Jiminjeong Gining Thai Duong He Cua Em Hoan
Minjeong nhìn về phía bóng lưng người cao gầy nơi góc ban công, những xúc cảm khó nói cồn cào trong lồng ngực. Cô đưa tay nhẹ vuốt nơi ngực trái khó chịu, cố gắng kiềm nén những nhịp đập dị thường. Hình ảnh cô và chị đêm hôm trước cứ hiện về trong tâm thức, phóng đại hết cỡ và lặp lại như một vòng tuần hoàn không điểm dừng. Chẳng biết nên đối mặt với tình huống khó xử này ra sao, cả cô và chị đều chọn cách lảng tránh, tiếp tục những hoạt động thường nhật. Bước ra nơi ban công nắng gió, Jimin khẽ chống cằm nhìn xuống vườn hoa của bệnh viện. Những nụ hoa e ấp cuộn mình sâu trong lá, chẳng cho ong bướm đến hút mật. Mùa đông tháng 12 đã thật sự đến rồi.-Vâng, tôi vẫn nghe đây ạ -Jimin áp điện thoại vào tai, đáp trả người bên phía đầu dây còn lại.Tin tức về vụ tấn công lan truyền đi chóng mặt, cánh nhà báo cũng sớm tìm ra địa chỉ căn hộ Jimin vừa thuê trong thời gian ở Hàn Quốc. Vốn dĩ họ từng có ý định đu bám đến bệnh viện nơi cô chữa trị, nhưng phía cảnh sát cật lực bảo mật thông tin để bảo vệ sự an toàn của nạn nhân và nhân chứng. Phía cảnh sát nhiều lần tung tin đánh lạc hướng, khiến cánh phóng viên chạy đôn chạy đáo hết mấy bận, cuối cùng đành bỏ cuộc. Họ chuyển sang đu bám suốt ngày đêm ở trước cửa tòa nhà nơi Jimin thuê, gây nên không ít phiền toái cho cư dân lân cận và chính người chủ cho thuê. Ngày một, ngày hai, suốt nửa tháng họ vẫn không chịu rời đi, mỗi ngày đều có vài ba tay phóng viên cắm trại trước tòa nhà chờ ngày cô xuất viện. Người chủ cuối cùng không chịu được, chỉ có thể gọi đến hủy bỏ hợp đồng cùng Jimin.-Việc tìm kiếm một căn hộ vào mùa này có chút khó khăn –Jimin khẽ đẩy trán thở dài. –Ông biết đấy, đang là mùa du lịch mà. Và tôi cũng khá chắc chắn rằng dù tôi có chuyển sang bất kỳ nơi nào khác thì cánh phóng viên vẫn bám theo tôi tới cùng.-Tôi hiểu. Tôi rất lấy làm tiếc với cô –Đầu bên kia truyền đến âm thanh bực tức, sớm đã mất hết sự kiên nhẫn –Nhưng tôi không thể làm gì khác. Việc làm ăn của tôi không thể bị ảnh hưởng chỉ vì một khách hàng. Tôi mong là cô sẽ hiểu cho tôi trong tình huống này.-Được rồi. –Jimin thở dài, cuối cùng vẫn không thuyết phục được người ở đầu dây bên kia. –Tôi hiểu mà, và tôi thật lòng xin lỗi vì đã đẩy ông cùng cư dân lân cận vào tình huống khó xử này.-Rất cảm ơn cô. Vì thời gian cô ở vẫn chưa lâu, và phía bên tôi đưa ra thỏa thuận chấm dứt hợp đồng trước, nên tiền thuê trong thời gian qua xem như là miễn phí. –Người chủ nhà xuống nước, nói những lời khách sáo. –Mong cô không đánh giá xấu dịch vụ của chúng tôi.-Được rồi, tôi sẽ sớm đến lấy lại phần tiền cọc và hành lý của mình. –Jimin miết nhẹ bàn tay theo thành lan can lạnh cứng, trong lòng rối bời những suy tính cho tương lai.Minjeong nhìn khuôn mặt người phía xa mang theo những trầm tư, hàng lông mày thanh tú khẽ cau. Thâm tâm cô không nhịn được dâng lên chút dư vị lo lắng, đôi chân cũng tiến bước về phía chị lúc nào chẳng hay.-Làm sao vậy? Có chuyện gì? –Minjeong chạm nhẹ vai người trước mặt, âm trầm mở lời.-Minjeong à –Jimin quay sang nhìn khuôn mặt em, mếu máo đáp lời –Chị thành người vô gia cư rồi.Jimin ngửa đầu nhìn trần nhà đen trắng, thở ra một hơi nặng nề rồi đem cuộc trò chuyện trong điện thoại thuật lại cho hai người trước mặt.-Không thể tìm được chỗ để thuê –Quản lý Hong xoa xoa cằm nghĩ ngợi –Vậy nên, bây giờ em không có chỗ để ở.Jimin sầu não gật đầu.-Khó cho em nhỉ -Chị quản lý khoanh hai tay, uể oải dựa lưng vào sofa mềm mại. Chợt như có luồng suy nghĩ sượt qua nơi tâm trí, chị quản lý nhảy cẫng lên vui mừng, vỗ nhẹ vai Jimin –Chị nghĩ ra rồi. Tòa nhà ký túc xá của công ty vẫn còn một phòng kho bỏ trống.Jimin há hốc mồm, không tin vào tai mình. Minjeong cũng khẽ giật mình, mang theo ánh nhìn khó hiểu hướng đến quản lý Hong. Toàn bộ biểu tình của em đều lọt vào trong tầm mắt Jimin, cô húng hắng ho hòng phá tan đi bầu không khí ngượng nghịu.-Chị đùa đúng không chị? –Jimin vỗ vỗ vai quản lý, giả vờ phá ra cười.-Không, chị nói thật. –Quản lý Hong mang theo biểu tình nghiêm túc cùng kiên định nhìn thẳng ánh mắt cô –Chị sẽ thử đề xuất ý kiến lên lãnh đạo cấp cao hơn. Phía cảnh sát cũng đã nói hiện tại nhân chứng và nạn nhân không nên tách nhau ra để việc bảo vệ được thuận tiện hơn, vậy nên chị nghĩ ban giám đốc có khả năng cân nhắc đề xuất này. Chỉ có một chuyện...Quản lý Hong nhìn khuôn mặt Minjeong mang theo nhiều biểu tình khó đoán, lại quay sang nắm lấy tay Jimin. -Các em phải tự thỏa thuận với nhau trước –Chị quản lý khẽ cười, khóe mắt đem theo tia nghịch ngợm –Về việc sẽ sống chung.___________________________________________________________ -Hai đứa à, mau chúc chị may mắn đi –Quản lý Hong đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi, khoác lên mình bộ đồ trông hệt như một phóng viên thực thụ.Jimin cùng Minjeong nhìn người trước mặt biến hóa đến không ngờ, liền bật cười khúc khích.-Chị cẩn thận đấy nhé –Jimin xoa vai chị quản lý, làm dấu hiệu cố lên. -Hai đứa cũng nhanh chóng trở về đấy nhé. –Quản lý Hong gật đầu, đeo lên kính râm che đậy đi mặt mũi, hùng hổ dẫn theo vài vệ sĩ cao to cũng đã sớm hóa trang thành đủ loại người.-Ôi, là nạn nhân Yu đấy có phải không? –Quản lý vờ ngạc nhiên, lớn tiếng đánh động đám phóng viên đang cắm trại trước cửa tòa nhà cao tầng. –Là cô thật rồi này! Này này, cô đứng lại đó đã!Quản lý Hong la hét thất thanh, lại dẫn theo vài nghệ sĩ chạy về phía ngược lại của tòa nhà, vừa chạy vừa hô hoán, thành công tung hỏa mù. Đám phóng viên không biết là chuyện gì, vừa nghe hô hoán tên Yu Jimin liền lũ lượt kéo nhau chạy theo sau quản lý. Quân đoàn đông như vũ trang thoắt cái đã biến mất sau ngã rẽ giữa những tòa nhà chọc trời. Minjeong cùng Jimin đợi cho họ đã hoàn toàn khuất bóng mới yên tâm bước ra khỏi trụ điện vừa ẩn nấp.-Vào nhanh thôi –Jimin nhìn đồng hồ, lại nhìn về phía đoàn người vừa biến mất –Có lẽ họ sẽ sớm trở lại, chúng ta cần khẩn trương một chút.-Có chắc là cơ thể chị chịu được chứ? –Minjeong lo lắng nhìn người trước mặt, sợ vận động quá mạnh sẽ làm động đến nơi vết thương mẫn cảm.-Chị chịu được –Jimin kiên định gật đầu, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay non mềm phía trước mặt hướng thẳng đến tòa nhà. –Chúng ta phải nhanh quay về trước khi họ kịp trở lại đây.Minjeong nhìn bàn tay mình vừa vặn nằm trong bàn tay chị, từng đợt xúc cảm mềm mại ve vuốt đầu ngón tay, lại khẽ truyền đến trái tim một nhịp điệu dị thường. Em không rút tay về, cứ mặc nhiên để cho chị nắm lấy kéo mình vào thang máy. Nhìn con số tăng dần trên màn hình LED đỏ, gia tốc của trái tim em cũng bất giác tăng theo, tự như có người cầm lấy khăn lông mềm mại phe phẩy nơi lồng ngực. Em im lặng và cô cũng im lặng, vờ như chẳng biết nhưng lại vô cùng tận hưởng những xúc cảm mềm mại tồn tại trong khoảnh khắc này.Ding. Thang máy đến tầng cao, cánh cửa tự động mở ra. Jimin cẩn thận chỉnh lại khẩu trang che cho em, lại kéo tay em, đem em giấu ra sau lưng mình. Cô khẽ vươn người nhìn ra hành lang trống vắng, sau cùng mới an tâm nắm tay em bước về phía căn hộ.-Tới rồi, chào mừng em đến nhà của chị! –Jimin mỉm cười, cố trêu chọc để em cảm thấy thoải mái hơn sau pha rượt đuổi gay gắt dưới sảnh chung cư.Minjeong khẽ gật đầu, lại vô thức nhìn xuống bàn tay chị vẫn nắm chặt. Em giật mình, ngượng ngùng buông tay ra.-Tôi xem trong phòng này có đồ gì cần dọn không –Minjeong húng hắng ho, ngoảnh đầu tìm lý do thoát ly khỏi bầu không khí ngượng nghịu –Chị cũng xem qua một lượt những phòng khác đi.Jimin thu toàn bộ biểu tình của người trước mặt vào trong mắt, tâm tình chợt vui vẻ như là có tiếng chuông gió ngân vang trong cõi lòng. Cô tham lam muốn nhìn lấy bóng hình em thật lâu, nhưng cuối cùng đành tiếc nuối quay trở về công việc.-Em chỉ cần tìm những món quan trọng như giấy tờ cá nhân và quần áo giúp chị thôi nhé. Chúng ta không thể vừa bỏ chạy vừa xách theo đồ cồng kềnh được.-Được, tôi hiểu rồi. –Minjeong gật đầu, nhanh chóng bỏ chạy khỏi khoảng cách gần đến mức tim đập chân run khi đứng ở cạnh chị.Jimin mỉm cười nhìn theo bóng lưng em, chợt tâm tình thoáng có chút hoảng loạn chạy đến nơi cửa phòng trước mặt, cố ngăn em đưa tay mở lấy. Nhưng không còn kịp nữa, Minjeong đã đẩy ra cánh cửa, đôi mắt cũng bị khung cảnh trước mặt mạnh mẽ đánh động.Bức tường trắng nơi phòng ngủ dày đặc những bức ảnh muôn màu. Khắp nơi đều là ảnh. Tất cả đều là hình ảnh em, từ lúc còn là một cô bé 14 tuổi cho đến teaser predebut gần đây nhất. Minjeong bước chân càng gần hơn, đưa tay chạm lấy những tấm hình. Đây là hình chị chụp em bên chiếc bánh sinh nhật năm 15 tuổi, kia là hình em lén chụp đôi mình khi chị ngủ quên nơi phòng tập, còn cả tấm hình em nước mắt lưng tròng lên nhận vị trí thứ nhất trong buổi đánh giá mỗi tháng. Đôi tay em vuốt ve nơi khuôn mặt non trẻ của hai người trong ảnh, dùng tất cả sự dịu dàng của mình mà đối đãi như sợ chúng sẽ vỡ tan đi ngay khi em rời khỏi. -Em... –Jimin khẽ cúi đầu, chẳng dám đối diện người trước mặt.-Chị vẫn giữ tất cả những thứ này sao? –Minjeong ngẩng đầu nhìn trần nhà đen trắng, khóe mắt sớm đã mang theo chút cay nồng –Tôi đã tưởng chị sẽ vứt chúng đi, hoặc vô tâm để thất lạc ở đâu đó. Hóa ra là, chúng vẫn còn ở đây.-Luôn luôn –Jimin ngẩng đầu, hướng bóng lưng người trước mặt đáp lời –Chúng sẽ luôn luôn được lưu trữ ở nơi chúng thuộc về.Ánh nắng vàng chói chang len lỏi qua khung cửa sổ, vương vấn đáp lại trên nụ cười trong trẻo của hai đứa trẻ chỉ 14 15 tuổi nơi bức hình xưa cũ.-Nhìn xem, có những tấm ảnh đã bạc phếch, có tấm chỉ còn lại những điểm trắng đen không rõ ràng –Jimin bước đến bên cạnh em, đưa tay vuốt ve những bức ảnh mình vẫn luôn giữ gìn suốt nhiều năm qua. –Tất cả vẫn ở đây. Sau này, có thể một phần trong số chúng sẽ trắng phếch chẳng còn hình dạng gì, và phần còn lại cũng sẽ dần phai màu theo thời gian. Nhưng chị vẫn sẽ giữ gìn chúng như ngày đầu mình đã chụp.Jimin mỉm cười, đưa tay gỡ lấy một bức ảnh khi khuôn mặt em phụng phịu dỗi cô. Cô tỉ mẩn vuốt ve, cẩn thận nhét vào nơi ví tiền vẫn luôn mang theo trong túi áo. Minjeong nhìn bức tường trước mặt mình, lại quay sang nhìn khuôn mặt người bên cạnh.-Sau này chụp thêm nhiều ảnh khác là được. –Minjeong xoay người, nhìn về phía người cao lớn đang kề bên.Jimin cũng nhìn em, đôi mắt lóe lên tia hy vọng cùng mong chờ vào tương lai. Minjeong bỗng cảm thấy ngượng nghịu, tìm cớ bỏ chạy khỏi ánh nhìn như một dòng nước ấm hết lần này đến lần khác đều chực chờ nhấn chìm em, không cách nào cho em cơ hội vùng vẫy thoát ly.-Ừm, chị xem những thứ này có cần mang theo không, vì tôi cũng không chắc là chúng có giá trị. –Minjeong húng hắng giọng, lảng tránh đi ánh mắt người đối diện –Có lẽ tôi nên sang phòng khác xem thử một chút.Bỏ chạy nhanh về phía ban công, Minjeong cố kìm chế nhịp đập dị thường nơi lồng ngực phản chủ. Em tham lam hít lấy một ngụm khí trời, dặn lòng đem tất cả suy nghĩ hỗn độn này nhanh bỏ ra sau đầu. Nhưng ánh mắt vừa vô tình nhìn sang nơi góc ban công, tâm trí lại từng đợt mạnh mẽ xô đẩy. Minjeong bước đến gần, vươn tay chạm vào nhành thiên điểu khô héo. Có lẽ nó đã chết trong thời gian chị phải nằm bệnh viện. Minjeong day dưa đôi môi mềm, trong lòng dâng lên nhiều xúc cảm khó đoán.
-Laptop, quần áo, giấy tờ tùy thân... –Jimin nhẩm đếm lại vali đồ đạc –Và cả ảnh. Chị nghĩ như thế này là đủ rồi. Không có tiếng trả lời. Jimin nhìn quanh quẩn tìm em, cuối cùng phát hiện ra thân ảnh quen thuộc bần thần đứng nơi góc ban công.-Em mệt à? –Jimin chậm rãi bước đến bên, chạm nhẹ vào vai em thon gầy.Minjeong quay đầu nhìn lấy người dối diện, bàn tay vẫn chưa kịp buông ra chậu thiên điểu héo úa. Jimin khẽ nhìn em, đôi mắt mang theo một ý vị khó đoán.-Nó chết rồi. Có lẽ là do trong thời gian chị nằm viện không có ai chăm sóc. –Khẽ chạm vào nhành hoa trước mặt, Jimin cười thật hiền.-Chị có muốn đi mua lại chậu khác không? –Minjeong day dưa đôi môi mềm, cuối cùng thốt ra lời mong mỏi –Vào một ngày rảnh rỗi khác. Cơn gió bấc lùa vào nơi ban công, mang theo những cánh bồ công anh tung bay trong không gian tĩnh lặng. Mùi ẩm, mùi lạnh của mùa đông, mùi hoa thơm và còn cả mùi một hạt mầm mới mẻ đang đâm chồi nơi trái tim thiếu nữ. ________________________________________________________ -Mau lên xe –Giselle hạ cửa kính ô tô, khẽ gọi tên hai người đang cầm theo vali đằng xa xa. –Quản lý Hong nhờ tôi đến đón 2 người.-Chị ấy đâu? –Jimin cau mày khẽ hỏi –Chị ấy không thoát ra được khỏi vòng phóng viên à?-Không, chị ấy cảm thấy hai người làm việc rất mất thời gian –Giselle bĩu môi, khuôn mặt tràn lan ý tứ châm biếm –Nên sau khi dắt phóng viên cùng tập thể dục vài vòng quanh khu này liền lên xe trốn về trước rồi.Jimin húng hắng giọng che giấu đi ngượng nghịu. Nhìn sang khuôn mặt Minjeong đang kề bên, tình cảnh của em cũng chẳng khá hơn chị là mấy. Bất giác trong lòng dâng lên chút dư vị tản mát, Jimin cảm thấy em thật sự rất đáng yêu, kể cả lúc ngượng nghịu cũng không thể che lấp đi dáng vẻ ngọt ngào. Cô không kiềm chế được nỗi lòng mình, nụ cười nơi khóe miệng tràn lan cả khuôn mặt. -Khùng –Giselle nhìn qua gương chiếu hậu, không giấu giếm ý tứ chán ghét liền đem thốt ra thành lời.____________________________________________________________ Cảnh sát Kwon đăm chiêu nhìn qua song cửa sắt, dù đã thử qua nhiều biện pháp, tên nghi phạm vẫn không hé răng khai ra người đằng sau giật dây là ai. Cô đưa tay xoa lấy hai bên thái dương đau nhức, ngẩng đầu nhìn nền nhà đen trắng. Cô nhắm nghiền đôi mắt, cố gắng nhớ lại xem mình có vô tình bỏ quên mất chi tiết đặc biệt nào không. Chợt một luồng suy nghĩ như vụt ngang qua, cảnh sát Kwon với tay tìm lại tập lời khai của nạn nhân Yu Jimin.
-Cô Kim Minjeong từng nói bản thân có cảm giác rằng dường như cô biết sắp có chuyện chẳng lành xảy ra, nên đúng trong khoảnh khắc ấy đã kịp lao đến che chắn. –Cảnh sát Kwon xoay xoay bút máy trong tay, hướng đến người trước mặt chờ đợi câu trả lời. –Có đúng thật thế không, cô Yu Jimin?Jimin khẽ cắn môi, suy nghĩ qua một lúc rồi kiên định gật đầu.-Tôi đúng là đã có dự cảm chẳng lành. Vì 5 giây trước khi sự việc xảy ra, tôi nghe thấy một âm thanh rất lạ. -Thật kỳ quặc -Cảnh sát Kwon lật lại sổ ghi chép trên tay, đôi lông mày cương trực khẽ nhíu chặt –Chúng tôi không ghi chép được lời khai của các nhân chứng khác về bất kỳ âm thanh dị thường nào.Jimin khẽ gật đầu.-Tôi biết. Bởi vì đó là siêu âm đạt được trên tần số cao hơn 20000Hz, và thông thường ở độ tuổi thành niên chỉ rất ít người có khả năng nghe được.-Có vẻ như thính lực của cô rất tốt nhỉ -Cảnh sát Kwon đáp lời.-Vì trong quá khứ, có lần tôi từng gặp tai nạn khi nghe được sóng âm này. –Jimin xoa xoa cằm, nét mặt mang theo vẻ đăm chiêu –Có lẽ ấn tượng để lại quá sâu sắc đã cho tôi khả năng nghe được tần số sóng siêu âm.-Tai nạn? –Kwon Yuri nhíu mày, linh tính một cảnh sát mách bảo cô không được bỏ qua chi tiết này -Cô có thể kể rõ hơn không? Jimin dây dưa môi dưới, cuối cùng đem toàn bộ quyết tâm hạ xuống. Đối với cô, sự an toàn của Minjeong vẫn là thứ cô cần phải bảo vệ hàng đầu.-4 năm trước, tôi gặp tai nạn ở công ty giải trí cũ, nơi tôi và Minjeong đã từng thực tập chung.-SM? -Đúng vậy. Trước khi sự cố đó xảy ra, tôi cũng từng nghe thấy sóng âm giống hệt như thế này.
Cảnh sát Kwon gấp lại tập hồ sơ, thả mình xuống sofa mềm mại. -Muốn giải quyết hiện tại, chắc chắn phải tìm về nội tình trong quá khứ. –Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà đen trắng, tự lẩm nhẩm với chính bản thân mình._____________________________________________________________ -Đồ đạc của em có vẻ cũng không quá nhiều nhỉ? –Quản lý Hong đưa mắt nhìn qua hai vali trước mặt, mở lời trêu chọc Jimin đang rũ rượi trên sofa –Chỉ vài ba bộ đồ đơn giản, còn không có cả áo khoác phao. Em định chống chọi qua mùa đông lạnh giá chỉ với ý chí hừng hực của mình à?Jimin gãi gãi đầu, mang theo chút ý cười ngượng nghịu.-Lúc ở Anh em không thường sử dụng đến áo khoác phao, vậy nên cũng quên không mua trước khi trở về đây mất rồi.-Dáng người của em và Minjeong cũng trạc nhau –Chị quản lý xoa cằm, vờ ra vẻ đăm chiêu –Chị nghĩ em có thể mượn tạm một ít đồ của em ấy. Em thích chứ? Em thích như thế mà đúng không?Jimin bị trêu chọc đến đỏ mặt tía tai, cúi đầu che đi khuôn mặt sớm đã mang theo mấy chục tầng đỏ ửng. Minjeong ngồi bên cạnh cũng vờ húng hắng ho, cố che giấu đi sự ngượng ngùng.-Chuyện áo xống tạm coi như có thể giải quyết rồi. Nhưng còn chỗ ở sắp tới của em như thế nào? Hai em đã quyết định rồi chứ?Jimin xoa xoa đôi tai mình, mang khuôn mặt bất lực hướng về chị quản lý.-Tạm thời vẫn chưa tìm được chỗ thuê mới. Nhưng em sẽ nhanh chóng sắp xếp được thôi ạ. –Jimin ngả đầu lên sofa, đem ánh nhìn dán lên nơi trần nhà đen trắng. –Em không muốn làm phiền mọi người thêm nữa.Minjeong im lặng ngồi cạnh bên, đem cuộc hội thoại từ đầu đến cuối đều nghe vào trong tai. Em thoáng ngập ngừng, cuối cùng cũng hạ xuống quyết tâm.-Sống chung đi. –Minjeong quay mặt sang hướng khác, không để cho người bên cạnh thấy được khuôn mặt đã đỏ bừng –Ý tôi là, chúng ta hãy chung sống hòa thuận trong cùng một tòa nhà.Ngoài cửa sổ, ánh trăng vàng treo cao trên bầu trời sớm đã bị những tầng mây che khuất lấp. Có lẽ đã đến lúc, mặt trăng phải lùi vào đêm đen tĩnh mịch để nhường chỗ cho những thứ đẹp đẽ khác đến thay thế. Có thể là ngôi sao, có thể là mặt trời. Cũng có thể là tình yêu của hai người cùng chung nhịp đập nơi ngực trái.__________________________________________________________ "Biểu tượng đại diện của Hỏa tinh: khiên và giáo của vị thần chiến tranh Mars."Giselle gấp lại cuốn sách đang đọc, khẽ thở dài.-Sao Hỏa vừa đặc trưng cho ham muốn, khao khát và tính chiếm hữu cao trong tình yêu. Điều đó cũng tốt –Giselle tự lẩm bẩm với chính mình –Nhưng người ta thường quên mất mặt còn lại của nó chính là kiểm soát, làm đau và tổn thương lẫn nhau. Thần chiến tranh Mars giết chết kẻ yếu bằng khiên và giáo của ông, còn con người làm nhau đau bằng lời nói và những bí mật bị che giấu. Giselle bước đến bên cửa sổ, nhìn về phía những ngôi sao xa xa ở đường chân trời.-Con người ta muốn yêu nhau, nhưng cũng thích làm nhau đau. Thật khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me