TruyenFull.Me

Jiejie X You Meo Khong Tin Soi Dau

ABO, 18+, unprotected sex, thú nhân, sex at work, etc.

_

"Triệu Lễ Kiệt, sao lại có mèo cao như cậu chứ, meo?"

"À... Di truyền đấy."

Triệu Lễ Kiệt bế em lên, nhẹ nhàng miết hai tai mềm của em.

"Ư... Không được! Không được miết tai..."

"Lần nào cậu hỏi tại sao tôi cao, lần đó tôi sẽ làm như thế này."

"Chúng ta đang ở công ty mà. Cậu cũng đừng thiếu nghiêm túc như vậy chứ..."

Em lí nhí, giọng tủi thân như một con mèo nhỏ đang bị sói hoang bắt nạt.

"Đang ở công ty thì sao? Chỉ có tôi và cậu ở đây thôi. Mèo con đang sợ gì thế?"

Tay cậu ta trườn từ vai nhỏ xuống eo thon.

"Cậu thấy bản thân mình trong bộ đồ công sở này như thế nào? Đẹp? Quy củ? Hay... gợi tình? Ý tôi là, không phải đang đến mùa sinh sản rồi đó sao? Cậu đã có đối tượng chưa?"

"Triệu Lễ Kiệt, đừng nói linh tinh nữa. Kể cả có vậy thì không phải cậu muốn... Không được, có được thì tôi cũng không thể làm với cậu. Chết mất."

"Cậu là O?"

"Im đi..."

"Đúng là O rồi."

Triệu Lễ Kiệt đặt cằm mình lên vai em, đặc biệt gần tuyến thể của em. Hơi thở nóng hổi phả lên da mịn, em khẽ rùng mình.

"Nếu bây giờ tôi nói tôi là sói thì sao? Có sợ không?"

"Cái... Cái gì?"

Người em khựng lại, cứng nhắc quay đầu nhìn Triệu Lễ Kiệt đang mỉm cười.

"Không phải cậu luôn muốn biết tại sao tôi lại cao như thế này à? Đây, bây giờ tôi đang giải thích cho cậu hiểu. Là di truyền, di truyền của loài sói. Và..."

Cậu ta tiếp tục, giọng dịu dàng vang lên khiến em lạnh sống lưng.

"Những con sói đáng sợ mà hẳn loài mèo cậu không muốn tiếp xúc... luôn là E. Mà một O như cậu lại tiếp xúc với một E như tôi... e là..."

"Im miệng!"

Em bực mình, đấm vào ngực Triệu Lễ Kiệt một cái. Cậu ta làm vẻ nhăn nhó, nhưng cuối cùng vẫn phì cười.

"Mèo nhỏ đang tức giận hả? Cho sói kể nốt cái này nha."

Triệu Lễ Kiệt vuốt ve tóc em.

"Loài mèo nổi tiếng là loài có rất nhiều B, họ vô tư sống, mặc kệ giới tính của mình, thoải mái hưởng thụ như thể họ mới chính là loài thống trị thực sự. Nhưng trong mỗi một trăm cá thể, lại có một O, tuyến thể có pheromone quyến rũ được mọi giới tính khác. Biết cái gì tuyệt vời hơn nữa không? Với tính cách yêu kiều và ưa lãnh đạo nổi tiếng của loài mèo, việc tồn tại giới tính O trong xã hội này, thật đáng được bảo tồn. Cậu là một O như thế, trong mỗi một trăm cá thể. Tôi rất muốn biết biểu cảm của c-..."

"Làm ơn đừng nói nữa..."

Em bắt đầu khóc nức nở, nắm chặt góc áo của cậu ta. Cái chuyện chết tiệt gì đang xảy ra thế? Chỉ những lời nói vu vơ của Triệu Lễ Kiệt cũng đủ để khiến người em nóng ran lên, khó chịu quá. Do cậu ta đang cố tình thì thầm sát da em ư? Nhìn em giãy giụa, cố gắng để thoát khỏi cái ôm của mình, khóe môi Triệu Lễ Kiệt nhếch lên trong khi em vẫn giàn giụa nước mắt, hai má phính nóng bừng như than đỏ được nung nóng. Bầu không khí giữa hai người căng thẳng, em thấy khó chịu với bất cứ hành động nào dù là nhỏ nhất của cậu ta, Triệu Lễ Kiệt vẫn ung dung chờ xem em sẽ làm gì.

"Sao thế?"

Cậu ta quan tâm hỏi, hai tay quanh eo em siết chặt.

"Cậu làm ơn đi, xin cậu đấy... Bỏ tôi ra đi mà. Nóng lắm, tôi không chịu được nữa. Mẹ kiếp, cậu đang muốn làm cái đéo gì thế...?"

"Nói những lời như thế không hay đâu. Cậu nên nói là... Triệu Lễ Kiệt. Làm tình. Với tôi. Đi."

"Cậu...!"

Em trợn tròn mắt, nhưng không thể nói tiếp vì kiệt sức. Mùi nước mưa nồng nặc như cả sàn văn phòng là mặt đất sau một cơn mưa giông xộc lên khiến các giác quan em giãn ra, nhưng em biết mình không thể lơ là cảnh giác. Chỉ có một điều em vẫn chưa biết, em đã nằm gọn trong bụng sói từ lâu rồi.

"Tôi biết cậu không chịu được mà. Đợi một tí đi, dây áo ngực của cậu khó tháo lắm. Như được gắn keo siêu dính ấy, bộ ngực to đến mức áo phải dính chặt để tôi không được thấy hả? Như vậy thì tôi hơi buồn."

Môi em mím chặt, cố kìm nén những giọt nước mắt nóng hổi vẫn đang rơi. Triệu Lễ Kiệt làm thế nào đã đang cởi áo ngực của em rồi? Ngực căng được phơi bày, cỏ dại cũng được trao thêm cơ hội sống khi gặp nước mưa. Pheromone của em và cậu ta hòa quyện, tạo ra một mối liên kết hợp nhau đến lạ kì, dần dần quấn lấy nhau.

"Rất thoải mái. Thật sự rất thoải mái."

Triệu Lễ Kiệt khẽ gầm gừ, vùi mặt mình vào ngực em. Em muốn đẩy cậu ta, nhưng em quá yếu. Pheromone của Triệu Lễ Kiệt, nước mắt, cảm giác dồn dập và bí bách. Người em mềm nhũn.

"Điên mất..."

Góc áo sơ mi của em ươn ướt, cậu ta đang khóc đấy à? Tông giọng Triệu Lễ Kiệt bỗng khàn đi, cậu ta hôn lên đầu ti em, em rùng mình, cậu ta đột nhiên nhấc bổng người em lên, khỏe hơn cả khi nãy bế em rất nhiều.

"Triệu Lễ Kiệt? Cậu... Cậu ổn chứ?"

"Nói ít đi một chút, không thì tôi sợ mình sẽ đụ cậu đến chết. Tôi không muốn như thế đâu."

Em muốn nói rằng đây không phải Triệu Lễ Kiệt, người đồng nghiệp "họ mèo" có hơi cao quá và luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người, nhưng nghe cậu ta nói khiến em lập tức im lặng. Mặc dù em mới là người bị ép đến phát tình, nhưng tình trạng này của Triệu Lễ Kiệt thì cũng quá tội nghiệp đi.

"Vậy thì... Vậy thì không nói nữa. Thật sự xin lỗi cậu. Triệu Lễ Kiệt... hay là tôi giúp cậu? Không đau, tôi sẽ không thấy đau đâu. Cậu... Cậu đừng lo."

Em lắp ba lắp bắp, chỉ dám nhìn xuống, không dám nhìn thẳng vào Triệu Lễ Kiệt. Cậu ta hừ một tiếng lạnh nhạt, nâng cằm em lên. Ánh mắt Triệu Lễ Kiệt lộ rõ vẻ thèm thuồng em như kẻ săn mồi kiếm được một con vật nhỏ nai tơ ngây dại. Em nuốt nước bọt, cả người có chút run rẩy bị cậu ta giữ ngồi trên đùi.

"Nếu cậu có dũng khí nói vậy thì cũng phải nhìn được tôi chứ nhỉ? Tại sao phải nhìn xuống, tôi không vui đâu. Cậu muốn giúp tôi mà, đúng không? Để cậu chủ động, mau làm gì đó đi, tôi đang rất hồi hộp đấy."

Em nhẹ nhàng chống tay mình lên ngực Triệu Lễ Kiệt rồi nhướn người lên. Nếu em cao hơn một chút nữa thì tốt quá rồi, sẽ không phải ở trong cái tư thế ám muội này với cậu ta. Triệu Lễ Kiệt trưng bộ mặt "bất cần đời" nhìn em, thật muốn đấm cậu ta thêm một cái nữa. Em kéo chân váy da của mình xuống, cơ thể bây giờ chỉ còn tất lưới đen dài và quần lót ren gắn nơ.

"Ồ. Ấn tượng đấy. Tôi đã nghĩ cậu sẽ bắt đầu bằng việc hôn tôi, hoặc là cái gì đó đại loại vậy."

"Im đi. Tôi ghét nhất là những người ức hiếp người khác còn thấy chưa đủ mà đòi hỏi hơn nữa."

"Tôi nào có làm gì cậu. Chỉ là một tí động chạm của hai đồng nghiệp thân thiết và hiện tại là cậu đang thoát y trước mặt tôi, chỉ có vậy thôi mà?"

"Chậc... Còn không phải là cậu ép tôi đến phát tình, sau đó cậu cũng động dục, và bây giờ thay vì tôi được giúp thì tôi lại là người đi giúp à?"

"Được rồi, được rồi. Đều là lỗi của tôi. Vui chưa nào?"

"Còn cợt nhả như vậy nữa, ngày mai tôi nhất định sẽ xin chuyển công tác."

"Chuyện này thì không đùa được nữa đâu, mèo nhỏ."

Triệu Lễ Kiệt nhăn mày, bản năng chiếm hữu khiến cậu ta đột nhiên xé nát quần tất của em, để lộ hai đùi trắng nõn của thiếu nữ mới ngoài đôi mươi. Sói hoang lâu ngày phải chịu áp bức của lồng thú, bây giờ được thả ra ngoài tự nhiên như hóa dại, vội vàng vồ lấy môi em. Tiếng nhóp nhép hoan ái vang lên, em cố bám lấy cổ người kia để không trượt ngã, cậu ta chỉ đơn thuần càng sát gần để được tận hưởng hết vị ngọt trong khoang miệng em. Cho đến khi nhịp tim cả hai bắt đầu đập loạn lên vì quá nhịp và chẳng ai có thể thở nữa, Triệu Lễ Kiệt mới buông em ra.

"Cậu đã ăn viên kẹo đào sáng nay tôi cho cậu, đúng không?"

"Ừ... Ừm. Đừng nói là trong kẹo có gì đó đấy nhé?"

"Không có đâu."

Cậu ta vội lắc đầu.

"Tôi chỉ muốn nói là môi cậu rất ngọt thôi... cũng không được?"

Nghe Triệu Lễ Kiệt tủi thân như một đứa trẻ bị giành mất đồ chơi yêu thích khiến em bất lực mà chiều theo.

"Được. Đều được hết."

"Đánh dấu cậu vĩnh viễn cũng được?"

"Cậu có thể không nói nữa được rồi."

"Nhưng cậu vừa nói "Đều được hết." mà!"

"Triệu Lễ Kiệt, tôi nói cậu có nghe không?"

"Xin lỗi..."

Cậu ta cúi xuống, hai đuôi sói lộ ra cũng cụp xuống hối lỗi theo chủ nhân của nó khiến em không khỏi len lén mỉm cười. Không ngờ trong tình huống như thế rồi vẫn có thể xảy ra chuyện dễ thương.

"Vậy thì... Mèo nhỏ, Triệu Lễ Kiệt tôi, có thể xin phép được đánh dấu cậu vĩnh viễn không? Vì tôi là E nên sẽ đau hơn rất nhiều, cũng chính vì lý do đấy, tôi sẽ đảm bảo rằng mình sẽ yêu thương cậu cả đời, không để cậu khóc vì buồn, không để cậu cười trong sự đau khổ, luôn luôn ở bên cậu, bất cứ khi nào cậu cần, có được không? Tôi chẳng là sói gì đáng sợ của ai hết, Kiệt Kiệt chỉ muốn làm cún con trong lòng cậu, được cậu vỗ về, được cậu nấu cho ăn, có được không?"

"Còn chưa làm gì mà đã nghiêm túc ghê. Có tinh thần đó, phấn đấu nhé."

"Tôi đang không đùa cậu đâu. Mèo nhỏ, đồng ý nhé? Đồng ý làm vợ của tôi, làm mẹ của lũ trẻ, nhé?"

"Ừ, ừ. Đồng ý. Cho sói nhà cậu một cơ hội, thể hiện cho thật tốt. Không thì tôi sẽ chạy đi mất đấy."

"Loài sói tuyệt đối không bao giờ để lỡ con mồi và bạn đời. Đó là hai nỗi ô nhục lớn nhất."

"Biết rồi. Nói ít thôi."

"Tuân lệnh. Vậy... vợ tương lai... bây giờ có thể làm tình rồi chứ...?"

Em thoáng vẻ ngạc nhiên, trả lời.

"Cậu thật sự chỉ bộc phát một chút rồi lại nhịn để đợi tôi thật sự đồng ý ư?"

"Đúng vậy. Tôi không thể phạm lỗi trong chuyện này khi là một E được, nếu tôi quá phấn khích thì pheromone của chính tôi có thể giết chết cậu, chưa nhắc đến lúc tôi mất kiểm soát."

"Kinh khủng."

"Tôi biết mà."

Triệu Lễ Kiệt đặt em lên bàn làm việc, để hai đùi em lên vai mình, nhìn chằm chằm quần lót ren gắn nơ màu hồng của em một lúc rất lâu, đến lúc em đỏ mặt mới thôi.

"Quần đẹp ghê."

"Im miệng!"

Thuận tiện kéo quần em xuống, lỗ huyệt nhỏ ướt át rỉ dịch thu hút ánh nhìn của cậu ta.

"Ướt rồi. Ướt từ nãy đến giờ, tôi biết mà."

"Xì, ai cần cậu biết mấy chuyện này chứ..."

"Phải biết để còn thỏa mãn nhu cầu của cậu. Thấy tôi trong vai một người chồng như thế nào? Không tồi, đúng không? Tôi biết mà."

"Đồ suy diễn."

Triệu Lễ Kiệt trực tiếp thọc ba ngón tay vào lỗ huyệt nhỏ, em giật mình, ưỡn người ra phía trước, làm ra dáng cong rất kiều mĩ.

"Nhìn cậu rất giống một tác phẩm nghệ thuật khiêu dâm nào đó tôi từng được khách hàng dẫn đi xem trong lúc nói chuyện để bàn hợp đồng, mèo nhỏ ạ."

"Cái miệng cậu, tôi có thể khâu lại được, đúng không? Vừa hay tôi đang học một khóa thêu may. Không tặng cậu con hươu cao cổ tôi vừa đan nữa, tốt nhất là khâu luôn miệng cậu, biểu diễn cho cậu xem chút tài nghệ."

"Độc miệng quá đi. Tôi cảm thấy mình bị tổn thương."

Em càng cố để không rên, cậu ta càng cố tình gẩy vào điểm gồ lên, hai môi em tách ra, nhưng em không thể bịt miệng hư của mình lại vì đang chống xuống bàn.

"Nhìn cậu như thế này, thật sự là đẹp nhất."

"Tại sao cậu lại chọn hôm nay để làm chuyện này chứ? Tên chết tiệt Triệu Lễ Kiệt nhà cậu."

"Chỉ là tôi đang gần đến lúc xác nhận lại giới tính ABO của mình, cơ mà cậu giúp tôi mất rồi. Ngàn lần đội ơn, không tốn tiền xét nghiệm nữa."

"Lưu manh."

"Tôi hoàn toàn vô tội, thưa thẩm phán mèo nhỏ."

"Hừ."

Em rên rỉ, chảy hết nước dâm ra tay Triệu Lễ Kiệt, cậu ta mới thôi.

"Cảm thấy dạo đầu như vậy đủ chưa? Tôi muốn vào bữa chính rồi."

Em nhìn xuống con quái vật đang cộm lên dưới lớp quần Triệu Lễ Kiệt, ngu người luôn rồi.

"Cái này... Hay là chúng ta để khi khác đi?"

"Không được, cậu nói cậu sẽ giúp tôi cơ mà? Không phải cậu sợ một Enigma như tôi có thể đâm chết cậu đấy chứ?"

"Ừm... Không. Tôi không sợ, nhưng cái kích cỡ này cũng quá... kinh khủng rồi. Đây là lần đầu của tôi, cậu có thể..."

"Ấy, đây cũng là lần đầu của tôi. Nào, chúng ta đều giống nhau, không phải sợ. Tôi sẽ cố gắng để không làm cậu đau, nếu thấy tôi dần hành động theo bản năng, cứ cào vào lưng tôi thật mạnh, đến mức chảy máu ấy."

"Hiểu rồi. Nghe thì cũng thật hữu ích, nhưng còn phải xem hành vi của cậu ra sao."

"Tuân lệnh mèo nhỏ."

Cậu ta ngoan ngoãn dừng lại mọi hành động của mình, háo hức chờ em ra lệnh. Người này mới chính xác là Triệu Lễ Kiệt thường ngày.

"Được rồi, cho phép cậu. Nhưng không được phấn khích quá đâu."

"Vậy thì bắt đầu với tuyến thể của cậu. Đánh dấu chủ quyền vẫn là ưu tiên hàng đầu. Chịu đau một chút, rồi sẽ thoải mái ngay thôi. Pheromone của tôi mạnh hơn Alpha kha khá, tuyến thể của cậu có thể sẽ nhức đến hết tuần đấy. Không sao chứ?"

"Cứ làm đi. Tôi... Tôi chịu được."

"Xin phép mèo nhỏ."

Khoảnh khắc răng nhanh cậu ta cắn phập một cái ngay giữa tuyển thể, cả người em tê dại. Em cảm nhận được mọi mạch máu muốn vỡ ra vì sự đau đớn đột ngột, nhưng rồi đồng tử của em giãn ra, cảm giác như được lên thiên đường bất chợt này là gì? Cỏ dại và nước mưa, hai thứ mùi hương kì lạ cứ thế đi với nhau một cách hài hòa mà không có một chút mâu thuẫn. Triệu Lễ Kiệt kéo khóa quần, dương vật to lớn cũng bật ra theo lẽ tự nhiên, dũng mãnh đứng thẳng.

"Tôi thật sự được phép hả?"

"Được mà, cứ làm đi. Là cậu ép tôi như thế này mà, còn không muốn chịu trách nhiệm giúp người ta?"

"Làm ngay đây."

Dương vật tiến vào bên trong, em câm nín. Rất đau, nhưng cũng rất thoải mái. Em không còn thấy nóng muốn nổ tung nữa, thay vào đó là khoái cảm cuộn lên trong người. Cậu ta không động ngay, để yên bên trong, thành công chọc em khó chịu.

"Thấy ngứa ngáy... Làm gì đó đi chứ...?"

"Bình tĩnh nào, đừng có dụ tôi chứ. Mèo nhỏ, cậu sẽ bị đâm thủng đấy."

Em giơ móng vuốt, cào mạnh vào lưng Triệu Lễ Kiệt khiến cậu ta mặt mày nhăn nhó.

"Đau."

"Kệ cậu."

Triệu Lễ Kiệt bắt đầu nắm chặt hai eo em, được đà là vào, cứ liên tục nhấp nhả bên trong em khiến em thở dốc. Cậu ta đúng là biết trêu ngươi mà.

Hai người cả đêm ở văn phòng "nện" nhau đến mệt lả. Trước khi Triệu Lễ Kiệt thiếp đi đã cố gắng lau dọn cho em thật sạch sẽ rồi mặc lại đồ cho em, giấu quần tất mình xé rách của em vào chỗ kín, ôm em thật chặt trong lòng mình vì sợ em lạnh. Em không biết gì, cứ ngủ ngon lành trong vòng tay của cậu ta, yên tâm như một trẻ nhỏ được nằm trong chăn bông ấm áp.

"Mèo nhỏ ngủ ngon thật. Nhưng cậu vẫn phải nhớ rằng tôi là người yêu cậu nhất đấy. Không được chạy đi đâu, nếu không thì tôi sẽ ăn thịt cả nhà cậu. Từng. Người. Một."

Triệu Lễ Kiệt thì thầm vào tai em, nhẹ nhàng vuốt tóc em một lần nữa, hôn lên trán em rồi chợp mắt. Thấy em phản ứng thì hứng thú, trêu được em rồi.

"Không trêu cậu nữa. Đừng giận, đừng giận."

Đuôi mèo vô thức quấn quanh Triệu Lễ Kiệt, em cuộn tròn người mình lại như một cục bông nhỏ trong lòng cậu ta. Ngày mai, hay chính hôm nay, là Chủ Nhật, không có ai đến làm việc, khi Triệu Lễ Kiệt tỉnh dậy, nhất định sẽ đưa em về.

"Triệu Lễ Kiệt là đồ ngốc may mắn được ông Trời ban cho cơ hội, meo..."

Em vô thức lẩm bẩm, hai mắt vẫn nhắm nghiền, không biết rằng cậu ta có thể nghe thấy hết.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me