Jiminjeong Coc Coc Cun Con Is Coming
9:43 tối.Tầng 5 của MYs Company vắng lặng tới mức nghe được tiếng điều hoà thở.Minjeong đang gục mặt lên tay, laptop vẫn mở sáng với một file hợp đồng chưa kịp lưu.
Bên cạnh là vỏ ba hộp sữa hạt rỗng và một tệp sticky note.Jimin bước vào với một chiếc túi tote và ánh mắt ngạc nhiên.Cô vốn chỉ định quay lại để lấy tai nghe bỏ quên trong phòng họp.
Nhưng khi đẩy nhẹ cửa, thứ đập vào mắt lại là hình ảnh cô trợ lý bé xíu đang ngủ gục giữa đống giấy tờ,
mái tóc nâu rủ xuống như sắp tan vào ánh đèn vàng mỏi mệt.Jimin đứng đó một lúc lâu.
Đầu tiên là ngạc nhiên.
Rồi... một chút buồn cười.
Cuối cùng là một cảm giác rất lạ - một chút ấm.Cô cúi xuống đọc mẩu note viết tay, môi khẽ cong lên đầy bất ngờ.
Chữ thì không đẹp, hình con mèo thì cau có thấy thương. Nhưng điều làm Jimin khựng lại... là câu chữ trên tờ note ấy:"Tham công tiếc việc nhưng vẫn phải nghỉ ngơi chứ 😾"Một giây.
Rồi cô liếc sang Minjeong vẫn đang gục bên bàn, mái tóc nâu che gần nửa mặt.
Jimin bật cười khẽ trong cổ họng.Không phải nhắc bản thân.
Con bé này... viết cho cô à?Cô lặp lại câu đó một lần nữa trong đầu, như thể không quen với việc bị ai đó để ý tới thói quen của mình,
lại càng không quen bị nhắc nhở bằng kiểu dễ thương đến vậy.Minjeong.
Tận tụy. Bé xíu. Hay lo xa.
Và hình như... không hẳn là người dễ quên đi được đâu."...Chị Jimin?"Giọng nói nhỏ vang lên khiến Jimin giật mình.
Minjeong đã tỉnh từ lúc nào, chớp chớp mắt nhìn quanh như chưa phân biệt nổi đây là mơ hay thật."Em xin lỗi... Em ngủ quên ạ""Không sao"Jimin đáp, rồi chỉ tay vào sticky note: "Em viết hả?"Minjeong gật đầu, mặt vẫn còn dấu hằn nhẹ vì nằm lên cánh tay."Dạ...tự nhắc bản thân em thôi ạ.
Với cả để nếu ai đó thấy được thì cũng tự nhắc nhở bản thân họ luôn."Jimin bật cười.
Một nụ cười khẽ, hơi ngắn, nhưng là cười thật."Em đáng yêu hơn chị nghĩ đó, Minjeong.""Dạ?""Chị tưởng em là kiểu người chỉn chu nghiêm túc, không ngờ lại là kiểu dán note hình mèo"Minjeong cười cười, gãi đầu."Em vẫn nghiêm túc mà... chỉ là cũng hay lo xa.
Với lại, em thích mấy thứ nhỏ nhỏ như vậy, nhìn dễ chịu"Một khoảng im lặng trôi qua.
Không khó xử.
Chỉ đơn giản là... lặng.Rồi Jimin ngồi xuống chiếc ghế kế bên, chống cằm. Cô hỏi nhẹ:"Em thường ở lại công ty trễ vậy à?""Dạ không ạ, chỉ là gần đây có nhiều hợp đồng mới.
Em muốn kiểm kỹ trước khi gửi lên sếp... Với lại, ở nhà thì mẹ em hay bắt đi ngủ sớm lắm."Jimin nghiêng đầu, nhìn kỹ hơn."Ba mẹ em... nghiêm khắc hả?"Minjeong lắc đầu ngay, mắt sáng lên:"Không ạ!!!
Ba mẹ em thương em lắm.
Nhà em tuy không quá giàu, nhưng đủ sống và lại còn sống rất vui.
Em là con một, nên chắc được chăm chút kỹ hơn bình thường..."Rồi như chợt nhớ gì đó, Minjeong chậm lại một nhịp."Dù em không giống mấy gì ba mẹ mong, họ vẫn thương em lắm.
Ngay cả khi... em không thích con trai."Jimin chớp mắt.
Một giây. Hai giây. Cô không nói gì.Còn Minjeong... cũng chỉ nhận ra mình lỡ lời khi câu đó đã thả trôi ra khỏi miệng. Cô khựng lại, rồi cắn nhẹ môi:"... Em xin lỗi. Em không nên...""Không cần xin lỗi."Jimin ngắt lời, giọng rất nhẹ. "Em chỉ đang nói thật thôi mà."Rồi Jimin đứng dậy, vươn người lấy lại chiếc tai nghe trên bàn. Trước khi rời đi, cô ngoái đầu lại:"Về sớm đi nhé.
Sáng mai chị có ghi hình lúc 6h."Minjeong gật đầu như cái máy."Dạ, em biết rồi ạ"Cửa phòng khép lại.
Minjeong thở dài.
Tay đưa lên che mặt."Làm gì có ai đang làm trợ lý mà lại đi kể về xu hướng tính dục với nghệ sĩ mình đang phụ trách chứ...
Trời ơi Minjeong ơi..."
Bên cạnh là vỏ ba hộp sữa hạt rỗng và một tệp sticky note.Jimin bước vào với một chiếc túi tote và ánh mắt ngạc nhiên.Cô vốn chỉ định quay lại để lấy tai nghe bỏ quên trong phòng họp.
Nhưng khi đẩy nhẹ cửa, thứ đập vào mắt lại là hình ảnh cô trợ lý bé xíu đang ngủ gục giữa đống giấy tờ,
mái tóc nâu rủ xuống như sắp tan vào ánh đèn vàng mỏi mệt.Jimin đứng đó một lúc lâu.
Đầu tiên là ngạc nhiên.
Rồi... một chút buồn cười.
Cuối cùng là một cảm giác rất lạ - một chút ấm.Cô cúi xuống đọc mẩu note viết tay, môi khẽ cong lên đầy bất ngờ.
Chữ thì không đẹp, hình con mèo thì cau có thấy thương. Nhưng điều làm Jimin khựng lại... là câu chữ trên tờ note ấy:"Tham công tiếc việc nhưng vẫn phải nghỉ ngơi chứ 😾"Một giây.
Rồi cô liếc sang Minjeong vẫn đang gục bên bàn, mái tóc nâu che gần nửa mặt.
Jimin bật cười khẽ trong cổ họng.Không phải nhắc bản thân.
Con bé này... viết cho cô à?Cô lặp lại câu đó một lần nữa trong đầu, như thể không quen với việc bị ai đó để ý tới thói quen của mình,
lại càng không quen bị nhắc nhở bằng kiểu dễ thương đến vậy.Minjeong.
Tận tụy. Bé xíu. Hay lo xa.
Và hình như... không hẳn là người dễ quên đi được đâu."...Chị Jimin?"Giọng nói nhỏ vang lên khiến Jimin giật mình.
Minjeong đã tỉnh từ lúc nào, chớp chớp mắt nhìn quanh như chưa phân biệt nổi đây là mơ hay thật."Em xin lỗi... Em ngủ quên ạ""Không sao"Jimin đáp, rồi chỉ tay vào sticky note: "Em viết hả?"Minjeong gật đầu, mặt vẫn còn dấu hằn nhẹ vì nằm lên cánh tay."Dạ...tự nhắc bản thân em thôi ạ.
Với cả để nếu ai đó thấy được thì cũng tự nhắc nhở bản thân họ luôn."Jimin bật cười.
Một nụ cười khẽ, hơi ngắn, nhưng là cười thật."Em đáng yêu hơn chị nghĩ đó, Minjeong.""Dạ?""Chị tưởng em là kiểu người chỉn chu nghiêm túc, không ngờ lại là kiểu dán note hình mèo"Minjeong cười cười, gãi đầu."Em vẫn nghiêm túc mà... chỉ là cũng hay lo xa.
Với lại, em thích mấy thứ nhỏ nhỏ như vậy, nhìn dễ chịu"Một khoảng im lặng trôi qua.
Không khó xử.
Chỉ đơn giản là... lặng.Rồi Jimin ngồi xuống chiếc ghế kế bên, chống cằm. Cô hỏi nhẹ:"Em thường ở lại công ty trễ vậy à?""Dạ không ạ, chỉ là gần đây có nhiều hợp đồng mới.
Em muốn kiểm kỹ trước khi gửi lên sếp... Với lại, ở nhà thì mẹ em hay bắt đi ngủ sớm lắm."Jimin nghiêng đầu, nhìn kỹ hơn."Ba mẹ em... nghiêm khắc hả?"Minjeong lắc đầu ngay, mắt sáng lên:"Không ạ!!!
Ba mẹ em thương em lắm.
Nhà em tuy không quá giàu, nhưng đủ sống và lại còn sống rất vui.
Em là con một, nên chắc được chăm chút kỹ hơn bình thường..."Rồi như chợt nhớ gì đó, Minjeong chậm lại một nhịp."Dù em không giống mấy gì ba mẹ mong, họ vẫn thương em lắm.
Ngay cả khi... em không thích con trai."Jimin chớp mắt.
Một giây. Hai giây. Cô không nói gì.Còn Minjeong... cũng chỉ nhận ra mình lỡ lời khi câu đó đã thả trôi ra khỏi miệng. Cô khựng lại, rồi cắn nhẹ môi:"... Em xin lỗi. Em không nên...""Không cần xin lỗi."Jimin ngắt lời, giọng rất nhẹ. "Em chỉ đang nói thật thôi mà."Rồi Jimin đứng dậy, vươn người lấy lại chiếc tai nghe trên bàn. Trước khi rời đi, cô ngoái đầu lại:"Về sớm đi nhé.
Sáng mai chị có ghi hình lúc 6h."Minjeong gật đầu như cái máy."Dạ, em biết rồi ạ"Cửa phòng khép lại.
Minjeong thở dài.
Tay đưa lên che mặt."Làm gì có ai đang làm trợ lý mà lại đi kể về xu hướng tính dục với nghệ sĩ mình đang phụ trách chứ...
Trời ơi Minjeong ơi..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me