Chương 3 - Bị bắt cóc
Chiều thứ Tư, bầu trời Seoul như vừa được gột rửa sau cơn mưa rào buổi sáng. Ánh nắng xiên nhẹ qua ô cửa sổ nhỏ của phòng trực khoa Nhi, vẽ thành những vệt vàng ấm áp trên nền tường trắng. Không khí vẫn còn đượm mùi ẩm sau mưa, hòa với chút hương thuốc sát trùng quen thuộc mà Park Jimin đã bắt đầu thấy thân thuộc sau vài ngày nhận việc.Cậu đang ngồi co chân trên chiếc ghế xoay cũ kỹ, một tay cầm cốc trà sữa lắc nhẹ cho trân châu tan đều, tay còn lại cắn dở miếng mochi dâu từ sáng đến giờ vẫn chưa kịp ăn. Vài vết kem lấm tấm trên mép áo blouse, cạnh cặp nhiệt độ và hộp thuốc xịt mũi trẻ em mà cậu vừa dùng cho bé bệnh nhân cấp tính lúc trưa.Căn phòng nhỏ chỉ có tiếng điều hòa khẽ rì rì và tiếng gió luồn qua khe cửa kính, khiến Jimin như được bao bọc bởi một khoảnh khắc hiếm hoi của yên bình. Cậu ngửa cổ tựa vào lưng ghế, mắt khép hờ, lòng thầm thở phào"Cuối cùng cũng có thời gian cho bản thân…"Buổi sáng vừa rồi là một cơn hỗn loạn thu nhỏ. Một cuộc chiến ba chọi một giữa cậu và ba đứa nhóc tiểu học đang sốt cao mà vẫn giành nhau con Pikachu nhồi bông. Đứa khóc, đứa gào, đứa đạp lên giường. Trong lúc cậu xoay như chong chóng vừa đo nhiệt độ, vừa gắn dây truyền dịch, vừa cố làm trọng tài hòa giải, thì một đứa khác ói trúng giày cậu. Tinh thần bác sĩ khoa Nhi không chỉ cần kiến thức lâm sàng mà còn là kỹ năng dỗ trẻ cấp tốc.Cậu chép miệng khẽ cười. Lúc ấy chỉ muốn trốn khỏi bệnh viện luôn cho rồi, vậy mà giờ đây, giữa khoảng trời lặng gió của buổi chiều, lại thấy chính những khoảnh khắc ấy khiến mình cảm thấy sống.Rầm!Cánh cửa phòng trực bật mở như bị đá văng, đập mạnh vào tường. Jeon Jungkook xuất hiện, trông chẳng khác gì một chiến binh vừa bò ra khỏi chiến tuyến. Áo blouse mở tung lòi cả áo trong, khẩu trang lủng lẳng dưới cằm, tóc dựng đứng như mới rửa mặt bằng điện giật, mồ hôi pha chút máu khô loang lổ dọc cổ tay.Đôi mắt hắn quét một vòng như radar bắt mục tiêu, rồi dừng lại đúng người đang nhai mochi. Park Jimin."Cậu!"Hắn chỉ thẳng. Giọng vang rền, chẳng thèm chào hỏi. "Đi theo tôi. Nhanh."Jimin suýt ho sặc vì mochi mắc họng. "Ơ… gì cơ?""Tai nạn. Gãy xương sườn, tràn máu màng tim, dịch màng phổi trái. Bệnh nhân đang tím tái như cá khô phơi ngược. Thiếu người. Dậy""Nhưng mà em… em bên Nhi…""Không quan tâm"Jungkook gằn."Cậu biết rửa tay không?""Biết…""Thế là đủ. Vào! Mau!"Jimin chưa kịp đặt ly trà sữa xuống thì đã bị Jungkook túm cổ áo kéo đi, giày trượt trên nền gạch như đi patin cưỡng chế. Cậu đã bị kéo xềnh xệch qua dãy hành lang bệnh viện trắng toát, nơi đèn tuýp sáng lạnh chạy dài như vô tận.Trà sữa trong tay cậu lắc lư, trân châu tung lắc như mô phỏng chính trái tim đang nhảy loạn nhịp vì sợ hãi.Jeon Jungkook phía trước không ngoái lại một lần, như thể cả thế giới đang cháy rừng, và chỉ có hai người họ đang cầm vòi cứu hỏa."Ơ em còn..""Còn cái gì? Còn thời gian để đứng đó suy nghĩ về lý tưởng sống hả? Người ta sắp tắc tim rồi kìa, cứu mạng trước, triết lý sau.""Nhưng em chưa từng...""Cậu đã từng. Lần trước làm rồi còn gì"Hắn kéo cậu phăm phăm, bước chân gấp đến nỗi cửa kính tự động chưa kịp mở hết đã suýt bị húc văng. Phòng mổ khẩn cấp chìm trong âm thanh hỗn loạn của máy móc, tiếng giày trượt gấp trên sàn, và những câu lệnh dồn dập. Cánh cửa inox bật mở, chiếc băng ca được đẩy thẳng vào giữa phòng. Trên đó là một bệnh nhân nam trung niên, thân hình đẫy đà, da nhợt nhạt đến mức gần như trắng bệch. Mồ hôi lạnh túa ra khắp trán, đôi môi tím tái, ngực phập phồng như cố giành giật lấy từng hơi thở mong manh.Trên màn hình monitor đặt bên cạnh, chỉ số SpO₂ liên tục nhấp nháy đỏ lòm. Con số tụt nhanh như lao dốc không phanh.Một y tá hét lên, giọng căng như dây đàn."Giáo sư, độ bão hòa oxy còn 79%"Jeon Jungkook bước tới, dáng người thẳng tắp như đường dao phẫu thuật, ánh mắt lạnh lẽo không gợn sóng. Giọng hắn vang lên dứt khoát, gần như cộc cằn."Không đặt ống nhanh là mất đường thở. Chuẩn bị nội khí quản cỡ 8.5. Gọi gây mê"Jungkook xoay người, ném gọn một khẩu trang và găng tay về phía người đang đứng như trời trồng gần bàn dụng cụ."Khử trùng. Không hỏi. Làm đi."Giọng hắn không mang một tia nghi ngờ.Park Jimin sững lại chưa đến một giây. Trái tim đập dồn dập như đang gõ trống trong lồng ngực, nhưng đôi tay cậu dù có run nhẹ vẫn lặng lẽ làm theo bản năng được huấn luyện. Cậu bước tới bồn rửa tay, không chần chừ, chà rửa đúng kỹ thuật ba bước, lau khô bằng khăn vô khuẩn, rồi nhanh chóng đeo găng.Không một ai trong phòng mổ đợi ai. Mọi chuyển động đều cuốn vào vòng xoáy khẩn trương, nhịp nhàng như thể mỗi cá nhân đều là một nhạc công đang chơi đúng nốt trong bản giao hưởng gấp gáp của sự sống. Tiếng găng tay cao su bật ra từng nhịp sắc lạnh, tiếng dụng cụ va vào khay inox, tiếng monitor bíp bíp từng hồi đe dọa. Tất cả tạo nên thứ nhịp điệu không lời nhưng đầy ám ảnh.Jeon Jungkook, mắt vẫn dán vào bệnh nhân đang thở thoi thóp dưới ánh đèn mổ, chợt liếc ra sau."Bác sĩ gây mê đâu rồi?! Đừng nói là chưa ai gọi"Không ai đáp. Các y tá đang bận đến mức không còn kịp quay đầu. Một người trong số họ vừa nén ho vừa thay bình oxy mới, người khác đang cố gắng kiểm tra lại lịch sử thuốc của bệnh nhân từ hồ sơ mờ nhòe vì nước mưa dính vào."Không gọi là muốn tôi gây mê luôn hay gì??"Jungkook gằn giọng, mặt tối sầm. "Bác sĩ Park! Đứng đó làm gì, đi gọi gây mê đi. Tay có để làm cảnh không""V… vâng!" Jimin suýt bật khỏi giày, tháo găng tay, cầm máy điện thoại từ trên kệ, tay ướt đẫm mồ hôi. Ngón tay run run bấm số máy mới lưu không lâu. Cậu hít một hơi sâu đến nghẹn cổ họng, cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể khi đầu dây bên kia bắt máy."Bác sĩ Min ạ? Em là bác sĩ thực tập Park Jimin. Hiện tại có một ca khẩn. Bệnh nhân nam, tràn dịch màng phổi, nghi tụ máu màng tim. Cần gây mê gấp ạ."Đáp lại, giọng nam lè nhè như vừa bị kéo ra khỏi giấc ngủ chưa kịp hoàn hồn."À... tôi tan ca rồi. Gọi trực mới đi. Tôi không có ở bệnh viện."Jimin cắn môi, nắm chặt điện thoại như thể đang cố siết lại tình huống đang trôi tuột khỏi tầm kiểm soát. "Nhưng em... bác sĩ Min, xin lỗi, ca này đang suy hô hấp nặng. Nếu không đặt ống và can thiệp kịp thời, bệnh nhân có thể ngừng tim...."Bên kia cắt lời, giọng gắt gỏng."Tôi nói là tôi TAN CA rồi! Không lẽ bác sĩ nào cũng không phân biệt được thời gian làm việc sao? Có biết tôn trọng sức khỏe người khác không?! Gọi người trực! Tôi không có trách nhiệm nữa."Tiếng động khô khốc vang lên khi chiếc điện thoại bị giật thẳng khỏi tay Jimin. Màn hình vẫn sáng lập lòe với cuộc gọi chưa kịp kết thúc. Bàn tay đeo găng cao su lạnh buốt của Jeon Jungkook áp chặt điện thoại vào tai, ánh mắt hắn sắc như dao mổ, khuôn mặt lộ rõ sự mất kiên nhẫn đến cực độ. Cả người hắn tỏa ra một luồng khí lạnh như vừa bước ra từ phòng đông máu. Lạnh lẽo, gắt gao và sẵn sàng cắt đứt bất kỳ sự chần chừ nào.Giọng hắn vang lên, trầm trầm mà sắc lạnh như gió bấc quất thẳng vào mặt giữa một ngày đông ở Siberia."Nè, thằng chó."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me