Jjk Pjm The Dr
Phải mất tròn hai tuần sau khi hồi phục hoàn toàn, Jimin mới có thể từng bước hòa mình trở lại vào guồng quay tấp nập của bệnh viện. Những ngày đầu, mọi thứ diễn ra như một thước phim tua chậm: tiếng giày cậu vang lên trên nền gạch trắng sáng, mùi thuốc sát trùng quen thuộc len lỏi vào từng hơi thở, những tờ bệnh án lật qua nhanh dưới ngón tay, tất cả đều giống như trước kia, nhưng đâu đó vẫn có một khoảng trống mơ hồ.Ban ngày, cậu làm việc không ngừng, bận rộn đến mức chẳng kịp nghĩ nhiều. Thế nhưng, khi đêm xuống, giữa không gian yên ắng của phòng trực, Jimin lại không ít lần giật mình choàng dậy giữa mơ. Trái tim đập dồn dập, mồ hôi lạnh rịn trên trán, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cậu tưởng mình vẫn còn ở Syria.Tiếng súng chát chúa, tiếng bom xé toạc màn đêm, những âm thanh từng bao trùm cuộc sống nơi chiến trường khắc nghiệt vẫn như đuổi theo cậu về tới đây. Chúng không cần gõ cửa, cứ thế ập vào tâm trí, bất ngờ và tàn nhẫn, khiến ngay cả giấc ngủ cũng chẳng thể yên ổn. Dù thời gian đã trôi qua nhiều năm, thỉnh thoảng Jimin vẫn vậy, bất chợt tỉnh giấc giữa đêm mà chẳng rõ lý do. Cơn tỉnh giấc đến nhanh như một nhát dao cắt ngang giấc mơ, khiến cậu phải ngồi bật dậy, hơi thở còn lẫn chút hối hả."Em sao vậy?"Giọng trầm khàn vang lên từ phía cửa, khẽ chạm vào khoảng tĩnh lặng của căn phòng. Jimin chớp mắt vài lần, đôi tay thò ra khỏi chăn, định với lấy công tắc đèn ngủ trên bàn. Nhưng trước khi ngón tay chạm vào, một ánh sáng vàng dịu đã kịp tràn vào, phủ lên mọi thứ một lớp ấm áp yên bình.Bóng dáng quen thuộc hiện ra trong khung cửa. Người đàn ông vừa khép cửa vừa cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài còn vương hơi lạnh của đêm, để lộ bên trong là lớp áo sơ mi đã nhăn vì ca trực dài. Hắn bước lại, từng cử chỉ chậm rãi như sợ làm cậu giật mình, rồi ngồi xuống mép giường. Đồng hồ treo tường khi ấy chỉ hơn ba giờ sáng, kim phút vừa chạm mốc ba mươi."Không… em tự tỉnh thôi. Anh vừa hết ca à?"Giọng cậu khẽ vang, trộn lẫn sự mệt mỏi và chút an tâm khi thấy hắn trở về."Ừ. Vừa xong, anh chạy thẳng về đây."Jungkook cởi nốt chiếc cà vạt, đặt nó lên tủ đầu giường, ánh mắt vẫn dõi theo từng biểu cảm của cậu. "Mơ thấy gì à? Trông mặt em hơi tái."Jimin khẽ lắc đầu, như muốn trấn an cả bản thân lẫn người đối diện. "Không có gì… chỉ là thói quen thôi.”Cậu vén chăn, dịch người sang một bên để nhường khoảng trống bên cạnh. Jungkook không nói gì thêm, chỉ thở ra một hơi dài rồi nằm xuống. Cánh tay rắn chắc vươn qua, kéo cậu vào vòng ôm quen thuộc."Ngủ đi, anh ở đây rồi."Giọng nói trầm ấm ấy thì thầm bên tai, như một lời hứa không cần giấy bút. Bàn tay lớn chậm rãi vỗ nhịp nhẹ nơi tấm lưng mảnh khảnh, như thể muốn xoa dịu những điều bất an còn sót lại. Trong hơi ấm ấy, Jimin dần thả lỏng, đôi mắt khép lại. Ánh sáng vàng ngoài kia cũng nhạt dần, để lại căn phòng chìm vào sự yên ả.Bốn năm nội trú trôi qua như một chặng đường dài mà mỗi bước đi đều được đánh dấu bằng mùi thuốc sát trùng, ánh sáng trắng lạnh lẽo của phòng cấp cứu và những ca bệnh bất ngờ ập đến vào lúc chẳng ai mong đợi. Jimin, từ một bác sĩ trẻ măng còn rụt rè trong chiếc áo blouse rộng thùng thình, đã dần trưởng thành qua từng ca trực, từng ca mổ, từng đêm dài không chợp mắt. Khi cậu nhận được chứng chỉ chuyên khoa và chính thức trở thành bác sĩ cấp cứu, không còn là bác sĩ nội trú dưới quyền Jeon Jungkook mà là đồng nghiệp thực thụ, thì cả hai cũng đã cùng nhau trải qua bốn năm vừa vất vả vừa đầy kỷ niệm.Thời gian đó không chỉ đủ để rèn luyện tay nghề, mà còn đủ để từng chút một kéo họ lại gần nhau. Jungkook, người đàn ông dày dặn kinh nghiệm, đã phải dành trọn một năm kiên trì thuyết phục người bố vốn nghiêm khắc của Jimin. Một năm ấy, hắn chịu không ít những ánh mắt dò xét và những lời nhận xét chẳng hề nhẹ nhàng, từ "thằng thần kinh dở hơi" cho đến khi trở thành "con rể quý". Mỗi lần sang nhà, hắn vẫn kiên nhẫn giúp một tay trong bếp, lặng lẽ quan tâm đến Jimin ngay cả trước mặt bố cậu, không phô trương nhưng đủ để sự chân thành ngấm dần qua từng ngày.Khi lời cầu hôn được thốt ra, nó không kèm pháo hoa hay màn chuẩn bị rầm rộ, chỉ là một khoảnh khắc bình yên sau ca mổ dài, khi hắn đưa ra chiếc nhẫn với vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết và đôi tay chưa rửa sạch máu. Lễ đính hôn diễn ra gọn gàng và ấm áp, sau đó là tờ giấy đăng ký kết hôn được ký trong một buổi sáng mùa thu, nét chữ run nhẹ không phải vì vội vã mà vì cảm xúc dâng tràn. Tất cả các thủ tục cần có đã xong, chỉ còn một lễ cưới, thứ mà cả hai chẳng hề đặt áp lực, bởi hạnh phúc của họ vốn đã bắt rễ sâu hơn bất kỳ nghi thức nào.Jungkook gặp Jimin khi hắn đã bước sang tuổi ba mươi tám, giai đoạn người ta thường nói đến sự ổn định, còn cậu mới hai mươi tư, đầy sức trẻ và đôi khi vẫn mang chút bồng bột. Đến ngày họ trở thành bạn đời hợp pháp, hắn bốn mươi hai, cậu hai mươi tám. Khoảng cách tuổi tác vẫn nguyên đó, nhưng những năm tháng kề vai trong bệnh viện, trong cuộc sống, đã khiến mọi khác biệt trở nên mờ nhạt.Nhưng thực ra, tuổi tác không phải lúc nào cũng song hành cùng sự chín chắn. Ở nhà này, nguyên tắc ấy gần như bị đảo ngược hoàn toàn. Người trẻ hơn lại mang trong mình vẻ điềm tĩnh, khéo léo xử lý mọi tình huống như thể đã trải qua cả trăm ca cấp cứu lẫn trăm trận cãi nhau mà vẫn đủ sức rót một ly nước không rung tay. Ngược lại, kẻ lớn tuổi hơn, Jeon Jungkook, thì chẳng biết trời trăng gì là trưởng thành cả. Hắn có thể lái xe đua với tốc độ gần 300km/h, lạnh lùng mổ cấp cứu trong phòng phẫu thuật đầy áp lực, nhưng vừa bước ra khỏi môi trường chuyên nghiệp là biến ngay thành một thằng nhóc bướng bỉnh, ồn ào, đôi khi còn bày trò chọc phá y như một cậu học sinh mới lớn.Jimin nhiều lần phải thừa nhận, trong những lúc nghiêm túc, Jungkook là người đồng đội đáng tin cậy đến mức có thể giao cả mạng sống cho hắn. Nhưng chỉ cần ra khỏi ca trực, hắn sẽ bắt đầu tranh cãi xem ai rửa chén, ai bật nước nóng, hoặc tìm cách ăn vụng đồ ăn cậu vừa nấu xong. Búp phơ lô kít vô cùng.--------------Buổi sáng mùa đông trôi qua như thể chẳng có gì khác biệt. Bầu trời khoác lên tấm áo xám mỏng manh, ánh nắng yếu ớt lọt qua từng kẽ mây, chạm nhẹ xuống những ô cửa kính lạnh buốt của bệnh viện. Gió từ ngoài sân thổi vào, mang theo hơi lạnh cắt da, khiến bất kỳ ai bước qua cánh cổng đều vội vàng quấn chặt khăn và kéo cao cổ áo. Bên trong, nhịp sống vẫn rộn ràng như thường lệ: tiếng giày gõ vội trên nền gạch, tiếng bánh xe cáng nghiến nhẹ xuống sàn, tiếng ho khan xen lẫn những lời gọi nhau gấp gáp. Giao mùa từ thu sang đông, bệnh nhân bị cảm cúm nhiều hơn hẳn, và sáng nay, phòng khám nào cũng kín người.Sáng nay Jungkook không có ca trực. Sau khi họp giao ban xong vào sáng sớm, hắn đã rời khỏi bệnh viện. Trưởng khoa cấp cứu còn không quên hôn chào tạm biệt bạn đời nhỏ của mình để ra ngoài đi lấy quà sinh nhật mà hắn đã đặt từ lâu.Năm tiếng đồng hồ, chỉ vỏn vẹn từ bảy giờ sáng đến mười một giờ trưa, trôi qua yên ả đến mức ai cũng tưởng hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác ở khoa cấp cứu. Tiếng máy đo nhịp tim vẫn đều đặn vang lên "tít… tít…" như một bản nhạc nền quen thuộc, hòa lẫn với tiếng giày y tế lẹp xẹp trên sàn và mùi cà phê còn vương trong góc phòng trực. Một vài bác sĩ vừa tranh thủ hoàn thiện hồ sơ bệnh án, vừa liếc đồng hồ, thầm tính xem xuống căng tin muộn một chút liệu còn món bánh bao thịt yêu thích không.Mọi thứ đều đang trong quỹ đạo thường nhật cho đến khi cánh cửa phòng trực bất ngờ bật mở rầm một tiếng, khiến ba người đang ngồi cạnh bàn hồ sơ suýt làm rơi cốc cà phê nóng. Một nữ điều dưỡng lao vào như vừa chạy hết ba vòng sân bóng, hơi thở gấp đến mức câu nói đầu tiên ra khỏi miệng nghe như bị xé làm đôi."Không xong rồi! Giáo sư… bị tình nghi ẩu đả! Đang bị nhốt ở đồn cảnh sát quận… Viện trưởng đã tới đó rồi"Câu thông báo như một tiếng sét đánh thẳng giữa trời quang, khiến cả phòng ngẩn người. Mấy ánh mắt ngơ ngác va vào nhau, mở to đến độ chỉ cần thêm chút lực là tròng mắt cũng có thể rớt ra lăn lóc trên sàn. Không khí bỗng im phăng phắc, chỉ còn tiếng quạt trần quay kẽo kẹt, như cũng tò mò chờ xem diễn biến tiếp theo."Không thể nào…" một bác sĩ trẻ thốt lên trước, giọng đầy sửng sốt."Giáo sư mà đánh người á? Chuyện đó… vô lý cực ấy" người khác lập tức phụ họa, vẻ mặt vừa hoang mang vừa khó tin.Jeon Jungkook trong mắt họ có thể là kẻ miệng lưỡi cay nghiệt, sẵn sàng quăng cho đồng nghiệp vài câu chọc tức đến đỏ mặt, lại thêm tính tình bộc trực khiến nhiều người mới gặp dễ lầm tưởng hắn không biết nể nang ai. Nhưng hắn chưa từng, tuyệt đối chưa từng, dùng bạo lực để giải quyết bất cứ mâu thuẫn nào.Hắn là người mà mỗi lần đứng trước bệnh nhân đều như quên hết mọi thói cộc cằn thường ngày, chỉ còn lại sự tập trung đến khắt khe và lòng tận tụy không biết mệt. Một người đầy đạo đức nghề y, thậm chí có thể hy sinh cả thời gian, sức khỏe và sự an toàn của bản thân chỉ để giành giật lại một sinh mạng… giờ lại bị nói là ẩu đả với ai đó?Đấy là suy nghĩ chung của đám nội trú và mấy cô y tá đang túm tụm trong phòng trực, vẻ mặt đồng loạt mang một niềm tin sắt đá rằng Jeon Jungkook chắc chắn là người vô tội. Nhưng nếu hỏi Park Jimin thì câu chuyện lại hoàn toàn khác. Trong đầu cậu, tỉ lệ niềm tin được chia rõ ràng đến mức có thể in thành biểu đồ tròn: 98% là hắn thật sự đã ra tay đánh người, 1% là bị vu oan trắng trợn, và 1% còn lại… là bị một ai đó dàn cảnh ăn vạ để moi tiền.Cậu có lý do để tự tin vào thống kênày. Sống chung với hắn đủ lâu, Jimin đã hiểu một điều. Rằng đúng là bạn đời của cậu biết cứu người, cứu tới mức sẵn sàng lao vào nguy hiểm chẳng cần suy nghĩ, nhưng khi nổi nóng lên thì… độ côn đồ của hắn không ai bì kịp. Không phải kiểu côn đồ xăm trổ hù dọa, mà là cái cách hắn đứng chống nạnh, cau mày, mắt nheo lại như thể chỉ cần thêm một câu chọc tức nữa là sẵn sàng
dạy dỗ đối phương bằng cả vốn từ ngữ sắc bén và nếu cần thiết thì đôi tay đầy cơ bắp kia cũng cần dùng đến.Nhân cái khoảng trống hiếm hoi từ đầu giờ chiều cho tới tận bảy giờ tối không phải lên ca, Jimin liền tận dụng triệt để. Cậu gấp gọn tờ bệnh án vừa ký, treo áo blouse trắng vào móc như thể sợ nó bị nhàu, rồi khoác thêm chiếc áo len mỏng cho khỏi lạnh.Ví tiền được cậu lôi ra từ ngăn kéo bàn làm việc, một chiếc ví màu nâu cũ kỹ, mép da đã sờn nhưng vẫn gọn gàng vì Jimin vốn chăm giữ đồ. Trong lúc đứng ở cây ATM, cậu nhập mã pin nhanh đến mức máy còn chưa kịp kêu tiếng "tít" thứ hai. Từng tờ tiền mới rút ra được Jimin kẹp lại gọn gàng, nhét vào phong bì như thể đang chuẩn bị đi mừng cưới. Chỉ khác là chú rể lần này lại đang ngồi ở đồn cảnh sát.Cậu vừa đếm từng tờ tiền vừa khẽ thở dài, ánh mắt thấp thoáng vẻ bất lực. Ngón tay mảnh khảnh lật qua từng tờ, tiếng giấy mới tinh kêu soạt soạt nghe như đang đếm số lần Jungkook gây chuyện từ đầu năm đến giờ. Cuối cùng, Jimin không nhịn nổi, khẽ lẩm bẩm bằng giọng nhỏ đến mức chỉ mình cậu nghe thấy."Suốt ngày gây chuyện… Con chó Mimi nhà hàng xóm còn ngoan hơn."Mimi vốn là người bạn bốn chân của một bà cụ ở căn hộ bên cạnh. Con chó trắng tuyết, lông dài mềm mượt như bông, đôi mắt tròn xoe lúc nào cũng ánh lên vẻ hiền lành. Nó thân thiện với cả tòa nhà, từ trẻ con đến người già, gặp ai cũng hớn hở vẫy đuôi, thè lưỡi cọ cọ xin vuốt ve, ngoại trừ duy nhất một người: Jeon Jungkook.Chẳng hiểu lý do gì, cứ mỗi lần hắn vừa bước ra khỏi thang máy là Mimi lập tức bật chế độ cảnh vệ: lông dựng ngược, gầm gừ rồi sủa ầm lên, tiếng vang cả hành lang. Bà cụ thì bối rối kéo xích, còn Jungkook thì chỉ khẽ liếc con chó một cái đầy hờ hững, mặc kệ Jimin đứng bên cạnh che miệng cười trộm.Nghĩ tới cảnh đó, rồi lại tưởng tượng ra hình ảnh Jungkook bây giờ ngồi đâu đó sau song sắt, ánh mắt vừa lạnh vừa chán chường, chiếc áo khoác sẫm màu phủ bóng trên vai, dáng tựa vào ghế như thể nơi này chẳng liên quan gì đến hắn, Jimin bất giác phì cười. Buồn cười ở chỗ, rõ ràng bản thân đang tức giận vì hắn không thể sống yên quá hai ngày, vậy mà trong lòng lại nôn nao muốn nhanh chóng tới nơi, chỉ để được thấy tận mắt hắn thế nào.Tiền đã cầm, cậu giơ tay vẫy taxi. Chiếc xe vừa dừng trước cửa bệnh viện, Jimin đã nhanh chóng mở cửa bước lên, miệng nói địa chỉ đồn cảnh sát quận với giọng dứt khoát, như thể đây là một nhiệm vụ đặc biệt cần hoàn thành gấp, không thể chậm trể dù là nửa giây.Lúc Jimin tới nơi, đồn cảnh sát quận đã náo loạn chẳng khác gì một khu chợ đông vào giờ cao điểm. Người ra kẻ vào, tiếng điện thoại reo, tiếng giày da gõ lên nền gạch, tiếng giấy tờ lật soàn soạt hòa lẫn với những câu nói vội vàng. Cậu mới bước qua cánh cửa kính đã bị luồng không khí hỗn tạp, mùi cà phê đặc quánh, mùi khói thuốc sót lại và cả chút mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi.Không mất quá nhiều thời gian, Jimin đã nhận ra ngay bóng dáng quen thuộc của bạn đời mình giữa cái khung cảnh hỗn độn của đồn cảnh sát quận. Ở băng ghế sát tường, một người đàn ông cao lớn, dáng ngồi lười nhác, mái tóc đen mềm rũ xuống trán, đôi chân dài thoải mái duỗi ra như thể đây là phòng chờ của một khách sạn hạng sang. Trên người hắn là chiếc áo măng tô dài màu xám đậm, cổ áo mở ra hờ hững, để lộ chút đường cong rắn rỏi của cổ và xương quai xanh. Một tay hắn cầm túi chườm lạnh ép hờ lên gò má, tay còn lại buông thõng trên đầu gối, như chẳng thèm quan tâm đến việc mình đang ở đâu.Thực tế, nếu bỏ qua cái túi chườm lạnh kia, người ngoài chắc sẽ nghĩ hắn đang chờ xe buýt, hoặc tệ lắm thì chờ nhân viên mang đồ uống ra chứ chẳng ai đoán được hắn vừa gây sự với người ta đến mức phải ngồi đây. Vẻ mặt hắn đúng chuẩn bất đắc dĩ, cái kiểu của một người đang tự hỏi tại sao mình lại bị kéo vào một trò đùa chẳng mấy vui vẻ, nhưng vẫn đủ kiêu ngạo để không thèm thanh minh.Jimin khẽ nhướng mày, đôi môi bất giác cong lên. Có người tới đồn cảnh sát thì co ro lo sợ, còn hắn thì trông như đang chụp ảnh cho bìa tạp chí Phong cách đàn ông hiện đại.Hoàn toàn trái ngược với cái dáng bình thản đến mức ngạo mạn ấy, ở phía bàn báo án, một người đàn ông khác đang biến chỗ đó thành sân khấu độc thoại kịch tính của riêng mình. Gã vừa chỉ tay về phía Jungkook, vừa thao thao bất tuyệt như thể sợ khán giả bỏ về giữa chừng, giọng nói to đến mức át cả tiếng điện thoại reo liên hồi."Mẹ kiếp! Mấy người còn ngồi đó được à? Cái thằng kia là côn đồ đấy"Gã gào lên, từng mạch máu ở cổ nổi rõ, khuôn mặt đỏ như vừa bôi tương ớt.Jimin đưa mắt liếc qua và suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng. Chao ôi, trông gã kia đúng là bị hành ra trò. Gò má sưng tím một mảng to bằng quả trứng gà, một bên mắt sưng húp như quả vải chín, khóe môi rớm máu, trong miệng còn trống hoác một khoảng vì vừa mất một cái răng hàm trên. Cánh tay lấm tấm vết trầy dài, ống quần bên trái rách một đường, chân cà nhắc mỗi lần hằn học nhích lại gần bàn như thể muốn chứng minh cho mọi người thấy mình khổ sở thế nào."Tự dưng ở đâu lao ra đánh tôi túi bụi, chảy bao nhiêu là máu, đây này, xem này!"Gã vừa nói vừa lấy khăn giấy chùi máu ở môi, chìa ra cho viên cảnh sát xem như một bằng chứng hùng hồn không thể chối cãi. Jimin đứng yên, nghe từng chữ, khóe môi cậu chậm rãi nhích lên thành một nụ cười nửa miệng. Ừ thì, nếu là người ngoài, chắc chắn sẽ tin ngay lời gã. Nhưng với cậu, chỉ cần liếc qua ánh mắt "không liên quan tới tôi" của Jungkook ở đằng kia, Jimin biết rõ, hơn nửa câu chuyện kia, khổ thay, lại đúng là sự thật.Khi viên sĩ quan cảnh sát cúi xuống ghi chép lời khai, ngòi bút vẫn chạy roạt roạt trên tờ biên bản nhưng miệng thì khẽ chẹp vài cái, như thể đang phải xử lý một vụ án mà ngay từ đầu đã cảm thấy mùi sai sai.Cậu ta vốn không xa lạ gì với Jeon Jungkook, thậm chí còn từng cùng hắn hợp tác trong một chương trình tuyên truyền hướng dẫn sơ cứu và cấp cứu ban đầu cho người bị nạn. Khi ấy, Jungkook là một vị giáo sư cực kỳ tâm huyết, kiên nhẫn chỉ từng động tác hô hấp nhân tạo cho đến cách băng bó vết thương. Thậm chí, hắn còn cúi người buộc băng gạc cho một bác nông dân già run tay, vừa làm vừa cười ấm áp đến mức ai nhìn cũng nghĩ hắn là "thiên thần áo trắng". Nghĩ tới hình ảnh ấy rồi so với lời tố cáo côn đồ đang vang lên rành rọt, viên sĩ quan chỉ muốn thở dài: Không đời nào."Anh Kang, có khi anh nhầm rồi"Cậu sĩ quan nhẹ giọng, vừa nói vừa chỉ vào màn hình giám sát trên bàn."Giáo sư Jeon khai là vô tình đi qua, thấy anh bị thương nên mới giúp. Camera giao thông chỗ đó cũng quay lại toàn cảnh… anh xem kỹ chưa?"Jungkook ngồi xa xa, trên băng ghế sát tường, nghe câu "quay lại toàn cảnh" thì khóe môi khẽ cong lên, kiểu cong rất mỏng, rất nhanh, nhưng toát ra thứ cảm giác đắc thắng như vừa thắng ván cờ mà đối thủ chưa kịp nhận ra. Hắn dựa hẳn vào ghế, gò má áp vào túi chườm lạnh, mắt liếc sang gã đàn ông đang vò đầu bứt tóc tức điên ở bàn báo án, trông đầy khoái trá.Nhưng dù có giỏi che giấu đến mấy, ánh nhìn đó cũng chẳng qua nổi mắt Jimin. Cậu bước nhanh lại gần, không nói không rằng, túm lấy một nhúm tóc trên đầu hắn và giật mạnh một cái khiến hắn suýt bật ra tiếng "á"."Anh hay quá nhỉ? Đi đánh người cơ đấy?" Jimin nghiến răng, giọng không lớn nhưng đủ để hắn nghe thấy. Jungkook rên rỉ, nghiêng đầu né khỏi tay cậu, vừa xoa chỗ tóc bị giật vừa than trời than đất."Đâu có… anh chỉ tốt bụng thấy người ta ngã thì lại giúp thôi mà."Rồi, như thể vừa nảy ra một ý tưởng cực kỳ đáng thương hóa thân, hắn bỗng hơi ưỡn lưng, cất giọng to hơn hẳn, đảm bảo không sót một ai trong phòng bỏ lỡ"Ai mà biết được… anh ta lại bạo lực, đánh anh một cái! Đúng là coi thường pháp luật."Tiếng nói vang vừa đủ để mấy viên cảnh sát đang gõ máy tính cũng ngẩng đầu lên. Xong đâu đó, hắn vô tình, tất nhiên là vô tình một cách rất có chủ đích buông túi chườm lạnh đang áp trên má xuống. Túi chườm rơi nhẹ xuống đùi, để lộ ra một vết bầm tím vừa tròn vừa gọn, màu loang loáng xanh tím, nổi bật hẳn trên làn da trắng mịn. Nhìn kỹ còn thấy khá đẹp mắt, kiểu như vết bầm thiết kế riêng để tạo hiệu ứng thị giác.Và y như kịch bản hắn vẽ sẵn, một loạt ánh mắt tò mò, nghi hoặc, thương hại xen lẫn bàn tán râm ran đồng loạt hướng về phía hai người. Thậm chí, Jimin còn thấy một anh cảnh sát trẻ đang rót cà phê cũng ngừng tay để hóng. Cậu chớp mắt, khẽ nghiêng đầu nhìn hắn. Khóe môi nhếch lên, cái kiểu cười nửa như muốn bật cười thành tiếng, nửa lại muốn véo thêm một phát nữa vào cái mặt biết diễn như thật kia cho bỏ ghét.Mấy viên cảnh sát ở quầy tiếp nhận vụ việc khẽ gật đầu với nhau, kiểu như đã biết là người đúng ai là người sai. Còn gã đàn ông bị tố cáo vốn đã đỏ gay mặt vì tức thì giờ như bị đổ thêm dầu vào lửa."Con mẹ nó…"Gã gầm gừ, rồi chẳng thèm giữ hình tượng, lao thẳng về phía Jungkook, định tóm lấy hắn. Nhưng chưa kịp chạm, mấy cánh tay rắn chắc của cảnh sát đã kịp giữ chặt, ấn gã xuống ghế. Bị đè vai, gã vẫn vùng vẫy như cá mắc cạn, miệng không ngừng phun ra những câu chửi rủa."Mày đừng có giả vờ nữa! Thằng chó, rõ ràng mày đánh tao"Jungkook lúc này mới khẽ nhíu mày, đứng dậy, chỉnh lại cổ áo khoác một cách chậm rãi, đầy phong thái người ngay không sợ bóng nghiêng. Hắn nhìn gã đàn ông đang bị khống chế, giọng trầm và bình tĩnh đến mức như đang giảng bài."Thưa anh, vu khống là tội nặng. Tôi có thể kiện anh đó."Câu nói vang lên không quá lớn, nhưng âm cuối kéo nhẹ, đủ để khiến vài người đứng gần suýt vỗ tay vì cái vẻ đàng hoàng mười phần diễn của hắn. Còn Jimin thì chỉ muốn lôi hắn ra ngoài ngay, vừa để bảo lãnh, vừa để khỏi cho hắn thêm cơ hội tô màu cho vai diễn nạn nhân đáng thương này.Cuối cùng, sau một hồi gầm gào, vùng vẫy và phun ra đủ thứ từ ngữ khiến không khí trong đồn cảnh sát bỗng dưng mặn hẳn lên, gã đàn ông kia cũng tự dồn mình vào đường cùng. Hai viên cảnh sát đứng gần chỉ liếc nhau một cái, rồi hành động nhanh như thể đã quen với kịch bản này từ lâu: một người giữ chặt vai gã, người còn lại lôi ra cặp còng inox bóng loáng."Tách!" Âm thanh khô gọn ấy vang lên, đanh gọn đến mức cả sảnh im bặt nửa giây. Thế là đôi tay đang khua khoắng loạn xạ của gã được thu gọn ra sau lưng, khóa lại gọn ghẽ như buộc dây cho một con gà đang định xổng chuồng."Bỏ tôi ra! Tôi chưa nói xong mà!"Gã tiếp tục quát, nhưng tiếng đã nghèn nghẹt vì bị ép cúi xuống. Một viên cảnh sát, vừa giữ vừa nói giọng nhẫn nại mà vẫn toát lên khí chất đã xử lý hàng trăm ca như này rồi."Anh bình tĩnh. Mời anh sang phòng xét nghiệm máu, kiểm tra xem có dùng chất kích thích không."
dạy dỗ đối phương bằng cả vốn từ ngữ sắc bén và nếu cần thiết thì đôi tay đầy cơ bắp kia cũng cần dùng đến.Nhân cái khoảng trống hiếm hoi từ đầu giờ chiều cho tới tận bảy giờ tối không phải lên ca, Jimin liền tận dụng triệt để. Cậu gấp gọn tờ bệnh án vừa ký, treo áo blouse trắng vào móc như thể sợ nó bị nhàu, rồi khoác thêm chiếc áo len mỏng cho khỏi lạnh.Ví tiền được cậu lôi ra từ ngăn kéo bàn làm việc, một chiếc ví màu nâu cũ kỹ, mép da đã sờn nhưng vẫn gọn gàng vì Jimin vốn chăm giữ đồ. Trong lúc đứng ở cây ATM, cậu nhập mã pin nhanh đến mức máy còn chưa kịp kêu tiếng "tít" thứ hai. Từng tờ tiền mới rút ra được Jimin kẹp lại gọn gàng, nhét vào phong bì như thể đang chuẩn bị đi mừng cưới. Chỉ khác là chú rể lần này lại đang ngồi ở đồn cảnh sát.Cậu vừa đếm từng tờ tiền vừa khẽ thở dài, ánh mắt thấp thoáng vẻ bất lực. Ngón tay mảnh khảnh lật qua từng tờ, tiếng giấy mới tinh kêu soạt soạt nghe như đang đếm số lần Jungkook gây chuyện từ đầu năm đến giờ. Cuối cùng, Jimin không nhịn nổi, khẽ lẩm bẩm bằng giọng nhỏ đến mức chỉ mình cậu nghe thấy."Suốt ngày gây chuyện… Con chó Mimi nhà hàng xóm còn ngoan hơn."Mimi vốn là người bạn bốn chân của một bà cụ ở căn hộ bên cạnh. Con chó trắng tuyết, lông dài mềm mượt như bông, đôi mắt tròn xoe lúc nào cũng ánh lên vẻ hiền lành. Nó thân thiện với cả tòa nhà, từ trẻ con đến người già, gặp ai cũng hớn hở vẫy đuôi, thè lưỡi cọ cọ xin vuốt ve, ngoại trừ duy nhất một người: Jeon Jungkook.Chẳng hiểu lý do gì, cứ mỗi lần hắn vừa bước ra khỏi thang máy là Mimi lập tức bật chế độ cảnh vệ: lông dựng ngược, gầm gừ rồi sủa ầm lên, tiếng vang cả hành lang. Bà cụ thì bối rối kéo xích, còn Jungkook thì chỉ khẽ liếc con chó một cái đầy hờ hững, mặc kệ Jimin đứng bên cạnh che miệng cười trộm.Nghĩ tới cảnh đó, rồi lại tưởng tượng ra hình ảnh Jungkook bây giờ ngồi đâu đó sau song sắt, ánh mắt vừa lạnh vừa chán chường, chiếc áo khoác sẫm màu phủ bóng trên vai, dáng tựa vào ghế như thể nơi này chẳng liên quan gì đến hắn, Jimin bất giác phì cười. Buồn cười ở chỗ, rõ ràng bản thân đang tức giận vì hắn không thể sống yên quá hai ngày, vậy mà trong lòng lại nôn nao muốn nhanh chóng tới nơi, chỉ để được thấy tận mắt hắn thế nào.Tiền đã cầm, cậu giơ tay vẫy taxi. Chiếc xe vừa dừng trước cửa bệnh viện, Jimin đã nhanh chóng mở cửa bước lên, miệng nói địa chỉ đồn cảnh sát quận với giọng dứt khoát, như thể đây là một nhiệm vụ đặc biệt cần hoàn thành gấp, không thể chậm trể dù là nửa giây.Lúc Jimin tới nơi, đồn cảnh sát quận đã náo loạn chẳng khác gì một khu chợ đông vào giờ cao điểm. Người ra kẻ vào, tiếng điện thoại reo, tiếng giày da gõ lên nền gạch, tiếng giấy tờ lật soàn soạt hòa lẫn với những câu nói vội vàng. Cậu mới bước qua cánh cửa kính đã bị luồng không khí hỗn tạp, mùi cà phê đặc quánh, mùi khói thuốc sót lại và cả chút mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi.Không mất quá nhiều thời gian, Jimin đã nhận ra ngay bóng dáng quen thuộc của bạn đời mình giữa cái khung cảnh hỗn độn của đồn cảnh sát quận. Ở băng ghế sát tường, một người đàn ông cao lớn, dáng ngồi lười nhác, mái tóc đen mềm rũ xuống trán, đôi chân dài thoải mái duỗi ra như thể đây là phòng chờ của một khách sạn hạng sang. Trên người hắn là chiếc áo măng tô dài màu xám đậm, cổ áo mở ra hờ hững, để lộ chút đường cong rắn rỏi của cổ và xương quai xanh. Một tay hắn cầm túi chườm lạnh ép hờ lên gò má, tay còn lại buông thõng trên đầu gối, như chẳng thèm quan tâm đến việc mình đang ở đâu.Thực tế, nếu bỏ qua cái túi chườm lạnh kia, người ngoài chắc sẽ nghĩ hắn đang chờ xe buýt, hoặc tệ lắm thì chờ nhân viên mang đồ uống ra chứ chẳng ai đoán được hắn vừa gây sự với người ta đến mức phải ngồi đây. Vẻ mặt hắn đúng chuẩn bất đắc dĩ, cái kiểu của một người đang tự hỏi tại sao mình lại bị kéo vào một trò đùa chẳng mấy vui vẻ, nhưng vẫn đủ kiêu ngạo để không thèm thanh minh.Jimin khẽ nhướng mày, đôi môi bất giác cong lên. Có người tới đồn cảnh sát thì co ro lo sợ, còn hắn thì trông như đang chụp ảnh cho bìa tạp chí Phong cách đàn ông hiện đại.Hoàn toàn trái ngược với cái dáng bình thản đến mức ngạo mạn ấy, ở phía bàn báo án, một người đàn ông khác đang biến chỗ đó thành sân khấu độc thoại kịch tính của riêng mình. Gã vừa chỉ tay về phía Jungkook, vừa thao thao bất tuyệt như thể sợ khán giả bỏ về giữa chừng, giọng nói to đến mức át cả tiếng điện thoại reo liên hồi."Mẹ kiếp! Mấy người còn ngồi đó được à? Cái thằng kia là côn đồ đấy"Gã gào lên, từng mạch máu ở cổ nổi rõ, khuôn mặt đỏ như vừa bôi tương ớt.Jimin đưa mắt liếc qua và suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng. Chao ôi, trông gã kia đúng là bị hành ra trò. Gò má sưng tím một mảng to bằng quả trứng gà, một bên mắt sưng húp như quả vải chín, khóe môi rớm máu, trong miệng còn trống hoác một khoảng vì vừa mất một cái răng hàm trên. Cánh tay lấm tấm vết trầy dài, ống quần bên trái rách một đường, chân cà nhắc mỗi lần hằn học nhích lại gần bàn như thể muốn chứng minh cho mọi người thấy mình khổ sở thế nào."Tự dưng ở đâu lao ra đánh tôi túi bụi, chảy bao nhiêu là máu, đây này, xem này!"Gã vừa nói vừa lấy khăn giấy chùi máu ở môi, chìa ra cho viên cảnh sát xem như một bằng chứng hùng hồn không thể chối cãi. Jimin đứng yên, nghe từng chữ, khóe môi cậu chậm rãi nhích lên thành một nụ cười nửa miệng. Ừ thì, nếu là người ngoài, chắc chắn sẽ tin ngay lời gã. Nhưng với cậu, chỉ cần liếc qua ánh mắt "không liên quan tới tôi" của Jungkook ở đằng kia, Jimin biết rõ, hơn nửa câu chuyện kia, khổ thay, lại đúng là sự thật.Khi viên sĩ quan cảnh sát cúi xuống ghi chép lời khai, ngòi bút vẫn chạy roạt roạt trên tờ biên bản nhưng miệng thì khẽ chẹp vài cái, như thể đang phải xử lý một vụ án mà ngay từ đầu đã cảm thấy mùi sai sai.Cậu ta vốn không xa lạ gì với Jeon Jungkook, thậm chí còn từng cùng hắn hợp tác trong một chương trình tuyên truyền hướng dẫn sơ cứu và cấp cứu ban đầu cho người bị nạn. Khi ấy, Jungkook là một vị giáo sư cực kỳ tâm huyết, kiên nhẫn chỉ từng động tác hô hấp nhân tạo cho đến cách băng bó vết thương. Thậm chí, hắn còn cúi người buộc băng gạc cho một bác nông dân già run tay, vừa làm vừa cười ấm áp đến mức ai nhìn cũng nghĩ hắn là "thiên thần áo trắng". Nghĩ tới hình ảnh ấy rồi so với lời tố cáo côn đồ đang vang lên rành rọt, viên sĩ quan chỉ muốn thở dài: Không đời nào."Anh Kang, có khi anh nhầm rồi"Cậu sĩ quan nhẹ giọng, vừa nói vừa chỉ vào màn hình giám sát trên bàn."Giáo sư Jeon khai là vô tình đi qua, thấy anh bị thương nên mới giúp. Camera giao thông chỗ đó cũng quay lại toàn cảnh… anh xem kỹ chưa?"Jungkook ngồi xa xa, trên băng ghế sát tường, nghe câu "quay lại toàn cảnh" thì khóe môi khẽ cong lên, kiểu cong rất mỏng, rất nhanh, nhưng toát ra thứ cảm giác đắc thắng như vừa thắng ván cờ mà đối thủ chưa kịp nhận ra. Hắn dựa hẳn vào ghế, gò má áp vào túi chườm lạnh, mắt liếc sang gã đàn ông đang vò đầu bứt tóc tức điên ở bàn báo án, trông đầy khoái trá.Nhưng dù có giỏi che giấu đến mấy, ánh nhìn đó cũng chẳng qua nổi mắt Jimin. Cậu bước nhanh lại gần, không nói không rằng, túm lấy một nhúm tóc trên đầu hắn và giật mạnh một cái khiến hắn suýt bật ra tiếng "á"."Anh hay quá nhỉ? Đi đánh người cơ đấy?" Jimin nghiến răng, giọng không lớn nhưng đủ để hắn nghe thấy. Jungkook rên rỉ, nghiêng đầu né khỏi tay cậu, vừa xoa chỗ tóc bị giật vừa than trời than đất."Đâu có… anh chỉ tốt bụng thấy người ta ngã thì lại giúp thôi mà."Rồi, như thể vừa nảy ra một ý tưởng cực kỳ đáng thương hóa thân, hắn bỗng hơi ưỡn lưng, cất giọng to hơn hẳn, đảm bảo không sót một ai trong phòng bỏ lỡ"Ai mà biết được… anh ta lại bạo lực, đánh anh một cái! Đúng là coi thường pháp luật."Tiếng nói vang vừa đủ để mấy viên cảnh sát đang gõ máy tính cũng ngẩng đầu lên. Xong đâu đó, hắn vô tình, tất nhiên là vô tình một cách rất có chủ đích buông túi chườm lạnh đang áp trên má xuống. Túi chườm rơi nhẹ xuống đùi, để lộ ra một vết bầm tím vừa tròn vừa gọn, màu loang loáng xanh tím, nổi bật hẳn trên làn da trắng mịn. Nhìn kỹ còn thấy khá đẹp mắt, kiểu như vết bầm thiết kế riêng để tạo hiệu ứng thị giác.Và y như kịch bản hắn vẽ sẵn, một loạt ánh mắt tò mò, nghi hoặc, thương hại xen lẫn bàn tán râm ran đồng loạt hướng về phía hai người. Thậm chí, Jimin còn thấy một anh cảnh sát trẻ đang rót cà phê cũng ngừng tay để hóng. Cậu chớp mắt, khẽ nghiêng đầu nhìn hắn. Khóe môi nhếch lên, cái kiểu cười nửa như muốn bật cười thành tiếng, nửa lại muốn véo thêm một phát nữa vào cái mặt biết diễn như thật kia cho bỏ ghét.Mấy viên cảnh sát ở quầy tiếp nhận vụ việc khẽ gật đầu với nhau, kiểu như đã biết là người đúng ai là người sai. Còn gã đàn ông bị tố cáo vốn đã đỏ gay mặt vì tức thì giờ như bị đổ thêm dầu vào lửa."Con mẹ nó…"Gã gầm gừ, rồi chẳng thèm giữ hình tượng, lao thẳng về phía Jungkook, định tóm lấy hắn. Nhưng chưa kịp chạm, mấy cánh tay rắn chắc của cảnh sát đã kịp giữ chặt, ấn gã xuống ghế. Bị đè vai, gã vẫn vùng vẫy như cá mắc cạn, miệng không ngừng phun ra những câu chửi rủa."Mày đừng có giả vờ nữa! Thằng chó, rõ ràng mày đánh tao"Jungkook lúc này mới khẽ nhíu mày, đứng dậy, chỉnh lại cổ áo khoác một cách chậm rãi, đầy phong thái người ngay không sợ bóng nghiêng. Hắn nhìn gã đàn ông đang bị khống chế, giọng trầm và bình tĩnh đến mức như đang giảng bài."Thưa anh, vu khống là tội nặng. Tôi có thể kiện anh đó."Câu nói vang lên không quá lớn, nhưng âm cuối kéo nhẹ, đủ để khiến vài người đứng gần suýt vỗ tay vì cái vẻ đàng hoàng mười phần diễn của hắn. Còn Jimin thì chỉ muốn lôi hắn ra ngoài ngay, vừa để bảo lãnh, vừa để khỏi cho hắn thêm cơ hội tô màu cho vai diễn nạn nhân đáng thương này.Cuối cùng, sau một hồi gầm gào, vùng vẫy và phun ra đủ thứ từ ngữ khiến không khí trong đồn cảnh sát bỗng dưng mặn hẳn lên, gã đàn ông kia cũng tự dồn mình vào đường cùng. Hai viên cảnh sát đứng gần chỉ liếc nhau một cái, rồi hành động nhanh như thể đã quen với kịch bản này từ lâu: một người giữ chặt vai gã, người còn lại lôi ra cặp còng inox bóng loáng."Tách!" Âm thanh khô gọn ấy vang lên, đanh gọn đến mức cả sảnh im bặt nửa giây. Thế là đôi tay đang khua khoắng loạn xạ của gã được thu gọn ra sau lưng, khóa lại gọn ghẽ như buộc dây cho một con gà đang định xổng chuồng."Bỏ tôi ra! Tôi chưa nói xong mà!"Gã tiếp tục quát, nhưng tiếng đã nghèn nghẹt vì bị ép cúi xuống. Một viên cảnh sát, vừa giữ vừa nói giọng nhẫn nại mà vẫn toát lên khí chất đã xử lý hàng trăm ca như này rồi."Anh bình tĩnh. Mời anh sang phòng xét nghiệm máu, kiểm tra xem có dùng chất kích thích không."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me