Jichen Oneshot Trans My Heart Your Home
Khi tiếng chuông trường vừa vang lên những hồi thanh âm cuối cùng, ngăn tủ đồ của Chenle đã được dọn sạch từ bao giờ. Mớ tạp chí cắt dở cùng những tấm postcard của chị nó giờ đây đang phải chịu cảnh chen chúc trong balo cùng cuốn kỉ yếu hàng trăm trang với vô vàn chữ ký ở trang bìa. Miệng nó nhồm nhoàm nhai mẩu kẹo cao su vừa chôm được từ ai đó, đưa mắt quan sát cô bạn Chaeryeong hào hứng đẩy cửa tông ra ngoài và hét lên dưới bầu trời xanh."Gặp lại chúng mày ở Hollywood, lũ thất bại!"Tiếng chim ca ngân nga qua từng khe lá, xe bus trường vẫn chưa đến dù đã quá chiều, và lũ học sinh ở ngoài thị trấn cũng đang đổ ùa ra ở bãi cỏ, mồm miệng tíu ta tíu tít trò chuyện và cố gắng tìm xe để quá giang đi về. Chenle vẫy vẫy tay chào Yerim khi đang tháo chiếc xích nặng trịch rồi dắt xe ra khỏi chỗ đậu, tiện thể hứa hẹn vài câu gặp mặt trước khi xa nhau lên đại học. Bình thường nó sẽ đợi Jisung về cùng, nhưng chiếc xe đạp màu đỏ chói mắt của cậu hôm nay lại không thấy đâu. Chenle nhận tin Jisung đã về trước thông qua dòng tin nhắn rằng nếu tớ không có ở nhà thì cậu cứ vào đi nhé. Tất nhiên, nhà của Jisung không phải là điểm dừng đầu tiên của nó. Chenle đạp xe hướng về phía mỏ đá, để bản thân gập ghềnh bấp bênh trên những con đường gồ ghề, băng ngang qua khu phố mua sắm sầm uất, và tự thì thầm với bản thân khi chạy dọc theo từng tán cây sồi xào xạc trong gió chiều. "Vẫn chưa quen lắm với sự tự do mới mẻ này."Chenle chạy về nhà, chộp lấy quần bơi và bộ game Switch, thó lấy một vài món ăn vặt từ trong tủ, không quên đem theo đồ để thay mặc kệ cho tủ đồ vốn đã không phân biệt được đâu là đồ của Chenle và đâu là đồ của Jisung.Hai chân Chenle chống lên vỉa hè, xe đạp nghiêng hẳn về một bên để dừng lại. Nó dắt xe đến cổng trước, dừng lại một chút để kiểm tra xem còn món hàng online nào chưa nhận không. Loài cỏ xanh mướt nơi ô cửa sau một tuần không được tưới đã dần trở nên héo úa, bệch bạc trước cái nóng đổ lửa của trời hè. Cặp Chenle đầy ắp với sách vở, những cuốn sách mà nó sẽ chẳng bao giờ động đến nữa, nó chỉ có thể bỏ mặc chúng ở với đống tạp chí Trung Quốc nhiều chuyện của dì mình ở sảnh trước.Những năm tháng cấp ba của nó đã kết thúc rồi. Chenle chồng cuốn sách lịch sử cuối cùng lên mặt đất, đá vào nó một cách để trút bỏ sự mệt mỏi của những giờ học ngột ngạt phải vờ tỏ ra quan tâm đến những lão già đã chết từ lâu.Vĩnh biệt Napoleon.Chenle bắt gặp mẹ mình ở hiên sau nhà, với điếu thuốc còn đang cháy dở kẹp giữa hai ngón tay và chú chó nhỏ đang liu riu ngủ dưới chân. Nó vỗ thật nhẹ vào đầu chú chó để không khiến nó phải thức dậy, rồi chồm người hôn lên má mẹ nó, thông báo rằng con đi chơi đây. Không có câu hỏi nào được đặt ra cũng chỉ làm chắc chắn thêm việc mẹ nó chẳng hề nhận ra con trai mình từ lâu đã không về nhà.Chenle không quan tâm. Trường học đã kết thúc, tất cả mọi thứ đã kết thúc. Nó bây giờ đã có thể dành trọn mùa hè này cùng Jisung. Mẹ nó đưa tay chào, bà thì thầm rằng bà yêu nó lắm. Bà biết nó sẽ làm gì mà."Nhớ cẩn thận!" "Con luôn cẩn thận mà!" nó đáp lại dù lòng thừa biết đây chỉ là lời nói dối sáo rỗng.Zhong Chenle suy cho cùng cũng chỉ là một thằng con trai mười tám tuổi, và nó không biết đánh vần được chữ "cẩn thận".Tháng trước nó suýt thì gãy tay khi trượt ván, tháng trước nữa thì ngả chổng vó từ trên cây xuống. Ba tháng trước khi trời còn đang lạnh cắt da cắt thịt, Jisung đã đẩy nó lên mặt hồ đóng băng và thật may mắn, Chenle đã làm vỡ mặt hồ. Nó leo lên và ngã gục ngay tại đó, ném từng mớ vải vóc ướt sũng của mình đến Jisung cho đến khi cậu cũng trở nên ướt nhèm như nó, và cuối cùng là đẩy Jisung vào đống tuyết trắng. Cả hai chúng nó sau đó đều phải ngồi chen chúc trên giường sưởi ấm lẫn nhau với tấm chăn điện phủ lên. Tuyết vẫn mãi rơi trắng xóa ngoài cửa sổ, cô mèo đỏng đảnh của Jisung meo lên vài tiếng thoải mái rồi lại rúc vào tổ của mình, nơi thực chất là khoảng trống giữa đùi nó. Thật ấm áp.Chenle thả mình dọc theo bóng cây sồi trên tuyến đường gồng ghềnh gấp khúc. Người lớn đi làm, trẻ con đi học (trừ những học sinh lớp 12 đã hoàn toàn tự do). Khung cảnh trống vắng lạ thường. Chỉ có Chenle và tiếng chim hót ngân nga, chỉ có Chenle và tiếng lạch cạch khi rẽ hướng đạp về phía đường chính. Thường sẽ tốn khoảng ba phút ba mươi giây để đến nhà Jisung, nhưng còn phải phụ thuộc vào những chiếc xe Sedan(*) trên đường và tùy thuộc vào tốc độ đạp xe của Chenle. Khi nó mười tuổi, thời gian để đến nơi sẽ là mười phút, nhưng cảm ơn trời, có những thứ hạnh phúc gọi là dậy thì thành công. Nó đã cao hơn, lớn hơn, mạnh hơn và nhanh hơn. Thời gian đã rút gọn lại chỉ bằng một bài hát, đếm từ khi Chenle đeo tai nghe lên và đạp xe ra khỏi trường, nhưng không phải hôm nay, nó đã để quên tai nghe trên bàn rồi. (*) Một loại xe hơi.Anh trai của Jisung hiện đang sống ở Canada, nhị vị phụ huynh thì đang chu du thưởng ngoạn. Căn nhà rộng lớn bây giờ chỉ dành cho hai đứa nó - lúc nào cũng vậy cả. Chenle đâu cần tai nghe khi đã có âm thanh chân thực xung quanh. Và Chenle cũng đâu cần phải quan tâm ai khi chỉ có nó và Jisung.Một Zhong Chenle liều lĩnh - và mọi thứ đều có lý do. Sự liều lĩnh của nó đem lại rất nhiều điều tốt đẹp. Sự liều lĩnh khiến Jisung phải bật cười. Sự liều lĩnh khiến Jisung phải đỏ mặt ngại ngùng khi Chenle kéo sát cậu lại và thì thầm vào tai cậu những điều vô nghĩa, tất nhiên chỉ để quan sát những biểu cảm trên mặt Jisung. Chenle có thể là cây hài của lớp, là kẻ pha trò, miệng nhanh hơn não và to hơn đầu, luôn luôn ngốc nghếch, hay phát ra những câu để đời. Chenle là một kẻ ồn ào và thông minh, nhưng đây thực chất chẳng khác gì một bức chắn vững chắc.Chenle nổi tiếng là kẻ hay làm điều dại dột và đó là lý do vì sao nó phải né những điều đó ra càng xa càng tốt, chẳng hạn như nói xấu giáo viên. Hay chẳng hạn như bây giờ, chơi trò lộn ngược trên ván nhảy của hồ bơi Jisung rồi lắc tóc như chó con, văng vẩy nước lên mặt cậu. Jisung cười cười đẩy nó ra xa rồi đáp lại Chenle bằng cách lặn sâu xuống rồi bế nó lên khỏi mặt nước. Chenle vòng tay ôm chặt eo cậu, ngón tay bấu chặt vào từng thớ cơ của Jisung rồi hét vào mặt cậu. Nó đưa nhìn cái liếc lén lút khi Jisung leo ra khỏi bể bơi. Không được tính là liếc, phải là nhìn chằm chằm mới đúng. Dù sao thì Chenle cũng chỉ là con người thôi.
Thớ cơ bắp cuồn cuộn được tạo thành từ những năm luyện tập bóng chuyền, nước chảy thành dòng trên bắp chân vững chắc. Và cả từng sợi dây gân hằn lên trên bắp tay khi cậu nhấc Chenle lên. Quần bơi thấm nước bám chặt vào phần dưới của cậu, và việc nhìn chằm chằm vào cơ thế Jisung là một trò chơi nguy hiểm - nhưng đó là điều tạo nên Chenle. Nó luôn sống mỗi ngày với sự mạo hiểm tràn đầy - như thế không phải là điều tuyệt vời nhất thế gian sao?Park Jisung đang dần trở nên xấu hổ, nhưng cậu ấy là ngôi sao. Là người tình trong mộng của bao nhiêu cô gái, nhưng chỉ riêng Chenle mới có đặc quyền được đến gần cậu như vậy.Chỉ một mình Zhong Chenle, một Zhong Chenle mười tám tuổi đầy liều lĩnh."Jinsol đang nhìn cậu kìa." Chenle lên tiếng khi cả hai đang thả mình trên mây trong lớp học, ánh nắng hè lười biếng chiếu qua cửa sổ và tan ra giòn rã. Nó búng tẩy bút chì về phía đầu Jisung và cười toe toét khi thấy cậu cau mày."Bạn ấy luôn nhìn mình mà." Jisung lầm bầm, xoa xoa hai má "Mình cũng không biết bạn đó muốn cái gì đâu.""Jinsol thích cậu đó.""Bỏ đi."Chenle cố tình chạm mắt với Jinsol và nhún vai.Cậu vẫn luôn bỏ mọi thứ ngoài tai.Cái nắng hè gay gắt, giày dép của Jisung vương vãi khắp hành lang, quần áo chất thành đống trên sàn. Cả hai lăn lộn trên giường, nằm đè lên cả khăn tắm. Jisung cuộn mình nằm nghiêng người, gối đầu lên ngực Chenle. Nhạc từ bluetooth vang lên trong không gian vắng lặng - là ca khúc của một ban nhạc mà sẽ chẳng bao giờ được biết đến ở cái thị trấn nhỏ này. Những ngón tay của Jisung khảm lên vòng ngực của Chenle, chu du qua các rãnh xương. Tay trỏ đặt lên phần tàn nhang trước ngực, tay giữa chạm vào vết sẹo nhỏ vì nhảy qua hàng rào sắt ở dưới nhũ hoa. Một vết sẹo khác ở ngón đeo nhẫn vì ngã khi trượt băng. Và đặc biệt là đám tàn nhang trên xương đòn, điểm yêu thích của Jisung.Từng đốm tàn nhang điểm lên cơ thể nó, phối thành một chòm sao.Chenle là một kẻ liều lĩnh. Liều lĩnh và táo bạo."Tim cậu đập mạnh quá nè" Jisung hỏi "Cậu ổn không?"Nó sẽ luôn liều lĩnh như thế cho đến chết.Chenle không chút chần chừ, mặc cho dãy sao sáng dày đặc giữa bầu trời đêm u tối, cả người nó lại được chiếu sáng bởi ánh đèn xanh lam dưới hồ bơi. Bướm đêm lượn quanh đầu cả hai và Jisung phun nước ra như vòi rồng, kinh tởm và mất vệ sinh. "Vị nước như nào?" Chenle hỏi Jisung khi cậu đang cố gắng kéo nó xuống hồ. "Vị clo."Tình yêu là chất xúc tác tuyệt vời cho sự liều lĩnh của Chenle. Nó đang yêu, nhưng nó không thể bỏ mặc được lời nhắc nhở dai dẳng trong tâm trí nó hằng đêm rằng tình yêu này rồi sẽ cuốn tất cả đi. Thằng nhóc mà nó gặp ở mẫu giáo bây giờ đã trưởng thành thành cậu thanh niên phân vân trước việc lựa chọn đại học, nhưng chắc chắn không chung trường với Chenle. Thằng nhóc dạy Chenle vượt suối lúc chín tuổi giờ sẽ có khi phải xa nó ở phần còn lại của đất nước. Thằng nhóc đưa Chenle đến buổi tiệc ở trường trung học, người đã cùng nó khiêu vũ và thì thầm rằng "cậu là người bạn tốt nhất của tớ" bây giờ sẽ phải trở về Hàn Quốc cùng chú và dì. Thằng nhóc mít ướt khóc nhè thấm đẫm nước mắt trên chiếc áo sơ mi yêu thích của Chenle vô số lần giờ đây có lẽ sẽ chẳng còn bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của nó nữa.Cậu sẽ đến một nơi mà chiếc xe đạp của Chenle sẽ chẳng thể chạm đến được Đây không phải là sự thật. Chenle có thể vượt hàng ngàn dặm để đến với Jisung nếu cậu muốn. Chenle có thể học lái xe, học lái máy bay chỉ để vượt đại dương, tìm đến người nắm giữ mảnh ghép cuối cùng của cơ thể nó, để cả hai hòa thành một. Từng chuỗi kí ức như cuộn phim cũ tua rè rè trong tâm trí nó, bóng đèn máy chiếu nóng đến bỏng tay khiến nó không thể dừng phim lại. Chenle không thể khóc, nó đã không thể khóc từ khi mười bốn tuổi, nhưng cảm giác tuyến lệ khô đọng ở hốc mắt vẫn còn lại. Nghẹn ngào và chết lặng, nó thấy mình như bị ai đó cắt vào tim. Chenle hít một hơi sâu rồi tạt nước vào người Jisung một cách nửa vời, cố tình đánh lạc hướng.Ánh sáng neon hắt lên khiến Jisung trông thật vô thực - sự hòa hợp kỳ diệu giữa từng đốm sáng và sự lấp lánh ẩn lên trong mắt cậu, con ngươi đen lay láy như nhốt Chenle vào trong."Sao cơ?" Jisung hỏi."Mình lạnh rồi, tụi mình vào trong đi."Nó không tắm, chỉ Jisung tắm thôi. Cậu quay lại giường, đem theo mùi hương của Old Spice(*)và loại xà phòng hỗn hợp thông thường. Lúc quay lại thì Chenle đã đang lăn lội với chiếc điện thoại dưới lớp chăn. Một bên giường lún xuống vì sức nặng. Cả hai lại ở đây nữa rồi, luôn là ở đây. Giường của Jisung, nơi hai đứa trẻ lên mười đã từng sẻ chia bao cuộc trò chuyện, nơi hai cậu thiếu niên trung học thao thức cả đêm không ngủ được vì xem phim kinh dị, nơi mà trong những đêm đen tối tăm Chenle đã phải trằn trọc tự hỏi cả trăm lần cái cảm giác được đặt môi lên môi Jisung - chỉ một lần này thôi. (*) Lăn khử mùi của nam.Nhưng tất cũng chỉ là mơ tưởng."Eo cậu hôi quá." Jisung phàn nàn. Chenle đá một chân cậu ra làm phần đầu gối nhói lên. Jisung không hề phản ứng, cậu chỉ ra hiệu bằng đôi tay rộng lớn của mình. "Nhích lại gần đây đi."Cả hai chẳng còn ngại ngùng gì để phải tỏ ra chần chừ hay giả vờ cả. Chenle nằm xải lai lên lưng Jisung, cong mông lên để tránh tạo ra bất kì một tình huống ngại ngùng nào. Nó choàng tay qua thân cậu, đặt lòng bàn tay lên lớp vải áo ba lỗ sờn mềm mại. Mình luôn ngủ ngon hơn khi có cậu ở đây.Jisung từng phải tự mình trải qua những đêm dài ám ảnh, giật mình hét toáng lên giữa đêm vì cơn ác mộng có ai đuổi theo không ngừng, vì giấc mộng khi thị trấn nhỏ bị cơn sóng thần nhấn chìm, và vì tất cả mọi người xung quanh đều đã chết. Lúc đấy Chenle sẽ ôm lấy cậu vuốt ve, vùi mặt vào tóc cậu và trấn an rằng không sao cả, cậu vẫn ổn mà. Mọi thứ vẫn ổn. Nó không phải là người biết cách an ủi, nó có thể giỏi tất cả mọi thứ, nhưng không phải là an ủi ai đó, nhưng trừ Jisung. Chỉ cần là Jisung, mọi hành động trấn an đều xuất phát một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. "Chenle" Jisung cất tiếng. Bờ ngực nó rung lên dưới từng cái chạm của cậu."Hả?" Tiếng dế ca râm ran trong bụi cỏ, chim bồ câu hòa trong nhịp hát ngoài cửa sổ, và cả tiếng chó sủa sinh động từ xa. Chenle gác chân mình lên Jisung và tựa trán vào gáy cậu. Bầu không khí chìm vào tĩnh mịch, chỉ còn lại bản giao hưởng nửa đêm và tiếng thở nhè nhẹ của cả hai."Cậu còn nhớ lúc mình mời cậu đi dự tiệc không?""Nhớ chứ." Chenle khúc khích.Khi đấy nó suýt đã không tham gia vì chẳng ai mời. Nhưng hóa ra, cũng chẳng ai mời Jisung đi cả, hoặc có lẽ có, nhưng-"Mọi người có mời mình đi, nhưng mình chỉ muốn đi cùng cậu."Cùng nhau ngồi trên khán đài trong phòng thể dục ở trường cấp 3 - tòa nhà duy nhất của trường chưa bước qua năm tuổi thứ mười. Chenle khoác lên mình bộ suit quá khổ, và bộ của Jisung thì lại quá bé, nhiều nơi còn bị nhồi nhét vào để có thể thích ứng với tốc độ phát triển không ngừng của cậu.Mọi người say mê khiêu vũ trêu sàn nhảy, ánh đèn disco quay cuồng theo điệu nhạc của Celine Dion, nước có ga nhấp nhô trong từng ly thủy tinh, các cặp đôi ôm ấp nhau trong góc tối (hoặc có thể tệ hơn như thế nữa). Vai của Jisung huých nhẹ lên vai Chenle khiến nó quay lại, và đập vào mặt nó là nụ cười toe toét nheo cả mắt."Mình biết." Chenle đáp. Một con cú bất ngờ hú lên từ ngoài cửa sổ làm Jisung phải đưa tay bịt tai lại."Vậy thì sao?"Lại là một khoảng không yên lặng ập đến. Đêm đầu tiên của mùa hè của cả hai vẫn luôn trải qua như này - cũng chỉ có cả hai trên chiếc giường đôi của Jisung, rèm cửa khẽ tung bay trong làn gió đìu hiu. Ngay cả khi hai đứa nó vì dậy thì mà phát triển không cùng lúc - khi Jisung còn bé tí và Chenle thì trổ giò, ngay cả khi Jisung gãy chân và làm xước Chenle bằng cái chân bó bột của mình thì thân thể hai chúng nó vẫn luôn nằm cạnh nhau, hòa hợp với nhau như thể đây là định mệnh, là điều đã được an bài sẵn ngay từ đầu."Chỉ tự dưng nghĩ lại thôi."Dưới ánh đèn yếu ớt và bản nhạc chậm rãi, Chenle chủ động dẫn dắt điệu khiêu vũ dù Jisung là người nhảy tốt hơn. Con tim trong ngực trái đập liên hồi, và Jisung thật đẹp, mái tóc rối xù lên vì Chenle xoa đầu, cậu cao lớn, đầy sức sống và nam tính."Đừng có xúc động vì mình.""Mình không có xúc động."Đi dọc trên sân sau của trường, ánh đèn sân bóng như ánh trăng soi theo từng bước chân của cả hai. Mọi người đã dần rời đi cho tăng hai của bữa tiệc, nhưng Jisung đã hứa với mẹ rằng sẽ về nhà, tất nhiên có cả Chenle nữa, là mua một tặng một. Jisung cười toe toét phủi đi những mảnh pháo giấy nhỏ vươn lên trên tóc Chenle, cả ngân hà bây giờ cũng chẳng thể đọ lại với đôi mắt chứa ngàn sao trời của Jisung. Và đôi môi hồng cuốn hút của cậu chỉ khiến Chenle muốn hôn lên đó.Nó luôn ấp ủ đam mê được hôn Jisung. Khi cả hai cùng đang lăn lộn trên giường, khi cả hai thả mình trong làn nước hồ bơi, khi cả hai cùng đạp xe dọc theo bờ sông, từng lời nói cũng theo dọc nước chảy xiết mà cuốn đi. Nó thả mình ra ngoài cửa sổ ô tô của anh Jisung, tiếng nhạc của Metallica phát ra từ loa cùng Jisung đang hăng say giả vờ đánh đàn theo điệu nhạc bên cạnh. Mặc kệ tiếng reo hò của mọi người trong nhà thi đấu, Jisung vội vàng chạy đến khán đài để tìm Chenle, Jisung vẫn luôn tìm nó đầu tiên.Lúc nào cũng là nó, lúc nào cũng là Chenle.Chenle là kẻ liều lĩnh và táo bạo, nhưng nó sẽ chẳng bao giờ dám phá vỡ đi cái tình bạn của cả hai. Tim nó nhói lên từng hồi như có ai đó đang rút từng chiếc xương một ra khỏi người, đau đớn và mất cảnh giác. "Nghe có vẻ là cậu thích như vậy lắm.""Thôi đừng nói nữa. Cậu không cần phải nghĩ về việc đó nữa đâu, ngủ đi Chenle."Nó co gối đá giả vờ đá vào Jisung, không mạnh đến mức làm cậu bị đau nhưng vẫn đủ để Jisung phải kêu lên và vặn vẹo trong vòng tay của nó."Đừng đem nỗi buồn đến cho mình."(*)Jisung lại ngọ nguậy, mông nhích lại gần và cọ lên Chenle rồi cười bí hiểm. "Không đem nỗi buồn, nhưng sẽ đem buồ* đến."(*)(*) Chơi chữ trong tiếng Anh =))) "blueball" và "blue balls" đồng âm."Im đi."Ánh bình minh hửng qua cửa sổ, cô mèo nhỏ vẫn còn chìm vào giấc mộng ở đầu giường, đuôi đặt lên gần mũi của Jisung. Chenle không dám vỗ lên nó nhưng cuối cùng cô mèo vẫn thức dậy, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào Chenle. Như là một giao ước ngầm, khi cả ba cùng nằm trên giường, Chenle và cô mèo sẽ phải sẻ chia Jisung với nhau. Jisung như lò lửa tỏa ra hơi nóng xung quanh Chenle, và nó thích điều này. Chàng trai mùa đông và cái nóng mùa hè, hơi ấm của Jisung vẫn luôn như vậy dù bất kì khi nào.Chenle hôn khẽ khàng lên phía sau gáy của Jisung, hít một hơi vào lòng cái mùi hương xà phòng rẻ tiền vươn trên tóc cậu. Mái tóc dày bóng trái ngược hoàn toàn với những sợi tóc như rơm mùa hè năm ngoái khi cậu tẩy cả đầu để nhuộm vàng."Cậu biết là mình đã tỉnh mà." Jisung lên tiếng, giọng khàn khàn trầm đặc. Cậu còn đang mơ hồ đứng giữa ranh giới của giấc ngủ và hiện thực, bị mắc kẹt trong sự mơ màng không rõ thực hư.Cả người Chenle đông cứng lại, nó nằm sát vào Jisung, không chừa lại khoảng trống nào giữa cả hai. Chân gác lên người cậu như một con khỉ bám chặt vào thân cây."Không sao đâu." Jisung nói, ga trải giường theo cái trở mình của cậu mà vang lên tiếng sột soạt. Cậu choàng tay qua người Chenle và siết chặt nó rồi lại thả ra. "Mình không sao đâu, cậu chỉ đang ngăn Meow chen vào giữa hai mình thôi, đúng là một ý kiến hay nhỉ?""Ừa đúng rồi."Chenle hít một hơi dài, ngón tay Jisung ôm cánh tay của nó rồi nắm lấy cổ tay của nó. Chenle phải khựng lại vài giây để nhận ra Jisung đang chu du trên phần tàn nhang của mình, những cái chạm nhẹ nhàng lên nơi cậu từng vẽ bậy các đường đánh dấu lên tay ở trường trung học."Hôm nay cậu muốn làm gì?"Chenle nuốt nước bọt, khuôn miệng khô khốc không nói nên lời. Nó biết nó luôn muốn làm gì. Nó muốn được nằm ở đây mãi mãi, chỉ hai chúng nó thôi, mặc kệ thế giới ngoài kia.(Và nó cũng muốn hôn Jisung nữa.)Chenle lại đặt một nụ hôn nhẹ khác lên gáy Jisung.Cậu khe khẽ lên một tiếng rồi lùi người sâu vào trong, như thế đã đủ khiến Meow rời đi, một tiếng động nhẹ vang lên khi cô mèo nhảy xuống sàn."Giờ thì xem cậu đã làm gì kìa." Chenle thờ ơ nói. Mọi thứ đã quá gần rồi, đã xảy ra quá nhiều lần. Những việc này đến quá sớm cho một sáng mùa hè - cả hai sẽ phải dành ra nhiều tháng trời để suy nghĩ và nghiền ngẫm lại ngày hôm nay. Tất nhiên chúng nó chẳng thể đổ lỗi là những hành động vô thức trong mơ bởi đây là điều thật sự đã xảy ra một cách rõ ràng và chân thật, thật như việc cả hai sẽ chẳng bước chân vào trường nữa.Ôi trời, chúng nó thậm chí còn không phải đi học nữa rồi. "Chỉ muốn có chút thời gian một mình.""Vậy cậu muốn mình rời đi luôn hả?"Ngón tay Jisung bấu sâu vào da Chenle rồi kéo mạnh nó vào vòng tay cậu."Không phải, ở lại đi.""Mình sẽ ở lại mà." Chenle lên tiếng trả lời như thể có ai đặt câu hỏi. Jisung buông lỏng tay ra. Hơi nóng cả người cậu phả lên Chenle và nó không biết mình phải làm gì tiếp theo cả. Nó đã quá quen với việc giấu đi niềm kiêu hãnh, giấu đi cảm xúc và giờ đây, Jisung biến nó thành một kẻ ngốc. Vẫn luôn là một kẻ ngu ngốc khờ khạo.Những khoảnh khắc chậm rãi như vậy luôn thu hút nó. Ngay bây giờ, ngay tại thời điểm này. Hơi thở của cả hai hòa chung vào bầu không khí sáng, tiếng chim hót hợp xướng với tiếng ve ca râm ran. Chúng nó có thể sẽ dạo quanh con sông, có thể sẽ đạp ra vòng quanh thị trấn, lười biếng dừng lại ở bùng binh vắng người, đợi quá giang ai đó đi đến quận khác và dừng lại ở trung tâm mua sắm. Nhưng cũng có thể, cả hai sẽ chỉ nằm dài ở đây như Chenle muốn.Nó thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man khi cảm nhận được đôi môi của Jisung đang áp lên đốt ngón tay của mình, một cái hôn thật nhẹ nhàng và chóng vánh. Cậu dừng lại một lát để chờ xem phản ứng, rồi tiếp tục đặt lên đó những cái hôn khác."Người cậu có vị như clo í."Hơi thở nóng hổi phà vào ngón tay cái của nó khiến Chenle như ngừng thở, trái tim chững đi một nhịp. Lưỡi của Jisung chạm vào da nó, để ngón tay nó gối lên môi dưới của mình. Chenle không biết Jisung đang làm gì, nó quá sợ hãi để hỏi, quá sợ hãi để hi vọng vào bất cứ điều gì.Zhong Chenle liều lĩnh và táo bạo, là một quả bơi hẹn giờ, là cơn sóng thần, là người không để ai bắt kịp với suy nghĩ của mình. Nhưng Zhong Chenle không ngờ đến trường hợp ngoại lệ là Park Jisung - chàng trai mười tám tuổi thông minh với nụ cười trầm ấm thắp sáng cả thế giới. Cậu là người nắm lấy tay nó, ôm nó vào lòng, và cũng là nơi nắm giữ trái tim Chenle.Park Jisung?Cậu cũng là một kẻ liều lĩnh.
---------Một chiếc oneshot mình rất thích của chị englishsummerrain nên quyết định phải dịch. Đồng thời thì cũng là một món quà sinh nhật trễ với những người chị em cung Thiên Bình của mình, và cũng là sự high và delulu sau tập this and that hôm nay =)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me