TruyenFull.Me

Jiminjeong Nguoi O Lai Sau Moi Hoi Chuong

Trời lại mưa.

Không ào ào, không giông bão. Chỉ rả rích. Như tiếng ai đó đang cố giấu tiếng thở dài trong lòng.

Cậu muốn học nhóm hôm nay không?

Không

Tin nhắn không có lý do. Không có dấu chấm. Chỉ một từ trơ trọi. Minjeong biết Jimin khác thường. Không phải kiểu nổi loạn, mà là trống rỗng.

Thế nên. Tối hôm đó, Minjeong đi bộ qua quán net quen thuộc, nơi Jimin hay ghé. Và em thấy Jimin thật, ngồi bên ngoài, đội mũ hoodie ướt sũng, tay cầm lon bia rỗng lăn qua lăn lại trên vỉa hè. Một mình.

"Cậu đang trốn tránh đấy à?" Minjeong hỏi.

Jimin ngẩng lên. Không ngạc nhiên. Như thể đã biết Minjeong sẽ đến.

"Ừ."

Cả hai không về nhà. Jimin dắt Minjeong đến một khu cầu thang cũ phía sau khu chung cư, nơi hiếm người qua lại. Không đẹp. Không ấm. Chỉ là một góc đủ yên lặng để nghe rõ tiếng tim đập.

"Tớ không định kể đâu." Jimin nói, nhìn ra màn mưa mờ đục "Tớ ghét kể lể. Nghe nó yếu đuối."

Minjeong không nói gì.Em chỉ mở chiếc túi tote, lấy ra hộp khăn giấy và lon sữa đậu.

Jimin cười khẩy:

"Cậu lúc nào cũng chuẩn bị như mẹ tớ vậy."

Minjeong vẫn không phản ứng. Jimin uống một ngụm nhỏ, rồi thở ra thật dài. Tiếng thở dài như đọng lại trong không gian im ắng.

"Tớ sống với bố. Mẹ mất lâu rồi. Không ai nhắc đến. Như thể chưa từng tồn tại."

"Bố tớ thì.. nghiện rượu. Lúc tỉnh thì im lặng, lúc say thì đập phá. Có lần tớ phải tự khâu vết thương của mình vì ổng ném chén trúng đầu."

Minjeong siết tay lại.

Jimin liếc nhìn em, nửa giễu cợt:

"Nghe đủ thương chưa? Muốn rút lui không?"

"Không." Minjeong đáp, chắc như đá tảng.

Im lặng.

Một khắc lặng để nghe được nhịp thở của nhau.

"Hồi nhỏ, tớ từng nghĩ chỉ cần ngoan thì mọi thứ sẽ ổn. Nhưng không có ai dạy tớ ngoan là sao."

Như thể đã không còn chịu được tủi nhục, cô đơn. Giọng cô nghẹn ứ lại.

"Rồi tớ đánh nhau. Tớ bị đuổi học. Tớ ghét thế giới này. Ghét luôn bản thân."

"Tớ từng nghĩ ai cũng sẽ bỏ rơi mình thôi."

"Nên tớ không cần ai cả."

"Nhưng cậu biết không, dù vậy, tớ vẫn luôn mong ai đó nhìn thấy mình, mà không né tránh."

Jimin nói tới đó thì khựng lại. Như thể vừa lỡ làm lộ ra một phần mềm yếu nhất của mình.

Minjeong nhẹ nhàng ngồi sát lại. Tay em, thật ấm, chạm vào cổ tay Jimin, nơi vẫn còn vết sẹo mờ chưa lành.

"Tớ thấy cậu."

"Ngay từ đầu."

Jimin im lặng. Không phải vì lời nói. Mà vì ánh mắt Minjeong, ánh mắt không thương hại, không phán xét. Chỉ có chấp nhận, và chờ đợi.

"Đừng hỏi vì sao tớ biết." Minjeong nói khẽ "Chỉ là tớ nhìn thấy cái cách cậu im lặng. Nó giống tớ. Giống mẹ tớ nữa."

Jimin quay sang, lặng người nghe em nói.

"Bà không bao giờ kể tên, nhưng cứ mỗi lần tớ ghé phòng khám, bà lại chuẩn bị sẵn thuốc giảm đau và gạc mới, để dành cho một cô gái hay vào mà không nói lời nào."

"Và bà nói, cô bé đó luôn lặng lẽ chịu đau. Nhưng chưa từng xin gì cả."

Jimin cúi mặt. Mắt cô ướt.

Không phải khóc vì thương mình. Mà là vì lần đầu tiên trong đời, có người hiểu cô mà không cần hỏi gì cả.

Đêm đó, mưa vẫn rơi. Nhưng nơi hai người ngồi, hình như đã bắt đầu ấm hơn.

Tầng ba của khu nhà vẫn hoang vắng, vẫn thô ráp và cũ kỹ. Nhưng ở góc ban công nhỏ ấy, có hai người đang ngồi sát bên nhau, một người lần đầu dám nói thật, và một người lặng lẽ lắng nghe.

ᡣ𐭩

Hôm đó, trời không mưa. Cũng chẳng nắng.
Chỉ là một buổi chiều xám xịt, gió nhè nhẹ thổi qua những tán cây cao ven bờ sông.

Jimin đứng chờ bên trạm xe buýt cũ, tay đút túi áo khoác, tai nghe treo lủng lẳng một bên. Bên cạnh là chiếc xe đạp điện cũ mèm, màu sơn bong tróc và giỏ trước méo một bên, chiến hữu gắn bó từ hồi cấp hai.

Minjeong đến trễ vài phút. Em mặc áo len trắng rộng và quàng khăn xám, đôi giày thể thao vẫn còn dính một ít đất, nhưng không luộm thuộm. Trông thấy Jimin, em khựng lại một chút như không ngờ người kia thực sự đến.

"Tớ tưởng cậu nói bóng gió."

Jimin nhún vai:

"Tớ nói đi chơi thì là đi chơi."

"Dù cũng không biết đưa cậu đi đâu cho ra dáng đi chơi nữa."

Xe dừng ở bến bờ sông phía nam thành phố, nơi ít ai biết, ít ai đến. Khu bãi đất bỏ hoang sát bờ nước được rào tạm bằng mấy thanh sắt rỉ. Xa xa là cây cầu cũ đã không còn xe chạy, chỉ có gió lùa hun hút.

"Chỗ này là..?"

"Chỗ tớ hay trốn đến." Jimin trả lời, bước trước "Không ai biết. Không camera, không người quen. Chỉ có bầu trời và bọn chim ngốc nghếch."

Minjeong cười khẽ, chạy theo Jimin lên một đoạn dốc nhỏ. Trên đỉnh là một khoảng đất bằng, nhìn thẳng ra sông. Cảnh vật tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước vỗ bờ và gió thổi xuyên qua những sợi tóc.

Hai đứa ngồi xuống một tảng bê tông cũ, từng là phần rào chắn nhưng giờ chỉ còn lại một khối xám nguội lạnh.

Jimin đưa Minjeong một lon soda mát lạnh.

"Đây là phần quà cảm ơn.. Vì đã lắng nghe tớ." Cô nói, mắt nhìn ra sông "Tớ biết nó chẳng có gì hay ho. Nhưng ít nhất, cậu là người đầu tiên tớ dẫn đến đây."

Minjeong siết nhẹ lon nước trong tay.

"Vậy tớ nên cảm động à?"

"Không cần cảm động." Jimin bật cười "Chỉ cần đừng chê là được."

Cả hai im lặng một lúc lâu. Không khí không nặng nề. Chỉ là dễ chịu một cách lạ kỳ.

Minjeong khẽ nghiêng đầu, ngắm gương mặt Jimin trong buổi chiều nhạt nắng. Dưới ánh sáng xám của bầu trời, cô trông không còn gai góc như mọi khi. Chỉ như một cô gái bình thường. Lặng Lẽ. Và có phần đơn độc.

"Cậu có biết, trông cậu lúc im lặng lại dễ gần hơn không?"

Jimin quay sang, nheo mắt:

"Là đang khen hay chê đấy?"

"Khen." Minjeong cười "Chân thành đấy."

Một thoáng gì đó lướt qua ánh mắt Jimin. Rồi cô nhìn đi chỗ khác, giọng chùng xuống:

"Tớ không biết vì sao cậu lại quan tâm đến tớ nhiều đến vậy."

"Cậu có thể phớt lờ, như bao người khác."

Minjeong đặt lon nước xuống, quay hẳn người sang nhìn Jimin.

"Tớ cũng không biết nữa." Em nói thật khẽ "Có thể vì tớ ghét thấy ai đó quen với việc bị tổn thương. Quen với việc không được ai chờ đợi."

"Cậu nghĩ tớ cần được chờ đợi à?"

Minjeong gật đầu.

"Cậu xứng đáng mà. Dù chính cậu không nghĩ vậy."

Một cơn gió mạnh thổi qua. Cả hai bất giác rùng mình. Jimin khẽ kéo lại cổ áo khoác, rồi với tay tháo một sợi dây nhỏ trên tay, quấn vòng quanh lon soda.

"Tớ từng nghĩ những nơi như thế này, là để trốn tránh."

"Giờ thì không chắc nữa."

Minjeong mỉm cười.

"Tớ nghĩ, đôi khi chúng ta cần một nơi như vậy.. để tìm lại mình, chứ không phải trốn."

Jimin im lặng. Nhưng lần này, môi cô khẽ cong lên. Một nụ cười nhỏ. Nhẹ như sương. Thật. Không giả dối.

ᡣ𐭩

Căn nhà nhỏ lặng yên trong ánh đèn vàng nhạt.

Minjeong đẩy cửa vào, cẩn thận tháo giày rồi rón rén bước vào trong. Mẹ em, y tá Kim, vẫn chưa về. Trên bàn ăn là hộp cơm đã gói sẵn, kèm mảnh giấy ghi nhanh:

"Con nhớ hâm nóng đồ ăn. Mẹ về trễ. Đừng học khuya quá."

Minjeong mỉm cười. Em đặt cặp xuống ghế, hâm lại đồ ăn rồi ăn một mình trong yên lặng. Ánh đèn bếp phản chiếu lên gương mặt em, đôi mắt trầm tư, như đang lạc vào đâu đó ngoài khuôn cửa sổ.

Cảnh buổi chiều chợt ùa về, cái bóng tóc dài của Jimin, ánh mắt ngang tàng nhưng đôi khi lại đượm buồn đến khó đoán. Cả khoảnh khắc hai người ngồi bên nhau, nói những lời tưởng như vô nghĩa, nhưng lại khiến tim Minjeong ấm lên từng chút.

Em ăn xong, rửa bát thật nhẹ để không đánh thức căn nhà đang ngủ yên. Rồi leo lên phòng, bật đèn, thay đồ, nằm dài lên giường. Trần nhà tối dịu, im lặng như nuốt lấy hết những ồn ào hồi ban ngày.

Minjeong mở ngăn kéo, lấy ra quyển sổ nhỏ màu nâu đã bắt đầu sờn mép. Cây bút đen đặt cạnh gối như chờ sẵn từ trước.

Em lật đến trang mới, rồi viết:

"Tớ không chắc mình có thể chữa lành ai.
Nhưng ít nhất, tớ có thể ở bên cạnh họ khi họ tự chữa lành."
–J.M.

Minjeong đặt bút xuống, ôm quyển sổ vào ngực. Đèn ngủ vẫn sáng mờ, gió ngoài cửa sổ rì rào như lời ru mơ hồ.

Và trong khoảnh khắc ấy, giữa một đêm bình thường như bao đêm, Minjeong khẽ thì thầm:

"Ngủ ngon nha, Jimin."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me