TruyenFull.Me

Jiminjeong Nguoi O Lai Sau Moi Hoi Chuong

Chiếc cặp sách bị quăng vào góc gây tiếng "bịch", Jimin ngả lưng ra sau trên ghế chờ ở hành lang bệnh viện. Cô nhìn xuống một thây đầy vết thương hở của mình mà khẽ rít lên đau đớn.

"Lại đánh nhau nữa hả?"

Mái đầu đỏ rực ngước lên, vô tình chạm vào đôi đồng tử đen láy của người y tá quen thuộc. Cô không nói gì, chỉ khẽ gật gù, ngửa đầu ra sau rồi nhắm mắt.

Y tá nọ thở dài với thái độ thờ ơ của người kia. Dẫu chỉ là người lạ, nhưng tần suất chạm mặt cô học sinh kia thật khiến người khác phải lo lắng. Tiếng bước chân vang lên giữa hành lang vắng người, cùng với đó là hai thân ảnh một cao một thấp đang tiến tới phòng khám.

Mùi thuốc sát trùng trong phòng vẫn không thể át nổi mùi máu trên tay áo cô. Đèn huỳnh quang chớp nháy như sắp tắt, cùng lúc đó, tiếng kim loại lạch cạch vang lên khi Jimin ngồi dịch người trên giường bệnh, chân đá nhẹ vào khung giường cũ kỹ.

Không có ai nói gì trong căn phòng nhỏ.

Chỉ có tiếng gió luồn qua cửa sổ, và cảm giác lạnh toát từ vết thương chưa băng bó.

"Em bị đánh hay đi đánh?" giọng nữ ấy lại vang lên sau lưng cô.

"Cả hai. Nhưng kết quả nghiêng về em". Jimin nhếch môi cười, máu đã khô trên mép.

Người y tá bước đến, đặt khay y tế lên bàn. Dáng người gầy, tóc buộc gọn, mắt hơi thâm vì ca trực kéo dài.

"Bao nhiêu lần rồi hả Jimin?"

"Không nhớ. Chị có nhớ không? Y tá Kim?"

Y tá Kim không trả lời. Tay đưa lên lau vết trầy trên trán Jimin, ánh mắt vẫn dịu dàng.

"Lần này là ai?"

"Một thằng cùng trường"

"Lý do?"

"Nó chửi mẹ em là 'loại bỏ đi'. Nên em đánh. Vậy thôi"

Giây đó, bàn tay đang lau chợt khựng lại.

Jimin không nói thêm gì. Không cần. Cô đã quá quen với phản ứng này – lặng thinh, thương hại, và cuối cùng là dặn dò vô ích.

"Jimin..."

"Chị định bảo em đừng đánh nhau nữa đúng không? Đừng tự hủy hoại bản thân?"

"Không. Chị định bảo, lần sau đừng để bản thân bị thương quá nặng. Như hôm nay"

Không hiểu vì sao, câu trả lời đó khiến Jimin im lặng lâu hơn mọi khi. Y tá Kim dời sự tập trung sang việc xử lí miệng vết thương, từng đường chỉ khâu tỉ mỉ xuyên qua vùng thịt đỏ hỏn.

"Lần sau, chị mang theo kẹo bạc hà nhé. Loại hôm bữa em ăn thấy ngon"

Chợt, Jimin lên tiếng.

"Em đến bệnh viện để ăn kẹo hả?"

"Ừ. Cho có lý do quay lại"

Cô y tá bật cười khẽ, vừa lắc đầu vừa chép miệng:

"Mai nhớ nghỉ học. Giấy viện chị viết sẵn cho"

Những dụng cụ y tế được lau sát khuẩn sạch sẽ, Y tá Kim lúc này đứng quay lưng lại với Jimin, đôi vai gầy kia lại một lần nữa khiến cô liên tưởng tới người mẹ quá cố của mình.

"Không cần. Em vốn chẳng có ai kiểm tra. Đi học hay không cũng vậy thôi"

Y tá Kim không phản bác, cũng chẳng dỗ dành. Chỉ là... Lặng lẽ đứng gần Jimin thêm vài giây nữa, như để cô bé kia biết rằng hôm nay, cô vẫn có người ở cạnh.

Jimin quay sang nhìn đồng hồ tường, ánh trăng từ khung cửa sổ rọi xuống đúng đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố giữ bình thản.

"Em về đây. Cảm ơn vì sự giúp đỡ. Và... vì đã không hỏi quá nhiều"

Y tá Kim gật nhẹ đầu, nói khẽ một lời tạm biệt. Cánh cửa phòng khám khép lại sau lưng Jimin với một tiếng "cạch" mỏng manh, nhưng lại vang vọng khắp dãy hành lang bệnh viện dài.

Jimin bước chậm, bàn tay siết lấy quai cặp như thể nếu không bám vào thứ gì đó, cô sẽ vỡ ra thành từng mảnh.

Mỗi bước chân vang lên khẽ khàng trong không gian yên ắng. Mùi cồn sát khuẩn vẫn còn lẩn quẩn quanh đầu cô, trộn lẫn với cảm giác trống rỗng đang lớn dần lên trong lồng ngực.

Chẳng có ai đợi cô ở ngoài cả. Nhưng Jimin vẫn bước, như thể nếu cứ tiếp tục đi, cô sẽ bỏ lại được thứ gì đó phía sau.

Khi ra đến gần cửa bệnh viện, cô dừng lại, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía căn phòng vừa rời khỏi. Rồi như sợ bản thân sẽ yếu lòng, Jimin lắc đầu, quay lưng bước đi.

Một cơn gió lùa qua, nhẹ đến mức chẳng đủ làm mái tóc cô lay động. Nhưng đủ để khiến khóe mắt Jimin cay xè.

Đường đi về ngỡ chứa đựng cả dặm dòng cảm xúc quen thuộc trong tâm trí Jimin, từ những kỉ niệm tốt đến hình ảnh người mẹ xưa, nó khiến cô thật khó thở nơi lồng ngực.

Căn nhà trọ nằm lọt thỏm giữa con hẻm nhỏ, tường bong tróc từng mảng sơn, mái tôn méo mó như chính cuộc đời người sống trong đó. Jimin đứng trước cánh cửa sắt đã rỉ sét, tay đặt lên nắm cửa mãi mà vẫn ngần ngại chưa vội xoay.

Cô biết rõ mình sắp bước vào đâu. Một thế giới chật chội, tối tăm, và nồng nặc mùi rượu rẻ tiền.

Jimin hạ tầm mắt, cánh tay xoay mở cửa với âm thanh lách cách gây khó chịu. Cô lờ đờ bước vào, tâm trí cứ ngỡ phách lạc như sự trống rỗng trong tâm hồn cô hiện giờ.

Chiếc ghế sofa cũ xộc xệch, nơi ông bố cô đang nằm ngửa, miệng há ra trong một giấc ngủ nồng nặc hơi men.

Jimin bước vào thật khẽ, cố tránh giẫm lên bất kỳ mảnh thủy tinh vỡ nào còn sót lại từ tối hôm qua. Cô quen rồi. Mọi thứ trong căn nhà này đều có thể là mảnh vỡ: từ chai lọ, đến lời nói, đến cả trái tim.

Jimin đặt cặp xuống góc tường, lặng lẽ đi về phía căn bếp nhỏ. Một gói mì úp rẻ tiền, một ấm nước chưa đun. Tay cô bật bếp ga như thể đã làm điều này cả ngàn lần mà chẳng cần suy nghĩ, tựa như một thói quen mà chả cần phải nhắc nhở.

Trong lúc chờ nước sôi, cô ngồi bệt xuống sàn, lưng tựa vào tường. Đôi mắt nhìn trân trân vào khoảng không phía trước.

Không phải là Jimin không thấy buồn.

Chỉ là... buồn mãi cũng mỏi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me