TruyenFull.Me

Jjk Pjm The Dr

Hành lang bệnh viện rạng sáng tràn ngập ánh đèn trắng xóa. Tiếng mưa ngoài trời dội vào cửa kính như nhịp đập gấp gáp của hồi chuông báo động. Và giữa khung cảnh ấy, hình ảnh hai bóng người, một áo blouse xộc xệch, một đầu tóc rối tung chạy băng qua dãy phòng vắng như đang chạy đua với từng nhịp tim của những bệnh nhân còn chưa kịp được chạm tay đến.

Cảm giác chẳng khác nào bị bắt cóc, Jimin nghĩ, nhưng thay vì sợ hãi, tim cậu lại đập rộn lên như thể sắp bước vào một trận chiến. Không còn là nỗi buồn ngủ, không còn là vết đau trên trán. Chỉ còn tiếng dép chạy gấp trên nền đá lạnh và mùi cồn sát khuẩn phảng phất như đang mở ra cánh cửa trực chiến quen thuộc của một bác sĩ trẻ mới vào đời.

"Giáo sư ơi…"

Jimin rên rỉ, vừa thở hồng hộc vừa lết từng bước chân qua hành lang dài hun hút, tiếng bước chạy vang dội lên tường trắng lạnh của bệnh viện đêm.

"Cứ cái đà này chắc em mới là người chết đầu tiên đó"

Cậu cố thở đều, nhưng phổi như đang cháy âm ỉ, từng tế bào cơ dưới chân căng cứng như dây đàn bị kéo quá mức.

Jungkook chạy trước cậu một đoạn, bước chân vẫn ổn định, đều đặn đến mức phát bực. Hắn ngoái đầu lại, mặt tỉnh rụi, không một giọt mồ hôi, và bình thản như đang đi dạo chứ chẳng phải đang trên đường ra phòng cấp cứu tiếp nhận một vụ tai nạn hàng loạt.

"Để tôi cấp cứu cho cậu nha"

Hắn phun ra một câu, ngắn gọn, vô cảm nhưng lại đâm thẳng vào lòng tự trọng của một bác sĩ trẻ đang vật vã vì kiệt sức.

Jimin lập tức nghiến răng. Nếu không phải đang chạy, có khi cậu đã đứng lại ném luôn cái ống nghe vào lưng vị giáo sư đáng ghét kia.

"Anh… đúng là…"

Cậu lầm bầm, hai tay vò tóc trong lúc cố lấy lại nhịp thở.

Càng nói, càng tức. Càng tức, lại càng mệt. 

Chẳng biết tim đập nhanh vì chạy hay vì nghẹn uất. Trên đầu cậu, mồ hôi rịn ra từng giọt nhỏ, thấm ướt gáy, rồi trượt dài theo sống lưng. Cậu có cảm giác nếu giờ mà đo điện tim chắc sẽ cho ra biểu đồ ngoại tâm thu liên hồi do căng thẳng và thiếu oxy não.

Jimin hít sâu qua mũi, ép cơ hoành xuống thấp để lấy hơi. Đã được học rồi !hịp thở sâu và chậm sẽ ổn định nhịp tim và cải thiện cung lượng tim. Nhưng tất cả lý thuyết đều tan biến khi phải chạy đua với cái bóng lưng cao lớn phía trước. Cái tên giáo sư gần bốn mươi tuổi mà thể lực cứ như thanh niên mới mười tám, hai mươi.

Không phải người. Thật sự không phải người bình thường.

Jimin cắn răng, cuối cùng dồn hết tức giận vào chân, ép cơ thể đuổi kịp. Cậu không cần biết chuyện gì sắp chờ họ ở phòng cấp cứu, nhưng chí ít cậu không thể để thua cái ông già siêu nhân kia thêm một lần nào nữa.

"Mét năm, cập nhật vụ tai nạn đi."

Jeon Jungkook vừa đẩy cửa phòng trực vừa nói lớn, giọng bình thản như thể đang gọi món trong quán ăn.

Câu nói vừa dứt, chiếc đồng hồ treo tường trong phòng cũng khẽ rung theo nhịp bước vội vã của hắn. Tiếng rì rầm của cơn mưa ngoài hành lang hòa lẫn tiếng máy điều hòa cũ kỹ đang thổi đều đều, tạo thành thứ nhịp nền quen thuộc của bệnh viện, một bản giao hưởng u ám giữa đêm.

Cô y tá trực ban ngẩng phắt đầu khỏi màn hình máy tính, lườm hắn một cái sắc lẹm qua cặp kính cận. Gương mặt đã thấm mệt qua ba ca trực liên tiếp giờ đây như được bơm thêm chút sinh khí chỉ vì bị gọi sai chiều cao.

"Mét năm hai, giáo sư ơi. Em mét năm hai"

Cô lầm bầm, nhưng vẫn không quên chỉnh lại khung kính trễ trên sống mũi.

Jungkook phẩy tay như xua muỗi. 

"Ừ rồi, biết rồi. Bỏ đi, báo cáo nhanh coi."

Phía sau hắn, Park Jimin gần như sắp gục xuống ngay ngưỡng cửa. Cậu vừa kịp chạy tới, giờ đang khom người, hai tay chống gối, từng nhịp thở như bị kéo ra khỏi lồng ngực bằng kìm sắt. Tim đập dồn, không đều, lồng ngực phập phồng như bị ép bởi một túi khí quá tải.

Jimin liếc xuống người mình. Chiếc áo blouse trắng rộng phùng phình, vai trễ, tay áo dài gần che mất đầu ngón. Chiếc quần lụng thụng, mà tệ hơn là đôi Crocs xanh nước biển đang lẹp kẹp dưới chân cũng to hơn ít nhất hai size. Mỗi bước di chuyển giống như đang chơi trò né vỏ chuối trên nền gạch bệnh viện.

Không cần gương, Jimin biết mình lúc này trông thảm hại tới mức nào. Tóc tai rối bời, mồ hôi rịn đầy trán, ánh mắt còn lờ đờ vì thiếu ngủ. Như thể linh hồn vừa được CPR dở dang, văng khỏi thân xác vì sốc điện, nhưng chưa kịp gọi về hồi sinh đã bị kéo đi tiếp ca trực.

Mà đúng là cả áo blouse và đôi dép cậu đang đi đều là của Jeon Jungkook.

Vị giáo sư nổi tiếng lạnh lùng kia bận đến nỗi vừa mở mắt đã xách tay cậu chạy đi, không để ý gì ngoài chiếc đồng hồ đeo tay vẫn phát sáng trong bóng tối. 

Và thế là giờ đây, hắn đang thản nhiên đi lại giữa hành lang bệnh viện với một đôi Crocs hồng phấn nhỏ xíu, dép của Jimin. Gót chân hắn dày, rộng, tràn ra khỏi phần đế như muốn thò cả xuống đất, tạo nên một hình ảnh kỳ dị khó quên.

"Xe ben đâm vào sedan. Tai nạn xảy ra trong hầm, trời mưa, đường trơn. Tài xế không thắng kịp, tông liên hoàn thêm ba xe phía trước."

"Nạn nhân ngồi hàng ghế đầu xe sedan bị thương nặng, khả năng chấn thương ngực kín và chấn thương sọ não."

Cô y tá dù vẫn chưa hết giận nhưng đã chuyển sang giọng chuyên môn, ngắn gọn và rõ ràng.

"Đã báo cấp cứu từ xa. Trạm 115 đang vận chuyển, có thể tới trong vòng bảy phút nữa. Sẵn sàng nhận bệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me