Joongdunk Mau Va Bong Bang
"Muốn..."Câu trả lời bật ra gần như ngay lập tức, khiến Joong nhếch môi hài lòng. Nhưng trong ánh mắt anh, sâu thẳm bên trong, chẳng hề có chút rung động nào.Đây là một ván cờ.Và con mồi trước mặt anh vừa đi đúng nước mà anh muốn."Kể anh nghe thêm nữa đi..." Joong cúi sát hơn, môi gần như chạm vào vành tai Rina. "Người quản lý kia... là người liên lạc trực tiếp với ông ấy sao?"Rina lưỡng lự, nhưng đôi mắt mơ màng vì nụ hôn ban nãy đã không còn giữ được sự phòng bị."Phải..." Cô ta thì thầm. "Anh ta là người duy nhất có thể gặp ông ấy mà không cần hẹn trước..."Joong cười khẽ, như một con mãnh thú vừa gỡ được thêm một mắt xích quan trọng trong trò chơi săn mồi."Rina giỏi lắm..." Joong lại khen ngợi, lần này là một cái vuốt ve dịu dàng dọc theo cánh tay Rina.Cô ta ngả người hơn vào anh, cô muốn nhiều hơn thế.Ngón tay Rina bắt đầu trượt dài trên ngực Joong, chậm rãi như đang thử thách giới hạn của anh. Làn hơi rượu phả ra khi cô ghé sát tai Joong, đôi mắt long lanh nhìn anh đầy khao khát."Anh đẹp trai..." Cô ta gọi anh, giọng nói dính đầy mật ngọt, tay tiếp tục lả lướt trên váy của mình, kéo nhẹ dây áo, chỉ cần thêm một chút, lớp vải kia sẽ trượt xuống.Joong vẫn cười, nụ cười lười nhác nhưng ánh mắt lại sắc lạnh hơn bao giờ hết. Anh không hề đẩy Rina ra, ngược lại, bàn tay trên eo cô ta lại càng siết chặt, kéo cô ta sát hơn vào người mình.Sự chủ động ấy khiến Rina càng thêm phấn khích.Nhưng đúng lúc cô ta chuẩn bị tiến thêm một bước nữa, Joong bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt nó ngay trước ngực mình."Người đẹp vội thế..."Giọng anh trầm thấp, nhưng chẳng có chút do dự nào.Rina ngơ ngác, ánh mắt lóe lên một tia hoài nghi. "Sao vậy?"Joong nghiêng đầu, ngón cái chậm rãi vuốt ve cổ tay cô ta, đủ dịu dàng để khiến người ta say, nhưng cũng đủ rắn rỏi để nhắc nhở ai kia rằng anh mới là người kiểm soát tình hình."Mỗi lần em chạm vào anh..." Joong cười, môi lướt sát qua vành tai Rina, hơi thở nóng bỏng như muốn thiêu đốt. "... em phải kể cho anh nghe một chuyện về người đó."Rina chớp mắt, đôi môi hé mở như thể chưa kịp hiểu. "Người đó... là ai?"Joong nhếch môi, ngón tay mơn trớn theo đường viền cổ áo cô ta, như một lời dụ dỗ đầy nguy hiểm. "Người quản lý của ông ấy."Rina khựng lại, nhưng ánh mắt Joong dịu dàng đến mức cô ta quên mất bản thân đang đứng giữa một cuộc giao dịch trá hình."Em... em—""Em vừa chạm vào anh." Joong thì thầm, ánh mắt sâu thẳm, cười khẽ. "Một lần."Rina cắn môi, hít sâu một hơi, rồi lí nhí."Anh ta tên Jiras...""Ngoan lắm."Anh cầm lấy bàn tay Rina, đặt lên ngực mình, trái tim bên dưới lớp vải sơ mi đập chậm rãi, bình thản đến mức đáng sợ."Muốn chạm nữa không?" Joong ghé sát hơn, môi gần như lướt qua xương quai xanh của Rina.Cô ta thở gấp, ngón tay run rẩy lần nữa chạm vào cổ áo Joong, kéo nhẹ.Joong cười, giọng nói chậm rãi rơi xuống như giọt mật. "Lần hai."Rina nuốt khan. "... Jiras thường đến đây vào tối thứ Sáu... để gặp người của ông ấy.""Ừm... còn nhiều nơi em chưa được chạm vào nhỉ?"Joong khẽ cúi đầu, lần này, môi anh dừng lại ở hõm cổ Rina, phớt qua như một cơn gió nhẹ, khiến cô ta gần như không đứng vững."Chỗ này..." "Kể anh nghe điều thú vị hơn đi."Ngón tay Rina run rẩy bám lên vạt áo Joong, hơi thở nóng bỏng hòa vào bầu không khí ngột ngạt giữa hai người. Mỗi lần Joong mỉm cười, cái kiểu cười nửa miệng, vừa dịu dàng vừa nguy hiểm ấy lại làm cô càng lún sâu hơn vào trò chơi mà chính mình không hề hay biết."Này... anh đang làm em phát điên rồi đấy... Em muốn anh..." Rina thở dốc, bàn tay trượt dài từ cổ áo anh xuống những hàng cúc áo sơ mi, lần này ngón tay táo bạo gảy nhẹ hàng cúc đầu tiên.Joong vẫn không ngăn lại mà còn nhấc cằm cô lên, để ánh mắt mình ghim chặt vào đôi mắt đang ngây dại vì men rượu và dục vọng trước mặt."Vậy sao?" Joong cười khẽ, giọng trầm như một bản nhạc jazz chậm rãi. "Nhưng em biết mà... mỗi cái chạm lại phải đi kèm một bí mật, đúng không?"Ngón tay Rina siết nhẹ lấy áo anh, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực."Jiras..." Cô ta cắn môi, ánh mắt hơi dao động, nhưng lại nhanh chóng mơ màng bởi ánh mắt Joong. "Hắn ta không chỉ là người đưa tin... còn là người thu tiền... cho ông ấy."Joong khẽ gật đầu, nụ cười hài lòng nở ra trên môi."Ha... Rina ngoan thật..."Dứt lời, Joong cúi đầu, lần này không còn là một cái chạm thoáng qua nữa. Anh hôn nhẹ lên xương quai xanh Rina, chậm rãi, cố ý, từng hành động đều đã được tính toán kỹ lưỡng.Rina giật mình, nhưng rồi gần như tan chảy trong vòng tay Joong, đôi mắt mờ mịt vì hơi rượu và ảo giác ngọt ngào."Thêm một lần nữa nhé?" Joong thì thầm bên tai cô, ngón tay vẽ những vòng tròn nhỏ trên eo cô, đủ dịu dàng để cô ta tin rằng mình đang là kẻ kiểm soát.Rina run rẩy đặt tay lên ngực Joong lần nữa, lần này kéo phăng cúc áo thứ hai, lộ ra một phần cơ ngực rắn chắc."Jiras..." Giọng cô ta lạc đi. "Có một cuốn sổ... hắn ta ghi lại tất cả giao dịch... ai đưa tiền, ai nhận hàng... mọi thứ đều có trong đó..."Joong nở một nụ cười mãn nguyện."Vậy cuốn sổ đó... đang ở đâu, em yêu?"Ngón tay anh lần xuống hông Rina, miết nhẹ qua lớp vải lụa mỏng manh, hơi thở anh vẫn đều đặn, trầm ấm, khiến cô ta gần như mất kiểm soát.Rina cắn môi, mắt đã mờ mịt không phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả."... Trong két sắt... ở căn hộ của Jiras..."Joong cười, lần này là một nụ cười sắc lạnh.Anh nâng mặt Rina lên, ngón tay ve vuốt gò má đang đỏ bừng, rồi cúi xuống...Môi Joong dừng lại bên má cô ta, chỉ cách đôi môi run rẩy kia một khoảng cách ngắn ngủi, gần đến mức Rina tưởng như chỉ cần nhích thêm một chút, anh sẽ hôn cô thật sự.Nhưng không.Joong dừng lại, ánh mắt anh tối sầm trong chớp mắt, rồi bất ngờ lùi lại."Giỏi lắm..."Joong khẽ bật cười, một tiếng cười trầm thấp, lướt nhẹ qua làn không khí ngột ngạt giữa hai người.Joong lại cúi xuống lần nữa, những ngón tay thon dài mơn trớn trên cổ tay Rina, nhẹ đến mức như một làn gió thoảng qua."Em yêu..." Joong nghiêng đầu, hơi thở anh phả nhẹ lên gò má ửng đỏ của Rina. Đôi mắt Rina sáng lên, tia kinh ngạc vừa lóe lên đã bị sự say mê che lấp.Joong không hẳn kéo giãn khoảng cách. Thay vào đó, anh càng sát hơn, gần đến mức môi gần như sượt qua khóe môi Rina, nhưng vẫn giữ lại một khoảng cách chết chóc, đủ để làm đối phương phát điên vì chờ đợi."Joong..." Giọng cô ta khàn đi, ngón tay lướt từ cổ áo anh xuống bờ ngực rắn chắc, lần này táo bạo hơn. "Em có thể kể cho anh... tất cả... chỉ cần..."Joong nhướn mày, đôi mắt tối sẫm."Chỉ cần gì?"Rina mỉm cười đầy ẩn ý, bàn tay đã vòng ra sau gáy Joong, kéo anh sát hơn đến gần khuôn mặt xinh đẹp của mình."Chỉ cần anh cho em... thêm một chút phần thưởng..."Joong bật cười, nụ cười vừa dịu dàng, vừa nguy hiểm đến rợn người.Bàn tay anh bất ngờ trượt xuống eo Rina, rồi chầm chậm vuốt ve từng đường cong trên người cô ta."Mỗi lần em kể cho anh nghe một chuyện..." Joong ghé sát tai cô ta, thì thầm. "Anh sẽ thưởng cho em một nụ hôn... được chứ?"Hơi thở Rina rối loạn. "Vậy... nếu em kể nhiều hơn thì sao?""Thì thưởng nhiều hơn."Rina hoàn toàn đắm chìm vào lời nói của Joong, ngón tay run rẩy chạm lên cổ áo anh lần nữa, kéo bung thêm một cúc áo, rồi cúi đầu, thì thầm bên môi Joong:"Jiras... có một chiếc chìa khóa... mở két sắt... nhưng chỉ ông ấy mới có mã số..."Joong mỉm cười hài lòng.Lần này, anh khẽ đặt một nụ hôn lên trán Rina, nhẹ như một cơn gió thoảng, nhưng đủ để khiến cô ta bủn rủn, bám chặt lấy vai anh."Thêm một chuyện..." Joong khẽ nhấc cằm cô ta lên, ánh mắt sâu thẳm như xoáy vào tâm trí Rina. "...em sẽ có được nhiều hơn thế..."Ngón tay Joong mơn trớn dọc theo xương quai xanh Rina, ánh mắt không hề rời đi.Cô ta thở gấp, gần như không thể cưỡng lại sức hút chết người của Joong."Jiras... hắn... hắn sẽ gặp ông trùm... vào tối thứ Sáu... tại..."Đầu ngón tay Joong vẽ từng vòng tròn trên eo Rina, một thợ săn đang thong thả chơi đùa với con mồi của mình. Nụ cười trên môi anh vẫn dịu dàng, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm ấy, hoàn toàn chẳng có chút cảm xúc thật nào."Ở đâu hả, em yêu?" Joong lặp lại, giọng nói trầm thấp như một dòng mật ong chậm rãi rót vào tai Rina.Cô ta run rẩy, không rõ vì hơi rượu hay vì bàn tay Joong đang trượt dài từ eo lên tấm lưng trần của mình."T-tại... Moonlight Lounge..." Cô ta lắp bắp, đầu ngón tay bạo dạn vẽ một đường dọc theo xương đòn của Joong, cô muốn tìm kiếm thêm sự khen thưởng từ người đàn ông trước mặt. "Phòng VIP tầng hai... chỉ dành cho ông ấy và Jiras..."Joong mỉm cười hài lòng, đầu ngón tay anh khẽ miết nhẹ lên bờ vai trần của Rina, cúi xuống một chút, hơi thở nóng rẫy của anh phả nhẹ lên phần cổ mềm mại kia."Em giỏi lắm..." Anh thì thầm, giọng ngọt ngào như đường tan chảy. "Xứng đáng được thưởng..."Dứt lời, Joong hôn nhẹ lên hõm cổ Rina, chậm rãi và cố ý, như thể muốn khắc ghi dấu ấn của mình lên người đối phương.Rina gần như tan chảy trong vòng tay Joong, bàn tay bám chặt lấy áo sơ mi của anh, ngón tay lần xuống cúc áo tiếp theo, nhưng...Joong nhanh như cắt nắm lấy cổ tay Rina, ánh mắt vẫn dịu dàng, nhưng bàn tay siết chặt đến mức khiến cô ta khựng lại."Anh muốn hỏi thêm, được chứ người đẹp?..." Joong nhướn mày, ngón tay cái chậm rãi vuốt dọc mu bàn tay Rina, vừa dịu dàng, vừa rợn người. "B-bao nhiêu cũng được.""Người của ông ấy... sẽ có bao nhiêu kẻ theo bảo vệ?"Rina thoáng giật mình, nhưng ánh mắt Joong vẫn dịu dàng quá mức, khiến cô ta không kịp nhận ra mình đã bị dẫn dắt đến bờ vực nguy hiểm."B... bốn người... lúc nào cũng vậy..." Giọng cô ta run rẩy, nhưng vẫn cố kìm lại bằng cách nhích người gần Joong hơn."Bốn người..." Joong lặp lại, đầu lưỡi anh chạm nhẹ lên vành tai Rina, đủ để khiến cô ta rùng mình. "Vậy thì... anh phải cảm ơn em thật nhiều rồi..."Ngón tay Joong khẽ nâng cằm Rina lên, lần này, môi anh lướt nhẹ qua môi cô ta, chỉ là một cú chạm thoáng qua, nhưng cũng đủ để khiến cô ta choáng váng."Joong... em muốn... ha..." Rina thở dốc, cả người gần như gục vào anh.Joong vẫn cười.Nhưng đằng sau nụ cười đó, trong đôi mắt sâu thẳm... là một khoảng không lạnh lẽo đến tê dại.Anh nhẹ nhàng sửa lại dây váy lại cho Rina, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều giả tạo."Cảm ơn cưng... giờ thì..." Anh cúi sát, môi anh kề sát môi cô ta đến mức chỉ cần cô ta nhích thêm một chút, họ sẽ hôn nhau thật sự."... đến đây thôi nhé."Nụ cười ngọt ngào trên môi Joong vụt tắt.Anh lùi lại, chỉnh lại hàng cúc áo bị bung, ánh mắt lạnh đến rợn người.Rina bàng hoàng."Joong...?"Joong nhìn cô ta, như thể mọi sự dịu dàng trước đó chỉ là một lớp mặt nạ."Rina ngoan lắm... nhưng trò chơi kết thúc rồi."Không có thêm nụ hôn nào nữa. Không có thêm cái chạm nào nữa.Chỉ còn lại Joong, người đàn ông đã lấy được tất cả những gì mình muốn, và một Rina ngơ ngác, chìm trong cơn ảo mộng tan vỡ.Rina khựng lại, đôi mắt đầy bàng hoàng và hụt hẫng khi nhận ra sự thay đổi đột ngột trong thái độ của Joong."Joong... đừng như vậy..." Giọng cô ta khàn khàn, bàn tay run rẩy vươn ra, níu lấy vạt áo sơ mi của Joong. "Chúng ta... vẫn có thể tiếp tục mà... em... em còn có thể cho anh nhiều hơn nữa..."Lời nói của cô ta ngắt quãng, xen lẫn nhịp thở gấp gáp.Ngón tay Joong khựng lại một giây, ánh mắt anh trùng xuống, không còn vẻ dịu dàng ngọt ngào như trước mà chỉ còn lại sự lạnh nhạt rõ rệt."Không cần đâu người đẹp." Joong nhẹ nhàng gỡ tay cô ta ra khỏi áo mình, giọng nói trầm thấp nhưng không còn chút hứng thú nào."Joong... đừng lạnh lùng như vậy..." Rina bạo dạn hơn, tiến tới, tay lần lên cổ Joong, định kéo anh sát mình. "Chẳng phải anh nói... nếu em kể cho anh nghe, anh sẽ thưởng cho em sao? Vậy bây giờ... cho em nhiều hơn đi..."Lời nói lả lơi, nhưng Joong vẫn đứng yên, bàn tay anh khéo léo giữ khoảng cách giữa hai người, ngón tay chỉ đặt hờ trên tay cô ta, không đẩy ra, cũng không kéo lại.Sự khéo léo đến mức khiến đối phương lầm tưởng rằng Joong vẫn còn hứng thú, nhưng thực chất, anh đã ngầm vạch ra một ranh giới rõ ràng."Em yêu..." Joong mỉm cười nhạt, đôi mắt không còn chút hơi ấm."Anh nghĩ... phần thưởng cho em đến đây là đủ rồi."Cô gái nhíu mày, bàn tay siết chặt cổ áo Joong hơn, không cam lòng. "Không... Joong... nếu anh muốn... em có thể... trao cho anh tất cả... ngay cả cơ thể của em..."Joong thoáng ái ngại.Bàn tay Joong đang đặt trên eo Rina khẽ siết lại một chút, nhưng không phải vì ham muốn, mà vì sự giằng xé đang cuộn lên trong lòng.Rina vẫn không nhận ra. Cô ta kéo Joong sát hơn, cố tình để bờ môi mình lướt gần gò má anh."Joong... chỉ một đêm thôi... em chắc chắn sẽ làm anh hài lòng..."Joong mím môi, ánh mắt trở nên lạnh băng."Được rồi.""Thật sao? Chúng ta đi thôi, em có phòng rồi..."-----------------------Được rồi, tui cũm lên giường đây, nma tui đi ngủ, 2 người kia làm gì tui k biết hê 😈😈😈
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me