Jjk X Pjm Thien Than Khong Cat Tieng
Chương 12: Chiếc máy ảnh mới
Buổi sáng giữa tháng Giêng, ánh nắng hiếm hoi tràn qua cửa sổ kính, chiếu vào bậc thềm gỗ nhỏ nơi Jimin đang ngồi, đầu hơi nghiêng, tay cầm chiếc máy ảnh cũ của mình – chiếc máy đã theo cậu từ năm 16 tuổi, tróc sơn, nắp pin lỏng lẻo, và ống kính đôi lúc còn phải dán keo lại.Jungkook đứng từ phòng làm việc nhìn ra, không nói gì.Trong mắt anh, chiếc máy ấy… không chỉ là đồ vật.Nó là quá khứ. Là ký ức. Là nơi Jimin trút nỗi lòng, khi cậu không thể nói.Nhưng đồng thời, Jungkook cũng thấy rõ… chiếc máy ấy đang mệt. Như một trái tim đã đập hết công suất suốt cả thanh xuân, nhưng vẫn chưa chịu dừng.Anh ngẫm nghĩ. Rồi mở điện thoại. Lặng lẽ lên trang mua bán thiết bị ảnh cũ. Tìm mẫu tương tự. Nhưng mới hơn. Ống kính rõ hơn. Vẫn là dòng phim cổ điển, nhưng nhiều tiện ích hơn để cậu không còn phải bối rối mỗi lần máy kẹt film.—Ba ngày sau, anh nhận được hàng.Gói cẩn thận, hộp đơn giản, không ruy băng.
Nhưng khi mở ra, bên trong không chỉ là máy ảnh.Anh đã đặt khắc riêng một dòng chữ trên dây đeo:ㅡ Thiên thần nhỏ của anh – người kể chuyện bằng những cuộn film cũ.—Tối đó, sau khi ăn xong, Jimin đang lau bếp thì Jungkook bảo:
“Em vào phòng làm việc một lát nhé.”Jimin nghiêng đầu, lau tay, bước theo anh mà không hỏi.Căn phòng vẫn mang sắc ấm vàng như mọi khi. Nhưng hôm nay trên bàn có thêm một chiếc hộp giấy.“Cho em.” – Jungkook nói, giọng không quá trang trọng, nhưng tai hơi đỏ.Jimin chậm rãi mở ra. Khi thấy chiếc máy ảnh mới, đôi mắt cậu mở to. Tay run run nâng nó lên, như thể sợ làm trầy.Cậu lật dây đeo. Khi nhìn thấy dòng chữ khắc, nước mắt bất ngờ rơi. Không phải vì xúc động kiểu trẻ con, mà là cảm giác… được hiểu trọn vẹn.Cậu viết nhanh:|Có phải, anh biết em không bao giờ muốn bỏ chiếc máy cũ… Nhưng anh cũng biết em cần một trái tim mới để tiếp tục kể chuyện, đúng không?|Jungkook gật đầu.“Anh không muốn em vứt ký ức đi. Nhưng nếu em cứ giữ mãi một công cụ đã yếu, em sẽ đau lòng mỗi khi nó không hoạt động như ý.”Anh chạm nhẹ lên mái tóc cậu, nói tiếp:“Anh không thể thay đổi quá khứ của em.
Nhưng anh muốn là người nâng đỡ hiện tại của em, để em còn đủ sức… chụp tương lai.”—Tối đó, Jimin ngồi rất lâu bên cửa sổ, ôm máy ảnh mới trong tay.Jungkook không nói gì. Chỉ ngồi sau lưng cậu, tựa cằm lên vai, thở đều.Lát sau, Jimin cầm lấy máy mới, quay sang Jungkook – tách.
Chụp một bức đầu tiên.Là cảnh Jungkook đang ngẩng đầu cười, ánh đèn vàng phủ lên hàng mi, và tay đang nắm lấy vạt áo cậu.Cậu in ảnh ra, dán lên trang đầu tiên của cuốn album mới.Dưới ảnh, viết:ㅡ Không phải vì máy mới nên ảnh đẹp hơn.
Mà vì người trong ảnh – là người yêu em.Jungkook đọc xong, không nói gì. Chỉ hôn lên mu bàn tay cậu – chậm, mềm và đầy kiêu hãnh.---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me