12 ( dằn mặt )
Cơn nhức mỏi cuốn lấy cơ thể sau cuộc vận động dài khiến Lee Sanghyeok không nghỉ ngơi được lâu. Chừng hơn một tiếng sau, anh đã tỉnh dậy.Sanghyeok lờ đờ mở mắt, thì chợt nhận ra mình đang được ôm gọn trong lòng Jihoon, đầu tựa vào phần ngực săn chắc của cậu. Anh ngước lên, Jeong Jihoon vẫn đang ngủ say. Một tay cậu để cho Sanghyeok gối đầu, tay kia giữ khư khư eo nhỏ của anh không rời.Lee Sanghyeok nhẹ nhấc mình dậy, lặng lẽ bước vào phòng tắm. Đôi chân anh yếu hẳn, thoạt đầu bước khỏi giường như muốn xịu xuống tới nơi, phải vịn vào thành giường, chống hông đứng dậy mới đi nổi. Jeong Jihoon cũng đã dậy rồi.Cậu ấy vẫn đợi bên ngoài, nghe thấy tiếng anh vặn nước ra bồn tắm kêu róc rách. Sanghyeok đứng thử nước, lát sau bước vào. Jeong Jihoon bật dậy khỏi giường, mở cửa phòng tắm vào với anh.Sanghyeok trong bồn tắm ngước lên nhìn cậu, rồi lại đăm đăm cúi xuống mặt nước sóng sánh. Jeong Jihoon bước vào ngồi sau, ôm chặt anh trong lòng, hai tay cậu tự giác lấy khăn kì cọ sạch sẽ người giúp anh, tiện thể xoa bóp vùng eo và hông ban nãy chịu vận động.- Anh có đau không? Đau chỗ nào thì bảo em.- Anh không sao.Jeong Jihoon không biết liệu anh có đang hờn dỗi gì cậu không, mà nghe chừng đăm chiêu lắm. Phải rồi, ban nãy trong cơn ghen cậu ấy nói thích anh, nhưng anh chưa hồi đáp. Jihoon đột nhiên nghĩ ngợi.Cậu ấy ôm anh trong nước ấm, tựa cằm lên bờ vai nhỏ nhắn, rồi ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt cún con, và hôn lên môi mềm của anh cái chụt. Thấy Lee Sanghyeok để yên, cậu ta có vẻ nhẹ lòng hơn chút.- Anh à, anh sao thế? Em làm anh mệt lắm sao, em xin lỗi... Tại lúc đó, em hơi quá khích...- Không sao đâu. - Sanghyeok vừa nói xong đứng dậy khỏi bồn tắm, bước ra mặc áo tắm lên người. Jihoon cũng đứng theo, nhanh tay buộc dây giúp anh, cũng tự khoác lên mình một cái. Cậu ấy nghĩ, có vẻ anh đang ấm ức gì trong lòng rồi.Ra ngoài, Jeong Jihoon thử lòng Lee Sanghyeok lần nữa, cậu bế anh lên giường, đặt trên đùi mình, vuốt ve dọc sống lưng, nựng cằm anh âu yếm, và dùng giọng ngon ngọt dỗ dành.- Sanghyeokie à, anh có gì không vừa ý về em sao? Yêu em khiến anh uất ức đến vậy à? Không phải đó chứ? Sanghyeokie...- Không phải thế đâu... - Khóe mắt Sanghyeok đột ngột trào ra hai dòng lệ nóng, chảy tràn bên gò má, Jihoon bấy giờ hơi cuống bởi chưa thấy anh khóc bao giờ, và trở nên lo lắng cho tâm trạng của anh.- Anh ơi anh sao thế? Sao lại khóc? Em xin lỗi, em...
Em xin lỗi nếu lỡ nói điều gì không phải...- Sao lại xin lỗi anh? - Lee Sanghyeok òa lên bá lấy cổ Jeong Jihoon, úp mặt trên hõm vai cậu nức nở. Jeong Jihoon bấy giờ đã hiểu ra. Anh đã trao lần đầu của mình cho cậu, và dĩ nhiên tâm trạng khi ấy vô cùng rối bời.Sanghyeok ngước đôi mắt đẫm lệ đầy thiết tha lên nhìn Jihoon, anh hỏi.- Jihoonie ơi, em... thật sự có tình cảm với anh chứ?Jihoon nắm chặt tay anh, ôm eo kéo sát lại người mình, và nói đầy tin cẩn bằng tất cả sự chân thành.- Em thích anh, em yêu anh, tất cả đều là thật. Và em chỉ muốn, anh là của một mình em thôi, Sanghyeokie à.Sanghyeok chớp chớp mắt, anh đã nhận được câu trả lời ưng ý, mỉm cười, im lặng trong chốc lát, rồi hôn nhẹ lên má cậu.- Anh cũng vậy. Anh cũng yêu em.Jeong Jihoon khi ấy mới có thể thở phào, và cười tươi rói trong hạnh phúc, cậu ấy đè anh xuống giường, hôn anh tới tấp, hôn cả lên hai bên khóe mắt vẫn còn ngấn lệ mặn nồng. Lee Sanghyeok cũng cười rồi. Từ bây giờ, họ chính thức là của nhau.Jihoon ôm anh kéo ra giữa giường nằm ngủ, và Sanghyeok ngoan ngoãn cởi áo tắm ra, cứ thế hai người họ không ai mặc thêm gì, ôm nhau ngủ trong ấm áp....Jihoon hôm nay để anh trên phòng ngủ nướng vì biết anh mệt, xuống tầng mua đồ ăn sáng mang lên. Vào đến thang máy, đúng lúc đang trống trải, cậu ta gặp ngay Kim Seong Jun ở đó. Hắn ta thản nhiên bước vào.- Cậu đây chính là...- Người yêu của huấn luyện viên cũ của anh, Jeong Jihoon. - À, Jihoon, xin chào nhé. Yêu anh ấy thấy thế nào? Có khó chịu, đề phòng hay ngăn cách gì không? Tính anh ta nhiều khi cẩn thận đến cứng nhắc . - Jihoon nghe xong cười khẩy, hiểu ngay đó là câu nói khiêu khích. Cậu ta biết hắn ăn không được thì đòi đạp đổ, bây giờ nói lời chia rẽ họ.- Anh nghe này, yêu anh ấy và được anh ấy yêu là điều vô cùng hạnh phúc, là điều mà một kẻ phản bội cùng đầu óc cặn bã không bao giờ hiểu được và nếm trải được, cũng như việc đôi mắt anh ấy không thèm đếm xỉa đến vậy.Kim Seong Jun có hơi ngỡ ngàng và cay cú khi Jihoon biết sự thật không hay về hắn, nhưng hắn kìm nén lại.- Không biết cậu đã thử "mùi vị" của người yêu mình chưa nhỉ, tôi thì-...- Anh ấy đi trăng mật riêng với tôi thế này, anh đoán xem? Rất ngoan ngoãn, lại xinh đẹp nữa, bộ dạng ấy chỉ mình tôi được cảm nhận, đúng thật tôi là người có phúc nhất trên đời. Ôi chao, giờ còn phải xuống xem món nào ngon mua lên cho Sanghyeokie ăn nữa, ảnh cũng mệt rồi... Chào anh, anh đi sau nhé.Kim Seong Jun nghe xong đớ người. Cậu ấy nói đơn giản nhưng xoáy thẳng vào bản chất chó gặm của hắn ta, khiến hắn tức tối, đứng lặng người, nhưng không thể làm gì khác. Chẳng những không ăn được, mà còn bị sỉ nhục thế này đây.Kim Seong Jun nghe chừng vẫn chưa tin cho lắm. Hắn nghi ngờ hai người họ chỉ giả vờ yêu đương để tới đây làm nhiệm vụ cho Dionysus. "Thông tin không thể nào bị lộ được." - hắn nghĩ. Nhưng Lee Sanghyeok và Jeong Jihoon thì việc gì phải giả vờ, họ làm thật cả hai thứ.Kim Seong Jun quyết định đích thân theo dõi họ. Mấy tên đàn em lần trước được cử đi bắt cóc anh thất bại đã khiến hắn hoài nghi, nhưng hắn sẵn sàng thuê bọn gà mờ chỉ để cho có thôi, chưa thể khẳng định được là do Jihoon hay Sanghyeok trừ khử.Vả lại, trước đó, Kim Seong Jun cũng không biết Jeong Jihoon là ai.Jeong Jihoon chọn mua món bánh ngon nhất mang lên lầu, vào thang máy lại bắt gặp Kim Seong Jun đi cùng. Cậu biết là hắn cố tình."Tên này, muốn dằn mặt tao à?""Thứ bại hoại, mày đéo có tuổi."- Anh Sanghyeok không thích ăn bánh này đâu. Người yêu mới của anh ấy mà cậu không biết sao?- Không phải người yêu anh ấy thì sao mà hiểu được? Anh ấy chẳng những thích ăn, mà bất cứ thứ gì tôi mua cho hoặc nấu cho Sanghyeokie, anh ấy đều ăn rất ngon đó. Chà, có lẽ hồi huấn luyện cho anh, Sanghyeokie mới tỏ ra không thích thôi. - Jihoon nói với giọng mỉa mai.- Với lại, cho tôi đính chính luôn, tôi là người yêu của anh ấy, duy nhất, đầu tiên và cũng là cuối cùng. Không có mới cũ nào ở đây hết nhé.Cửa thang máy mở ở lầu 3, Jihoon không thắc mắc nhiều về việc tại sao Seong Jun không dừng chân ở tầng dưới. Càng hỏi ít, càng ít bị lộ, cậu ấy vờ như không biết.Đúng lúc ấy, Sanghyeok ngủ nướng dậy muộn, ra ngoài hành lang tìm em, đến trước thang máy gặp ngay cậu ở đó. - Ah Jihoonie em đi đâu vậy?- Anh yêu sao không ngủ thêm chút nữa đi, em xuống tầng mua đồ ăn sáng thôi, đã nhớ em rồi à?Jihoon không nói gì nhiều, một tay cầm bánh, một tay đỡ lấy Sanghyeok khi ấy tự giác leo lên ôm người cậu, hai chân quặp qua hông để Jihoon bế trên tay.Họ hôn nhau nhẹ nhàng dù Sanghyeok đang ngái ngủ, và dường như anh thậm chí còn không hề để ý tới sự hiện diện của Seong Jun - đang đứng trố mắt nhìn họ một cách ngỡ ngàng và ghen tị. Đây là lần đầu tiên hắn thấy anh trong bộ dạng mềm xèo thế này, trông thoải mái, rõ ràng là nhẹ nhõm và hạnh phúc, khi còn chưa tỉnh ngủ mà vẫn bám lên người con trai ấy để được cậu bồng bế trên tay.Jeong Jihoon bế anh vào phòng ôm hôn trong chốc lát, vệ sinh cá nhân xong, cậu ấy kể cho anh toàn bộ những gì hắn ta và cậu đã nói với nhau. Lee Sanghyeok ngồi trong lòng Jeong Jihoon, tựa đầu lên ngực em mà cười khẩy. Bên cậu, anh đã không còn cảm giác cay cú mỗi khi nghe nhắc đến hắn nữa.- Em sẽ luôn bảo vệ anh, yên tâm đi, em sẽ giết nó. Họ ôm nhau trên chiếc sofa bên cửa sổ, đón ánh nắng đầu ngày và cùng thưởng thức bữa sáng. Cả hai đều biết rõ sự hiện diện của Seong Jun ở phòng bên cạnh, đang nghe lén để theo dõi họ.- Ưm, em ăn miếng này đi~...- Sanghyeokie như vậy là sao, anh đút cho em ăn nhé?- Aa cho anh nào...- Ôi chao anh có thói quen ngậm lại thức ăn trong miệng hả, dễ thương chết !!! Này, cho em cắn một miếng nha, một miếng thôi... Đi mà anh...- Ui chao, đau anh đó, má của anh... Haha...Nhẹ thôi nhẹ thôi......Bữa sáng ngọt xớt của cặp đôi trẻ thực sự khiến Kim Seong Jun bên cạnh không thể nghi ngờ nổi. Hắn nghĩ lại ngày trước, chào mời anh lần quái nào cũng bị từ chối, dù hắn cực kì ấn tượng với nhan sắc ấy, rất muốn có được anh, nhưng không bao giờ nhận được chút quan tâm nào nhiều nhặn ngoại trừ việc huấn luyện nghiêm túc thông thường. Và hắn cay cú với Jihoon hơn bao giờ hết.Jihoon bế anh trên đùi, mặt đối mặt, cậu ấy siết chặt lấy eo anh, vùi đầu lên một bên vai, lấy hai má cùng mái tóc rậm, vầng trán cao liên tục dụi dụi, làm Sanghyeok thấy nhột mà bật cười. Jihoon không còn nghe thấy âm thanh của tiếng anh rúc rích, bởi vì Sanghyeok cúi xuống hôn lên tai cậu một cái thật kêu, khiến Jihoon như tan chảy. Anh luồn tay vào mái tóc cậu xoa xoa cưng nựng.- Jihoonie làm anh nhột đó nha...- Cho em ôm anh thế này một lúc nữa thôi. Hôn em cái.*chụtÂm thanh ngọt ngào của tình yêu thực sự như một phát búa tảng giáng xuống đầu Kim Seong Jun, hắn tức tối bỏ đi. Cặp đôi trẻ không nghĩ ngợi gì đến tên khốn đó nữa, mà tranh thủ âu yếm nhau, tận dụng ngày nay nghỉ ngơi để tối hôm sau, họ sẽ làm nhiệm vụ."Đây là cách nạp năng lượng hiệu quả nhất đó, Jeong Jihoon à."____________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me