TruyenFull.Me

[Jiminjeong] THẦN ĐỒNG SA NGÃ

Chương 54: Lén lút

Archivus23

Jimin đứng trong bóng tối, đôi mắt dõi theo căn biệt thự lộng lẫy nhưng lạnh lẽo phía trước.

Đã mấy ngày trôi qua.

Mấy ngày mà cô không thể liên lạc với Minjeong.

Không một cuộc gọi nào được bắt máy.

Không một tin nhắn nào được hồi đáp.

Mạng xã hội, tin tức, mọi thứ về Minjeong đều hoàn toàn im ắng.

Giống như em đã bị xóa sổ khỏi thế giới này vậy.

Jimin siết chặt nắm tay.

Cô không cần phải tưởng tượng cũng biết chuyện gì đang xảy ra bên trong kia.

Chắc chắn Minjeong đang bị giam cầm.

Chắc chắn ba mẹ em đã khóa chặt mọi cánh cửa, cướp đi mọi quyền tự do của em, chỉ vì một nụ hôn vô tình bị phơi bày trước công chúng.

Nực cười.

Đối với họ, tiền bạc và danh vọng quan trọng đến mức có thể chôn vùi cả cuộc đời của con gái mình sao?

Jimin không thể chờ đợi thêm được nữa.

Hôm nay, dù có phải liều mạng, cô cũng phải gặp Minjeong.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, Jimin bước nhanh, nhẹ nhàng lách qua hàng rào sắt kiên cố của biệt thự.

Cô không thể vào bằng cửa chính, tất nhiên.

Có người giúp việc đứng gác, có camera theo dõi.

Nhưng cô biết, có một con đường khác.

Căn phòng của Minjeong ở tầng hai, có một ban công nhỏ hướng ra khu vườn.

Nếu có thể trèo lên được đó, cô sẽ có cơ hội gặp em.

Jimin thở sâu, đôi tay nắm lấy khung cửa sổ tầng một.

Cô đu người lên, chân đạp nhẹ vào tường, leo từng bước một.

Gió đêm thổi lạnh, nhưng lòng cô thì rực cháy quyết tâm.

Đôi tay cô bám chặt vào thành ban công, rồi với một cú nhảy nhẹ, cô đã đứng vững trên đó.

Tấm rèm cửa bên trong khẽ lay động trong gió.

Jimin nhìn vào trong, trái tim như bị ai bóp nghẹt lại.

Minjeong...

Em ngồi co người lại trên giường, lưng dựa vào góc tường, đầu cúi thấp.

Chiếc bàn gần đó có một khay thức ăn vẫn còn nguyên vẹn.

Chắc chắn em chưa đụng đến thứ gì.

Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, em trông gầy gò hơn trước rất nhiều.

Chỉ mới mấy ngày...

Mà em đã tiều tụy đến thế này sao?

Cô nghiến răng, tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

Họ thật sự đang muốn bóp nghẹt Minjeong đến cùng sao?

Jimin đưa tay gõ nhẹ lên cửa kính.

Lạch cạch.

Tiếng động nhỏ vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

Minjeong khẽ giật mình.

Em ngẩng đầu, đôi mắt vô hồn nhìn ra phía ngoài.

Ban đầu, em chỉ ngây người.

Như thể không tin vào mắt mình.

Nhưng rồi...

Cả người em run lên.

Jimin.

Là chị sao?

Có phải em đang mơ không?

Em đứng dậy, từng bước loạng choạng đi về phía cánh cửa.

Bàn tay run rẩy đưa lên, nhẹ nhàng mở ra.

Cánh cửa vừa mở, Minjeong lập tức ngã vào lòng Jimin.

Cô vội vã ôm chặt lấy em, cảm nhận cơ thể gầy guộc và run rẩy của em trong vòng tay mình.

Cảm giác đau đớn lan tràn trong lòng.

"Minjeong..."

Jimin thì thầm, giọng nói nghẹn lại.

Minjeong không nói gì.

Chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Em chôn mặt vào bờ vai của cô, bờ môi mím chặt, như thể đang cố gắng kiềm nén cơn nghẹn ngào.

Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, em không còn chịu đựng được nữa.

"Chị..."

Giọng em vỡ vụn.

"Em không chịu nổi nữa..."

Minjeong ôm chặt lấy Jimin, như thể nếu buông tay ra, cô sẽ biến mất ngay lập tức.

Jimin nhắm mắt, siết chặt vòng tay quanh em.

"Chị biết..."

Cô vuốt nhẹ mái tóc em, cảm nhận từng cơn run rẩy từ cơ thể nhỏ bé đang tuyệt vọng dựa vào cô.

"Chị ở đây rồi."

Cô thì thầm bên tai em.

"Chị sẽ không để em chịu đựng một mình nữa."

Minjeong nấc lên, cả người run rẩy trong vòng tay Jimin.

Giữa màn đêm lạnh lẽo, giữa sự giam cầm tàn nhẫn này...

Cuối cùng, em cũng tìm được một chút hơi ấm để bấu víu.

Minjeong rúc sâu trong vòng tay Jimin, cảm giác hơi ấm của chị bao trùm lấy em như một sự cứu rỗi duy nhất còn sót lại trong thế giới u tối này.

Em chỉ muốn cứ như thế này mãi...

Chỉ cần ở bên cạnh chị, em không cần bất cứ điều gì khác.

Nhưng rồi...

Một ý nghĩ vụt qua đầu.

Camera.

Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng Minjeong.

Cả người em cứng đờ lại, ánh mắt hoảng loạn.

Không thể để họ nhìn thấy Jimin.

Không thể để chị bị phát hiện.

Ngay lập tức, Minjeong bật dậy, lao thẳng đến cánh cửa.

Bên cạnh khung cửa là một con mắt nhỏ, lặng lẽ dõi theo mọi hành động trong phòng.

Camera giám sát.

Không chút do dự, Minjeong chộp lấy một vật nhọn trên bàn – một cây bút máy bằng kim loại nặng nề – và giáng mạnh xuống.

"RẦM!"

Tiếng động vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Minjeong thở hổn hển, đôi mắt ánh lên sự điên cuồng khi nhìn chằm chằm vào ống kính camera.

Chưa đủ.

Em phải chắc chắn.

Lại một cú giáng xuống.

"RẦM! RẦM! RẦM!"

Mỗi lần đập xuống là mỗi lần cảm xúc của em dâng trào.

Tức giận.

Tuyệt vọng.

Phẫn nộ.

Jimin đứng dậy, giật mình nhìn em.

Lúc đầu, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Minjeong? Em đang làm gì vậy?"

Nhưng rồi...

Ánh mắt Jimin di chuyển lên phía trên.

Cô nhìn thấy nó.

Chiếc camera.

Jimin lập tức hiểu ra.

Minjeong đang cố phá hủy nó.

Bởi vì em không muốn cô bị phát hiện.

Bởi vì em không muốn bị giám sát.

Jimin nhìn em, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

Minjeong của cô...

Đã bị dồn đến mức này sao?

Cuối cùng, sau khi chắc chắn camera đã hoàn toàn vô dụng, Minjeong mới ném cây bút sang một bên.

Đôi chân em run rẩy, rồi ngã nhào vào lòng Jimin.

"Chị..."

Giọng em nghẹn lại, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có những tiếng nức nở vỡ òa.

Jimin không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy em, tay vuốt nhẹ lên lưng em như đang dỗ dành một đứa trẻ lạc lõng giữa đêm đen.

Minjeong cứ khóc mãi, khóc đến mức Jimin phải liên tục dỗ dành.

Nhưng em không thể ngừng lại.

Cô biết.

Những ngày qua, em đã phải chịu đựng quá nhiều.

Khi Minjeong đã khóc đến mức cơ thể run rẩy, Jimin lướt mắt nhìn quanh phòng.

Cô nhận thấy đĩa thức ăn trên bàn.

Thức ăn vẫn còn nguyên vẹn.

Jimin cắn môi.

Minjeong đã không ăn bất cứ thứ gì suốt những ngày qua sao?

Cô quay lại, nhẹ nhàng hỏi:

"Minjeong, sao em không ăn?"

Minjeong không trả lời, chỉ chôn mặt vào ngực Jimin, hơi thở yếu ớt.

Jimin thở dài, đứng dậy, đi đến bàn, lấy khay thức ăn rồi ngồi xuống sàn nhà, bên cạnh Minjeong.

Cô lấy một chiếc muỗng nhỏ, múc một ít cháo, rồi dịu dàng đưa đến trước mặt em.

"Em ăn đi, được không?"

Minjeong không đáp, chỉ lắc đầu.

"Minjeong, nhìn chị này."

Jimin kiên nhẫn.

Minjeong ngẩng đầu lên.

Cô mỉm cười, dịu dàng như ánh trăng.

"Chị không muốn thấy em gầy gò thế này."

"Vậy nên, em ăn một chút thôi, nhé?"

Dưới ánh nhìn trìu mến của Jimin, Minjeong chậm rãi há miệng.

Jimin vui trong lòng.

Cô tiếp tục đút từng muỗng, từng muỗng một.

Mỗi lần Minjeong chịu ăn, trái tim cô lại nhẹ đi một chút.

Dù chỉ là một hành động nhỏ, nhưng ít nhất, nó cho thấy em vẫn còn giữ lại chút sức sống.

Khi Minjeong đã ăn hết phần thức ăn được cung cấp, Jimin nhẹ nhàng vuốt tóc em.

"Ngoan lắm."

Sau khi ăn xong, Jimin hỏi:

"Bao giờ em quay lại tập luyện?"

Minjeong cúi đầu.

"Em không biết."

"Sao lại không biết?"

"Họ không cho em ra ngoài."

Jimin sững lại.

Nhưng rồi Minjeong ngẩng lên, ánh mắt tràn đầy kiên định.

"Dù họ có cho em ra ngoài đi chăng nữa, em cũng sẽ không tập luyện nữa."

Jimin mở lớn mắt.

"Minjeong...?"

"Em sẽ không làm theo ý họ nữa."

Em nói trong nước mắt, giọng nói yếu ớt nhưng đầy quyết tâm.

Jimin nhìn em, cảm giác đau lòng lẫn tự hào xen lẫn nhau.

Cô kéo em vào lòng, ôm chặt.

Để mặc cho em khóc, cho đến khi ngủ thiếp đi trong vòng tay cô.

Giữa đêm, Minjeong chợt mở mắt.

Trái tim em bỗng dưng hoảng hốt.

Jimin...

Chị đâu rồi?

Em đưa mắt nhìn quanh phòng.

Cô đã đi.

Em biết.

Chắc chắn Jimin đã lặng lẽ rời đi trước khi trời sáng, để tránh bị phát hiện.

Nhưng rồi...

Một bóng dáng khác lọt vào tầm mắt.

Bà Kim.

Bà đang đứng trước bàn trang điểm, nhìn Minjeong qua chiếc gương phản chiếu.

"Cuối cùng thì con cũng chịu ăn rồi."

Giọng bà lạnh lùng.

"Tốt lắm. Con sẽ không thể chống lại ba mẹ đâu."

Minjeong siết chặt chăn, đôi mắt tối sầm lại.

Bà nghĩ...

Chỉ vì em ăn một bữa, em sẽ lại ngoan ngoãn phục tùng họ sao?

Minjeong chậm rãi mở miệng, giọng nói tràn đầy kiên quyết:

"Con yêu Jimin."

Bà Kim khựng lại.

Minjeong ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt bà.

"Dù ba mẹ có làm gì đi nữa, con cũng sẽ không nghe lời ba mẹ đâu."

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng.

Trong gương, Minjeong thấy gương mặt bà Kim lạnh băng.

Trận chiến này...

Vẫn chưa kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me