TruyenFull.Me

Jjk Pjm The Dr

Vì những trục trặc bất ngờ trong quá trình tổ chức hội thảo, lịch trình công tác của Jungkook buộc phải kéo dài thêm một ngày so với dự kiến. Ban đầu, hắn đã tính toán đâu vào đấy, rằng tối thứ năm sẽ về nhà, kịp ngồi ăn bữa cơm muộn cùng bạn đời. Thế nhưng cuối cùng, tận đến chiều thứ sáu, chiếc vali quen thuộc mới theo bước chân người đàn ông ấy lăn bánh qua ngưỡng cửa.

Cánh cửa bật mở, hơi thở ấm áp của ngôi nhà lập tức ùa ra chào đón. Hương vị quen thuộc phảng phất trong không khí, mùi gỗ mới lau sạch, chút vị ngọt mát của sữa chua hòa lẫn đâu đó hương thơm dịu nhẹ thường trực quanh Jimin. Chỉ trong khoảnh khắc, Jungkook cảm giác như cả sự mệt mỏi ba ngày qua tan biến.

Trên chiếc sofa rộng, Jimin ngồi co chân một cách xuề xòa, trước mặt là hũ sữa chua ăn dở, cái thìa nhỏ còn cắm lưng chừng trong lớp kem mịn. Mái tóc cậu rối bời, dính từng lọn loạn xạ như vừa ngủ dậy, áo phông Gao phai màu phối với chiếc quần đùi Gokaiger chẳng hề ăn nhập nhưng lại toát ra một thứ dễ thương kỳ lạ. Dáng vẻ ấy bình dị đến mức chẳng có chút nào liên quan tới hình ảnh cậu nội trú điềm tĩnh tại bệnh viện thường ngày.

Chỉ ba ngày xa thôi, vậy mà trong lòng hắn lại như đã cách biệt tận ba tháng dài đằng đẵng. Nỗi nhớ nhung dồn nén nơi ngực bỗng trào lên, khiến cổ họng khô khốc, để rồi chẳng kìm được mà khẽ gọi, giọng lẫn cả run rẩy và dịu dàng.

"Vợ ơi…"

Âm thanh quen thuộc ấy vang lên, không to nhưng lại đủ để lay động một góc yên tĩnh trong căn hộ, khiến Jimin vô thức ngẩng đầu. Đôi mắt còn hơi mơ màng sau mấy tiếng dài lê thê ngồi trong trạng thái mệt mỏi chạm ngay vào dáng hình cao lớn đang bước vội vào nhà. Cậu còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp trách móc một câu nào cho hả cơn tủi thân vì bị bỏ lại suốt mấy ngày, thì người đàn ông kia đã sải bước tới, ôm trọn lấy cậu vào vòng tay quen thuộc.

Hơi ấm từ cơ thể rắn chắc cùng mùi hương dịu ngọt của quần áo mới giặt ùa đến bao trùm, khiến Jimin thoáng chốc khựng lại. Giây phút ban đầu, cậu thấy lòng mình mềm đi, như muốn để yên mà tận hưởng cảm giác an toàn ấy. Thế nhưng, chỉ chưa đầy hai phút, sự dễ chịu vội vã ấy nhanh chóng chuyển thành thứ khó chịu quen thuộc. Cơ thể đang nghén, vốn dĩ đã mệt mỏi và nhạy cảm, nay bị siết chặt đến mức khó thở khiến từng dây thần kinh trong Jimin căng lên. Chẳng biết từ khi nào, bàn tay to lớn của hắn đã trượt xuống sau lưng cậu, vòng qua và siết mạnh một cái, cứ như thể muốn nhấn chìm cả người nhỏ bé kia vào trong ngực mình. Jimin giật nảy, đôi má đỏ bừng vì ngượng lẫn tức. Không kìm nổi, cậu lập tức nhéo thật mạnh vào mu bàn tay nổi đầy gân xanh kia.

"Yah, Jeon Jungkook! Anh có thôi cái trò biến thái đó đi không!!"

Giọng nói bật ra từ đôi môi Jimin mang theo bao nhiêu ấm ức. Cả một ngày dài cậu phải vật lộn với cơn buồn nôn dai dẳng, đầu óc choáng váng, thân thể thì nặng nề mệt mỏi đến mức chẳng còn chút kiên nhẫn nào. Thế mà ngay khi vừa nhìn thấy chồng trở về, chưa kịp nhận một câu dỗ dành hay an ủi, cậu lại bị trêu chọc bởi cái kiểu ôm ghì và ve vãn chẳng rõ nghiêm túc hay chỉ để làm phiền. Bao nhiêu cảm xúc khó chịu bị dồn nén từ sáng đến giờ trong chốc lát bùng phát, ngọn lửa bực bội nơi đáy lòng Jimin phừng lên dữ dội hơn bao giờ hết.

Cậu còn chưa kịp xả hết chuỗi trách móc đang chực chờ bật ra thì người đàn ông kia đã giành phần mở miệng trước. Giọng hắn vang lên, nửa đùa cợt, nửa lại nghiêm túc đến mức khiến người ta khó phân biệt đâu là thật đâu là giả.

"Mình làm một đứa nha em."

Vừa thốt ra câu đó, Jungkook liền cúi xuống, úp mặt vào hõm cổ thơm ngọt của đối phương, hít lấy hít để cái mùi hương dịu dàng đến mức gây nghiện. Cảm giác như thể hắn vừa tìm thấy liều thuốc tinh thần duy nhất có thể xoa dịu cả những ngày dài căng thẳng. Ánh mắt hắn sáng rực, khóe môi nhếch lên một nụ cười hớn hở, dáng vẻ chẳng khác nào kẻ vừa chạm tay đến chân lý của đời mình.

Nhưng niềm hân hoan ấy chỉ kịp lóe lên chưa đầy một nhịp tim.

Một tiếng chát giòn tan vang vọng khắp phòng khách, phá tan bầu không khí mập mờ. Bàn tay nhỏ nhắn nhưng không hề yếu ớt của Jimin đã bất ngờ vung xuống gò má hắn, dứt khoát và chẳng có chút nương tay. Làn da nơi đó rát bỏng, hằn lại vệt đỏ mờ, còn Jungkook thì trừng mắt ngạc nhiên, hoàn toàn không kịp trở tay.

Trước mặt hắn bây giờ là gương mặt đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt long lanh nước của Jimin như sắp trào ra, vừa uất ức vừa đáng thương đến nao lòng. Cậu cắn chặt răng, hơi thở gấp gáp, giọng nói run rẩy vì bị dồn nén quá lâu, từng chữ như gằn ra khỏi cổ họng.

"Tại anh đó, khốn kiếp! Lúc nào làm cũng lải nhải chuyện muốn có em bé"

Mỗi âm tiết vỡ ra như mũi dao nhỏ đâm thẳng vào ngực, để lại dư vị chua xót xen lẫn tức tưởi, khiến Jungkook vừa hoang mang vừa ngẩn ngơ, còn Jimin thì chỉ muốn quay lưng bỏ đi ngay lập tức. Không chỉ mắng, cậu còn phát tiết hết nỗi khó chịu đang chất chồng trong lòng bằng cách vơ lấy gối tựa sofa mà ném liên tục về phía hắn. Từng cái gối bay vun vút như đạn pháo, hết cái in hình SpongeBob tươi cười đến cái in Bumblebee vàng chóe, rơi lộp bộp vào người đàn ông đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Yah! Yah, Jiminie! Bình tĩnh đã nào"

Jungkook vừa kêu vừa giơ tay ra đỡ, thân hình to lớn nhưng lại lúng túng hệt như con mèo bị dồn vào góc. Mỗi lần vừa nghiêng đầu né được một cú, ngay lập tức cú tiếp theo đã phóng tới. Những chiếc gối tựa bay vèo vèo trong không trung, va vào vai, trúng ngực rồi rơi lăn lóc khắp sàn. Không khí trong căn phòng nhỏ trở nên náo loạn, ồn ào chẳng khác gì một trận chiến mini mà chỉ có một bên là hăng hái tấn công.

Cuối cùng, khi trên ghế sofa chẳng còn lấy một chiếc gối nào để làm vũ khí, Jimin mới chịu dừng tay. Cậu ngồi phịch xuống đệm, lưng khom lại, hơi thở dồn dập như vừa chạy đường dài. Lồng ngực phập phồng kịch liệt, mồ hôi lấm tấm nơi trán, đôi môi thì mím chặt đến tái nhợt, cố kìm nén cơn nghẹn ngào đang trào dâng nơi cổ họng. Trong ánh đèn vàng hắt xuống, gương mặt ấy vừa giận vừa buồn, khiến ai nhìn vào cũng thấy xót xa.

Đối diện với cậu, người đàn ông vẫn còn đứng ngẩn ngơ giữa phòng khách. Trên đầu, trên vai hắn đầy dấu vết từ trận oanh tạc vừa rồi. Tóc tai rối bời, áo sơ mi nhăn nhúm, trông vừa khôi hài vừa thảm thương. Jungkook chớp mắt vài lần, trong đầu dấy lên hàng loạt câu hỏi không lời giải. Hắn thật sự không hiểu nổi vì sao người bạn đời của mình lại bùng nổ dữ dội đến mức ấy. Chẳng lẽ chỉ vì một câu nói đùa không đúng lúc? Hay còn điều gì đó anh đã vô tình bỏ lỡ suốt mấy ngày qua?

Nhưng ngay khi bắt gặp đôi mắt hoe đỏ cùng dáng vẻ cậu khẽ cúi đầu, cố giấu đi biểu cảm yếu mềm, trái tim hắn lập tức chùng xuống. Tất cả sự bực bội, ngạc nhiên ban nãy phút chốc biến thành nỗi xót xa nghẹn ứ. Không một lời tra hỏi, Jungkook chỉ khẽ nhích từng bước lại gần, rồi ngồi xuống bên cạnh, động tác nhẹ nhàng như sợ làm Jimin thêm tổn thương. Hắn vòng tay ôm trọn thân hình nhỏ nhắn kia, kéo cả người cậu vào trong lòng, để sự run rẩy kia được chở che. Giọng nói trầm khàn vang lên, pha lẫn chút bất lực nhưng lại ngọt dịu đến đau lòng.

"Anh sai rồi… tất cả là tại anh hết. Anh đáng ghét, anh là người xấu."

Câu xin lỗi ngắn ngủi mà giống như thú tội. Thế nhưng, thay vì đáp lại, Jimin chỉ khẽ hừ mũi, vẻ mặt vẫn cau lại. Cậu chẳng buồn cãi, chỉ vùi sâu hơn vào bờ vai rộng, đôi vai nhỏ run run như thể cơn giận dữ ban nãy chỉ là lớp vỏ mỏng manh, che giấu đi phần nhạy cảm mềm yếu bên trong. Trong vòng tay vững chãi ấy, cậu lẩm bẩm, giọng khàn khàn chẳng khác gì mèo con càu nhàu:

"Biết anh xấu là được rồi, tránh xa em ra một chút, khó chịu lắm…"

Jimin khẽ đẩy ngực hắn ra, bàn tay bé nhỏ đặt lên bụng mình, mày nhíu chặt. Cảm giác khó chịu bất chợt dâng lên như cơn sóng, cuộn trào trong dạ dày. Trước khi kịp nói thêm câu nào, cậu đã vội đưa tay che miệng. Sắc mặt trắng bệch hiện rõ dưới ánh đèn, sự mệt mỏi và buồn nôn khiến toàn thân mất đi sức lực.

"Em sao vậy?"

Jungkook giật thót, nỗi lo lắng như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào cơn bông đùa còn dang dở. Sự hốt hoảng len lỏi trong ánh mắt, khiến hắn chẳng còn tâm trí để tiếp tục cợt nhả. Nhưng Jimin chẳng buồn trả lời. Cậu vùng khỏi vòng tay hắn, động tác gấp gáp đến mức gần như loạng choạng, rồi lao thẳng về phía nhà vệ sinh. Ngay sau đó, âm thanh nôn khan dội ra, khô rát và nghẹn ngào, khiến tim hắn thắt lại. Trái tim vốn mạnh mẽ trên chiến trường bỗng dưng run rẩy vì những âm thanh yếu ớt phát ra từ phía sau cánh cửa khép kín kia.

Jungkook vội vàng bước theo, bàn tay to lớn đặt lên tay nắm cửa, ngập ngừng chẳng biết có nên xông vào hay kiên nhẫn chờ đợi. Mỗi tiếng động vọng ra lại khiến sự bất an dâng lên từng nhịp. Hắn áp sát trán vào cánh cửa, giọng khàn đi vì lo.

"Vợ à, mở cửa cho anh. Em có sao không? Này, Jiminie…"

Khoảnh khắc chờ đợi dài như cả thế kỷ. Rốt cuộc, tiếng lạch cạch vang lên, cánh cửa bật mở. Trước mắt hắn là Jimin với dáng vẻ tiều tụy đến xót xa: một tay vịn chặt khung cửa, gương mặt tái nhợt, khóe mắt hoe đỏ vì mệt và vì nước mắt chưa kịp khô. Cơn hoảng loạn trong lồng ngực hắn lập tức bùng lên. Jungkook chẳng kịp suy nghĩ, vội vòng tay đỡ lấy, kéo cậu ra khỏi cửa buồng tắm rồi dìu tới sofa. Sức nặng nhẹ bẫng trong tay khiến hắn càng thêm bất an, như thể chỉ cần buông lỏng một chút, người kia sẽ tan biến ngay trước mắt. Thế nhưng khi vừa đặt xuống, Jimin lập tức khẽ gạt tay hắn, giọng khàn yếu, xen lẫn bực bội.

"Tránh ra, nóng quá… khó chịu"

Cậu ngả phịch vào ghế, cả cơ thể nhỏ bé co lại, hệt như đang tìm một khoảng không để trốn tránh sự đè nén khó chịu đang dâng trào trong lồng ngực. Sức sống thường ngày biến mất, chỉ để lại hình ảnh một người mệt lả, khiến kẻ đứng cạnh không biết làm gì ngoài việc lo lắng đến điên cuồng.

Lần đầu tiên, Jungkook mới chứng kiến Jimin phản ứng dữ dội đến mức ngay cả cái ôm vốn dĩ luôn là liều thuốc xoa dịu cũng bị cự tuyệt. Ngày thường, dù giận hờn đến mấy, chỉ cần được kéo sát vào lồng ngực hắn, người kia cũng sẽ dần mềm đi, khẽ thở dài rồi chịu để yên. Nhưng giờ đây, trước mắt hắn lại là một Jimin cau mày, gương mặt nhăn nhó, bàn tay gầy yếu xua xua như muốn đẩy tất cả ra xa. Bộ dạng ấy vừa mệt mỏi vừa đáng thương, khiến tim hắn nhói lên từng nhịp.

Hắn bỗng chốc trở nên luống cuống, chẳng biết phải làm gì ngoài việc xoay vòng trong phòng khách. Hết vội vã rót nước lọc, lại hấp tấp chạy đi lấy khăn lạnh, động tác lóng ngóng chẳng đâu vào đâu, như thể chỉ cần tìm thêm một thứ gì đó cũng có thể khiến cậu dễ chịu hơn. Trong đôi mắt đen, hoảng hốt lẫn lo lắng cứ xoắn chặt lấy nhau, khiến Jungkook cảm giác mình đang hoàn toàn bất lực.

Cuối cùng, hắn ngồi xổm xuống ngay trước mặt, ánh mắt bối rối nhìn chăm chăm vào bạn đời. Trái tim rối như tơ vò, nhưng bàn tay vẫn nhẹ nhàng đưa ra, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia như sợ sẽ khiến nó đau. Giọng nói trầm khàn vì căng thẳng, run rẩy đến nghẹn.

"Nói anh nghe đi… em cần gì, hả? Chỉ cần mở miệng thôi, anh sẽ làm tất cả cho em."

Jimin ngẩng lên, đôi mắt long lanh ngập nước, ánh nhìn vừa mệt mỏi vừa ấm ức. Chỉ một tia chọc ghẹo nhỏ thôi có lẽ cũng đủ để cậu òa khóc ngay tại chỗ. Hơi thở dồn dập, cậu cố hít sâu lấy bình tĩnh, đôi môi đỏ nhợt mím lại như đang đấu tranh, rồi khẽ thì thầm.

"Anh đừng có ôm em nữa, không thích."

"Ừ, anh sẽ không ôm. Anh chỉ ngồi đây thôi, nhìn em, được không? Ngoan nào."

Giọng hắn trầm thấp, nhẹ đến mức như sợ bản thân thở mạnh cũng khiến cậu khó chịu. Nói xong, Jungkook thật sự ngoan ngoãn dời người sang mép sofa, ngồi thẳng lưng, bàn tay đặt trên đùi, không hề chạm vào cậu nữa. Nhưng ánh mắt hắn, ánh mắt ấy vẫn dán chặt vào gương mặt nhợt nhạt của Jimin, từng nhịp thở của cậu đều khiến hắn thấp thỏm không yên.

"Không phải…"

Đôi môi hồng nhợt nhạt của Jimin khẽ mấp máy, như muốn bật ra một điều gì đó, nhưng ngay sau đó lại nuốt ngược tất cả vào trong. Những lời còn dang dở mắc nghẹn ở cuống họng, nặng trĩu đến mức cậu không sao cất thành tiếng. Cả cơ thể nhỏ bé run lên, ánh mắt dao động một thoáng rồi cụp xuống. Cuối cùng, thay vì nói tiếp, Jimin chỉ biết rụt vai, úp mặt vào lồng ngực rộng lớn trước mặt. Bờ vai rắn rỏi quen thuộc ấy, nơi bao lần từng là chỗ dựa để cậu tìm lại bình yên giờ phút này vẫn là nơi duy nhất khiến cậu có thể buông bỏ lớp vỏ mạnh mẽ mỏng manh.

Hơi thở của cậu nóng hổi, phả lên áo sơ mi lạnh lẽo của hắn. Tiếng sụt sịt khe khẽ xen lẫn vài nhịp nức nở vụn vỡ, âm thanh bé nhỏ nhưng lại bén như mũi kim, đâm thẳng vào lồng ngực người đối diện.

Jungkook thoáng giật mình khi cảm nhận được hơi ẩm thấm dần nơi vai áo. Trái tim hắn chợt siết lại, từng thớ thịt nơi lồng ngực đau đến nghẹt thở. Theo bản năng, hắn muốn vòng tay qua ôm trọn lấy dáng người nhỏ bé kia, muốn dỗ dành, xoa dịu giống như đã từng hàng ngàn lần trước đó. Nhưng ký ức về câu nói yếu ớt cấm đoán khi nãy lại vội vã ùa về, buộc hắn phải kìm nén.

Ngón tay Jungkook co siết thành nắm, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến mức rát buốt. Cả người căng thẳng đến mức chẳng dám cử động. Hắn chỉ có thể nghiêng đầu xuống, hơi thở khàn khàn như bị bào mòn bởi lo lắng.

Nhưng Jimin vẫn im lặng.

Trong đầu cậu, những dòng suy nghĩ cứ quấn lấy nhau, chồng chéo đến rối bời. Mọi thứ tựa như cuộn băng tua ngược, những hình ảnh của ngày hôm qua lần lượt hiện lên, rõ rệt đến mức khó mà gạt bỏ. Khi ấy, sau ca trực dài mệt mỏi, cậu đã sớm nhận ra cơ thể mình có điều bất thường. Không chỉ là cảm giác chán ăn hay buồn nôn thoáng qua, mà còn là sự mệt mỏi dai dẳng khiến cậu khó tập trung nổi vào công việc.

Với kiến thức và trực giác của một bác sĩ, Jimin hiểu rõ bản thân đang có vấn đề. Nhưng thay vì chia sẻ với ai đó, cậu lại chọn cách giữ kín, lặng lẽ tìm câu trả lời cho riêng mình. Trong phòng nghỉ vắng, dưới ánh đèn huỳnh quang trắng nhạt, cậu tự tay rút máu của chính mình. Lúc đưa ống máu cho y tá, Jimin ngụy trang rằng đây chỉ là mẫu của một bệnh nhân khác. Khoảnh khắc ấy, nhịp tim cậu đập loạn, bàn tay hơi run lên, dù bề ngoài vẫn cố giữ vẻ bình thản. May mắn thay, người y tá kia chẳng hề nghi ngờ, chỉ gật đầu tiếp nhận rồi cẩn thận ghi chú.

Đến trưa hôm nay, khi Jimin vừa kết thúc bữa ăn vội vàng ở căng tin bệnh viện, cô y tá hôm trước đã đưa cho cậu một phong bì mỏng. Cậu chỉ kịp giấu vội nó vào túi áo blouse, chưa kịp mở ra thì tiếng còi cấp cứu vang lên, buộc cậu lập tức lao đến phòng mổ. Mãi cho đến lúc chiều muộn, sau khi trở về căn hộ nhỏ, cởi bỏ chiếc áo trắng đã thấm mồ hôi, Jimin mới sực nhớ đến phong bì vẫn nằm im lìm trong túi áo. Cậu ngồi xuống sofa, ngón tay khẽ run khi lấy nó ra. Mảnh giấy mỏng manh kia giờ bỗng trở nên nặng tựa nghìn cân.

Tim Jimin đập dồn dập, nhịp điệu hỗn loạn chẳng theo một quy luật nào. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Dưới ánh vàng nhạt của ngọn đèn bàn, cậu từ từ kéo tờ giấy ra, mắt dán chặt vào từng con số, từng hàng chữ được in rõ ràng.

Chỉ mới đọc được một nửa, nhịp tim cậu đã khựng lại, bỏ lỡ một nhịp đau điếng. Hơi thở rối loạn, gấp gáp đến mức lồng ngực như bị siết chặt. Toàn thân cậu lạnh toát, bàn tay cầm tờ kết quả không ngừng run, còn đầu óc thì quay cuồng bởi những khả năng chẳng thể tin nổi.

Khoảng chưa đầy nửa giờ sau, khi Jimin vẫn còn ngồi thất thần, ôm chặt tờ giấy trong tay, mồ hôi lạnh rịn trên trán, thì tiếng ổ khóa vang lên. Cánh cửa nhà bật mở, mang theo làn gió mát cùng một sự hiện diện quá quen thuộc. Jungkook bước vào sau mấy ngày đi công tác ở Daegu. Bàn tay hắn kéo theo chiếc vali còn bám bụi đường, bước chân vội vã như chẳng thể chờ thêm một giây nào. Và ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm phải hình dáng nhỏ bé đang ngồi lặng lẽ kia, đôi mắt hắn lập tức sáng lên, tựa như đứa trẻ vừa tìm thấy báu vật thất lạc bấy lâu.

Khi ấy, Jimin chưa kịp giấu đi biểu cảm thoáng hiện trên gương mặt. Sự hoang mang cùng nỗi sợ mơ hồ cứ lộ rõ qua từng đường nét, khiến ánh mắt thoáng ngập ngừng kia như trở thành tấm gương phản chiếu tất cả những gì cậu đang gồng mình che đậy.

Và giờ đây, khi Jungkook ngồi ngay cạnh, sự hiện diện của hắn vừa gần gũi vừa khiến trái tim cậu càng thêm chấn động. Hắn không vội vàng hỏi han, cũng chẳng đưa tay chạm vào như thói quen thường ngày. Ngược lại, sự dịu dàng của hắn thể hiện ở chính cách cam chịu giữ khoảng cách, kiên nhẫn chờ đợi cậu lên tiếng. Thế nhưng chính sự bao dung lặng lẽ ấy lại càng khiến Jimin rối loạn.

Nỗi sợ hãi dồn nén, lo lắng chồng chất, bất an nặng nề như những con sóng cuộn trào, đập mạnh vào tâm trí non nớt của cậu. Trong lồng ngực, nhịp tim Jimin dồn dập đến mức gần như đau nhói. Mọi cảm xúc, mọi áp lực từ tờ kết quả giấu kín kia đang tìm cách bứt phá, thôi thúc cậu phải nói ra, phải thốt lên điều gì đó.

Cậu muốn nói. Muốn để những lời nghẹn ngào kia được thoát khỏi cổ họng đang tắc nghẽn. Nhưng đôi môi chỉ run rẩy, cổ họng nghẹn ứ, tiếng nói mắc kẹt ở đâu đó nơi lồng ngực, chẳng thể biến thành âm thanh. Rốt cuộc, trong giây phút yếu mềm, Jimin chỉ còn biết vùi mặt vào vai hắn, để mặc cho nước mắt chảy dài. Tiếng nấc nghẹn ngào vang khẽ, hòa vào hơi thở run rẩy, như một lời thú nhận bất lực. Còn Jungkook, hắn vẫn ngồi yên, bờ vai vững chãi im lặng chìa ra, tiếp nhận toàn bộ sự vỡ òa mà cậu không thể nói thành lời.

Nhìn thấy bạn đời cuối cùng cũng ngừng khóc, đôi mắt còn ngân ngấn lệ nhưng hơi thở đã dần ổn định, Jeon Jungkook khẽ thở phào. Hắn chậm rãi đỡ Jimin ngồi ngay ngắn trở lại trên sofa, bàn tay vô thức vuốt nhẹ qua bờ vai gầy như để trấn an. Riêng bản thân thì hạ thấp người xuống, ngồi xổm trên tấm thảm trải sàn, động tác vừa kiên nhẫn vừa ân cần.

Hắn đưa tay mở khóa vali, từng động tác đều cẩn trọng, giống như đang cố gắng gỡ rối một đứa trẻ vừa nín khóc, sợ chỉ cần mạnh tay một chút sẽ khiến mọi thứ rơi vỡ. Trong lúc loay hoay với chiếc vali, Jungkook không quên thi thoảng ngẩng lên, liếc ánh mắt dịu dàng về phía Jimin, tựa như chỉ cần một dấu hiệu bất ổn từ cậu thôi, hắn sẽ lập tức buông hết để quay lại ôm lấy.

Chiếc vali được chia làm hai ngăn rõ ràng. Một bên là chồng quần áo gấp thẳng tắp, ngay ngắn như tính cách chỉn chu thường ngày của hắn, kèm theo những tập tài liệu và giấy tờ quan trọng liên quan đến hội thảo vừa kết thúc. Ngăn còn lại lại hoàn toàn trái ngược. Khi tấm áo sơ mi được khẽ gạt sang bên, một thế giới ngọt ngào đầy màu sắc hiện ra: túi kẹo dẻo hình gấu con, những viên kẹo trái cây bé xíu óng ánh, bánh quy phủ đường, thậm chí cả loại bánh mật ong Jimin từng nhắc đến chỉ một lần. Tất cả được xếp gọn nhưng vẫn chen chúc, như thể hắn đã lỉnh kỉnh gom nhặt từng món ở Daegu chỉ để lấp đầy một nửa vali này.

Thoạt nhìn, có lẽ chẳng ai thấy điều ấy đặc biệt, vì những món ăn vặt kia đâu hiếm, ngay ở Seoul cũng có thể mua dễ dàng. Nhưng đối với Jungkook, việc tự tay chọn lựa, gói ghém rồi kiên nhẫn xách về lại mang một ý nghĩa khác, một món quà thực sự, một cách hắn muốn chứng minh rằng dù bận rộn thế nào, hắn vẫn luôn nghĩ đến Jimin.

"Anh thấy dạo này em hay thích ăn đồ ngọt"

Gọng hắn vang lên trầm thấp, vừa lôi từng món ra vừa kể, ánh mắt thoáng ánh lên vẻ thích thú như một đứa trẻ khoe chiến lợi phẩ.

"Nên anh mua toàn đồ ngọt này. Đây, bánh mật ong em thích… còn cả mandu ngọt chiên giòn nữa. Có bánh táo, kẹo táo, rồi nước ép táo luôn. Anh gom hết cho em."

Một loạt bánh kẹo nhanh chóng xếp thành một góc nhỏ trên bàn trà. Đến khi vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt Jungkook mới dừng lại ở một vật hoàn toàn lạc lõng giữa đống vỏ hộp sữa chua cùng túi bánh kẹo rải rác kia, một phong bì lớn màu trắng xám, phía trên có dấu mộc đỏ in chìm của bệnh viện Đại học Y Seoul.

Đôi mày hắn lập tức nhíu lại. Quá quen thuộc, vì gần như mỗi ngày hắn đều ký tên, nhét hồ sơ cho y tá đóng dấu mộc trước khi đưa lại cho bệnh nhân. Chỉ khác là lần này, chiếc phong bì ấy nằm ngay tại bàn trà trong nhà hắn. Và quan trọng hơn cả, phần đầu phong bì đã bị xé toạc. Bên cạnh nó còn có một tờ giấy gấp đôi, đặt úp xuống.

Một luồng dự cảm khó gọi tên chạy dọc sống lưng, khiến Jungkook khẽ mím môi, ánh mắt đầy lo lắng hướng về phía cậu. Hắn nghiêng người, giọng trầm và đầy quan tâm.

"Em… bị ốm hả?"

Jimin khựng lại. Cậu cầm chai nước ép táo trên tay, nhưng chẳng dám nhìn thẳng vào Jungkook. Môi run run, tim đập nhanh, đầu óc lộn xộn những suy nghĩ rối bời: Nên nói ra sao? Nên che giấu hay thành thật? Cậu ngập ngừng, nuốt một ngụm nước ép, cảm giác ngọt mát trôi xuống cổ họng, nhưng chẳng thể xua tan đi vị chát đắng đang bám chặt nơi đáy lòng.

Cậu cụp mắt xuống, đôi vai hơi co lại, vừa muốn tránh ánh nhìn chăm chú kia, vừa muốn tìm một chỗ dựa tinh thần, nhưng lại không biết cách mở lời. Bàn tay mảnh khảnh siết nhẹ thân chai, nhịp thở gấp gáp xen lẫn run rẩy, như thể mỗi giây trôi qua đều khiến cậu thêm bối rối. Khoảng cách giữa họ vẫn gần, nhưng trong lòng Jimin, một bức tường vô hình chợt dựng lên, vừa muốn dựa vào, vừa sợ bị nhìn thấu tất cả.

Không gian im ắng, chỉ còn tiếng thở đều của Jungkook và nhịp tim dồn dập của Jimin, nỗi khó xử đan xen với ngượng ngập, làm cậu như lạc giữa dòng cảm xúc mà chưa biết nên buông lời ra sao.

Mãi một lúc sau, cậu mới khẽ khàng, giọng run nhẹ, dường như đang cố lấy hết can đảm.

"Anh tự xem đi."

Jeon Jungkook lúc này mới chậm rãi nhổm người, đưa tay với lấy tờ giấy đặt úp trên bàn trà. Ngón tay hắn khẽ run khi lật tờ giấy lên. Đối với hắn, một trưởng khoa, mỗi ngày đều xử lý không biết bao nhiêu hồ sơ bệnh án, đọc kết quả xét nghiệm máu là việc quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng có thể đọc ra. Nhưng lần này lại khác. Lần này, tờ giấy hắn cầm trong tay không phải là hồ sơ bệnh nhân xa lạ nào, mà có liên quan trực tiếp đến người đang ngồi ngay trước mặt hắn. Bởi vậy, dù quen thuộc đến đâu, hắn vẫn thấy trong lòng mình nổi lên một nỗi căng thẳng lạ lùng, từng nhịp tim như đập lệch đi.

Jungkook hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu đọc. Ban đầu, hắn đọc theo thói quen nghề nghiệp: đọc bằng mắt kết hợp với việc lẩm nhẩm thành tiếng từng dòng như thể sợ bỏ sót chi tiết nào.

"Công thức máu toàn bộ bình thường. Sinh hóa máu cũng bình thường…"

Hắn lẩm nhẩm, ánh mắt lia từng dòng chữ, giọng điệu nửa tập trung nửa trấn an bản thân. Mọi thứ đều ổn cho đến khi hắn kéo mắt xuống phần xét nghiệm miễn dịch – nội tiết – hormone. Jungkook ngừng lẩm nhẩm, môi khựng lại giữa câu, chỉ còn đôi mắt tiếp tục đọc nhanh theo từng chữ in đậm.

Một con số hiện rõ trên tờ giấy xét nghiệm.

HCG: 29,225 mIU/mL.

Trong khoảnh khắc, đầu óc Jeon Jungkook hoàn toàn trống rỗng, như có một tiếng nổ vô hình dội thẳng vào màng nhĩ. Hắn chớp mắt liên tục, nhưng dẫu cho nhìn bao nhiêu lần thì những con số kia vẫn hiển hiện, rõ ràng đến mức không thể phủ nhận.

"Không… không phải chứ."

Âm thanh khàn khàn bật ra, chẳng khác nào lời thì thầm vô thức. Bàn tay đang cầm tờ kết quả run lên thấy rõ. Jungkook ngẩng phắt đầu về phía Jimin, người vẫn ngồi im trên sofa, hai tay ôm khư khư chai nước ép táo như một cái cớ để che đi sự bối rối. Cậu không hề nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt tránh né, khiến hắn càng thêm mất bình tĩnh.

"Vợ ơi…"

Giọng hắn lạc đi, nghèn nghẹn như bị ai bóp chặt.

"Cái này… cái này nghĩa là gì vậy? Anh thật sự không hiểu. Với lại… sao chẳng có tên tuổi hay thông tin bệnh nhân gì cả? Thực sự là… của em sao?"

Người đàn ông bốn mươi ba tuổi lúc này hoàn toàn đánh mất vẻ điềm tĩnh thường ngày. Hắn buông mình ngồi phịch xuống thảm trải sàn, tờ giấy xét nghiệm run bần bật trong tay. Đôi mắt sẫm màu ngước lên, đầy khẩn thiết, như thể chỉ cần Jimin gật đầu hoặc lắc đầu một cái thôi cũng có thể cứu rỗi hắn khỏi vực xoáy nghi hoặc này. Nhưng đối phương vẫn giữ im lặng.

Cái im lặng ấy còn nặng nề hơn bất cứ câu trả lời nào. Nó khiến không khí trong căn phòng nhỏ như đặc quánh lại, từng nhịp tim của Jungkook vang dội trong lồng ngực, vừa gấp gáp vừa hỗn loạn.

Không chịu nổi, hắn lại cúi xuống, lặp đi lặp lại hành động đọc lại tờ giấy, từng dòng chữ, từng con số. Mỗi lần đọc, hy vọng mong manh rằng bản thân đã nhìn nhầm lại nhen lên, nhưng rồi lập tức tắt ngấm. Con số ấy vẫn ở đó, cứng nhắc và lạnh lùng, như cố tình trêu ngươi hắn.

Hắn siết chặt môi, cả khuôn mặt căng cứng, trong mắt ánh lên sự bối rối chưa từng có. Khi ngẩng lên nhìn bạn đời thêm lần nữa, giọng Jungkook nghẹn lại, nặng trĩu đến mức như rơi xuống tận đáy lòng.

"Thật đó… anh không hiểu nổi kết quả này. Anh không hiểu một chút nào cả."

Chỉ đến lúc ấy, Jimin mới bất ngờ bật dậy khỏi sofa, động tác nhanh đến mức Jungkook còn chưa kịp hoàn hồn. Cậu vươn tay, dí mạnh ngón trỏ vào trán hắn, như muốn đẩy luôn cái khối óc cứng đầu ấy về đúng vị trí. Đôi mắt cậu mở to, ánh nhìn vừa tức giận vừa ươn ướt, giọng trách móc xen lẫn nỗi chua xót khiến từng chữ như gõ thẳng vào tim người đối diện.

"Anh là trưởng khoa đó, cái tên này! Bộ não của anh chỉ để nghĩ cách yêu em thôi sao? Một kết quả đơn giản thế này mà cũng không đọc ra được à?"

Giọng nói cao hơn thường lệ một chút, mang theo sự run rẩy khó kìm nén. Nhìn từ ngoài vào, ai cũng sẽ nghĩ Park Jimin đang mắng, nhưng thật ra từng chữ lại chất chứa sự bối rối và một tầng cảm xúc mong manh khó gọi tên.

Jungkook thì sững ra, ngơ ngác chẳng khác nào một đứa trẻ vừa bị cô giáo tiểu học gọi đứng lên bảng vì làm sai phép cộng. Đầu óc hắn quay cuồng, chẳng thể tin được mình, Jeon Jungkook, trưởng khoa cấp cứu, từng giải thích hàng ngàn kết quả xét nghiệm phức tạp đến mức học trò phải ghi lại mấy chục trang, người từng nhìn lướt qua là biết ca bệnh nặng cỡ nào giờ đây lại bị chính vợ mình quát vì không hiểu nổi một tờ giấy.

Hắn tròn mắt, miệng mấp máy như muốn biện minh nhưng lại chẳng thốt ra được gì. Cảnh tượng trớ trêu đến mức nếu có một y tá nào bước vào lúc này, chắc chắn sẽ hoài nghi về năng lực chuyên môn của trưởng khoa Jeon.

Thực tế thì đúng như Jimin nói. Chẳng cần phải là bác sĩ, y tá hay điều dưỡng; chỉ cần là sinh viên năm nhất ngành y hoặc thậm chí một người mẹ từng đi khám thai, nhìn vào tờ kết quả này cũng sẽ nhận ra ngay lập tức. Chỉ số HCG cao ngất ngưởng chính là bằng chứng rõ ràng, không thể chối cãi, rằng người được xét nghiệm đã mang thai.

Cậu nhìn hắn, đôi mắt vốn trừng trừng nay lại dịu đi, chứa chút buồn cười, chút thương yêu, xen lẫn nỗi lo chưa dám nói thành lời. Rõ ràng cậu nên tiếp tục mắng, nhưng khóe môi lại cứ run lên, chẳng biết do tức giận, do xấu hổ, hay vì thấy cái dáng vẻ ngốc nghếch kia lại khiến tim mình lỡ nhịp.

"Nhưng mà…"

Âm thanh nghèn nghẹn ấy bật ra từ cổ họng Jungkook như một sợi dây đàn căng quá mức vừa run rẩy vang lên. Hắn không còn ngồi bệt dưới sàn nữa mà đã leo hẳn lên sofa, dịch lại thật gần bên cạnh Jimin. Bàn tay lớn run lẩy bẩy đặt lên bụng cậu, nhẹ đến mức như chỉ dám để đầu ngón tay chạm thoáng qua vải áo. Ánh mắt hắn dõi theo từng nhịp thở mơ hồ phập phồng nơi bụng kia, cẩn trọng như thể chỉ cần ấn mạnh một chút là có thể làm vỡ mất điều gì đó mong manh, quý giá đến mức không dám tin.

Tờ giấy xét nghiệm vẫn bị tay còn lại siết chặt. Mép giấy bị vò đến dúm lại, để lại hằn vết móng tay sắc gọn, mỏng tang như sắp rách toạc. Hắn mở miệng, lại khép vào. Mỗi lần muốn thốt nên lời, lồng ngực lại như bị ai chặn ngang, hơi thở lạc nhịp. Bao nhiêu năm học hành, giảng dạy, đứng trước hàng trăm y khoa sinh viên, Jungkook có thể thao thao bất tuyệt về từng chi tiết, từng biến chứng, từng phác đồ cấp cứu. Thế mà giây phút này, tất cả kiến thức bỗng chốc biến thành con số không.

Đây không phải bệnh nhân, cũng chẳng phải ca cấp cứu để phân tích và đưa ra phác đồ. Đây là Jimin. Là bạn đời của hắn. Là người đang mang trong bụng một sinh linh bé bỏng của cả hai mặc dù hắn không biết bằng cách nào. Và điều ấy làm mọi lý trí trong hắn tan rã, chỉ còn lại một mớ cảm xúc hỗn độn giữa hoang mang, hạnh phúc và sợ hãi.

Khi đầu ngón tay bất giác ấn mạnh, chọc thủng mặt giấy để lại mấy lỗ nhỏ lấm tấm, hắn mới giật bắn, vội buông tờ xét nghiệm xuống bàn như kẻ vừa phạm sai lầm nghiêm trọng. Hai bàn tay to lớn thay thế, đặt trọn vẹn lên bụng bạn đời. Đôi mắt Jungkook bừng sáng, sáng đến mức khiến Jimin bật cười nho nhỏ, bất lực vì thứ ánh sáng ấy còn rực rỡ hơn cả chuỗi đèn nhấp nháy treo ngoài ban công đêm Noel.

"Thế… thế em đã… đã đi siêu âm B chưa?"

Hắn lắp bắp, môi run run như đứa trẻ lần đầu đọc văn bản trước lớp. 

"Có… có ảnh không? Có phim không? Rồi bác sĩ khác có giải thích gì thêm không? Ở bệnh viện mọi người đã biết rồi à? Vậy sao em không nhắn cho anh?"

"Với lại mấy món anh mang về mấy hôm nay có ăn được không? Có thứ gì em phải kiêng không… hay là… để anh đi hỏi khoa Dinh dưỡng nhé? Hay phải bổ sung thêm vitamin gì? Có cần anh xin lịch hẹn với bác sĩ sản khoa luôn không…?"

Câu hỏi nối tiếp câu hỏi, như dòng nước lũ cuộn trào chẳng kịp ngăn lại. Một Jeon Jungkook, giáo sư, bác sĩ, trưởng khoa cấp cứu danh tiếng, từng một tay xử trí hàng trăm ca ngừng tim, đa chấn thương, đứng vững trong phòng cấp cứu giữa những tình huống ngàn cân treo sợi tóc vậy mà lúc này trông chẳng khác gì một ông chồng vụng về, luống cuống trước tin vợ có bầu lần đầu. Tất cả kinh nghiệm y khoa bỗng dưng rớt sạch, chỉ còn lại hình ảnh một người đàn ông đang dốc cả trái tim để lo lắng cho người mình yêu.

Jimin ngả người ra, lưng dán chặt xuống sofa, mệt mỏi đến mức từng thớ cơ như muốn tan chảy vào lớp nệm. Một hơi thở dài rời khỏi lồng ngực, phả ra nặng nề mà bất lực. Cậu lắc đầu, mái tóc mềm rũ xuống hai bên thái dương, giọng cất lên khàn khàn nhưng đủ để đâm thẳng vào tai người đàn ông đối diện.

"Em mới chỉ tự rút máu, rồi nhờ y tá gửi đi xét nghiệm thôi. Kết quả có từ lúc trưa nay."

Câu nói dứt, căn phòng rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi, chỉ còn tiếng kim đồng hồ treo tường gõ nhịp đều đều. Jimin nhấc mắt nhìn hắn. Và rồi, hình ảnh lọt vào tầm mắt khiến cậu suýt bật cười thành tiếng. Jungkook lúc này lại ngồi khom người, dính chặt lấy bụng Jimin như một học sinh vừa bị bắt quả tang quay cóp. Hai bàn tay hắn bám riết, hơi run rẩy, còn nụ cười thì… trời ơi, cái nụ cười ấy kéo rộng đến mức mép miệng gần như chạm tới mang tai.

Một nụ cười ngốc nghếch, méo mó, lấp lánh niềm vui nhưng đồng thời cũng rợn ngợp như thể trong lòng hắn đang ẩn giấu một bí mật đen tối nào đó.

"Hê… hê hê… hê hê hê…"

Tiếng cười bật ra, đều đều, khàn đặc, không khác gì tiếng ma sát của dao mổ lạnh lẽo lướt trên khay inox trong phòng mổ. Jimin nổi cả da gà. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, vừa lạnh vừa nhột, khiến cậu ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt không biết nên thương hại hay nên chạy ngay ra cửa.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Jimin chỉ có một suy nghĩ duy nhất: suốt hơn bốn mươi ba năm tồn tại trên đời, chưa ai từng thẳng thắn nói cho Jeon Jungkook biết rằng hắn mà cười ra tiếng thì chẳng khác nào một tên xã hội đen vừa phân xác xong nạn nhân rồi quay sang mở tiệc ăn mừng cả.

"Anh đừng cười nữa… ghê quá! Làm em buồn nôn chết đi được."

Jimin rít lên, hai tay che bụng, vừa run vừa muốn cốc cho hắn một cái để tỉnh lại. Jungkook chột dạ. Nụ cười kia vụt tắt, khép gọn vào trong đôi môi mím lại. Trong thoáng chốc, hắn trở nên ngoan ngoãn lạ thường, như một đứa học trò bị phạt đứng góc lớp. Nhưng sự yên bình ấy chỉ kéo dài được đúng vài phút.

Khóe miệng hắn bắt đầu co giật, run run như sợi cơ quá tải điện giải. Và rồi "pặc!" tiếng cười bùng ra, lần này không còn đều đều nữa mà lanh lảnh, vang dội, vừa khoái trá vừa mất kiểm soát hoàn toàn. Âm thanh ấy dội khắp căn phòng nhỏ, khiến Jimin muốn gục xuống sofa chôn mình luôn cho xong. Cậu đưa tay ôm bụng, thở hắt ra đầy bất lực, khóe môi cong lên trong nỗi dở khóc dở cười.

Đúng là cưới nhầm một ông chồng không ai giống ai. Một trưởng khoa cấp cứu danh tiếng, nhưng lại biến thành bệnh nhân tâm thần mỗi khi hạnh phúc. Và khổ nỗi, Jimin chẳng làm gì được ngoài việc để hắn tiếp tục cười, vừa thấy ngốc nghếch, vừa thấy đáng yêu đến khó tả.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me