi thì bà cả lên tiếng gọi gia nhân dọn đồ ăn lên."Sao lại là đồ mặn, bây quên hôm nay cúng thất thì nhà phải ăn chay sao?" Bà cả nhìn đồ ăn mà hỏi"Dạ là...""Là tôi kêu tụi nó làm đồ mặn, chỉ là cúng cái thất mà cũng bày đặt rườm rà. Nó sống ăn mặn chứ có ăn chay đâu mà phải cúng chay cho nó." Ông hội liền gắp một đũa mà ăn" Phiền phức"Bà cả nghẹn cả lời trong họng, ngay cả cúng chay cho con gái mình cũng không được phép sao?"Cha, đã cúng hết 6 thất chay rồi, còn có thất cuối cha cũng nên để cho tụi nó làm đồ chay dâng cúng cho đúng chứ " Trí Tú lên tiếng đỡ"Không cần, hôm nay nhà có khách. Chuyện cúng kiếng gì đó thì bỏ đi không cần làm...""Ông..." bà cả tính lên tiếng thì bị ông hội trừng mắt nên im bặt. Bà ăn cơm mà nước mắt rơi xuống cơm mặn chát.Gia nhân đem lên bàn thờ, là đồ chay."Bộ bây đem lên cúng đồ chay à?" Ông hội ngạc nhiên"Dạ, mợ hai lúc nảy nấu nồi nhỏ đồ chay chỉ để cúng thôi. Nên nấu không có nhiều lắm thưa ông" con Hiền nói"Ai mướn ai sai cô làm việc này vậy" ông hội hất cằm về phía Trân Ni"Là con kêu, hôm nay con muốn ăn đồ chay nên kêu vợ con làm. Không nhớ là cúng thất, may mà vợ con tinh ý làm thêm để cúng" Trí Tú lại ra mặt khiến ông Hội không nói được gì liền ăn bỏ tức. Bà cả len lén nhìn Trân Ni như lời cảm tạ.Hôm nay ông hội không đi tỉnh như mọi ngày, dường như đúng là có khách tới. Ông đuổi cả bà hai, bà ba và bà tư xuống. Chỉ để lại bà cả và hai đứa con gái. Có cả Trí Tú, thấy ai cũng xuống nên Trân Ni liền đứng dậy thì bị Trí Tú nắm lại"Em đi đâu?""Cậu hai, có khách khứa thì để em xuống dưới bếp làm đồ ăn mang lên""Nhà không thiếu tiền, cũng không thiếu người làm. Em cứ ngồi đây, khách của cậu cũng là khách của em""Nó xuống cứ để nó xuống, đàn bà con gái không biết gì lên đây hóng hớt cái gì?" Ông hội lên tiếng cáu gắt"Đây là vợ con, không phải ai khác sao phải đi xuống?""Đến má mày còn phải xuống thì con dâu là gì?""Má con là vợ lẽ, xuống cũng là lẽ đương nhiên. Vợ con là chính thất, giống như má cả đang ngồi cạnh cha vậy. " Trí Tú so sánh làm ông hội sầm mặt"Cậu hai, hay là thôi..." Trân Ni sợ hãi"Thôi cái gì? Em mà xuống chính là làm mất thể diện gia đình này đấy""Hừ, nó là ai mà đến mức như vậy" ông hội cười khẩy"Cha muốn người ta nói con vô trách nhiệm? Hay muốn người ta nói nhà này có một thằng con trai không ra gì? Vậy ý cha đang muốn làm mất thể diện của con hay là của cả gia đình?""Mày...""Thôi ông, cứ để nó ngồi đó. Dù chưa cưới nhưng mà ai cũng biết con Ni là vợ thằng hai rồi. Khách khứa đến không thấy lại lời ra tiếng vào không hay đâu" bà cả vuốt giận chồng mình, ra hiệu Trân Ni ngồi xuống.Lát sau có một chiếc xe đi vào sân, ông hội vui mừng liền chạy ra đón."Ông cả Trần, quý hóa quá để ông đến nhà chơi" ông hội đồng lên tiếng, tay bắt mặt mừng với ông ấy. Theo sau còn có một cậu thanh niên trạc tuổi Trí Tú, vẻ ngoài bảnh bao không kém. Trí Tú thấy vậy liền lịch sự bắt tay với cậu ta. Ông hội và bà cả nhanh chóng mời họ vào nhà."Đường đi có xa có mệt không ông cả" ông hội tự tay rót cho ông cả một tách trà và cả con trai ông ta"Không xa lắm, đều là chuyện quan trọng không tính đường xa khà khà""Dạ vâng vâng, không biết cậu ba đây vừa mới về nước" ông hội đẩy tách trà về phía người con trai đó."Vâng, hôm nay con theo cha để bàn chuyện cưới xin với ông hội đồng đây. Trước sau đều là người một nhà ông đừng khách sáo quá" nghe xong câu nói đó cả hai đứa con gái liền một phen chấn động mà nhìn nhau"Cha, là bàn chuyện cưới xin sao" Trí Tú hỏi nhỏ, ông hội gật đầu"Nhà tôi có hai đứa con gái mới lớn, hông ấy cậu ba ưng ai tôi gả cho cậu"Ông hội vừa dứt lời thì cậu ba liền nhìn hai người con gái. Mặt Thái Anh đã trắng bệch đi từ lúc nào, nhờ vậy mà lọt qua đường suôn sẻ. Tuy nhiên ai cũng không nghĩ hắn lại hạ đôi mắt trên người Trân Ni."Đây không phải con gái ông sao?" Hắn hỏi"À đây là...""Là vợ tôi, con dâu lớn của nhà họ Kim" Trí Tú ôm vai Trân Ni cười khẳng định. Thấy trên mặt hắn có chút thất vọng nhìn cha mình."À, con trai tôi cũng lớn tuổi. Hẳn là bằng cậu hai Tú đây. Phỏng chừng ông thấy cần gả ai thì ông cứ gả""À dạ, nói chứ con gái Út của tôi vẫn còn tham chơi, nên tôi muốn gả đứa thứ ba đi. Anh coi" nói rồi liền hướng về cô ba"Là nó, anh ưng thì mình chọn ngày lành tháng tốt mà cưới xin""Con trai, con ưng không" ông cả quay qua hỏi con trai mình. Chỉ thấy hắn chép miệng"Cũng được"Trí Tú liền muốn đấm vô mặt hắn nhưng Trân Ni rất nhanh nắm tay cậu hai lại dưới bàn.May là không phát sinh thêm chuyện gì."Cha ..." cô ba tính lên tiếng thì bị ông hội trừng mắt đe dọa. Sau một hồi bàn chuyện thì ông bà hội cũng tiễn cha con hai người kia ra về . Cô ba liền chạy nhanh vào phòng mà khóc nức nở...Từ trước đến nay hôn nhân có bao giờ do phụ nữ tự mình định đoạt, lựa chọn đâu chứ. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy quả không ngoa. Chỉ là đến ngay cả quyền yêu đương đàng hoàng cũng không có. Thật đáng buồn thay...
giọt nước lăn tăn trên khuôn mặt Trí Tú."Cậu quen rồi" Trí Tú nắm lấy tay Trân Ni mà cười. Cả Thái Anh và Lệ Sa đều cảm thấy nghẹn cả họng vì màn này."E hèm" tiếng ông hội đi lên, đi sau là tiếng batoong nhịp đều đều" Muốn làm gì thì về phòng, ở đây chỗ bàn thờ mà cứ làm ra loại chuyện không ngửi nổi. Đúng là loại thất học""Cha, sao cha lại nói mợ hai như vậy" Thái Anh phản bác"Ta nói sai sao?" Ông hội ngồi xuống nhìn Thái Anh rồi nhìn "con dâu" . Trân Ni liền rót cho ông hội tách trà."Con...mời ông" Trân Ni cung kính. Trí Tú liền đỡ giùm Trân Ni."Cha, vợ con mời trà cha""Hừ,để đó đi" ông hội hậm hực, cứ mỗi lần muốn làm gì Trí Tú liền chặn trước.
Bốn bà cũng đi lên trước, đợi gia nhân dọn đồ ăn sáng lên"Con ba đâu?" Ông hội nhìn quanh"Con còn bệnh nên em cho nó ở trong phòng..." bà hai lên tiếng thì bị cắt ngang"Bộ bệnh hay chết mà cứ ru rú trong đó. Kêu nó ra đây, ở nhà mà chả bao giờ thấy cái mặt nó ló ra ngoài. Đi vô kêu ra đây mau""Dạ" con Hiền đi vô kêu, cô ba từ từ lên ngồi vào bàn, đôi mắt sưng húp trong tàn tạ vô cùng."Đi vô trang điểm cho tươi tắn vô, cái thứ đàn bà nhìn vô là thấy nhà thất bát rồi. " ông hội gầm gừ, không quan tâm tại sao con mình bị như vậy. Cô ba liền nhanh chân về phòng trang điểm thay đồ. Đợi cô lên ngồi thì bà cả lên tiếng gọi gia nhân dọn đồ ăn lên."Sao lại là đồ mặn, bây quên hôm nay cúng thất thì nhà phải ăn chay sao?" Bà cả nhìn đồ ăn mà hỏi"Dạ là...""Là tôi kêu tụi nó làm đồ mặn, chỉ là cúng cái thất mà cũng bày đặt rườm rà. Nó sống ăn mặn chứ có ăn chay đâu mà phải cúng chay cho nó." Ông hội liền gắp một đũa mà ăn" Phiền phức"Bà cả nghẹn cả lời trong họng, ngay cả cúng chay cho con gái mình cũng không được phép sao?"Cha, đã cúng hết 6 thất chay rồi, còn có thất cuối cha cũng nên để cho tụi nó làm đồ chay dâng cúng cho đúng chứ " Trí Tú lên tiếng đỡ"Không cần, hôm nay nhà có khách. Chuyện cúng kiếng gì đó thì bỏ đi không cần làm...""Ông..." bà cả tính lên tiếng thì bị ông hội trừng mắt nên im bặt. Bà ăn cơm mà nước mắt rơi xuống cơm mặn chát.Gia nhân đem lên bàn thờ, là đồ chay."Bộ bây đem lên cúng đồ chay à?" Ông hội ngạc nhiên"Dạ, mợ hai lúc nảy nấu nồi nhỏ đồ chay chỉ để cúng thôi. Nên nấu không có nhiều lắm thưa ông" con Hiền nói"Ai mướn ai sai cô làm việc này vậy" ông hội hất cằm về phía Trân Ni"Là con kêu, hôm nay con muốn ăn đồ chay nên kêu vợ con làm. Không nhớ là cúng thất, may mà vợ con tinh ý làm thêm để cúng" Trí Tú lại ra mặt khiến ông Hội không nói được gì liền ăn bỏ tức. Bà cả len lén nhìn Trân Ni như lời cảm tạ.Hôm nay ông hội không đi tỉnh như mọi ngày, dường như đúng là có khách tới. Ông đuổi cả bà hai, bà ba và bà tư xuống. Chỉ để lại bà cả và hai đứa con gái. Có cả Trí Tú, thấy ai cũng xuống nên Trân Ni liền đứng dậy thì bị Trí Tú nắm lại"Em đi đâu?""Cậu hai, có khách khứa thì để em xuống dưới bếp làm đồ ăn mang lên""Nhà không thiếu tiền, cũng không thiếu người làm. Em cứ ngồi đây, khách của cậu cũng là khách của em""Nó xuống cứ để nó xuống, đàn bà con gái không biết gì lên đây hóng hớt cái gì?" Ông hội lên tiếng cáu gắt"Đây là vợ con, không phải ai khác sao phải đi xuống?""Đến má mày còn phải xuống thì con dâu là gì?""Má con là vợ lẽ, xuống cũng là lẽ đương nhiên. Vợ con là chính thất, giống như má cả đang ngồi cạnh cha vậy. " Trí Tú so sánh làm ông hội sầm mặt"Cậu hai, hay là thôi..." Trân Ni sợ hãi"Thôi cái gì? Em mà xuống chính là làm mất thể diện gia đình này đấy""Hừ, nó là ai mà đến mức như vậy" ông hội cười khẩy"Cha muốn người ta nói con vô trách nhiệm? Hay muốn người ta nói nhà này có một thằng con trai không ra gì? Vậy ý cha đang muốn làm mất thể diện của con hay là của cả gia đình?""Mày...""Thôi ông, cứ để nó ngồi đó. Dù chưa cưới nhưng mà ai cũng biết con Ni là vợ thằng hai rồi. Khách khứa đến không thấy lại lời ra tiếng vào không hay đâu" bà cả vuốt giận chồng mình, ra hiệu Trân Ni ngồi xuống.Lát sau có một chiếc xe đi vào sân, ông hội vui mừng liền chạy ra đón."Ông cả Trần, quý hóa quá để ông đến nhà chơi" ông hội đồng lên tiếng, tay bắt mặt mừng với ông ấy. Theo sau còn có một cậu thanh niên trạc tuổi Trí Tú, vẻ ngoài bảnh bao không kém. Trí Tú thấy vậy liền lịch sự bắt tay với cậu ta. Ông hội và bà cả nhanh chóng mời họ vào nhà."Đường đi có xa có mệt không ông cả" ông hội tự tay rót cho ông cả một tách trà và cả con trai ông ta"Không xa lắm, đều là chuyện quan trọng không tính đường xa khà khà""Dạ vâng vâng, không biết cậu ba đây vừa mới về nước" ông hội đẩy tách trà về phía người con trai đó."Vâng, hôm nay con theo cha để bàn chuyện cưới xin với ông hội đồng đây. Trước sau đều là người một nhà ông đừng khách sáo quá" nghe xong câu nói đó cả hai đứa con gái liền một phen chấn động mà nhìn nhau"Cha, là bàn chuyện cưới xin sao" Trí Tú hỏi nhỏ, ông hội gật đầu"Nhà tôi có hai đứa con gái mới lớn, hông ấy cậu ba ưng ai tôi gả cho cậu"Ông hội vừa dứt lời thì cậu ba liền nhìn hai người con gái. Mặt Thái Anh đã trắng bệch đi từ lúc nào, nhờ vậy mà lọt qua đường suôn sẻ. Tuy nhiên ai cũng không nghĩ hắn lại hạ đôi mắt trên người Trân Ni."Đây không phải con gái ông sao?" Hắn hỏi"À đây là...""Là vợ tôi, con dâu lớn của nhà họ Kim" Trí Tú ôm vai Trân Ni cười khẳng định. Thấy trên mặt hắn có chút thất vọng nhìn cha mình."À, con trai tôi cũng lớn tuổi. Hẳn là bằng cậu hai Tú đây. Phỏng chừng ông thấy cần gả ai thì ông cứ gả""À dạ, nói chứ con gái Út của tôi vẫn còn tham chơi, nên tôi muốn gả đứa thứ ba đi. Anh coi" nói rồi liền hướng về cô ba"Là nó, anh ưng thì mình chọn ngày lành tháng tốt mà cưới xin""Con trai, con ưng không" ông cả quay qua hỏi con trai mình. Chỉ thấy hắn chép miệng"Cũng được"Trí Tú liền muốn đấm vô mặt hắn nhưng Trân Ni rất nhanh nắm tay cậu hai lại dưới bàn.May là không phát sinh thêm chuyện gì."Cha ..." cô ba tính lên tiếng thì bị ông hội trừng mắt đe dọa. Sau một hồi bàn chuyện thì ông bà hội cũng tiễn cha con hai người kia ra về . Cô ba liền chạy nhanh vào phòng mà khóc nức nở...Từ trước đến nay hôn nhân có bao giờ do phụ nữ tự mình định đoạt, lựa chọn đâu chứ. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy quả không ngoa. Chỉ là đến ngay cả quyền yêu đương đàng hoàng cũng không có. Thật đáng buồn thay...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me