Joongdunk Mau Va Bong Bang
Sáng hôm sau, Dunk đến bệnh viện sớm hơn thường ngày. Chiếc áo blouse trắng khoác lên người cậu trông thật hoàn hảo, không một nếp nhăn, như thể nó cũng đang phản chiếu chính chủ nhân của mình, chỉnh chu, nghiêm nghị, và lạnh lùng.Gương mặt Dunk vẫn điềm tĩnh như mọi khi, đôi mắt sâu thẳm không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Như một tảng băng trôi, chỉ để người ta thấy bề mặt phẳng lặng, còn bên dưới là những vết nứt chằng chịt mà chẳng ai hay.Cả khoa đã quá quen với hình ảnh vị bác sĩ Dunk trẻ tuổi, tài năng nhưng khó gần ấy. Họ thường thì thầm với nhau rằng cậu là một "cỗ máy cứu người" bởi cậu lạnh lùng, chính xác, và vô cảm.Dunk muốn như vậy.Nếu là một cỗ máy, cậu sẽ không phải cảm thấy gì cả.Nhưng với cậu, Joong lại là ngoại lệ.Người đàn ông ấy giống như một con sói kiên nhẫn, ánh mắt trầm lắng nhưng không kém phần sắc bén. Anh không vội vàng, không lộ liễu, chỉ từng bước, từng bước tiến vào vùng an toàn của Dunk một cách lặng lẽ, như thể thời gian đứng về phía anh.Điều tồi tệ nhất là...Dunk không thể ghét Joong được.—Buổi trưa.Khi Dunk đang ngồi trong phòng làm việc, xem lại kết quả xét nghiệm của một bệnh nhân thì cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.Joong.Vẫn là chiếc áo khoác da đen ấy, vẫn dáng vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt luôn dịu dàng.Dunk ngẩng đầu, giọng không cảm xúc."Cảnh sát Joong, đây là phòng làm việc, không phải nơi anh muốn đến lúc nào cũng được."Joong mỉm cười nhạt, nhưng không giải thích. Anh đặt lên bàn Dunk một cái bánh ngọt và hộp nước cam tươi, hơi lạnh vì mới lấy từ tủ mát ra."Em không ăn trưa, ít nhất cũng nên có gì đó lót dạ chứ."Dunk khựng lại.Lại là kiểu quan tâm này...Cậu ghét những thứ dịu dàng quá mức, vì chúng làm trái tim vốn đã khép chặt của cậu rung lên."Cảnh sát Joong, tôi không cần anh lo."Joong ngước mắt nhìn Dunk, trong đôi mắt đen ấy, không có lấy một tia tổn thương nào, chỉ có sự kiên nhẫn."Anh biết em không cần."Dunk mím môi, bàn tay vô thức siết chặt cây bút trong tay."Vậy thì đừng làm những việc vô nghĩa này nữa." Giọng Dunk lạnh lùng hơn"Tôi không phải người yếu đuối để cần ai quan tâm."Không khí trong phòng bỗng chùng xuống.Nhưng Joong vẫn giữ thái độ bình thản, nhẹ nhàng nhấc cái bánh và hộp nước cam lên, đặt lại lên kệ tủ sát cửa."Anh không nghĩ em yếu đuối."Dunk cứng người.Joong bước đến gần thêm một bước, đủ gần để Dunk có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ áo khoác của anh."Anh biết em mạnh mẽ.""Nhưng mạnh mẽ không có nghĩa là em phải cô độc."Dunk siết chặt cây bút hơn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt."Ra ngoài đi." - Giọng cậu đanh lại - "Đừng phí thời gian của anh vào tôi."Joong im lặng một giây."Được rồi. Em nhớ ăn bánh uống nước đấy. Anh lo."Cuối cùng, anh chỉ lặng lẽ quay người rời khỏi phòng.Khi cánh cửa đóng lại, Dunk mới thở hắt ra.Bánh ngọt và hộp nước cam vẫn còn đó, nhỏ bé, im lìm trên kệ tủ.Dunk không động đến nó.Nhưng suốt cả buổi chiều hôm ấy, ánh mắt cậu vô thức liếc nhìn món đồ ấy không biết bao nhiêu lần.Dunk luôn nghĩ mình là bức tường băng, lạnh lùng, vững chắc và không thể lung lay.Nhưng đôi khi...Chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể tạo ra một vết nứt nhỏ.—Hôm ấy, Dunk trực đêm.Khoa cấp cứu bận rộn đến mức cậu không có thời gian để thở. Bệnh nhân chấn thương, tai nạn giao thông, người cao tuổi đột quỵ, tất cả đều dồn dập kéo đến, buộc Dunk phải căng mình suốt hơn mười hai tiếng liền, chẳng kịp uống lấy một ngụm nước.Đến khi ca trực tạm lắng xuống, đồng hồ đã chỉ gần 6 giờ sáng.Dunk dựa vào tường hành lang, mắt nhắm hờ. Mọi thứ quay cuồng, vì kiệt sức, vì đói, hay vì gì đó cậu không muốn thừa nhận.Chỉ một giây sau...Một bàn tay ấm áp đã lặng lẽ đặt lên vai cậu."Dunk."Giọng nói trầm thấp ấy... không cần mở mắt, Dunk cũng biết đó là ai.Joong.Cậu mím môi, ép bản thân đứng thẳng dậy, giấu đi sự mệt mỏi rõ rệt."Cảnh sát Joong, anh không có việc gì làm sao?""Có chứ." Joong đáp, nụ cười nhàn nhạt"Việc của anh là đưa bác sĩ Dunk đi ăn sáng."Dunk cau mày, nhưng trước khi cậu kịp từ chối, một chiếc bánh bao còn nóng đã được nhét vào tay cậu."Ăn đi.""Em không thể cứu người khi bản thân sắp gục xuống đâu đấy."Dunk cắn chặt răng.Cậu ghét cách Joong cứ quan tâm cậu như thể cậu là một người đặc biệt. Cậu ghét cảm giác tim mình lại đập nhanh chỉ vì những hành động nhỏ nhặt đó."Joong.""Tôi đã nói rồi đúng không!? Đừng phí thời gian vào tôi."Joong nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt đen sâu thẳm như có thể nhìn xuyên qua những lớp băng mà Dunk dựng lên."Anh chưa từng nghĩ quan tâm em là phí thời gian."Dunk im lặng.Một giây, hai giây...Rồi cậu siết chặt chiếc bánh bao, lạnh lùng quay lưng."Tôi không đói."Joong không nói gì. Anh chỉ bước đến, đặt thêm một hộp sữa lên chiếc bàn nhỏ gần đó rồi rời đi, không quên bỏ lại một câu."Khi nào em thấy đói... thì nó ở đây."Dunk không quay lại, nhưng bước chân cậu khựng lại trong tích tắc.Đến khi hành lang trở lại yên tĩnh, cậu mới chậm rãi nhìn hộp sữa và chiếc bánh bao còn nóng trên bàn.Chỉ là một bữa ăn đơn giản.Nhưng Dunk lại cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn.—8 giờ sáng.Khi các y tá đến đổi ca, họ phát hiện bác sĩ Dunk, người lúc nào cũng lạnh lùng và xa cách, đang ngủ gục trên bàn làm việc.Trên bàn, hộp sữa đã cạn phân nửa.Còn chiếc bánh bao... đã vơi đi một nửa.Vết nứt trong trái tim Dunk...Đang ngày càng lành lại.—Căn phòng trực của Dunk lặng như tờ.Ánh đèn bàn hắt xuống từng vệt sáng vàng nhạt, mỏng manh như sắp tắt. Nhưng ánh sáng ấy chẳng thể giấu đi được vẻ mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt vị bác sĩ trẻ.Dunk ngủ gục trên bàn, đầu nghiêng sang một bên, vài lọn tóc rối rũ xuống vầng trán ướt mồ hôi. Nhịp thở cậu đều đều nhưng gấp gáp, tựa như người ta đang chạy trốn khỏi giấc ngủ chứ chẳng phải đắm chìm trong nó.Tiếng cửa phòng khẽ mở.Joong bước vào, từng bước chân nhẹ tựa gió thoảng.Anh không vội. Chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn Dunk.Cả bệnh viện đều biết Dunk là một bác sĩ lạnh lùng, ít nói, chẳng mấy ai dám đến gần. Thế nhưng, dưới đôi mắt của Joong lúc này, Dunk lại mong manh đến đau lòng.Chiếc áo blouse trắng của cậu hơi xộc xệch, một bên vai áo loang vết mực nhòe, như thể cậu đã ngủ quên khi cây bút vẫn nằm trong tay.Joong cúi xuống. Cẩn thận. Tỉ mỉ. Anh nhẹ nhàng lấy cây bút ra khỏi tay Dunk, sợ rằng nếu để lâu hơn, vệt mực kia sẽ loang rộng thêm, giống như cách trái tim Joong cứ ngày càng lún sâu vào cậu vậy.Ngón tay Joong thoáng lướt qua mu bàn tay Dunk.Lạnh quá.Joong khựng lại.Không suy nghĩ gì thêm, anh cởi chiếc áo khoác da của mình, chậm rãi đắp lên vai Dunk. Một hành động nhỏ bé, nhưng cơn sóng ngầm trong lòng anh thì lại khuấy động đến mức chính Joong cũng chẳng kiểm soát được.Anh biết Dunk sẽ ghét kiểu quan tâm lặng lẽ này.Anh biết mình không nên làm vậy.Nhưng biết thì sao chứ? Joong vẫn làm.—Dunk mơ.Trong giấc mơ ấy, cậu đứng giữa một khoảng không trống rỗng.Không ai cả.Chỉ là bóng tối kéo dài bất tận, lạnh lẽo và cô độc.Dunk quay đầu. Bước về phía trước.Nhưng mỗi lần cậu tiến thêm một bước, thế giới lại trống rỗng thêm một chút.Cho đến khi...Một bàn tay đặt lên vai cậu.Ấm.Rất ấm.Dunk quay lại.Không có ai cả.—Dunk giật mình tỉnh giấc.Căn phòng vẫn yên tĩnh, ánh sáng vẫn mờ nhạt.Chỉ có một điều đã thay đổi.Trên vai cậu... có thêm một chiếc áo khoác da màu đen.Quen thuộc đến mức trái tim Dunk lỡ mất một nhịp.Cậu ngẩn người.Chậm rãi cầm lấy chiếc áo, ngón tay vô thức siết chặt lấy vạt áo, như thể chỉ cần buông ra, thứ gì đó quan trọng sẽ biến mất.Dunk không cần nghĩ cũng biết chiếc áo này thuộc về ai.Joong.Không ai khác ngoài anh.Cậu đưa tay lên ngực.Nơi trái tim đang đập nhanh hơn mức bình thường.Rõ ràng... đây chỉ là một chiếc áo khoác thôi.Chỉ là một hành động nhỏ.Nhưng sao Dunk lại cảm giác... như mình vừa được kéo ra khỏi khoảng tối trong giấc mơ kia?Và điều đáng sợ nhất... là cậu biết.Bàn tay kéo mình ra khỏi khoảng tối ấy, lại chính là Joong.—Trước cửa phòng trực, Joong tựa lưng vào bức tường trắng toát, một tay đút hờ trong túi áo khoác, tay còn lại kẹp lấy điếu thuốc chưa kịp châm lửa.Ngón tay anh run nhẹ. Chỉ một chút thôi.Điếu thuốc khô khốc, vô tri, không một làn khói nào tỏa ra, nhưng trong lồng ngực Joong, có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy - ngọn lửa mang tên Dunk.Joong vẫn đứng đó, ánh mắt xa xăm nhìn về một khoảng trống nào đó trên nền gạch lạnh lẽo. Anh không hút thuốc, chưa từng có ý định châm lửa. Chỉ đơn giản là cầm nó, như một thói quen cũ, một chút tàn dư của những ngày tháng cô độc trước đây."Anh không biết bệnh viện cấm hút thuốc sao?"Giọng nói lạnh lùng, rõ ràng mà quen thuộc đến mức Joong khẽ giật mình.Dunk đứng đó, nơi ánh đèn mờ nhạt hắt xuống từng đường nét trên khuôn mặt cậu. Chiếc áo blouse trắng phủ đến đầu gối, vài lọn tóc rối bời rủ xuống vầng trán. Trên tay cậu, chiếc áo khoác da màu đen, thứ mà Joong đã để lại trên vai cậu trước đó, nó vẫn được nắm chặt, đến mức các ngón tay hơi trắng bệch.Đôi mắt Dunk vẫn sắc lạnh như mọi khi, nhưng Joong không bỏ qua được vệt mệt mỏi ẩn sâu trong đáy mắt cậu, như một lớp băng mỏng đang chực vỡ tan.Joong cười nhạt, hờ hững nhét điếu thuốc chưa kịp đốt vào túi áo."Anh không hút.""Nhưng anh đang cầm nó.""Chỉ là thói quen thôi."Dunk mím môi, ngón tay vô thức siết chặt thêm chiếc áo khoác. Mùi hương bạc hà thoang thoảng trên lớp vải len lỏi vào từng ngóc ngách trong lòng cậu, khiến Dunk càng thêm rối bời."Cảnh sát Joong, anh định bày trò gì vậy?"Joong nghiêng đầu, đôi môi nhếch nhẹ thành một nụ cười mơ hồ. Giọng anh trầm thấp, nhưng ánh mắt lại sâu như vực thẳm:"Trò gì? Đưa áo khoác cho em à?"Dunk khựng lại, rõ ràng không ngờ Joong thẳng thắn đến vậy."Em ngủ quên, anh chỉ nghĩ em lạnh.""Không cần."Joong bật cười khẽ, đôi mắt ánh lên tia sáng dịu dàng nhưng kiên định."Nhưng em vẫn đang cầm nó đấy thôi."Dunk chợt nhận ra tay mình vẫn đang siết chặt chiếc áo khoác của Joong. Như thể vừa bị phát hiện một bí mật, cậu lập tức ném phắt chiếc áo về phía anh."Ai cần chứ."Giọng Dunk có chút gấp gáp, chẳng còn lạnh lùng như vẻ ngoài.Joong bắt lấy chiếc áo, nhưng thay vì cất đi, anh chậm rãi tiến về phía Dunk. Mỗi bước đi của Joong đều nặng nề và vững vàng, như thể từng bước một đều là sự khẳng định, rằng anh biết rõ mình muốn gì.Dunk không lùi lại. Nhưng cậu cũng chẳng tiến lên.Joong dừng lại ngay trước mặt Dunk, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Dunk có thể cảm nhận được hơi thở nhàn nhạt của Joong phả lên làn da mình.Chậm rãi, Joong lần nữa phủ chiếc áo khoác lên vai Dunk. Động tác dịu dàng, kiên nhẫn, chẳng khác gì cách anh vẫn luôn âm thầm ở bên cậu."Anh đừng cố chấp."Dunk mở miệng định phản bác, nhưng Joong đã nhẹ giọng cắt ngang:"Bác sĩ Dunk, em có thể lạnh lùng, nhưng anh không mù."Tim Dunk lệch một nhịp.Joong khẽ cười, nụ cười không còn hờ hững mà đong đầy sự dịu dàng chẳng hề che giấu:"Em đã uống sữa anh để lại.""...""Và em cũng đã ăn nửa cái bánh bao."Dunk sững sờ.Lần này, chính cậu mới là người bị dồn vào chân tường.Joong không cần Dunk phải nói ra điều gì. Anh chỉ cần những dấu vết nhỏ nhặt mà Dunk để lại, hộp sữa vơi phân nửa, chiếc bánh bao mất đi một góc, đã đủ để biết cậu không hề vô cảm như mình vẫn tỏ ra.Sự im lặng của Dunk lúc này... chẳng khác nào một lời thừa nhận.Joong cúi xuống, hơi thở anh phả nhẹ lên gò má Dunk, khoảng cách mơ hồ giữa họ chỉ là một làn hơi mỏng manh. Gần đến mức Dunk có thể cảm nhận từng nhịp hô hấp của Joong, xa đến mức trái tim cậu lại đập loạn nhịp một cách khó hiểu."Em có thể tiếp tục phớt lờ anh, bác sĩ Dunk."Giọng Joong trầm ấm, từng chữ thốt ra như một lời nguyền dịu dàng quấn lấy Dunk."... Anh—""Nhưng đừng quên..." Joong ngắt lời, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt ánh nhìn của Dunk."...Anh là cảnh sát."Dunk khẽ nhíu mày, cố che đi sự bối rối đang dâng lên trong lồng ngực."Thì sao?"Joong cười, nụ cười nửa miệng vừa trầm ổn vừa nguy hiểm, như một người thợ săn đã quen thuộc từng lối đi trong khu rừng rậm."Anh giỏi nhất là điều tra," Joong nói, chất giọng chắc chắn đến đáng sợ, "... em có che giấu thế nào, anh cũng sẽ tìm ra."Trái tim Dunk khẽ lỡ một nhịp.Không khí trong phòng trực đặc quánh, căng ra như một sợi dây mảnh, chỉ chờ ai đó giật mạnh để đứt phựt.Dunk mím môi, ngón tay siết chặt viền áo blouse trắng đến mức khớp ngón tay trở nên nhợt nhạt. Cậu cố phớt lờ ánh mắt của Joong, cố thuyết phục bản thân rằng những gì Joong nói chẳng có ý nghĩa gì.—Tít Tít—Tiếng chuông báo động cấp cứu vang lên, xé tan màn im lặng giữa họ.Ca cấp cứu khẩn cấp.Dunk không chần chừ. Cậu xoay người định rời đi, nhưng trước khi kịp bước qua ngưỡng cửa, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cậu, ấm áp, mạnh mẽ, và không có ý định buông.Joong."Buông ra."Giọng Dunk lạnh lùng, nhưng lòng bàn tay cậu lại nóng ran vì cái chạm của Joong."Đợi đã.""Cảnh sát Joong, tôi không có thời gian—""Dunk!"Một từ thôi.Chỉ một cái tên trần trụi, không danh xưng, không khách sáo.Nhưng lại như một cú giáng mạnh vào tim Dunk.Thay vì siết mạnh cổ tay cậu, Joong chỉ dùng ngón tay cái của mình miết nhẹ lên mu bàn tay Dunk, một cử chỉ dịu dàng đến mức dư thừa giữa khung cảnh hỗn loạn này."Anh—"Dunk chưa kịp nói hết câu, Joong đã cúi xuống.ChụtĐôi môi anh chạm khẽ lên mu bàn tay của Dunk.Chỉ là một cái chạm thoáng qua.Nhưng cảm giác lại kéo dài hơn cả những tiếng chuông báo động cấp cứu đang vang lên inh ỏi."Cẩn thận."Dunk đứng sững.Joong ngước lên, đôi mắt sâu thẳm vẫn kiên định khóa chặt ánh nhìn của cậu, không hề vội vã, không có sự vồ vập, chỉ đơn giản là một sự quan tâm rõ ràng và không hề che giấu."Anh sẽ chờ em."Joong nói nhỏ, nhưng từng chữ lại như khắc vào tim Dunk.Dunk mím môi, ngón tay vô thức siết chặt bàn tay vừa bị Joong hôn, như thể muốn xóa đi dấu vết đó, nhưng lại không đủ quyết tâm để làm vậy."K-không cần chờ. Làm trò gì vậy chứ?" Càng về sau giọng cậu càng nhỏ dần, thì thầm như để nói với chính mình, nhưng lại đủ để người đối diện nghe thấy.Joong cười nhẹ, cuối cùng cũng buông tay Dunk ra, nhưng ánh mắt anh vẫn níu lấy cậu."Vậy sao? Ngoan, anh đợi em ngoài này."Dunk không đáp, cậu quay người, lao nhanh về phía phòng phẫu thuật, nơi tiếng còi cấp cứu vẫn đang gào thét.Nhưng trái tim cậu...... vẫn đang đập theo nhịp của nụ hôn ấy.---------------------------Èooooo anh Joong tình điênnn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me