TruyenFull.Me

Jensoo Lichaeng Dai Chien Mien Tay

Cả đêm qua tức không ngủ được Trí Tú bây giờ cứ như con gấu trúc ngồi uống trà. Má cô thì đi chợ từ sớm rồi, còn cô ta thì chưa thức.

- Ủa chị hai, sao thức sớm dậy.

Lệ Sa từ sau đi đến vỗ vai cô một cái.

- Nhờ ơn mày!!

- Hả? Dì tại em, cả đêm em ở trại dịt mà có quậy phá dì chị đâu mà đổ thừa em.

Lệ Sa khó hiểu ngồi xuống nghiêng đầu hỏi. Có quậy gì đâu mà chị hai nói vậy ta, cố nhớ coi có làm gì sai hông mà tự nhiên chị Tú nói dậy gặn mãi cũng không ra được lí do.

- Mày dẫn em người ta đi  ra đồng người ta đổ thừa chị hai mày bốc lột sức lao động gì đó lỡ em người ta có bệnh hoạn gì người ta bắt đền chị hai mày.

Thấy cái mặt ngơ ngơ của nó Trí Tú nói luôn cho lẹ, Thái Anh cũng nghe được loáng thoáng nên cũng có chút áy náy. Tại cô không nói với chị Ni trước nên mới gây ra sự hiểu lầm này.

- À, tại đòi theo nên em dẫn thôi. Mà chị hai có sao hông?

- Hông!! Bị má quánh có mấy cái, cả đêm hông ngủ chứ hông có sao hết á. Khỏe re à!!

Trả lời mà xéo sắc dễ sợ, Lệ Sa cũng chỉ biết cười trừ thôi chứ biết làm sao giờ.

- Ủa mà chị đi thăm cái dớn dưới sông chưa?

- Chưa, định một hồi đi.

Giờ có nước lớn ra dô đặt vài cái dưới sống kiếm cá mắm đồ ăn cũng được. Nhăm nhi hết ly trà Trí Tú xỏ đôi dép xuống mé sông. Giờ trời mát đi cho khỏe chứ nắng lên còn làm chuyện khác. Đi tới đầu cầu dưới sông đương mở dây thì nghe tiếng ai gọi trên bờ:

- Ê bà chị kia!!

Trân Ni đứng trên bờ gọi nhưng Trí Tú lại vờ không nghe vẫn ngồi đó gỡ dây tiếp.

*** Tủm..

Trân Ni cầm cục đất bên đường chọi xuống sông ngay mặt Trí Tú khiến nước văng lên tung tóe.

- Cô muốn cái gì!? - Trí Tú khó chịu nhăn mày.

- Tui..tui chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng tại chị không chịu nghe.

Có chút hoảng khi Trí Tú lần đầu khó chịu đến mức này Trân Ni bước xuống đầu cầu leo luôn lên xuồng ngồi. Trí Tú nhíu mày khó hiểu nhưng không hỏi chờ xem cô ta định làm gì.

Trân Ni hừm hừm lấy lại giọng:

- Thái Anh có nói lại với tui chuyện tối qua, nên tui đến đây xin lỗi chị.

- Ừm, nói xong rồi thì lên đi. Tui còn phải đi.

Không chút tình người Trí Tú phũ phàng đến thế là cùng, đuổi Trân Ni lên bờ để cô đi công chuyện. Cảm giác như người tàn hình khiến Trân Ni điên tiếc nhưng phải nhịn vì mình đang là người sai.

Trân Ni cười hiền lành:

- Cho tui đi theo đi.

-... - Trí Tú đứng chống hông nhìn cả buổi mới lên tiếng.

- Tùy cô, nếu có rớt xuống sông thì tui không chịu trách nhiệm đâu.

Nói xong Trí Tú đưa dầm xuống sông bơi ra khỏi bờ. Trân Ni không sợ còn có vẻ khoái chí vì đây là lần đầu tiên cô đi xuồng. Trân Ni bận nhìn trời nhìn mây, Trí Tú vờ lắc xuồng một cái nhưng Trân Ni ngay từ đầu đã bấm cứng ngắt hai bên xuồng nên không sợ té.

Bơi đến một khúc khá xa Trí Tú thăm mấy cái dớn nhưng toàn là cá nhỏ nên không bắt. Trí Tú bơi vào bụi bần gần đó hái một cái rồi cạp ăn ngon lành, còn chép chép nữa chứ.

- Chị ăn cái dì dạ cho tui ăn dới.

Trí Tú trợn mắt lắc đầu:

- Thôi..thôi..người thành phố như cô làm dì biết ăn, với lại trái này hiếm lắm cô ăn hết lấy gì tui ăn.

Trân Ni bĩu môi nhíu mày, chị ta láo ăn thì có. Khó ăn gì chứ đưa lên miệng cạp ăn là xong mà.

- Chị xạo dừa thôi, cây trái nhóc kìa.

Trân Ni chỉ tay lên mấy nhánh cây quần trái gần mé sông, Trí Tú không cho để cô tự hái. Trân Ni chòm tới nắm một trái dựt mạnh rồi cho vào miệng cạp thử.

*** Phụt...

Trân Ni nhổ ra phun phèo phèo vì vị nó vừa chua vừa chát mắt cô cứ giật giật mãi vì cảm giác chua vẫn chưa hết. Gạt được Trân Ni Trí Tú cũng phun ra cười một trận đã đời.

- Chị chơi cái trò dì kì dậy hả!?

- Cô tự ăn tôi đâu có ép. Từ đầu đã nói khó ăn cô ăn không được rồi mà, tại cô tự hái ăn mà sao giờ đổ thừa tui.

Trân Ni bị Trí Tú tắt mic luôn. Tại cô tự hái tự ăn giờ đi trách người ta coi có kì cục không chớ. Quê quá không nói nổi Trân Ni xoay mặt ra trước, Trí Tú thì vừa bơi xuồng vừa cười nức nẻ ở sau, cho tới khi tới bến buộc dây vào cột Trí Tú vẫn còn cười. Trả thù  đúng là cảm giác vui khó tả.

Trí Tú hớn hở đi vào nhà còn ca hát nghêu ngao. Dáng vẻ của người thắng cuộc đây sao?

.....

- Ông chủ, hai cô đang ở Vĩnh Long đang làm thuê cho một nhà ở dưới.

- Còn vấn đề gì không?

- Dạ không thưa ông.

- Ừm, có tin gì mới cứ báo.

Ông Đinh phảy tay. Tuy nói vậy nhưng vẫn cho người theo dõi tụi nhỏ hằng ngày có chuyện gì lập thực báo ngay. Dù có giận cách mấy nó cũng là con gái của ông, chỉ muốn cho nó biết kiếm đồng tiền cực khổ ra sau để nó ngoan ngoãn một chút.

Từng hơi thở dài dồn dập hơn. Công việc ở công ty chất đóng thành núi nhưng trong đầu ông chứ lo cho hai đứa nó tâm trạng đâu mà làm việc. Nhưng mang nó về chắc chắc nó sẽ lại đi ca hát. Ông không thích chuyện đó chút nào ông muốn hai đứa nó quản lý công ty không phải làm cái nghề hát dạo đó.

*** Cốc..cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của ông:

- Mời vào.

Được sự đồng ý người bên ngoài mới đẩy cửa vào.

- Phong..con về nước khi nào?

Ông Đinh khá bất nhờ khi có sự xuất hiện của chàng trai trẻ cao ráo điển trai kia. Phong chỉ cười nhẹ đáp:

- Con vừa về tối qua sáng nay sắp xếp việc nên đến thăm chú liền.

- Cần chi gấp, ngồi đi con.

Hai người ngồi vào sofa nói chuyện qua lại, nhìn họ khá thân thiết.

- Dạo này con thế nào công ty đã ổn hơn chưa?

- Dạ ổn rồi chú, một số nhà đầu tư cũng bắt đầu góp vốn.

Phong là chủ tịch công ty đối tác của ông, hợp tác cũng khá lâu nên cũng có chút thâm tình. Phong nâng tách trà trên tay nhấp một miếng xong mới ngượng ngùng hỏi:

- Con nghe nói Trân Ni không ở Sài Gòn nữa hả chú?

- Ờ..con bé bướng quá chú cho hai chị em nó về quê tự làm tự sống cho biết cực.

- Nhưng mà...Trân Ni chịu nổi không chú hay là để con đi đón em ấy về.

Phong có chút xót khi biết tin Trân Ni phải sống dưới quê, còn phải đi làm cực khổ. Ông Đinh chỉ cười còn lên tiếng ghẹo cậu:

-  Lo cho vợ quá he, thôi khỏi đón. Vài tháng vừa chú sẽ cho người xuống rước tụi nhỏ về vợ con không có mất miếng da miếng thịt đâu mà lo.

- Chú cứ ghẹo con, Trân Ni vẫn chưa đồng ý lời cầu hôn của con nữa mà.

Nhắc đến có chút buồn bã, đã cầu hôn Trân Ni không dưới chục lần nhưng lần nào cũng thất bại ê chề. Thấy vẻ mặt rầu rĩ của Phong ông vỗ vai động viên cậu:

- Đừng buồn nó, khi nào nó về lại Sài Gòn chú sẽ nói chuyện với con bé. Không gã nó cho con biết gã cho ai bây giờ.

Phong chỉ cười gượng gạo, sợ Trân Ni lại từ chối giống mấy lần trước. Dù có nói thế nào Trân Ni cũng không chịu, người như anh có gì không tốt sao? Có tiền lại có nhan sắc. Hay vẫn còn thiếu!!!

_____


Cây Bần, dưới quê hay mọc cặp mé sông ăn nó vừa chua vừa chát nữa. Thường hái để nấu canh chua bần.


Dớn này dưới quê hay đặt để bắt cá ngoài ruộng ngoài sông hay trong vườn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me