Jionhoon Remember Me
Cuộc gọi lúc nửa đêm. Tony mắt nhắm mắt mở nhìn màn hình điện thoại. "Jiwon? Thằng quỷ này gọi gì giờ này? Hay lại say rồi? Mà say thì gọi gì đến mình chứ?"
- A lô, đang ngủ rồi đấy nhá.
- Đang ở đâu thế? Mẹ Jae Duck mất rồi.
- Cái gì?
Câu nói của Jiwon làm Tony tính cả ngủ. Cậu bấm số của Jae Duck nhưng điện thoại của cậu ấy tắt rồi. Tony vò đầu bứt tai:
- Giờ là mấy giờ rồi? Máy bay, máy bay.
Tony vội vàng mở laptop tra xem còn chuyến bay nào không.
- Chết tiệt, internet hôm nay làm sao vậy.
Tony không đủ kiến nhẫn liền quăng laptop vào vali, đóng gói đồ đạc phi ra sân bay.
- Vé từ Jeju đi Busan hết rồi anh ạ.
Tony suy nghĩ một hồi.
- Vậy còn Jeju đi Seoul thì sao em.
- Dạ còn anh ạ.
- Đặt ngay cho anh, nhanh lên.
- Xong ngay đây ạ. Đặt sớm hay muộn thì đến giờ máy bay mới bay mà anh.
Câu đùa của cô nhân viên sân bay làm Tony không cười nổi. Anh nhìn cô ta như thể cô ta đến từ hành tinh khác. Phải 5h sau Tony mới về đến nhà. Tony có lịch trình ở Jeju vì thế đã mấy ngày anh không được ngủ ngon. Hai mí mắt Tony đang muốn rơi cả xuống, anh cố gắng uống thêm 2 ly cafe cho tỉnh táo lại.
Tony lái xe đến Busan, cảm giác lâng lâng như thể anh vẫn còn đang trên máy bay. Mất thêm 3h nữa, Tony cũng đến được lễ đường. Anh thay vội bộ quần áo rồi đi vào phía trong tìm Jae Duck.
Chẳng mấy chốc Tony nhìn thấy Jae Duck đang quỳ bên di ảnh của mẹ. Cậu ấy vẫn còn chưa nín khóc, nước mắt cứ thế chảy dài trên khuôn mặt hốc hác. Có lẽ cậu ấy cũng không để ý, cứ để nước mắt chảy mãi mà không thèm đưa tay gạt đi.
Tony nhớ lại ngày đó gặp Jae Duck, cậu ấy rất mũm mĩm đáng yêu, vậy mà giờ nhìn cậu ấy chỉ bé như một cô gái, nhìn còn bé hơn người em gái ngồi bên cạnh. Tony rất đau lòng, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Jae Duck, cùng Jae Duck cúi chào khách đến viếng.
Nửa đêm Jae Duck mới ăn bữa đầu tiên trong ngày. Tony ngồi bên cạnh cũng mới ăn bữa đầu tiên. Hai người nhìn nhau không nói câu gì, chỉ thấy trong lòng có chút gì đó nhẹ nhõm hơn. Đôi đũa kim loại trong tay Jae Duck cứ kêu lên lạch cạch, Tony nắm lấy tay Jae Duck, xúc cơm cho cậu, hai người ăn chung 1 bát cơm, có rau ăn rau có thịt ăn thịt.
Hai tuần sau Jae Duck trở lại Seoul. Công việc tại DPS khiến cậu chán ngán. Tại sao họ không buông tha cho cậu? Có phải tại vì cậu quá dễ dãi hay không? Jae Duck càng nghĩ càng bực mình. Mới 8h sáng mà cậu đã muốn uống rượu.
Rượu? Jae Duck quyết định đi mua rượu.
12h đêm, tiếng đập cửa ầm ầm khiến Jae Duck tỉnh giấc. Cậu thấy đầu mình đau như muốn nổ tung ra. Tiếng đập cửa nghe rất gần, mà hình như còn có ai đó gọi tên cậu.
Jae Duck đánh liều ra mở cửa, vừa mới vặn nắm cửa, cánh cửa liền bật tung ra. Tony đứng đó mặt đỏ bừng bừng, nước mắt đã rơi lã chã.
- Sao anh gọi cậu không nghe hả? Anh đi tìm cậu khắp nơi, còn suýt xuống sông Hàn để mò rồi đấy.
- Anh tìm em làm gì?
- Cậu có biết cậu mất tích cả 1 ngày rồi không? Không chỉ anh mà Sechskies nhà cậu cũng đang tìm loạn lên kia kìa.
Jae Duck cười hiền, gãi gãi đầu:
- Em ngủ quên mất.
Tony không để Jae Duck nói thêm câu gì liền ôm chầm lấy cậu:
- Cậu về ở với tôi đi, về làm ở công ty tôi luôn. Tôi sợ cái cảm giác như hôm nay lắm.
Jae Duck thật thà:
- Nhưng mà vậy thì phiền phức lắm. Em không muốn làm phiền anh.
- Anh không thấy phiền gì hết.-Tony hơi gắt lên nhưng ngay lập tức hạ giọng-về ở cùng anh nhé. Anh sẽ lo cho cậu cả đời.
- Nhưng mà
- Không lẽ cậu lại không hiểu hay sao? Muốn bắt anh phải nói ra sao?
Jae Duck bối rồi thế nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn:
- Em hiểu rồi. Em về cùng anh.
- A lô, đang ngủ rồi đấy nhá.
- Đang ở đâu thế? Mẹ Jae Duck mất rồi.
- Cái gì?
Câu nói của Jiwon làm Tony tính cả ngủ. Cậu bấm số của Jae Duck nhưng điện thoại của cậu ấy tắt rồi. Tony vò đầu bứt tai:
- Giờ là mấy giờ rồi? Máy bay, máy bay.
Tony vội vàng mở laptop tra xem còn chuyến bay nào không.
- Chết tiệt, internet hôm nay làm sao vậy.
Tony không đủ kiến nhẫn liền quăng laptop vào vali, đóng gói đồ đạc phi ra sân bay.
- Vé từ Jeju đi Busan hết rồi anh ạ.
Tony suy nghĩ một hồi.
- Vậy còn Jeju đi Seoul thì sao em.
- Dạ còn anh ạ.
- Đặt ngay cho anh, nhanh lên.
- Xong ngay đây ạ. Đặt sớm hay muộn thì đến giờ máy bay mới bay mà anh.
Câu đùa của cô nhân viên sân bay làm Tony không cười nổi. Anh nhìn cô ta như thể cô ta đến từ hành tinh khác. Phải 5h sau Tony mới về đến nhà. Tony có lịch trình ở Jeju vì thế đã mấy ngày anh không được ngủ ngon. Hai mí mắt Tony đang muốn rơi cả xuống, anh cố gắng uống thêm 2 ly cafe cho tỉnh táo lại.
Tony lái xe đến Busan, cảm giác lâng lâng như thể anh vẫn còn đang trên máy bay. Mất thêm 3h nữa, Tony cũng đến được lễ đường. Anh thay vội bộ quần áo rồi đi vào phía trong tìm Jae Duck.
Chẳng mấy chốc Tony nhìn thấy Jae Duck đang quỳ bên di ảnh của mẹ. Cậu ấy vẫn còn chưa nín khóc, nước mắt cứ thế chảy dài trên khuôn mặt hốc hác. Có lẽ cậu ấy cũng không để ý, cứ để nước mắt chảy mãi mà không thèm đưa tay gạt đi.
Tony nhớ lại ngày đó gặp Jae Duck, cậu ấy rất mũm mĩm đáng yêu, vậy mà giờ nhìn cậu ấy chỉ bé như một cô gái, nhìn còn bé hơn người em gái ngồi bên cạnh. Tony rất đau lòng, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Jae Duck, cùng Jae Duck cúi chào khách đến viếng.
Nửa đêm Jae Duck mới ăn bữa đầu tiên trong ngày. Tony ngồi bên cạnh cũng mới ăn bữa đầu tiên. Hai người nhìn nhau không nói câu gì, chỉ thấy trong lòng có chút gì đó nhẹ nhõm hơn. Đôi đũa kim loại trong tay Jae Duck cứ kêu lên lạch cạch, Tony nắm lấy tay Jae Duck, xúc cơm cho cậu, hai người ăn chung 1 bát cơm, có rau ăn rau có thịt ăn thịt.
Hai tuần sau Jae Duck trở lại Seoul. Công việc tại DPS khiến cậu chán ngán. Tại sao họ không buông tha cho cậu? Có phải tại vì cậu quá dễ dãi hay không? Jae Duck càng nghĩ càng bực mình. Mới 8h sáng mà cậu đã muốn uống rượu.
Rượu? Jae Duck quyết định đi mua rượu.
12h đêm, tiếng đập cửa ầm ầm khiến Jae Duck tỉnh giấc. Cậu thấy đầu mình đau như muốn nổ tung ra. Tiếng đập cửa nghe rất gần, mà hình như còn có ai đó gọi tên cậu.
Jae Duck đánh liều ra mở cửa, vừa mới vặn nắm cửa, cánh cửa liền bật tung ra. Tony đứng đó mặt đỏ bừng bừng, nước mắt đã rơi lã chã.
- Sao anh gọi cậu không nghe hả? Anh đi tìm cậu khắp nơi, còn suýt xuống sông Hàn để mò rồi đấy.
- Anh tìm em làm gì?
- Cậu có biết cậu mất tích cả 1 ngày rồi không? Không chỉ anh mà Sechskies nhà cậu cũng đang tìm loạn lên kia kìa.
Jae Duck cười hiền, gãi gãi đầu:
- Em ngủ quên mất.
Tony không để Jae Duck nói thêm câu gì liền ôm chầm lấy cậu:
- Cậu về ở với tôi đi, về làm ở công ty tôi luôn. Tôi sợ cái cảm giác như hôm nay lắm.
Jae Duck thật thà:
- Nhưng mà vậy thì phiền phức lắm. Em không muốn làm phiền anh.
- Anh không thấy phiền gì hết.-Tony hơi gắt lên nhưng ngay lập tức hạ giọng-về ở cùng anh nhé. Anh sẽ lo cho cậu cả đời.
- Nhưng mà
- Không lẽ cậu lại không hiểu hay sao? Muốn bắt anh phải nói ra sao?
Jae Duck bối rồi thế nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn:
- Em hiểu rồi. Em về cùng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me