Jjk X Pjm Thien Than Khong Cat Tieng
Chương 10: Khi trái tim mệt mỏi
Tin nhắn đến vào lúc nửa đêm, khi Jimin vừa gập laptop và chuẩn bị chui vào lòng Jungkook đang ngủ say:> [00:12] Bác sĩ Lee: “Cháu nên đến viện sớm. Ông Jeon không còn nhiều thời gian.”Jimin sững lại. Cậu đặt điện thoại xuống bàn, ngồi lặng một lúc giữa ánh sáng mờ nhòe trong phòng ngủ.Sau đó, cậu nhẹ nhàng lay Jungkook dậy.“Gì vậy…” – Giọng Jungkook còn ngái ngủ, tay quàng qua eo Jimin theo bản năng.Cậu không nói. Chỉ đưa tin nhắn ra:|Bác Lee nhắn. Ba đang yếu.|
Chỉ ba từ: ba đang yếu, nhưng như đánh vào ngực Jungkook mạnh hơn bất kỳ tiếng thét nào.Anh bật dậy.---Trên đường đến bệnh viện, Jungkook lái xe như người mộng du. Jimin ngồi ghế phụ, nắm tay anh – bàn tay vốn luôn ấm, nay lại lạnh ngắt như kim loại giữa mùa đông.“Anh nghĩ ông ấy sẽ sống mãi.” – Jungkook thì thầm, không nhìn cậu. “Anh chưa từng chuẩn bị cho ngày này. Chưa từng nghĩ đến.”Jimin viết vội lên bảng:|Không ai chuẩn bị được cả. Nhưng em ở đây.|
—Ba nuôi của Jungkook – ông Jeon Dohyuk – nằm yên trong phòng bệnh tầng tám, ánh sáng trắng hắt lên gương mặt đã hốc hác. Nhưng khi thấy Jungkook bước vào, ông vẫn cố nghiêng đầu, môi mấp máy gọi khẽ:“…Con đến rồi.”Jungkook nắm lấy bàn tay đã khô cằn vì thuốc men và thời gian.“Con ở đây...”Giọng anh vỡ ra trong từng con chữ.Jimin đứng phía sau, không xen vào. Nhưng cậu rút ra từ túi xách một bức ảnh – là bức mà cậu đã chụp hai người họ cách đây vài tháng, khi ông Jeon đến tiệm xăm, ngồi nghịch máy khắc và cười phá lên vì làm sai hết cả mẫu.Cậu đặt ảnh bên cạnh gối bệnh nhân. Ông Jeon nhìn thấy, mỉm cười.“Cuối cùng... con đã tìm được người để sống vì người đó rồi, phải không?”Jungkook siết tay ba, chỉ gật đầu. Nước mắt anh rơi, lặng lẽ và chậm.—Ông Jeon mất vào buổi sớm, lúc ánh nắng đầu tiên vừa kịp rọi vào cửa sổ phòng bệnh.Không tiếng báo động. Không náo loạn. Chỉ có một hơi thở rút lại… như một chiếc lá khô rơi xuống mặt hồ, không gợn sóng.Jungkook ngồi đó, mắt mở to, không biểu cảm.Jimin ngồi bên cạnh, nắm tay anh. Tay cậu run, nhưng không rời.Cậu không biết phải nói gì. Không thể nói gì. Nhưng ánh mắt cậu không dao động, và chính điều đó... giữ Jungkook khỏi sụp đổ.—Tang lễ diễn ra đơn giản. Jungkook không muốn rườm rà.Anh chỉ mặc đồ đen, đứng yên lặng bên di ảnh suốt ba tiếng đồng hồ. Mọi người đến chia buồn, anh đều gật đầu, không khóc, không nói.Jimin không rời anh nửa bước. Đứng phía sau. Đưa khăn. Đưa nước. Thi thoảng chỉ cần chạm nhẹ tay vào lưng anh, như một điểm tựa vững chãi nhất mà anh có thể ngả vào bất cứ lúc nào.---Đêm sau lễ tang, khi trở về nhà, Jungkook không bật đèn. Anh lặng lẽ ngồi xuống sàn phòng khách, tựa đầu vào ghế sofa, mắt nhìn vào khoảng không mờ ảo.Jimin đến gần, đặt cốc trà nóng xuống bên cạnh, rồi cũng ngồi xuống, im lặng cạnh anh.Một lúc sau, Jungkook mở lời:“Anh từng nghĩ... nếu ông ấy đi rồi, anh sẽ lại quay về thành một kẻ cô độc.”Giọng anh khản đặc, như bị rút cạn âm thanh.“Nhưng em ở đây. Em vẫn ở đây. Và anh không biết phải làm sao để cảm ơn sự có mặt của em...”Jimin ngẩng đầu. Tay cậu viết một dòng đơn giản:|Chỉ cần anh sống tiếp. Mỗi ngày. Dù có mệt.|
Jungkook nhìn dòng chữ ấy rất lâu.Rồi anh vươn tay, kéo Jimin vào lòng. Ôm thật chặt. Cằm tựa lên vai cậu, tiếng thì thầm chạm thẳng vào cổ:“Em là người nhà duy nhất của anh rồi, Jimin.”—Tối đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, Jungkook mơ thấy giấc mơ không có màu tối.Trong mơ, ba anh ngồi giữa khu vườn ông luôn mơ ước có, cười hiền lành, và nói:“Cuối cùng, con cũng có một người để gọi là ‘người nhà’, Kook.”
Anh tỉnh dậy giữa đêm, quay đầu nhìn sang – thấy Jimin ngủ nghiêng, tay vẫn ôm tay anh.Jungkook cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cậu.“Cảm ơn em, vì đã ở bên anh... khi trái tim anh mệt nhất.”---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me