Johnlock I M Bored John
Phần 2 trồi lên rồi đây :3 Tôi nói rồi, giành vợ giành chồng mới vui :)). . .Strange x Ross: He's mine, don't touch!Stephen lơ đãng nhìn dọc theo ngũ quan của người này, lòng không khỏi thầm mong nghĩ một nụ hôn đặt lên trán. Bất chợt hắn ngước lên nhìn Levi, và thấy cái con áo choàng mất nết này đang cầm điện thoại của hắn ghi lại tất cả- tất nhiên là điện thoại có đặt pass, éo hiểu vì sao nó có thể mở được mà chụp một đống ảnh như thế này." Áo choàng Levitation! Ngươi muốn chết à?! Tại sao ngươi biết mở pass?!"Áo choàng bay qua bay lại như trêu người, đậu lên người đang nằm trên giường, hắn không ngần ngại lao luôn lên bắt lấy nó, không để ý rằng mình đang nằm đè lên cậu, nắm được Levi đang quẫy đạp trong tay, Stephen cười mấy tiếng ranh mãnh." A!"_ Bất chợt ngài Everett Ross choàng tỉnh dậy, ôm lấy đầu choáng váng. Stephen trố mắt ra nhìn, ngạc nhiên. Mình đang ngồi trong tư thế gì đây ấy nhỉ?" Đâu đây? T'challa... Aaaaaa!!!"Giật mình, Stephen nhảy bổ xuống đất, ngồi bất thần, Levi không nhúc nhích chút nào, mặc theo chủ nhân muốn làm gì thì làm, nó chỉ có mai mối chứ không có... À, đúng rồi, làm mọi người hiểu nhầm chủ nhân của nó là một sứ mạng thiêng liêng mà nhất định phải làm. Ngay lập tức, Stephen lơ lửng trong tấm vải đỏ chót quấn chặt, lao xuống người người kia, hạnh phúc để Stephen ôm lấy anh ta." Levitation! Mau bỏ ta ra! Cái áo này?!!_ Stephen hét ầm lên cố cựa quậy, còn quay sang bên người kia_ Thật sự xin lỗi anh... Tôi sẽ giải thích mọi việc đầy đủ sau, tôi thật xin lỗi...". . .Sau một hồi quẩy cùng nhau trên giường, cuối cùng, Stephen và người kia cũng thoát được khỏi chiếc áo choàng kia. Levi ngồi ngoan ngoãn trên đùi Stephen, ôm lấy cổ hắn cốt giảng hòa, hạ bớt hỏa của hắn.Hắn ngượng nghịu xin lỗi đôi ba câu, lườm nó, rồi giải thích lại toàn bộ sự việc.Mặc dù Stephen cũng có hiểu từ đầu quái đâu, chỉ biết là khi cái áo này đi đổ rác, về thì có thêm một người lạ hoắc, chính là anh. Sau khi khám xong cho anh, thì cơ sự thành ra như vậy." Ồ, tôi cũng không để bụng gì. Nhưng mà tôi có thể sờ nó một chút không?"" À, vâng, anh cứ tự nhiên."Stephen ngạc nhiên, thay vì quính quáng chạy trốn khỏi người lạ như mọi lần, thì nó lại vô cùng nhanh nhảu chạy sáng ôm cổ anh mà hôn hít. Điều đó làm anh khó chịu không ít, tự nhiên lại vậy." Levitation... Lại đây...!"Hắn gằn giọng, ra dấu hiệu, chiếc áo choàng kia rất biết điều nha, chạy lại quấn quít bên chủ nhân. Hồi lâu sau, đại tá Ross mới hỏi một câu xã giao:" Vậy... anh tên là gì?"" Tôi là Dr. Stephen Strange."" Tôi là Everett Ross, rất vui được gặp anh."" À, vâng, vui lòng được biết anh, Rose."" Là Ross."" Vâng, Ross."Rồi tiếp tục lại chìm vào im lặng, và áo choàng Levi- nhân danh người lo lắng hết lòng vì đuòng tình duyên lận đận của chủ nhân Strange đây- lập tức quay ra ôm chặt hai người như lúc nãy, đâu thể chấp nhận việc nó đã ưng rồi mà cứ im như tờ thế này!" LEVITATION!!!"Hắn hét to, quát mắng chiếc áo choàng, vừa lúc ấy, cửa bật mở." Everett, chúng tôi đã tìm anh khắp nơi!"" T'Challa!"Một người đàn ông cao to gốc Phi vô cùng vui mừng trước người đàn ông mà hắn đã trót có lòng cảm mến này. Chưa để anh kịp chạy đến người kia, ôm trọn đại tá Ross vào lòng, ánh mắt sắc lẹm của anh chiếu qua từng người, giọng nói bình thản đều đều:" Mấy người có biết làm như vậy là xâm cư bất hợp pháp không? Có rành luật công dân nước Mỹ không vậy?"" Hừm, anh là ai?"Người đàn ông gốc Phi kia lừ mắt nhìn hắn ôm chặt anh vào lòng, vươn tay ra định giành người của mình lại. Lập tức mông bị một Levi quất mạnh." Levi, hết chỗ để đánh rồi hả?"Anh nhìn áo choàng khó hiểu, bao giờ xong rồi phải dạy dỗ cho ra nhẽ mới được." Mau trả lại Everett cho chúng tôi, anh ấy là người của tôi!"" Người của anh? Nực cười!"_ Stephen nhanh nhẹn đáp trả, ghì chặt hơn người kia vào ngực mình. Và kể từ lúc ấy cho đến sau, hắn đã biết hắn chỉ đơn giản là muốn người kia ở lại, không thể phủ nhận, hắn yêu anh ngay từ lần đầu mới gặp. Nhưng... cảm giác rất thân thuộc, cứ như đã gặp nhau từ một vũ trụ khác vậy." Anh chứng minh đi, rằng anh ấy là người của anh."" Tôi đã hôn anh ấy!"" Ủa? Ơ? Này? Hai, hai người đang nói về vấn đề gì đấy? Cái gì mà hôn tôi?"T'Challa quả quyết cau mày nhìn hắn, nở nụ cười ngạo nghễ. Hắn phì cười, lấy bàn tay trái run rẩy nâng cằm anh lên." Tôi thì hôn anh ấy ngay trước mặt anh."Nói rồi, hắn đặt vào đôi môi hồng hồng ngọt ngào ấy một nụ hôn nhẹ bẫng, nhưng cũng đủ để làm người trong lòng ngạc nhiên đến đỏ mặt. Sau một lát, hắn nở nụ cười điển trai hôn lên trán Đại tá ngại ngùng." Giờ thì không phải là của anh nữa nhé!"T'Challa đứng ngây người, dù sao Ross cũng là bạn thân của anh, mọi cái từ đánh ngất đến khi đưa anh đến gần nhà đối tượng anh đã nhắm trúng và mọi chuyện đều trơn tru theo kế hoạch. Kể ra, nếu hôm ấy chiếc áo choàng đỏ choét kia không đến nói chuyện với anh, thì hôm nay đã không có cơ sự này. Bởi vì, nụ hôn vừa nãy, là nụ hôn đầu đời của Ross kia mà.Ross à, tôi xin lỗi, anh đâu thể ở Wakanda mãi được. Tôi rất là lo lắng cho chuyện tình của anh đó...Cuối cùng, T'Challa đành bất lực đi ra khỏi nhà của vị Bác sĩ kia, phía xa xa là chiếc áo choàng vẫy vẫy tạm biệt, ý bảo Cảm ơn anh. Đôi lúc, cần phải giả ngốc để có thể an thân." Đi thôi, Shuri, chuyện hôm nay là quá đủ đối với anh rồi."Anh nói với cô em gái của mình, xoa thái dương. Cô em gái của anh cười khúc khích ranh mãnh." Lại vừa nhìn thấy gì đấy Anh trai?"" Hai người đó đẹp đôi thật, anh phải công nhận đó."" Đại tá Ross và bác sĩ Strange?"" Ừm."Anh ừ thật khẽ trong cổ họng, lơ đãng nhìn xung quanh, thật không hiểu lúc này anh nghĩ gì.. . . End.Các bác cho em hỏi... Đoạn cuối có nhạt quá không ạ? Tự dưng đang nằm vẽ vời lung tung tự dưng lại ra luôn ý tưởng chap này, có... bị dồn dập quá với các bác không? :)Hóng cmt khen ngợi :) Tui rất ngoan, tui sẽ vẫy đuôi nếu được khen ạ :3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me