TruyenFull.Me

Jiminjeong Nguoi O Lai Sau Moi Hoi Chuong

Giờ sinh hoạt cuối tuần đã đến, ánh nắng xuyên qua cửa sổ lớp vẽ những vệt dài trên tường trắng tinh khôi. Cô giáo chủ nhiệm đứng trước bảng, tay khoanh nhẹ, giọng đều đều vang lên:

"Lớp mình vẫn đang bị trừ điểm hạnh kiểm vì một bạn chưa đủ số buổi học, còn thường xuyên gây rối. Nếu không cải thiện, cuối kỳ sẽ không đạt danh hiệu lớp tiên tiến đâu đấy."

Cả lớp im lặng, chả ai phản bác. Nhưng mọi ánh mắt đều như mặc định đổ dồn ở cái bàn trống phía cuối lớp.

"Cô đã đề xuất với ban giám hiệu rằng nếu có một bạn đứng ra hỗ trợ, giúp đỡ về mặt tinh thần hoặc học tập, thì sẽ được cân nhắc hoặc ít nhất cũng để bạn ấy có cơ hội sửa đổi."

Một thoáng chần chừ lan trong lớp, mọi người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt ngờ vực.

Không ai muốn dây vào chuyện đó. Ai mà chẳng biết Yu Jimin là ai chứ, cái bóng đen luôn lầm lũi ở cuối hành lang, đôi mắt nửa khinh thường, nửa trống rỗng, tay áo thường dính băng cá nhân, và bảng điểm hạnh kiểm.. chỉ toàn vết phạt.

Minjeong nhìn ra ô cửa sổ. Tán cây lay động nhè nhẹ, nắng rơi trên vạt áo đồng phục trắng.

Bàn tay em siết nhẹ bút. Một câu trong đầu vang lên rất rõ:

Nếu không ai giúp, thì bạn ấy sẽ càng bị đẩy xa hơn nữa.

Và rồi, chính em cũng ngạc nhiên vì hành động ấy, Minjeong giơ tay lên.

"Em sẽ làm."

Cả lớp xôn xao. Một bạn nam phía trước quay xuống, giả vờ nhăn mặt rồi buông một câu bông đùa:

"Cậu bị sao vậy Minjeong? Muốn thành nạn nhân tiếp theo à?"

Minjeong chỉ mỉm cười nhẹ.

"Tớ là lớp trưởng mà, không phải sao? Thưa cô, đây là do em tự nguyện."

Cô giáo gật đầu chậm rãi, ánh mắt pha chút bất ngờ nhưng không nói gì thêm. Chỉ ghi chú lại và chuyển sang mục khác.

Nhưng chính em cũng biết, chẳng lớp trưởng nào giữ ba dấu chấm lặng lẽ bên cạnh một cái tên đã bị gạch đi cả.

Nhất là khi cảm nhận của em về người đó vô cùng mơ hồ, bởi thân ảnh đó muốn gặp mặt đã khó.

Cho đến sáng một ngày kia, một ngày bình thường chẳng có gì đặc biệt. Minjeong đang cặm cụi chép lại danh sách tổ trực nhật thì đám con gái lắm chuyện phía sau xì xào:

"Ê, nhỏ đó tới kìa mày"

"Thật hả? Mặt trời mọc đằng Tây à?"

Minjeong ngẩng đầu lên. Và đúng là Jimin đang bước vào lớp, lặng lẽ như một cái bóng, tay đút túi áo, tóc đỏ hơi rối, ánh mắt cụp xuống như cố lờ đi mọi thứ xung quanh.

Cô ngồi xuống cái bàn cuối, cái bàn vốn đã bị xem như đồ bỏ đi từ lâu. Minjeong cũng không nói gì. Nhưng đôi mắt em dừng lại lâu hơn một chút ở nơi đó.

Hôm nay xuất hiện một bóng hình dẫu là học sinh trong lớp, nhưng lại lạ lùng đến khó ngờ. "Bạn học" của cô cứ đôi lúc lại quay xuống dò xét, ánh mắt của họ khiến Jimin nghẹn lại, và rồi, lơ là nó đi như thể cô không quan tâm.

Đến giữa giờ ăn trưa, sân sau trường nắng vừa đủ, ấm áp ôm ấp những khung cửa sổ. Minjeong bước ra từ lớp, tay cầm hai lon sữa đậu, một thói quen mỗi khi trời hanh hanh.

Và em bắt gặp Jimin đứng một mình sau nhà xe, lưng dựa vào tường, mặt ngửa lên nhìn trời. Không hút thuốc, không tai nghe, không điện thoại. Minjeong bước đến, dúi một lon sữa mát lạnh bên má cô.

"Cậu uống không?"

Jimin nghiêng đầu, nhíu mày nhẹ.

"Không đói."

"Không phải đồ ăn. Là sữa đậu."

Minjeong đưa lon sữa cho Jimin.

Jimin nhìn lon sữa, rồi nhìn Minjeong, có lẽ cô đang tò mò, hay chán nản, thậm chí em còn không biết. Minjeong im lặng một nhịp, rồi nói:

"Chiều nay tớ phải ra thư viện trường kiếm tài liệu. Nếu cậu rảnh, đi với tớ nhé?"

Jimin nhướn mày. Lần này cô bật cười thật nhỏ, như một tiếng cười khẩy mỉa mai nhưng em nghe lại không quá khó chịu.

"Cậu có nhầm người không đó, lớp trưởng ơi? Hay tính cảm hóa tớ?"

"Không. Tớ chỉ nghĩ.. Nếu có hai người thì đỡ chán hơn một."

Jimin không gật đầu, cũng không từ chối. Đến khi Minjeong đã quay lưng đi, tiếng bật lon sữa khẽ vang lên sau lưng em.

Minjeong mừng rỡ xoay người lại, đôi môi hồng hồng cong lên vui vẻ. Thế là buổi gặp đầu tiên không diễn ra bằng giáo điều hay bài học đạo đức. Chỉ là một lời mời, và một lon sữa đậu. Nhẹ nhàng như nắng thu.

Tan học. Jimin vác cặp đi thẳng ra khỏi lớp, sẵn sàng biến mất như mọi khi.

Cô không cần ai, và cũng chẳng ai cần cô.

Thế nhưng, hôm nay, lại có một người đứng đó, ngay cửa lớp.

Minjeong. Cô gái lớp trưởng ngoan hiền, tóc búi thấp, đôi mắt tròn mang theo sự quan tâm không giấu giếm.

"Cậu đã đồng ý đi thư viện với mình mà, nhớ chứ? Ý tớ là, nếu cậu không rảnh thì cũng không sao."

Minjeong nói liền một hơi, như sợ nếu chậm một chút thì Jimin sẽ biến mất như làn khói.

"... Đi thì đi."

Minjeong cười tươi như nắng sau mưa. Cứ như vậy mà kéo Jimin đi theo mình tới phía thư viện nằm ở cuối dãy nhà B, nơi có phần im lặng yên bình vào mỗi buổi chiều muộn.

Hai người đi song song, Jimin nhét tay vào túi áo, đi chậm một cách không tự nhiên. Minjeong thì cầm sách đi bên cạnh, cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô.

Minjeong chọn một chỗ gần cửa sổ, nơi ánh sáng vàng nhạt rọi xuống bàn gỗ cũ. Cô ngồi xuống trước, rồi chỉ vào ghế đối diện.

"Ngồi đi. Ở đây nắng đẹp lắm."

Cô ngập ngừng, rồi cũng kéo ghế ngồi xuống. Minjeong chăm chú đọc, Jimin chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô không quen với không gian yên tĩnh đầy nắng kiểu này, nhưng lạ thay, sự hiện diện của Minjeong khiến nó cũng không ngột ngạt. Cô chẹp miệng.

Tạm được.

Đôi lúc ánh mắt cô lại lướt sang Minjeong, gương mặt nghiêng nghiêng đầy tập trung, sống mũi cao và bờ môi khẽ mím lại.

"Cậu hay đọc mấy thứ khó hiểu thế này à?"

Jimin bất giác hỏi.

Minjeong ngẩng đầu, mỉm cười:

"Ừ. Tớ thích đọc những thứ làm tớ thấy yên trong lòng."

"Yên trong lòng?"

Jimin lặp lại, như thể đang nghe một ngôn ngữ xa lạ.

"Đúng vậy! Như có ai đó ở cạnh, dù chỉ là trong trang sách."

Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, cô thấy lòng mình hơi yên một chút, chỉ một chút thôi, nhưng đủ để khiến cô ngồi lại đó thêm một lúc nữa mà không đứng phắt dậy rồi trốn ra ngoài quán net.

ᡣ𐭩

Kim đồng hồ chỉ gần 5 giờ. Ánh nắng qua ô cửa sổ đã ngả cam nhạt. Thư viện vốn đã vắng nay chỉ còn lại vài học sinh.

Minjeong đóng quyển sách lại. Tiếng động nhỏ khiến Jimin mở mắt khỏi cơn buồn ngủ mà nhìn sang.

"Về chưa?"

Jimin hỏi, giọng vẫn đều đều nhưng không còn cộc cằn như mọi khi.

Minjeong gật đầu, đứng lên.

"Đi thôi, cũng muộn rồi. Cậu có mang áo khoác không? Trời chiều lạnh lắm đó."

"Không mang."

Jimin đáp, tay đút sâu vào túi áo đồng phục.

"Quen với lạnh rồi."

Minjeong nhìn cô một lúc, rồi không nói gì, chỉ lẳng lặng cởi chiếc cardigan mỏng khoác ngoài của mình ra, chìa về phía Jimin.

"Khoác tạm cái này đi."

Khoảnh khắc đó, không khí như đặc lại. Jimin cầm lấy chiếc áo, buông một câu cảm ơn khẽ.

Cả hai rời khỏi thư viện, đi bên nhau giữa sân trường vắng lặng, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua những tán cây.

Jimin vẫn đút tay trong túi áo, nhưng thỉnh thoảng lại quay sang liếc Minjeong, cô gái lớp trưởng nhỏ bé đi bên cạnh, hai tay ôm sách, dáng người hơi co ro vì lạnh nhưng miệng vẫn cười.

"Lần sau.. đi nữa không?"

Minjeong hỏi bâng quơ, mắt nhìn thẳng phía trước.

Jimin không đáp ngay. Qua một khắc rồi cô mới nói, chậm rãi:

"Nếu có lon sữa nữa thì chắc là được."

Minjeong bật cười khúc khích. Giữa buổi chiều mùa xuân, tiếng cười ấy vang lên như chuông gió, nhẹ nhưng vang xa. Jimin bất giác quay sang nhìn.

"Cậu hay cười như vậy à?"

Minjeong nhìn cô, nheo mắt lại.

"Không phải. Chỉ khi đi với cậu thôi."

Jimin không đáp.

Thế là hôm đó, Jimin về nhà trong chiếc cardigan của Minjeong, mùi thơm dịu của xà phòng vương lại nơi cổ áo.

Ngay khi tiếng két do cửa sắt tạo nên, một tiếng la từ trong vang vọng ra ngoài:

"Mày đi đâu cả buổi trời, hả con khốn?!"

Tay Jimin siết chặt viền áo.

Giọng bố cô, rượu nồng nặc, lời lẽ dơ bẩn. Đèn phòng khách chỉ sáng một bóng mờ nhòe, mọi thứ trong nhà lộn xộn.

Jimin bước vào không nói gì, lẳng lặng đi qua ông ta. Nhưng bàn tay thô bạo của người đàn ông túm lấy cổ tay cô.

"Mày dám phớt lờ tao? Tao nuôi mày để mày khinh tao hả?"

Cô đứng im, không phản kháng. Như mọi lần. Không phải vì sợ, mà vì đã quá quen với cái cảm giác đau, cảm giác nhục nhã khó tả.

Nhưng lần này, cô cảm nhận được một điều khác lạ.

Chiếc áo cardigan.

Mềm mại, nhẹ nhàng, và khác hẳn với bàn tay đang bóp chặt cổ tay cô.

Cô siết tay lại, trong đầu hiện lên ánh mắt của Minjeong ánh mắt dịu dàng, thật lòng, không hề mang vẻ thương hại như người khác.

Ánh mắt mà khiến cô cảm thấy mình còn có giá trị nào đó.

Sau một hồi im lặng, ông ta cũng chịu buông tay, lảo đảo về phía sô pha, miệng còn lầm bầm chửi.

Jimin không quay lại một phút nào nữa, bước nhanh lên phòng mình, đóng cửa rồi dựa lưng lên đó thật lâu.

Chiếc cardigan vẫn trên người. Và lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Jimin khao khát muốn giữ mình ở lại với cuộc sống này thêm một ngày nữa.

Chỉ một ngày nữa thôi.

Vì ở đâu đó, sẽ có người tới đưa cho cô một lon sữa đậu, một chiếc áo cardigan

Và một ánh nhìn không bỏ rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me