Chương 48: Về lại Hàn Quốc
Máy bay vừa cất cánh, rời khỏi mặt đất trong một quỹ đạo êm ái.Jimin ngồi ở ghế ngoài, bên cạnh lối đi, còn Minjeong thì ngồi sát cửa sổ, chống cằm nhìn ra ngoài. Đôi mắt em lấp lánh phản chiếu bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa kính, thấp thoáng những đám mây trắng như bông trôi lững lờ.Chuyến bay này không dài, nhưng đủ để cả hai có một khoảng thời gian yên tĩnh trước khi trở về Hàn Quốc, nơi mọi trách nhiệm và lịch trình dày đặc đang chờ đợi.Jimin lật xem xấp tài liệu trong tay—đây là kế hoạch hoạt động tiếp theo do giám đốc quốc gia gửi đến. Các lịch trình sự kiện, buổi họp báo, chương trình giao lưu… tất cả đều đã được vạch ra chi tiết. Cô đọc từng dòng, cân nhắc những điểm quan trọng, nhưng không quên liếc nhìn Minjeong bên cạnh.Em dường như không quan tâm đến sự hối hả của những kế hoạch ấy.Minjeong đang nghịch ngợm với một chiếc khẩu trang cũ.Em cầm lấy dây đeo khẩu trang đã bị đứt, kéo căng nó ra giữa hai bàn tay.Đầu tiên, em tháo hẳn dây đeo ra khỏi phần khẩu trang, tạo thành hai sợi dây mỏng. Em buộc hai sợi đó lại với nhau, tạo thành một vòng tròn lớn hơn, rồi luồn nó vào các ngón tay một cách thành thạo.Đó là một trò chơi quen thuộc của trẻ con.Minjeong bắt đầu tạo hình.Ban đầu, em chỉ kéo căng sợi dây đơn giản giữa hai bàn tay, rồi khéo léo vặn các ngón tay, biến nó thành một hình tam giác căng đối xứng.“Ngôi sao.”Em thì thầm, khẽ cười.Jimin liếc nhìn, nhận ra hình dáng ấy đúng thật là một ngôi sao năm cánh được tạo ra từ những đường dây chồng chéo.Không dừng lại ở đó, Minjeong khéo léo nhấc một ngón tay, thay đổi cách đặt dây, rồi xoay cổ tay một chút.Lập tức, sợi dây biến đổi.“Tên lửa.”Giờ đây, dây đeo khẩu trang trông giống như một hình tam giác dài, nhọn ở đầu, tựa như một con tàu đang lao về phía trước.Jimin bất giác dừng lại một chút trong lúc đọc tài liệu.Nhưng Minjeong vẫn chưa dừng lại.Em tiếp tục kéo căng dây, đưa một ngón tay vào giữa rồi nhanh chóng lật cổ tay.“Cây cầu.”Hình thù mới xuất hiện, giống như một cây cầu có nhiều cột trụ nối liền hai đầu.Minjeong nghiêng đầu, chớp mắt, rồi lại linh hoạt di chuyển ngón tay.“Con bướm.”Sợi dây bỗng tạo thành hai hình cánh đối xứng, hệt như một con bướm đang dang rộng đôi cánh bay lượn.Jimin không khỏi bật cười.Minjeong vẫn có thể chơi trò này một cách thành thạo như vậy sao?Jimin đóng tập tài liệu lại, quyết định tạm gác công việc sang một bên.Cô quay sang nhìn Minjeong—em vẫn đang tập trung, mắt sáng rực khi tạo ra những hình thù mới.“Minjeong à, em giỏi thật đấy.”Minjeong ngẩng lên, mỉm cười rạng rỡ.“Em chơi mấy trò này từ nhỏ rồi mà, dễ lắm!”Jimin cười khẽ, tựa lưng vào ghế.“Chị nhớ hồi nhỏ chị cũng từng chơi trò này, nhưng chẳng bao giờ làm được mấy hình khó.”Minjeong nghe vậy thì chớp mắt một cái, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.“Chị muốn em dạy không?”Jimin chậm rãi gật đầu, môi khẽ nhếch lên.“Được thôi. Chị cũng muốn thử lại trò này xem sao.”Minjeong lập tức hào hứng.Em nhanh nhẹn kéo căng dây, rồi đưa tay về phía Jimin.“Chị đưa tay ra đi!”Jimin làm theo.Minjeong cẩn thận luồn sợi dây vào các ngón tay của cô, chậm rãi hướng dẫn từng bước.“Trước tiên, chị kéo căng hai tay như thế này…”Jimin lắng nghe, tập trung làm theo lời em.“Rồi bây giờ chị dùng ngón trỏ của tay này, móc vào dây ở tay kia… Đúng rồi, rồi kéo nhẹ ra…”Jimin khẽ cau mày, cố gắng không để sợi dây bị rối.Minjeong bật cười.“Không phải thế đâu chị! Để em làm lại cho chị xem.”Minjeong rút dây ra khỏi tay Jimin, rồi lặp lại từ đầu, lần này chậm rãi hơn.Jimin quan sát thật kỹ, sau đó thử lại lần nữa.Lần này, khi cô kéo căng sợi dây, một hình tam giác nhỏ xuất hiện.Minjeong vỗ tay.“Đúng rồi! Đó là bước đầu tiên, giờ thì chị chỉ cần xoay cổ tay nhẹ một cái…”Jimin làm theo.Và rồi, khi cô nâng tay lên—Một hình ngôi sao lấp ló giữa những sợi dây.Minjeong reo lên.“Thấy chưa! Chị làm được rồi này!”Jimin nhìn hình thù trên tay mình, cảm giác vui vẻ kỳ lạ dâng lên trong lòng.“Quả nhiên là dễ hơn chị nghĩ.”Minjeong mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt cong cong đầy tự hào.“Tất nhiên rồi! Vì có em dạy mà!”Jimin khẽ bật cười.Cô nhìn Minjeong—em lúc này không còn là một vận động viên trượt băng đỉnh cao, không còn là người mang trọng trách vinh quang cho quốc gia.Chỉ đơn thuần là một cô gái trẻ, vô tư, hồn nhiên, thích chơi đùa với một sợi dây nhỏ bé.Jimin bất giác cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.Đôi khi, có những khoảnh khắc nhỏ bé như thế này, lại đáng giá hơn bất kỳ thành công nào khác.Cô khẽ dựa đầu vào ghế, nhìn Minjeong tiếp tục vui vẻ nghịch dây.Chuyến bay vẫn đang tiếp tục.Và có lẽ, một hành trình khác cũng đang dần bắt đầu.___Minjeong cuối cùng cũng chán trò chơi với sợi dây khẩu trang.Em buông hai tay, để sợi dây rơi xuống lòng, rồi ngả đầu ra sau ghế, thở dài nhè nhẹ. Có lẽ em đã chơi đến mức không còn nghĩ ra được hình thù nào mới nữa.Đôi mắt em dạo quanh khoang máy bay, rồi dừng lại ở người bên cạnh—Jimin.Jimin lúc này không còn chú ý đến Minjeong nữa. Cô đang cầm điện thoại, đôi mắt chăm chú lướt qua từng dòng chữ trên màn hình. Ánh sáng xanh nhạt từ điện thoại phản chiếu lên gương mặt cô, khiến những đường nét ấy thêm phần sắc sảo và tập trung.Minjeong im lặng nhìn.Càng nhìn, em càng cảm thấy tò mò.Em không chắc Jimin đang xem cái gì, nhưng điều đó có vẻ rất quan trọng, bởi cô không hề để ý đến em đang nhìn chằm chằm vào mình.Một cảm giác kỳ lạ xẹt qua trong lòng Jimin.Cô khẽ nhíu mày.Có ai đó đang nhìn cô rất chăm chú.Cảm giác ấy rõ ràng đến mức khiến cô phải ngừng đọc, chậm rãi quay đầu sang bên cạnh.Và cô thấy Minjeong.Em đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của cô, đôi chân mày hơi nhíu lại, như thể đang cố gắng giải mã thứ gì đó khó hiểu.Jimin bật cười.“Em đang làm gì đấy?”Minjeong chớp mắt, nhìn thẳng vào Jimin, rồi chỉ vào điện thoại cô.“Chị đang nghiên cứu cái gì à?”Jimin lắc đầu, khóe môi cong lên.“Không có gì đâu, chỉ là vài thứ cần xem qua thôi.”Minjeong thở dài, ngả đầu ra ghế, môi chu ra một chút.Jimin nhìn em, trong lòng không khỏi thấy buồn cười.“Em chán rồi hả?”Minjeong không trả lời, chỉ khẽ nhún vai, gương mặt rõ ràng là đang nhàm chán đến cực độ.Jimin liếc nhìn màn hình trước mặt Minjeong.“Vậy xem phim đi, giết thời gian một chút.”Nói rồi, cô mở màn hình chỗ em lên, lướt vào mục phim có sẵn.Minjeong chống cằm, mắt chăm chú nhìn vào danh sách phim đang hiển thị trên màn hình trước mặt.Mỗi khi một tựa phim xuất hiện, em lại nghiêng đầu, bĩu môi, gãi gãi cằm như thể đang suy nghĩ xem nó có đáng để xem hay không.Jimin nhìn em, khóe môi không khỏi cong lên.“Em chọn lâu vậy?”Minjeong hừ nhẹ.“Phải chọn phim hay thì mới đáng xem chứ.”Jimin bật cười, tay tựa vào thành ghế, quan sát Minjeong tiếp tục chọn phim với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.Cuối cùng, sau một hồi lựa chọn cẩn thận, Minjeong gật đầu hài lòng.“Được rồi! Em sẽ xem phim này.”Jimin nhìn thoáng qua tiêu đề bộ phim mà Minjeong chọn, gật gù.“Ừm, cũng được đấy.”Cô không nói thêm, chỉ lấy tai nghe ra, nhẹ nhàng đeo lên tai Minjeong.Hành động tự nhiên và chăm sóc ấy khiến Minjeong chớp mắt ngạc nhiên, nhưng rồi em nhanh chóng thích nghi, để yên cho Jimin giúp mình.Bộ phim bắt đầu chiếu.Minjeong ngay lập tức bị cuốn hút.Jimin khẽ nghiêng đầu, nhìn em chăm chú.Em chẳng khác gì một đứa trẻ đang háo hức xem phim hoạt hình mà mình yêu thích.Mỗi khi có một cảnh gay cấn, em sẽ hơi nín thở, mắt mở to.Khi có cảnh hài hước, em sẽ bật cười khúc khích, vai rung nhẹ theo từng tràng cười.Đôi lúc, em còn thì thầm những câu như “Ôi trời, sao lại như vậy chứ!” hay “Đừng nói là sắp có plot twist nha…” đầy hào hứng.Jimin nhìn em, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng.Cô không ngờ rằng, chỉ một hành động nhỏ như chọn phim cũng có thể khiến Minjeong vui vẻ đến vậy.Jimin chống cằm, nở một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt đầy yêu thương.Hành trình về nhà vẫn còn dài, nhưng có lẽ, khoảnh khắc này đã đủ để chuyến bay trở nên đáng nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me