TruyenFull.Me

Johnlock I M Bored John

Sao anh không thử ngủ một chút? Chắc sẽ đỡ mệt hơn đấy...
My dear Watson, the game is on.
. . .
Cậu tham lam liếm mút lấy hai cánh môi của anh, tay ấn vào sau gáy của John. Kĩ thuật này cậu đã luyện được skill thuần thục. Tất nhiên không thể là tay mơ được. Cậu đã luyện tới trình độ lão làng rồi. Mycroft nhiều khi hôn còn kém cậu đấy, anh ta vẫn bị hụt hơi.
John thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng do rượu lẫn nụ hôn vừa nãy. Anh đã từng hôn rất nhiều cô gái, nhưng thường là trong thế chủ động, hoàn toàn không quen thế bị động. Trên môi cậu vẫn còn vương nụ cười, đầu lưỡi ươn ướt liếm liếm môi. Cậu đang cho John chuẩn bị bị đủ không khí cho nụ hôn tiếp theo. Trong lúc John đang đơ người ra vì quá bất ngờ, Sherlock lập tức đổ người xuống nằm đè lên John, cọ sát hạ thân mình với quần của anh. Môi lại chạm môi, Sherlock thì thầm, phả hơi nóng vào tai John, tay còn lại quặp tay anh đưa lên trên.
- John, tôi tưởng anh đã làm tình rồi? Chưa bao giờ bị dồn vào thế bị động ah?
- Sherlock...! Tôi sẽ giết... Ah~~ Bỏ tay cậu ra!! Sherlock...!
Tay của cậu nhanh chóng luồn vào áo của John, cấu véo hai hạt đậu đỏ trước ngực anh, môi cắn cắn môi anh. Từ phía trong dâng lên một khoái cảm khó tả. Cậu di chuyển từ môi lên tai của anh, cắn nhẹ một cái làm anh giật nảy người lên, rùng mình.
Cậu ta... Rõ ràng chưa bao giờ làm tình. Tại sao lại có thể "thực hành" thuần thục đến vậy?
John cau mày, con gấu Hamish đã bị để trên bàn ngay ngắn, dường như nó đang hưởng thụ cảnh anh và Sherlock làm tình.
- Mycroft chẳng phải từng lắp rất nhiều camera sao? Anh ta... Sẽ thấy hết mất.!
- Đang bận mây mưa với Lestrade nên anh ta sẽ không rảnh mà xem thằng em này đang làm gì đâu. Tôi cũng đã bảo anh ta tháo hết camera xuống rồi.
Sherlock không những không hụt hơi mà giọng nói còn rất thản nhiên, cứ như là Trái Đất này là một hành tinh vậy. John rên rỉ thiếu oxi, hai tay bị Sherlock quặp chặt, phải cố gắng lắm mới bám được vào thành ghế. Anh ta tập Quyền Anh có khác, trông người mảnh khảnh như vậy mà khoẻ ra trò.
Đang mê man suy nghĩ, bất chợt John cảm thấy dưới chân mình hơi lành lạnh, trống trải. Sherlock đang cởi từng chiếc cúc áo của mình, quần chip của anh và của cậu đã bị vứt đi nơi nào rồi, hạ bộ của cậu cương cứng lên đáng sợ. John hoảng hồn, nói to:
- Ah! Sherlock, cậu định làm gì vậy hả?!!
- Như anh đang thấy, tôi chuẩn bị làm tình.
- Nhưng tôi là con trai! Tôi không gay.
- Tôi không quan tâm, John ạ. Tôi không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm anh là người tôi yêu thương, tôi không muốn mất anh. John, nhìn tôi này, tôi rất yêu anh. Tôi muốn anh làm vợ tôi!
Lập tức chú gấu đáng thương bị giật đứt chỉ, để lộ ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, Sherlock từ tốn mở chiếc hộp ra:
- Tôi yêu anh, tôi muốn anh làm vợ tôi. John, anh có đồng ý lấy tôi không?
Dù cho cái không khí này không lãng mạn lắm, John cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt chực tuôn trào.
- Tôi... Đồng ý. Cậu đúng là một người đáng ghét. Cả cuộc đời tôi trao cho anh rồi đấy! Sherlock ngốc!
- Tôi biết anh sẽ trả lời như vậy mà! Anh rất yêu tôi mà, tôi biết mà John.
Sherlock cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên ánh sáng của Mặt trời, rất đẹp. Nó cũng rất sâu, màu đại dương rất sâu, rất huyền ảo. John thở dài, anh lại phải chiều cậu bé này thêm một chút nữa vậy.
- Tôi nhất định phải thắng Mycroft! Anh ta 10 hiệp thì tôi sẽ là 12 hiệp! Phải làm đến ít nhất là 6h sáng!!
" ĐOÀNG!!!"
John cảm tưởng có tiếng sấm nổ bên tai, cái gì mà 6h sáng chứ??? Bây giờ là 8h30', vậy cậu ta định giết chết anh luôn sau. Anh tưởng chỉ đến 10h là cùng chứ?!!
Sherlock lợi dụng lúc John đang khủng hoảng tinh thần, lập tức cắm mạnh vào anh. Cảm giác sung sướng bay thẳng lên não.
- Ah~~~ Sướng chết rồi! John, anh thả lỏng hông ra một chút! Tôi đau đấy!
- ĐAU ĐẤY!!! TÊN NGU NGỐC NÀY!!!
John hét to, trong lòng rủa thầm Mycroft hãy đi chết đi! Đồ chết tiệt, tại anh mà tôi phải đau đớn như thế này!
. . .
" Hắt xì!"
Mycroft hát xì một cái rõ mạnh, khẽ xoa xoa sống mũi, quái nhỉ? Ai đang rủa thầm anh sao?
. . .
John thả lỏng người theo như Sherlock nói. Từ từ cơn đau đớn chuyển thành khoái cảm, John và Sherlock đều cảm thấy vô cùng thoải mái. Rất tuyệt.
- Sao chứ? Tuyệt lắm phải không? Tôi cử động đấy nhé.
Khoé môi nhếch nhẹ, cậu khẽ di chuyển, cảm giác sung sướng xộc thẳng lên não, cậu gầm nhẹ, càng lúc càng thấy sướng điên người. John khẽ rên lên một tiếng, cau mày, mồ hôi chảy đầm đìa.
- Sherlock, đau đấy. Mà tôi mệt rồi.
- Ah, anh mệt rồi sao? Hay để hôm khác nhé? Hôm nay hình như hơi quá sức với anh rồi. Xin lỗi.
Sherlock vội vàng rút hạ thân đang sung sướng khít khao ra, cùng lúc cái sự lành lạnh của không khí London lúc buổi đêm. Lời thụ là vô đối, công phải nghe. John thở dài, nhìn lên Sherlock đang chán nản buồn bã chuẩn bị đi tắm, hạ thân vẫn chưa được thoả mãn, cương cứng chắc phải khó chịu lắm. John chộp lấy tay cậu, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, rồi nằm thẳng ra, tay bấu víu vào chỗ tựa của chiếc ghế sofa đắt tiền, mỉm cười thật hiền làm Sherlock phải đỏ mặt, lần đầu tiên Sherlock biết đỏ mặt là gì.
- Nào, tiếp tục đi, công. Thụ đang chờ này.
- A, anh, anh nói, cái, cái gì thế hả?..
- Thật hiếm khi nhìn thấy tên mặt dày như cậu đỏ mặt. Thật xứng đáng công tôi nằm dưới.
- Anh... Tôi vào lại lần nữa nhé.?
Sherlock lựa lựa hạ thân cắm vào. Với trí thông minh tuyệt đỉnh của hắn, không mấy chốc đã tìm được điểm G của anh. Tiếng thở gấp gáp ám muội vang lên cùng tiếng rên gợi cảm của cả hai người. John nâng hông lên để lại gần với Sherlock hơn, cậu thảo mãn trong dục vọng. Có thể nói bây giờ cậu rất thoải mái, rất thoả mãn, thoả mãn hơn đi phá án nhiều. Cúi sát vào tai anh, cậu thì thầm mãn nguyện:
- Anh là của tôi, John. Anh thật xứng đáng là người nằm dưới tôi.
- Ah, uhm....- Anh thở gấp, mặt đỏ bừng- ... Tôi không muốn nằm dưới cậu đâu!.. Tại cậu hết đấy. Tôi muốn thêm... Nào, xem cậu có thể đánh bại Mycroft không nào?..
- Tất nhiên tôi có thể. Anh rồi sẽ phải van xin tôi dừng lại, bởi vì tôi đang ở thời kì sung mãn nhất.
Sherlock vừa nói vừa đẩy hông thúc mạnh vào anh, làm anh phải giật nảy người lên. Cậu điên cuồng làm tình, mồ hôi tí tách rơi xuống bờ ngực rắn chắc của John.
- Anh sẽ là.. vợ của tôi. Vì vậy đừng lại gần bất cứ người con gái khác.
- Ahh, tôi biết rồi! Ngừng đánh vào mông... tôi đi!
John gắt lên, bắt lấy hai tay của Sherlock đặt vào hông mình, rồi lại thả mình xuống ghế.
. . .
8h sáng hôm sau...
- Tôi sẽ đi mua sữa cho. Anh ở nhà đi.
- Đau hông như thế này cậu còn định bắt tôi đi hả?
John mệt mỏi nằm xuống giường, làu bàu nói. Bà Hudson đứng ở cửa phòng, nhìn Sherlock rồi lại nhìn John. Trong ánh mắt có anh cười rất mờ ám. John cố gượng dậy, hỏi:
- Ah, đau người quá. Bà định hỏi gì à?
- John, tốt nhất anh nên ngồi xuống, tôi không muốn anh ngồi dậy đâu.
- Sherlock, đi mua sữa đi!
John lườm lườm cậu, đúng là khoẻ thật. Cậu ta quần anh đến tận 6h sáng thật. Sau đó cũng có chút dịu dàng đưa anh đi tắm. Bà Hudson mỉm cười lại gần John, một nụ cười rất là... Mờ ám.
- Tôi cảm thấy mình nên đi Shopping một chút. Tôi sắp được dự một đám cưới tuyệt vời rồi.
- Cưới ai thế?
- Tốt nhất là anh tự biết. Giờ thì nằm xuống John. - Sherlock thản nhiên nói như chưa bao giờ xen vào chuyện của người khác. - Mấy câu bà chủ nhà nói anh không thể hiểu được đâu.
- SHERLOCK!! CÚT ĐI MUA SỮA ĐI!!! TÔI MỆT LẮM RỒI ĐẤY!!
Cậu nhún vai rồi bước thẳng, bà Hudson cũng đi ra luôn, John lầm bà lầm bầm một lát rồi im lặng. Vùi mặt vào chăn, John thì thầm:
- Cậu là người phiền phức nhất nhưng cũng là người tuyệt vời nhất, Sherlock ah, tôi chính là thụ của cậu nên đừng bao giờ đụng vào người nào khác ngoài tôi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me