TruyenFull.Me

Jichen Ban Cau Doi Lap Bkdn

Update: Bản viết lại 01.06.2025, thay đổi toàn bộ nội dung.

Sau khi chở Tại Dân tới nhà anh ấy rồi cậu mới quay trở về, vào được cửa nhà cũng đã hơn nửa đêm.

Thú thật là sau một ngày dài như vậy, Chí Thịnh thấy vô cùng mệt mỏi. Cậu kiểm tra tin nhắn, thấy anh Đế Nỗ có hẹn cậu xếp một buổi để nói chuyện. Hẳn là để nói về vụ việc vừa rồi, đồng thời cùng bàn để sắp xếp công việc trong vòng 2 tháng sắp tới.

Chí Thịnh nghĩ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay và thở dài thườn thượt. Lúc đó chẳng biết là cậu đang bị làm sao, nóng nảy khác thường.

Có thể là tại đối phương là Chung Thần Lạc.

Vừa nhắc, Chí Thịnh đã thấy noti tin nhắn của Chung Thần Lạc.

"Cảm ơn Đạo diễn Phác vì đã giúp đỡ tôi ngày hôm nay."

Chí Thịnh nghe thấy nhịp tim mình đập loạn xạ, cậu đọc tin nhắn xong thì quá bối rối không biết phải trả lời cái gì.

Cậu cắn môi.

"Xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến công việc của các anh ngày hôm nay."

Chí Thịnh xoá dòng tin nhắn đi. gõ lại tin nhắn khác.

"Anh có sao không? Có bị quở trách không?"

Hình như hơi quan tâm quá.

Cuối cùng, Chí Thịnh gõ ra: "Không có gì."

...Thế là Thần Lạc không nói gì nữa.

Cậu bắt đầu thấy hối hận, nhưng chẳng thể làm gì hơn nên bỏ điện thoại xuống và đi tắm rửa thay đồ.

Lát sau khi quay lại, Chí Thịnh thấy có noti Thần Lạc livestream trên Youtube từ năm phút trước.

Cậu lại lo lắng, không biết có phải tâm trạng anh lại không vui nữa hay không. Nhưng khi mở livestream lên thì thấy anh đang đàn bài Twinkle Twinkle Little Star.

"...Có yêu cầu nào khó hơn được không?" Thần Lạc quay sang nhìn camera. Fan lại comment một loạt, thế là anh đàn bài Jingle Bell theo yêu cầu của rất nhiều bạn.

"Sao mọi người cứ gợi ý mấy bài đơn giản thế, có bài nào nghiêm túc chút nữa không?"

Thì ra là Thần Lạc đang đánh đàn theo yêu cầu của fan.

Chí Thịnh vắt óc lắm mới nhớ ra một bản nhạc mà trước kia anh từng đàn rồi comment lên.

[Merry Christmas Mr. Lawrence]

"...Merry Christmas... Lại mừng Giáng Sinh nữa? À đâu, Merry Christmas Mr. Lawrence? Cũng được, lâu lắm rồi không đàn bài này." Thần Lạc vậy mà đọc trúng comment của Chí Thịnh thật.

Ngón tay Thần Lạc lướt qua trên phím đàn, sau đó âm thanh réo rắt bắt đầu vang lên.

Hôm nay Thần Lạc không set góc máy cao như lần trước, mà để ngang tầm người, vừa thấy tay, vừa thấy được nửa góc mặt dưới của anh.

Chí Thịnh thấy khóe môi của anh cong lên.

[Cười rồi] Một fan comment như thế, sau đó các comment tương tự vọt lên như pháo hoa.

Chí Thịnh nghĩ, có lẽ anh thực sự rất yêu thích bản nhạc này.

Khi đàn hết bài, Thần Lạc cúi xuống nhìn vào camera và nói với mọi người, "Hồi đại học mình cũng hay đàn bản này lắm."

Vẻ mặt anh chợt có chút buồn, sau đó lại cười cười và vẫy tay chào fan rồi mới tắt live.

Chí Thịnh tắt màn hình điện thoại và vứt điện thoại qua một bên, ánh mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà. Những ký ức tranh tối tranh sáng như bị mở phong ấn, tràn thẳng vào đầu cậu, sống động đến mức Chí Thịnh có thể nhìn thấy những cảnh tượng ngay trước mắt.

Vào lần đầu tiên Chí Thịnh nhìn thấy anh đàn piano ở câu lạc bộ hợp xướng, ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên Thần Lạc giận cậu.

Sau khi màn biểu diễn của dàn hợp xướng kết thúc, Thần Lạc đứng dậy dọn đồ, và anh cũng nhìn thấy cậu đang ngồi dưới khán đài. Chí Thịnh vẫn còn nhớ rõ gương mặt lạnh lùng của anh đã nở rộ nụ cười như thế nào khi thấy mình, trong thoáng một chốc, cậu hoàn toàn bị mê hoặc. Chí Thịnh vô thức đứng dậy, sải bước đến gần sân khấu.

Nhưng trước khi cậu có thể tiến lại gần Thần Lạc, hay là Thần Lạc có thể kịp leo xuống sân khấu và đi đến chỗ cậu thì người bạn kia - người đã hẹn cậu ra đây trả tập vở - đã kêu tên cậu.

"Ê Phác Chí Thịnh, tôi ở đây nè!" Cô gái đứng ở bậc cao nhất trong dàn hợp xướng nên đang chờ các hàng trước rời đi rồi mới đi xuống được.

Chí Thịnh nhìn lên chỗ cô ấy, rồi lại nhìn Thần Lạc. Cậu có thể thấy nét mặt vui vẻ của anh cứng đờ, bước chân cũng khựng lại. Lúc ấy, Chí Thịnh đã bối rối, ánh mắt không ngừng lia về phía anh dù người bạn cùng lớp đang chạy xuống đây.

Cậu thấy anh quay người đi ra bằng cửa khác.

Chí Thịnh trả tập xong người bạn còn kéo cậu lại buôn chuyện thêm, vì Chí Thịnh tương đối hiền lành trong lớp và cũng dễ nói chuyện nên các bạn đều thích kể cái này cái kia cho cậu. Rốt cuộc, cậu nóng ruột, bèn xin lỗi bạn ấy rồi vội vàng đi ra bằng cửa anh vừa rời đi.

Nhưng Thần Lạc đi quá nhanh, Chí Thịnh chẳng thấy anh đâu nữa.

Suốt mấy ngày sau đó, Thần Lạc không đến tìm cậu. Dù Chí Thịnh đã từng rất mong đợi chuyện này, nhưng khi Thần Lạc thực sự không xuất hiện, trong lòng cậu cứ bồn chồn.

Ban đầu, cậu nghĩ vậy thật tốt. Rồi hai ngày trôi qua, Chí Thịnh tò mò không biết tại sao Thần Lạc không đến nữa, có lẽ là bận rộn chăng? Nhưng cậu bắt đầu nhìn thấy anh ở sân bóng rổ chơi với các bạn, thấy anh tham gia vào hoạt động ngoại khóa của mấy câu lạc bộ, còn hỗ trợ đoàn trường hướng dẫn các bạn sinh viên mới tham gia vào đoàn làm gì đó.

Đó là thời điểm Chí Thịnh ngỡ ngàng nhận ra, chẳng phải là Thần Lạc rảnh rỗi mà là anh có thể thu xếp được rất nhiều thời gian để đến tìm mình. Khi không có cậu, anh lại sống một cuộc đời khác hẳn. Cũng đúng thôi, Thần Lạc là người hướng ngoại và hoạt bát thế kia mà.

Có hôm đó Chí Thịnh tan ca làm thêm ở quán cafe trong khuôn viên trường, trên đường đi về ký túc xá thì đi ngang dãy sinh hoạt cộng đồng, thấy Thần Lạc đang ngồi đàn piano trong sảnh. Trong khuôn viên trường có nhiều đàn piano đặt ở nhiều vị trí khác nhau, vì thực chất ngành Piano của trường đạt được rất nhiều thành tích và tổng quan thì khoa Âm nhạc cũng là mũi nhọn của trường.

Lúc ấy, bản nhạc mà anh đàn chính là Merry Christmas Mr. Lawrence.

Chí Thịnh im lặng nép vào một góc nhìn Thần Lạc đàn cho đến hết bản nhạc, đợi khi anh đứng dậy rời đi rồi thì mới tiến lại gần cây đàn piano.

Đây là lần đầu tiên cậu đến gần một cây piano. Sự tò mò khiến Chí Thịnh thò tay nhấn mấy phím đàn, thứ âm thanh dày và nặng vang lên làm cậu ngạc nhiên, khác hẳn những âm thanh du dương dưới bàn tay của Thần Lạc.

Có tiếng chân vang lên, Chí Thịnh giật mình rụt tay về, chột dạ như một đứa trẻ làm sai chuyện gì. Cậu ngoái đầu, phát hiện đó là Thần Lạc.

Mà Thần Lạc thấy cậu ở đây cũng ngạc nhiên không kém.

"Anh... anh quay lại lấy tài liệu." Thần Lạc ấp úng, chỉ tập giấy trên cây đàn.

Chí Thịnh à một tiếng, cầm lấy đưa cho anh.

Sau đó Thần Lạc vẫn nán lại mà chưa đi khiến Chí Thịnh thấy ngượng ngùng khó tả. Kể từ sau cái lần ở phòng nhạc của dàn hợp xướng kia, hình như đã gần một tuần rồi hai người mới gặp nhau.

"Em... à..." Thần Lạc lại ấp úng, ngại ngùng giơ tay gãi gãi đầu. "Em có biết đàn không?"

Chí Thịnh lắc lắc đầu.

"Vậy anh dạy em đàn nhé?" Gương mặt anh hơi đỏ lên.

Khi đó, nhịp tim của Chí Thịnh trở nên dồn dập. Cậu ngập ngừng muốn từ chối, vì thật ra cậu cũng bận học với đi làm thêm chẳng còn thời gian nữa. Nhưng một điều gì đó đã thôi thúc cậu, rốt cuộc Chí Thịnh đã gật đầu với anh.

Cậu còn nhớ có những buổi chiều muộn, ánh nắng hoàng hôn vương lại trên thân đàn lấp lánh, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế piano, khoảng cách cực kỳ gần, đến mức đùi hai người kề sát nhau. Thần Lạc không dạy cậu từ cơ bản, mà lại chỉ cậu đàn những nốt đầu tiên của bài Merry Christmas Mr. Lawrence. Đương nhiên, để đàn hoàn chỉnh thì phải đàn bằng cả hai tay, nhưng anh luôn nhấn hợp âm tay trái, cho Chí Thịnh "mổ gà" bên phải để ra mấy giai điệu đơn giản.

Đôi khi, nhắm mắt lại, giai điệu da diết buồn của bản nhạc ấy vẫn vọng lại trong đầu cậu.

Cứ thế, Chí Thịnh ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Thời gian sau đó cậu bận tối mắt tối mũi, vì họ phải gấp rút chuẩn bị những khâu có khi tốn đến sáu tháng chỉ trong vòng hai tháng. Trước đó họ còn chưa chọn được địa điểm làm trường quay, cho nên bây giờ Chí Thịnh với Đế Nỗ và một nhóm các nhà cung cấp phải đi công tác liên tục trong hai tuần ở khắp nơi tại các vùng núi khí hậu lạnh giá nhằm tìm ra nơi phù hợp.

Trong suốt thời gian này, cậu còn phải xem hơn một ngàn video thử vai do ứng viên gửi về. Đáng lẽ cậu còn phải xem nhiều hơn, nhưng vì thời gian vào đoàn quá gấp và cũng tốn tận sáu tháng, nên một loạt các diễn viên họ nhắm đến đều không thể thu xếp lịch trình nổi. Cuối cùng, họ đã đổi phương án và chọn ra rất nhiều diễn viên trẻ ít kinh nghiệm nhưng có thực lực vào đoàn.

Với phía Chung Thần Lạc, họ cũng đã thương lượng xong xuôi. Anh được xếp vào vai nam phụ đầu tiên, và anh cũng thành thật gửi video thử vai cho Chí Thịnh. Khi có sự chuẩn bị trước, rõ ràng Thần Lạc diễn tốt hơn rất nhiều. Chí Thịnh vốn đã thấy hối hận vì hôm thử vai ở nhà mình cậu hiểu nhầm mà nặng lời với anh rồi, mà La Tại Dân còn cứ nhai đi nhai lại chuyện đó, nhắc cậu phải xin lỗi anh đi.

Rõ ràng đã xin lỗi một lần rồi.

La Tại Dân là người ở lại thành phố để chuẩn bị tất cả các khâu giấy tờ và hậu cần khác, lúc này đang call video với cậu để họp. Anh ấy nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Chí Thịnh thì mới nói thêm: "Chẳng lẽ em không thấy Thần Lạc đang rất áp lực về việc chứng minh khả năng diễn xuất của bản thân à?"

Chí Thịnh sững người giây lát.

"Ừm. Em hiểu rồi."

Vốn dĩ trước đó cậu không hiểu được, vì cậu nghĩ Thần Lạc bước vào showbiz để làm ca sĩ mà thôi. Vì anh hát rất hay, còn có khả năng sáng tác nhạc, bẩm sinh đã có thiên phú về mảng âm nhạc. Khi thấy anh dấn thân qua mảng diễn xuất, Chí Thịnh chỉ nghĩ là anh muốn thử thêm mảng này, vì tính anh cũng thích đối đầu với thử thách.

Sau khi anh Tại Dân nhắc nhở, Chí Thịnh tìm hiểu thêm từ các nguồn tin trong ngành thì mới biết quả thật trong một năm qua, Thần Lạc vô cùng chăm chỉ đi học diễn xuất ở nhiều chỗ. Và Waves Entertainment của bọn họ không chỉ là công ty quản lý đào tạo diễn viên, mà còn sản xuất phim. Không chỉ có một đạo diễn biên kịch là cậu, mà công ty còn nhiều người khác, một năm có thể làm rất nhiều dự án phim quy mô lớn nhỏ khác nhau.

Họ có phòng ban chuyên tuyển dụng và tìm kiếm diễn viên, phòng ban này thường sẽ lưu lại các video thử vai của những diễn viên ứng tuyển vào các dự án phim trong công ty nhằm mục đích lưu trữ. Nhờ đó mà cậu phát hiện rằng Thần Lạc đã từng ứng tuyển và gửi video thử vai cho vài dự án phim nhỏ của Waves trước đó. Tuy nhiên, khi đó hoặc vì lý do hình tượng không phù hợp, hoặc vì lý do diễn chưa đủ tốt mà anh bị từ chối. Chí Thịnh đã xem qua hết tất cả, và quả thật anh đã tiến bộ rất nhiều trong diễn xuất.

Dường như cậu đã hiểu sai về anh. Trong suốt hành trình tiến thân ở showbiz này, Thần Lạc luôn cố gắng và nỗ lực rất nhiều. Rõ ràng, Đế Nỗ chấp nhận đưa tay ra hỗ trợ anh cũng là vì nhìn thấy điều đó, chứ không hoàn toàn là vì ơn nghĩa ngày xưa.

Trong lúc ngồi ở phi trường chờ lên máy bay, Chí Thịnh xoay xoay điện thoại trong tay, nghĩ xem nên nói gì với anh đây.

"Sao đấy?" Anh Đế Nỗ vừa đi mua cafe về, ngồi xuống bên cạnh cậu. "Dạo này thấy em có vẻ không được vui."

"Đâu có?" Chí Thịnh lắc đầu.

"Vẫn còn tự trách chuyện hôm đi gặp Vương Thiên Di à?" Đế Nỗ quay sang nhìn cậu.

"Không có." Chí Thịnh lại lắc đầu.

Chợt Đế Nỗ giơ tay lên vỗ vai cậu, "Em đã nghe đến Hiệu ứng Cánh bướm chưa?"

"Hửm?" Chí Thịnh hơi phân tâm nên không nghe rõ lắm anh ấy vừa nói gì.

"Hiệu ứng Cánh bướm là khi một hành động nhỏ của em thôi cũng đủ tạo ra phản ứng dây chuyền và tạo ra một thay đổi to lớn sau đó." Đế Nỗ nghiêng đầu nói một cách nghiêm túc, giơ tay đẩy kính lên sống mũi. "Giống như việc hôm đó em đẩy ông giám đốc kia một cái để bảo vệ Thần Lạc, đã tạo một mớ rắc rối cho Tại Dân phải giải quyết, thậm chí là cậu ấy buộc phải lộ ra thân phận cậu ấy không muốn ai biết. Đã vậy còn tốn thêm cả đống tiền để bịt miệng những người nhìn thấy sự vụ hôm đó, suýt thì bùng nổ tin đồn mối quan hệ không minh bạch giữa em với Thiên Di. Về nhà rồi em còn bị anh Tại Dân mắng một trận, hôm sau anh lại tiếp tục mắng em thêm một trận nữa còn to hơn. Dù ký được hợp đồng với cô ấy nhưng lại buộc phải đẩy timeline lên trước cả nửa năm, bây giờ thì ai nấy đều cắm đầu cắm cổ để chạy cho kịp lịch trình. "

Mặt Chí Thịnh xám ngoét làm anh Đế Nỗ cười ha hả, anh ấy quàng tay qua vai cậu. "Nhưng đó chỉ là một chuỗi sự việc thôi, vẫn chưa hết phản ứng dây chuyền mà. Nếu nghĩ kỹ lại thì em tạo ra cả mớ rắc rối cho bọn anh, nhưng đôi khi Tái Ông mất ngựa chưa biết là họa hay phúc. Vương Thiên Di nói với La Tại Dân, ban đầu khi nói chuyện với em thì thấy em có vẻ là người không quả quyết lắm, cô ấy đánh giá là em thiếu đi năng lượng bùng nổ. Tuy nhiên, việc em gây gổ với một người em còn chẳng biết thâm cơ sâu đến đâu chỉ để bảo vệ Thần Lạc, việc đó khiến Vương Thiên Di thay đổi cái nhìn về em. Ít nhất, cô ấy biết em là một người rất ngay thẳng, một chữ tâm có thể bằng ba chữ tài, em nghe câu nói đó chưa? Hơn nữa, trong tình huống khẩn cấp, em chẳng chần chừ gì đã lao vào xử ông kia, cô ấy cảm thấy em không phải là người yếu mềm, ngược lại còn là người rất có năng lượng bùng nổ."

"Tóm tại là vì em gô cổ ông kia mà Vương Thiên Di mới chấp nhận offer này đấy." Đế Nỗ chốt lại vấn đề, nheo mắt cười cười.

"Thật à?" Chí Thịnh nhướng mày, nghi ngờ ông anh này bịa ra cả một câu chuyện để an ủi cậu.

"Anh điêu làm gì? Em hỏi Vương Thiên Di là biết." Đế Nỗ khoanh tay trước ngực. "Tuy là lần này chúng ta phải chạy xuôi chạy ngược, cực hơn cả trâu bò để vào đoàn cho kịp thời gian, nhưng Tại Dân vừa nói với anh một tin khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Dù chúng ta tốn rất nhiều tiền để kịp giấy phép đi quay ở trên núi, nhưng giấy tờ vừa duyệt là nghe bảo phía Bộ Văn hoá Du lịch đã phối hợp với bên Bộ Tài nguyên Môi trường, nói chung là họ ra quyết định sẽ siết chặt việc quay chụp ở các khu vực còn hoang sơ để tiến hành các kế hoạch bảo tồn thiên nhiên, trong đó có khu vực chúng ta đã chọn."

Chí Thịnh mở to mắt. Bởi vì họ đi khảo sát nhiều địa điểm trong liên tục nửa tháng, và vì lý do thời gian gấp rút nên chỉ cần có địa điểm nào mà Chí Thịnh chấm thôi, không cần phải là địa điểm được lựa chọn cuối cùng, thì Tại Dân sẽ ngay lập tức làm một bộ hồ sơ xin phép nộp lên luôn. Dù sao, một bộ phim cũng có thể quay ở nhiều nơi nên nếu sau đó họ chốt ở nơi khác thì không dùng đến giấy xin phép đó thôi.

"Rất có khả năng chúng ta sẽ là đoàn phim cuối cùng được phép quay phim trên Núi Ngọc, thậm chí là trong bối cảnh thiên nhiên thật." Đế Nỗ cười với cậu. "Nếu lúc đó em không xô người ta, Vương Thiên Di không đồng ý vào đoàn và yêu cầu thời gian quay phim sớm hơn, chúng ta sẽ không làm hồ sơ sớm hơn thì rất có thể chúng ta sẽ tốn thêm rất nhiều tiền cho CGI để hoàn thiện các cảnh phim, mà độn thêm chi phí đầu tư nữa thì rất có khả năng dự án sẽ bị kéo dài ra để tìm thêm nhà đầu tư."

Chí Thịnh che miệng vì sốc.

"Vậy nên em vui lên đi, lần này bọn anh rất mừng vì em đánh người ta." Đế Nỗ híp mắt.

Nói vậy... Thần Lạc chính là linh vật may mắn của họ ư?

Trước khi lên máy bay, Chí Thịnh soạn tin nhắn gửi cho anh:

"Tôi đã xem video thử vai của anh rồi."

"Tốt"

Cậu lại thấy hình như còn hơi cụt lủn, vậy nên nhắn thêm một chữ nữa.

"lắm."

-

Note: Kỷ niệm 6 năm đặt bút viết BKĐN 😭 nhân dịp kỷ niệm toi viết lại gần hết truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me