Joongdunk Mau Va Bong Bang
Dunk giật mạnh tay, muốn thoát ra khỏi vòng kiềm giữ của Joong, nhưng anh vẫn nắm chặt. Ngón tay anh siết lấy cổ tay cậu, không quá mạnh, nhưng cũng chẳng buông lơi, như thể chỉ cần thêm một chút lực, Dunk sẽ vỡ tan thành từng mảnh.Nước mắt cậu rơi, từng giọt, từng giọt thấm vào lớp vải áo Joong, nhưng cũng như những lưỡi dao sắc bén, cứa thẳng vào tim anh. Lồng ngực Joong quặn thắt. Đau đến nghẹt thở.Trong căn phòng nhỏ, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp, tiếng nấc nghẹn và khoảng không ngột ngạt giữa hai người. Một kẻ níu kéo trong vô vọng, một người tuyệt vọng đến mức chẳng còn gì để mất.Cuối cùng, chính Dunk là người phá vỡ sự im lặng."Sao anh lại làm vậy với tôi?"Giọng cậu run rẩy, nứt vỡ đến cùng cực, như một sợi dây mỏng manh sắp đứt lìa."Joong... anh có biết không... tôi đã gần như yêu anh..."Joong chết lặng. Trái tim anh như ngừng đập.Từng chữ, từng âm tiết ấy cứ vang vọng mãi trong đầu, như tiếng sét đánh thẳng vào tâm trí."Đã gần như yêu anh..."Bàn tay Dunk lần nữa giật mạnh ra khỏi tay Joong. Nước mắt cậu không ngừng rơi, nhưng lần này, cậu chẳng còn cố gắng che giấu nữa."Anh có biết tôi đã tin anh đến mức nào không?" Giọng Dunk khản đặc, vỡ vụn như thể mỗi từ thốt ra đều khiến cậu thêm đau đớn."Anh đã từng nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, từng chạm vào tôi, cũng đã... từng hôn tôi... Tôi đã nghĩ... có lẽ... tôi cũng thích anh..."Joong không thở nổi.Mỗi lời của Dunk như một nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực anh, không phải vì giận dữ, mà vì tuyệt vọng.Vì Dunk đã từng tin anh. Đã từng nghĩ đến khả năng có thể thích anh.Nhưng rồi tất cả sụp đổ.Dunk bật cười. Một tiếng cười chua chát, lạnh lẽo đến mức khiến Joong rùng mình."Nhưng rồi anh lại ở đó... để người khác chạm vào mình... để cô ta vuốt ve... để cô ta ôm lấy anh...""Anh còn cười với cô ta... Joong, anh còn... hôn lên má cô ta nữa..."Joong muốn nói gì đó. Anh muốn hét lên, muốn giải thích, muốn thanh minh rằng tất cả chỉ là do cái nhiệm vụ chết tiệt kia. Rằng anh chưa từng có tình cảm với cô gái đó.Nhưng trước ánh mắt đầy tổn thương của Dunk, anh chẳng thể thốt ra được một lời nào.Vì Joong biết, dù có giải thích thế nào, thì những gì Dunk đã thấy vẫn là một sự thật không thể chối bỏ. Một sự thật tàn nhẫn đã cứa nát lòng tin của cậu.Dunk ngước lên, đôi mắt đỏ hoe trừng thẳng vào anh."JOONG... TÔI GHÉT ANH..."RẦM!Cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt Joong.Chỉ còn lại anh đứng đó, giữa những dư âm vỡ nát của một tình yêu chưa kịp thành hình.Bàn tay anh trống rỗng khựng lại giữa không trung, như thể thứ duy nhất anh từng cố nắm giữ vừa tuột khỏi tầm tay vĩnh viễn.Cánh cửa đóng lại, tàn nhẫn cắt đôi không gian giữa hai người, nhưng lại không thể ngăn cách được những tiếng nấc nghẹn ngào vọng ra từ bên trong.Dunk ngồi sụp xuống ngay sau cánh cửa, vai cậu run lên từng hồi. Cái lạnh của sàn nhà thấm qua lớp áo quần mỏng, nhưng không lạnh bằng những mảnh vỡ trong tim cậu lúc này.Dunk gục lên hai đầu gối, những tiếng khóc bật ra không cách nào kìm lại.Cậu cắn chặt môi, đến mức cậu có thể nếm được vị tanh nồng của máu, nhưng vẫn không thể ngăn mình khỏi nức nở.Tại sao lại đau đến mức này chứ?Bên ngoài, Joong vẫn đứng đó. Anh không rời đi, cũng không gõ cửa nữa.Anh chỉ tựa trán lên cánh cửa gỗ lạnh lẽo, mắt nhắm nghiền như thể muốn giam cầm bản thân giữa sự ân hận và tuyệt vọng.Nhưng điều khiến anh quỵ ngã... chính là những âm thanh phát ra từ phía bên kia cánh cửa.Em vẫn đang khóc sao?Joong siết chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức rớm máu, nhưng so với cơn đau trong lồng ngực, chút đau đớn này chẳng là gì cả."Dunk..." Giọng Joong khàn đặc, từng chữ thốt ra như thể mỗi lời đều kéo theo một nhát dao xuyên tim. "Anh xin em... mở cửa cho anh... làm ơn..."Đáp lại anh chỉ có sự im lặng đè nặng cùng những tiếng thở đứt quãng của Dunk.Tiếng khóc của cậu lúc to, lúc nhỏ, tưởng chừng đã dần lịm đi, nhưng rồi lại vỡ òa như không thể kiểm soát.Joong siết lấy tay nắm cửa. Ngón tay anh run lên, nếu anh chỉ cần vặn nhẹ một cái... chỉ một cái thôi...Anh có thể lao vào, có thể quỳ xuống, có thể ôm lấy Dunk và xin lỗi...Nhưng cửa đã khóa rồi.Khoảng cách giữa họ giờ đây không còn là vài bước chân nữa, mà là cả một bầu trời."Dunk..." Joong thì thầm, giọng trầm thấp, lạc đi giữa màn đêm tĩnh mịch. "Anh biết em đang giận... biết em đau... Nhưng xin em... đừng đẩy anh ra xa em như thế..."Lời của Joong rơi xuống, lặng lẽ luồn qua từng khe cửa, chạm đến trái tim Dunk, nơi giờ đây chỉ còn lại những mảnh vụn của niềm tin vừa tan nát.Cậu siết chặt vạt áo mình, nước mắt tiếp tục rơi không ngừng.Dunk đã từng nghĩ... cậu sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào tình cảnh này thêm một lần nào nữa.Sẽ không bao giờ.Thế nhưng giờ đây...Người ấy, giờ đây lại đứng bên ngoài cánh cửa này.Xa thật.Còn cậu chỉ biết co ro sau cánh cửa đóng chặt, khóc như một đứa trẻ vừa bị bỏ rơi giữa cơn mưa như trút nước.Joong đứng từ bên ngoài, đôi chân có vẻ đã mất hết sức lực, anh khụy xuống sàn lạnh. Trán anh vẫn tựa lên cánh cửa gỗ, từng hơi thở rối loạn hòa cùng nỗi tuyệt vọng đang dày xé trong lòng.Giọng Joong khản đặc, vỡ vụn theo từng lời van nài."Anh xin em... Dunk... mở cửa cho anh...""Chỉ một lần thôi... Anh sẽ giải thích... Anh thề..."Mỗi câu nói đều mang theo những mảnh vụn của trái tim Joong, rơi xuống nền đất giữa khoảng cách mong manh giữa hai người.Bên trong, Dunk nhắm chặt mắt.Hai bàn tay run rẩy bấu lấy vạt áo mình. Lồng ngực cậu co thắt, từng cơn nghẹn lại không sao thở nổi.Cậu nghe rõ mọi lời của Joong.Nghe rõ sự đau đớn, sự khẩn thiết, sự hối hận trần trụi trong từng câu chữ.Nhưng Dunk không mở cửa.Không phải vì cậu không muốn nghe Joong giải thích...Mà bởi vì cậu sợ.Sợ rằng chỉ cần cánh cửa này mở ra...Cậu sẽ lại yếu lòng.Sẽ lại yêu anh...Thêm một chút nữa.—Thời gian trôi qua chậm rãi và tàn nhẫn.Đêm đen buông xuống, tĩnh mịch đến mức Joong có thể nghe thấy tiếng từng nhịp thở nghẹn ngào của Dunk bên trong. Mỗi tiếng nấc khẽ vang lên lại như một nhát dao cứa vào tim anh, sâu và lạnh lẽo.Joong vẫn ngồi đó, lưng tựa vào cánh cửa đã khóa chặt, đôi mắt mờ mịt nhìn khoảng hành lang tối đen."Dunk... em ngủ chưa?"Giọng anh nhỏ đến mức gần như tan vào không khí, khàn đặc vì mệt mỏi lẫn tuyệt vọng.Không có tiếng trả lời...Joong biết Dunk vẫn thức.Chẳng ai có thể ngủ được khi trái tim đang gào thét như thế.Bàn tay Joong chầm chậm trượt xuống nền nhà lạnh buốt. Anh khẽ cười, nụ cười lẫn với đau thương:"Nếu... em không muốn nghe anh giải thích... thì cũng được.""Nhưng... đừng im lặng với anh như thế này... Được không em?"Không gian vẫn lặng thinh, chỉ có tiếng gió khẽ rít qua khung cửa sổ.Joong nhắm mắt, cảm giác bất lực quấn lấy anh như bóng tối ngoài kia. Anh tự hỏi... kể cả khi mặt trời mọc, nỗi đau này có tan biến hay không.Bên trong, Dunk ngồi gục đầu vào hai đầu gối, đôi mắt đỏ hoe dán chặt vào cánh cửa.Cậu đã khóc đến cạn khô nước mắt.Tay cậu đặt lên mặt sàn, cách Joong chỉ một tấm gỗ mỏng manh.Chỉ cần mở cửa... cậu sẽ thấy anh.Chỉ cần đưa tay ra... cậu sẽ chạm được vào anh.Nhưng Dunk không làm.Vì cậu sợ... nếu làm vậy... những gì còn sót lại trong tim mình sẽ đổ vỡ hoàn toàn.Và thế là họ ngồi đó, hai con người, hai phía của một cánh cửa như hai nửa thế giới, im lặng đối mặt với bóng tối trong tim mình.Cho đến khi trời hửng sáng.Ánh ban mai rón rén len qua khe cửa sổ, chiếu lên gương mặt Joong. Đôi mắt anh thâm quầng, làn da tái nhợt, nhưng ánh nhìn vẫn kiên định."Dunk..."Joong lại gọi tên cậu, giọng đã khàn đến nỗi tưởng như không thể cất lên được nữa."Em... có thể mở cửa cho anh đi."Không phải là cầu xin.Mà là một lời khẩn thiết... cuối cùng.Sự im lặng kéo dài.Quá dài.Joong đợi. Một giây. Hai giây. Năm giây. Một phút.Không có tiếng động nào từ bên trong.Không còn những tiếng nấc nghẹn ngào.Không còn tiếng thở gấp của Dunk.Chỉ có sự im lặng đến đáng sợ."Dunk?""Em ơi...?"Joong gọi tên cậu lần nữa, nhưng vẫn không có hồi đáp.Trái tim anh thắt lại.Bàn tay vốn đã lạnh cứng vì ngồi cả đêm bất giác siết chặt lấy tay nắm cửa."Dunk! Em có nghe anh không?"Vẫn im lặng.Sự im lặng kinh hoàng.RẦM!Joong bật dậy, một lực mạnh đến điên cuồng giáng vào cánh cửa."Dunk, mở cửa ra! Anh xin em, mở ra đi mà!"Bên trong... vẫn không một tiếng động.Không chịu nổi thêm một giây nào nữa, Joong lùi lại vài bước, rồi dùng hết sức mình, lao người đạp mạnh vào cửa.RẦM!Cánh cửa bật tung.Và...------------------------------Tan làm đi đánh cầu lông đây hihi bai nhó
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me